Ta Đợi Nàng Ở Hoa Lư

Chương 34: Rời đi




Rời bỏ thành Thăng Long ngày đêm nhộn nhịp, Long Tự đưa Ngọc Chi trở về Hoa Lư, cùng nhau sống một cuộc sống đơn thuần trên núi Mã Yên, nơi hậu viện khuất sau tầng tầng lớp lớp hoa ban. Ngày ngày y đốn củi, cô trồng rau, dệt vải. Công Ngũ ngày ngày quấn quýt bên cô, vẫn bi bô tập nói.

Cả thành Hoa Lư đều biết có đôi vợ chồng trẻ từ Thăng Long, vì buôn bán thua lỗ mà phải về quê ở ẩn. Người chồng họ Lê, người vợ họ Vương.

Hôm nay xuân về rồi, Long Tự mắc võng ngang hai thân cây ngoài mỏm núi cho cả hai cùng ngồi, nhìn xuống thành cũ Hoa Lư. Hoa ban ngày đêm bay theo từng cơn gió, phủ khắp đất trời.

-Nàng biết, lúc ta gặp nàng, ta đã muốn đời này cùng nàng bình an ẩn dật, không tính chuyện giang sơn.

Ngọc Chi mong manh trong làn áo màu tiên hồng cô vẫn luôn yêu thích, tựa vào lòng y, mệt mỏi níu lấy vạt áo y. Long Tự hôm nay ánh mắt luôn dao động mà ôm chặt cô, dựa trên mái đầu cô.

-Khán hải thiên nhất sắc thính phong khởi vũ lạc.*

*Cùng nàng, trông biển trời, nghe gió lắng mưa.

Y hôn lên tóc cô, lại nhìn đất trời bao la, đẹp đẽ.

-Chấp tử thủ, xuy tán thương man man yên ba.

*Nắm lấy tay, xua tan khói sóng mênh mang.

Tóc cô lành lạnh càng khiến y siết chặt vòng tay mình.

-Có lạnh không?

Cô lắc đầu.

-Anh đã biết từ trước rồi mà...

Long Tự cố kìm nén nước mắt trào ra, lắc đầu.

-Ta đã cố tin, rằng Thái hậu sẽ để nàng ở bên ta vĩnh viễn.

Cô mỉm cười, bi thương ngập trong đáy mắt cơ man là nước.

-Đã đến lúc rồi.

-Không...

Y cúi gằm mặt, hàng chân mày xô lại với nhau. Bàn tay y gắt gao níu giữ thân ảnh mong manh mà y muốn suốt đời suốt kiếp này ở bên.

-Đừng bỏ ta ở lại.

Cô nắm lấy bàn tay y, sờ từng vết chai trên bàn tay thô ráp. Đã là lựa chọn của cô, cô không hối hận. Đổi lại cho Long Tự và công Ngũ một đời bình an, cô chấp nhận tất cả cái giá. Dẫu cho nó quá tàn nhẫn, nhưng mai đây hai người cô yêu nhất thời đại này sẽ sống được cuộc đời mà cô hằng mong ước.

-Anh nhất định, phải thay em nuôi Công Ngũ, để con trở thành một chàng trai khoẻ mạnh, tài ba.

Y cắn chặt răng, lắc đầu thật mạnh.

-Nàng không có ở đây, làm sao ta có thể một mình sống? Làm sao ta và Công Ngũ có thể không có nàng?

Cô cười, xoa xoa bàn tay y.

-Đừng lo, em biết chồng em vừa dũng cảm lại vừa tài ba, anh nhất định sẽ vượt qua tất cả.

Y nức nở, gục hẳn trên mái đầu cô. Cả đời y chưa từng có được điều gì, đến nay, người quan trọng nhất của y cũng đã rời bỏ y mà đi. Ngọc Chi hít một hơi thật sâu, khẽ cảm thán.

-Nhớ năm đó, chúng ta còn trẻ, em lần đầu gặp anh ở trên phố. Chúng ta như nước với lửa, hận không thể dìm chết anh.

Cô phì cười, lại rơi một giọt nước mắt.

-Không biết từ lúc nào, lại bị tên mặt dày như anh theo đuổi, rồi lại thích anh.

-Nàng lúc đó, cố chấp lắm, chẳng để ta nói hết câu đã bỏ đi.

Cả hai cùng bật cười trong nước mắt. Cô ngửa đầu đưa tay vuốt dọc gò má y.

-Lúc đó, em yêu anh vì anh chí khí vô tư, luôn vì người khác mà chẳng lo cho bản thân mình. Lúc đó, em nghĩ tên hoàng tử này thật ngốc, nhất định phải ở bên cạnh hắn, để bảo vệ hắn bình an.

Y nắm lấy bàn tay cô trên mặt mình.

-Nàng nhìn ta lâu thêm một chút, ta sợ, nàng mơ giấc mộng này, tỉnh dậy sẽ quên mất đi ta.

-Em sẽ không bao giờ quên anh đâu.

Y như chìm trong ánh mắt người mình yêu, bi thương quanh quẩn, không lối thoát. Trên đời này lại vừa có tình yêu khắc cốt ghi tâm, lại vừa có âm dương cách biệt. Y không biết mình sẽ vượt qua được nỗi đau này như thế nào, đoạn đời phía trước sẽ ra sao. Chỉ biết lúc này, y muốn nói cho cả thiên hạ này biết, Vương Ngọc Chi là nữ nhân y yêu, yêu đến khắc cốt ghi tâm, vĩnh viễn, không muốn phai nhoà.

-Vậy nàng nhất định phải nhớ thật kĩ tên ta, Lê Long Tự, Lý Long Tự, nàng cũng phải ghi nhớ.

-Em chỉ biết Long Tự mà em yêu, không biết Lê Long Tự, không biết Hoán Vũ vương, anh chỉ là Long Tự của em thôi.

Y đưa tay lau nước mắt cho cô, rồi ngẩng mặt nhìn trời.

-Ta cõng nàng đi chơi nhé. Chỗ này gió nhiều, ta sợ nàng lạnh.

Long Tự quàng tay cô rồi cõng cô trên lưng, đi dọc con đường hoa ban nở rợp. Cô ngắm hoa rơi, khẽ nói.

-Nơi đây, thật bình yên quá, giá như mãi mãi được ở đây, thì tốt quá.

Y gật đầu, ngửa cổ nhìn trời qua tán cây, ngăn cho nước mắt ùa ra. Trời hôm nay xanh trong, giống như đã chứng kiến bao người đã ra đi ở mảnh đất này.

-Phải, Hoa Lư mãi mãi là nơi đẹp nhất. Ta sinh ra nơi mảnh đất này, đến cuối cùng cũng sẽ hoá thành cát bụi của mảnh đất này. Cha của ta cũng sinh ra ở mảnh đất này, cũng về trời nơi đây.

Cô níu lấy cổ y, níu thật chặt.

-Công Ngũ chắc đã ngủ say rồi, lúc nãy em ru nó ngủ, nó cứ nắm chặt ngón tay em không buông. Chắc là nó biết, mẹ nó sẽ không về nữa.

Long Tự nhăn mặt khóc, nhưng y cố nén không thành tiếng, để cô không nghe thấy y đau thương.

-Nàng đừng lo, ta nhất định sẽ bảo vệ con, nuôi dạy con nên người.

Ngọc Chi gật đầu, cô ngả trên vai y, nhìn nắng xuyên qua tán cây, trải xuống nền đất đá mộc mạc. Thời đại này khiến cô lưu tâm quá nhiều, làm sao mai đây có thể quên đi mà sống tiếp.

-Chúng ta yêu nhau bao nhiêu năm rồi nhỉ?

Y giữ chặt cô, nước mắt trào ra cay xè.

-Nàng yêu ta năm năm, ta yêu nàng mười lăm năm.

Cô mỉm cười, siết chặt vòng tay quanh cổ y.

-Đã có rất nhiều lần, em chỉ ước có một ai đó đến, để em yêu thương, ai đó để đoạn hồng trần này, bớt gian nan đi một chút.

Long Tự mỉm cười trong nước mắt. Tiếng nào thều thảo quẩn quanh bóp nghẹt trái tim y.

-Rồi em tìm thấy anh.

-Ngọc Chi, là ta tìm thấy nàng. Chính nàng là người khiến ta thấy thế gian mênh mông này bỗng dưng không đáng sợ, vì ta ngày ngày sẽ trở nên mạnh mẽ hơn để che chở cho nàng.

Bàn tay cô hơi run, Long Tự nén nước mắt mà đi tiếp.

-Ta yêu nàng, yêu nàng nhiều lắm, Ngọc Chi.

Cô chỉ gật đầu rất khẽ, rồi giọng nói yếu ớt kia quẩn quanh trong tâm trí y.

-Em mệt quá, em chợp mắt một lúc.

Y cắn răng gật đầu, nuốt cơn nghẹn ngào đến quặn lòng mà nói.

-Được, đến nơi ta sẽ gọi nàng dậy.

-Anh hứa nhé.

-Ta hứa.

-Em yêu anh rất nhiều, Long Tự.

-Ngọc Chi, ta yêu nàng mười lăm năm, và sẽ yêu nàng đến hết đời này.

Tiếng gió Hoa Lư trải khắp đất trời, đan qua từng cành cây ngọn cỏ, lướt qua mái tóc cô. Rồi đất trời lặng đi, im lìm vĩnh viễn.

Long Tự vẫn cố bước đi, nước mắt y ùa ra trên gương mặt nhăn lại. Đến giữa một cánh đồng hoa thảo tiên, y không kiềm nén nổi mà gục xuống.

Y xoay người ôm cô vào lòng, cả hai ngồi giữa rừng hoa, đất trời lặng lẽ.

-Ngọc Chi, chúng ta đến rồi.

Chẳng có ai đáp lại y, dẫu chỉ là một ngọn gió.

Long Tự bật khóc thành tiếng, ôm lấy cô mong manh nằm trong lòng. Giây phút này y mới vỡ lẽ nhận ra, mình có chuẩn bị cách mấy cũng không thể biết được lúc người y yêu ra đi, y lại đau nhiều đến như vậy, như từng tế bào đều vỡ oà, đều tuôn nước mắt.

-Chúng ta đến rồi, nàng mở mắt ra nhìn đi. Đẹp lắm...

Giữa bao la, cuối cùng y cũng chấp nhận, đời này y không còn Ngọc Chi bên cạnh nữa, vĩnh viễn không còn nữ nhân y yêu trên đời này nữa. Long Tự gắt gao ôm lấy cô, gắt gao níu giữ chút hơi ấm còn lại của thân ảnh dấu yêu, kiếp này không còn gặp lại.

Lúc này trong trí nhớ y tràn về biết bao kỉ niệm. Hình ảnh cô ngồi phía trước trên con tuấn mã, cả hai phi dọc đoạn đường xanh mướt bao la. Lao đi mãi dưới bầu trời vô tận ấy, đi mãi về cuối chân trời.

-Ngọc Chi, nàng nhất định không được quên ta, không được quên Công Ngũ, không được quên triều đại này.

Y gục trên mái đầu cô, nước mắt bỏng rát, đôi mắt không còn phân định được đất trời. Bàn tay y ôm trên gương mặt cô, quặn từng đoạn ruột. Y nghẹn ngào mỉm cười trong giàn lệ.

-Ngọc Chi, ta đợi nàng ở Hoa Lư, vĩnh viễn đợi nàng.

Năm đó, Long Tự và Ngọc Chi mới hai mươi tuổi.

Chỉ trong hai năm, y nhận ra mình không phải là con trai ruột của đế tộc đã nuôi lớn mình, rồi y mất mẫu hậu mình hằng kính yêu, đến người vợ mình yêu cả đời, cũng ra đi mãi mãi.

__________

Điện Càn Nguyên rộng lớn, yên ắng chỉ nghe thấy tiếng đầu bút vua lướt trên giấy. Đức Chính cau mày phê một chữ trên tấu chương. Tà long bào lấp lánh rực rỡ.

Bỗng y sẩy tay, mực đổ khỏi khay, tràn ra trên bàn.

-Ôi, bệ hạ..

Y lặng nhìn nội quan lau dọn, lòng bỗng thấy bất an.

-Dạo gần đây, Thái hậu đã khỏi bệnh chưa?

-Hồi bẩm bệ hạ, Thái hậu đã sắp khỏi rồi ạ, người muốn về lại Hoa Lư.

Vua lặng lẽ nhìn ra cửa, đã thấy một tướng sĩ đi vào.

Nhìn giáp phục, là người của phủ Khai Quốc vương phủ Trường Yên.

-Bệ hạ...

Vua nhìn ánh mắt kia, rồi chậm rãi đặt bút xuống nghiên. Bàn tay vua siết lại, trầm mặc nhìn đống tấu chương ngổn ngang .

Câu nói y không muốn nghe nhất, cuối cùng đã được thốt ra. Vua nhắm dần  đôi mắt lại, buông tiếng thở dài.

Ngự uyển hôm nay lại ngập trong hoa kiều mạch, chỉ là không còn Vương Ngọc Chi đuổi theo y, nói chuyện với y. Vua chắp tay sau lưng, nhìn ngự uyển bao la.

Năm đó, lần đầu tiên có nữ nhân đến bên y, trao cho y tín vậy, lại còn bạo gan nói là tìm ra y rồi. Vậy mà y lại để tâm đến cô gái nhỏ bé ấy.

Năm đó, gặp lại cô ở trên phố, cùng Long Tự cứu người, tính tính phóng khoáng. Lại khiến y lưu tâm.

Năm đó, cô khuyên y về Hoa Lư, về thăm lại gốc gác của mình, cùng y xuôi về miền đất đầy gió.

Người con gái này, cuối cùng cũng không thể được hạnh phúc. Tất cả, đều là vì tình yêu của y, tình yêu ích kỉ của đế vương.

Y biết, ngay từ đầu đã biết tình cảm của mình sẽ làm tổn hại người con gái y yêu. Nên y đã luôn từ bỏ cô, đến cuối cùng, vẫn là giết chết cô.

Vua ngửa cổ nhìn trời, để long châu tiếc thương chảy ngược vào trong lòng.

Từ đây sẽ không còn nữ nhân Lý Đức Chính yêu bằng cả trái tim và tuổi trẻ nữa. Từ đây, cũng không còn một Thái tử Lý Đức Chính nữa, không còn là Khai Thiên vương nữa. Từ đây, chỉ còn Thiên Thành đế mà thôi.