Ta Đợi Nàng Ở Hoa Lư

Chương 27: Toan tính




Sau cơn mưa dai dẳng đêm qua, trời hôm nay ráo hoảnh. Dưới hiên nhà có hai nữ nhân y phục thướt tha, đẹp như một giấc mộng.

Ngọc Chi ngồi cạnh Thái tử phi, lần đầu tiên cô được đối diện với vị mẫu nghi tương lai này. Nàng ôm Nhật Tôn, lắc lư trong vòng tay nhỏ. Cậu bé vui vẻ cầm món đồ chơi vải, đôi mắt sáng như cha nó.

-Em nhìn xem, thằng bé đeo chiếc kiềng có phải rất đáng yêu không?

Cô mỉm cười nhìn đứa nhỏ nũng nịu nằm trong lòng mẹ. Mai đây, chính là Lý Thánh Tông uy chấn Đại Việt rồi.

-Vương tôn thật giống cha như đúc, cặp chân mày lại giống với chị quá.

Như Yến cười hiền, nắm lấy bàn tay Ngọc Chi. Một lúc thì nhũ mẫu đến dắt vương tôn đi, để lại hai chị em ngồi giữa trước khoảnh sân lộng gió.

-Có lẽ mùa mưa cũng đi qua rồi. Mấy ngày này, em ở phủ có quen không?

Ngoại trừ việc Đoàn Mai Hoa hay đến gây sự ra, cô cũng chẳng khó khăn gì để thích ứng cuộc sống ở đây.

-Em đến đây đã làm phiền chị rồi.

-Nào có, trượng phu của chúng ta lâm trận. Long Tự không yên tâm mới nhờ chị chăm sóc cho em. Long Tự từ nhỏ đã ở bên cạnh điện hạ bầu bạn sớm hôm, ta nếu làm được gì liền làm giúp em ấy.

Nghe đến đây, Ngọc Chi hơi trầm tư, rồi cô đánh bạo hỏi một lần.

-Chuyện là, Trắc phi, từng quen biết Long Tự sao?

Như Yến chỉ nhìn cô im lìm, rồi một chốc sau mới gật đầu.

-Có phải em luôn thắc mắc, vì sao Mai Hoa luôn đối đầu với em không?

Cô gật đầu, nhìn Như Yến nhẹ nhàng thả bàn tay cô, ánh mắt nàng ngước ra xa, thở dài.

-Mai Hoa, vốn là từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh các hoàng tử, công chúa. Nhà họ Đoàn có quan hệ rất tốt với bệ hạ, thường được cất nhắc vào các vị trí quan trọng, cho nên con cháu cũng được đặc cách học cùng các vương gia. Ngày đó, Mai Hoa vốn rất thích Long Tự, thường hay chạy chơi cùng vương gia khắp ngự uyển. Năm tháng qua đi, cả hai đều trưởng thành. Lần đó, trong một lần chạy chơi lễ hội, em và Mai Hoa cùng chơi đánh đu, nhưng cánh đu lỏng, cả hai cùng ngã xuống.

Cô cau mày nhìn Thái tử phi, siết chặt bàn tay.

-Long Tự đã lao đến đón lấy em đáp đất, cả Vũ Đức vương Lý Thừa Tuấn cũng dùng thân mình đỡ cho hai người không đâm xuống đất. Nhưng không ai đến đỡ Mai Hoa cả. Lần đó em ấy, tay phải băng bó nửa năm trời, thái y nói cả đời này không thể gảy đàn được nữa.

Ngọc Chi thở dài nhìn Như Yến.

-Lúc đó, em ấy không chỉ bị thương ở tay, mà còn ở trong lòng nữa.

Cô lắc đầu khẽ, lòng nặng nề khó tả.

-Vậy sau đó, nàng ta lại nhất định phải trở thành Thái tử Trắc phi?

Như Yến trầm mặc, nhấc chén trà nhả khói.

-Năm đó, Mai Hoa hận em, hận Long Tự. Em ấy thà buông bỏ đoạn tình cảm với Long Tự, nhất định tranh vị trí bên cạnh Thái tử. Đến bây giờ vẫn là đạt được nguyện vọng rồi...Thái tử lại...

Cô biết Như Yến muốn nói điều gì, liền cười khẽ. Cô lắc đầu mà nắm lấy bàn tay Thái tử phi.

-Thái tử không đặt em trong lòng đâu. Chị đừng lo.

Nàng ngước đôi mắt khắc khoải.

-Trượng phu của ta để ai trong lòng, chẳng lẽ ta không hay?

-Chị, điện hạ chỉ là, có một người theo đuổi mình bất chấp qua năm tháng, bỗng một ngày người đó thay đổi, điện hạ thấy tiếc mà thôi.

Như Yến đau lòng. Tiếc sao? Có lẽ điện hạ đã luôn nuối tiếc rồi.

-Năm đó, em đưa cho điện hạ nửa miếng ngọc bội thanh hoa, điện hạ đã luôn giữ nó đến ngày hôm nay. Em nói xem, đối với một người mình không để tâm, lại có thể đối xử với đồ vật của người đó tặng như vậy sao?

Nửa miếng ngọc bội? Cô lắc đầu, cố cười trấn an Thái tử phi.

-Ta đã từng mong, em có thể ở bên cạnh Thái tử, trở thành chị em cùng ta.

-Bây giờ, chúng ta vẫn có thể trở thành chị em mà, có đúng không?

Như Yến hiền lành gật đầu. Ngọc Chi bỗng lặn vào cơ man là suy nghĩ. Rốt cuộc miếng ngọc bội đó hình dáng ra sao?

_____________

Ngọc Chi nghe tiếng đập cửa mạnh, giữa đêm bỗng bão tố nổi lên. Cô vội vận lại y phục, chạy ào ra cửa.

-Em sao? Tú Văn?

-Vương phi, có tin gấp từ Thất Nguyên.

Cô cau mày nhìn một nô tì vẻ mặt thất thểu, tin từ trận chiến của Long Tự sao? Cô vội nhấc váy lao khỏi phòng đã thấy một màn đêm đen kịt, sấm đánh ngang dọc bầu trời.

-Có chuyện gì sao?

-Nhanh, người mau chạy trốn thôi! Thái tử đưa tin mật về, tất cả tông thất phải bỏ lại kinh thành chạy về Hoa Lư!

Nô tì kia đưa cho cô một tay nải rồi đẩy cô hốt hoảng chạy như bay về phía chuồng ngựa.

-Thái tử làm sao? Chúng ta bị mai phục sao? Có tin gì từ Hoán Vũ vương không?

-Hoán Vũ vương không sao cả, đợi yên ổn cũng sẽ chạy về Hoa Lư.

Cô bỗng dáo dác nhìn quanh rồi đứng khựng lại.

Không đúng, nếu có lệnh di tản sẽ phải nháo nhào cả lên. Làm sao có thể yên ắng đến thế được.

Cô quay đầu bỏ chạy thục mạng. Từ phía sau cô, một cú đánh ập đến khiến màn đêm choán lấy cô, tất thảy âm thanh đều ù ù hỗn tạp.

_________________

Thái tử ngồi trước bản đồ vải, cặp chân mày cau sát. Nếu có thể thắng trận này, phía Long Tự cũng sẽ giãn hơn. Bất chợt, từ bên ngoài một viên binh sĩ hớt hải chạy vào.

-Điện hạ, có tin cấp báo từ Thái tử phi.

Y ngước mặt lên, dường như cặp chân mày vẫn đang cau chặt vì lẩn quẩn trong những suy tính.

-Mau nói.

-Thái tử phi nói...Hoán Vũ vương phi mất tích rồi.

Con cờ trên tay y rơi xuống đất, Đức Chính đứng bật dậy.

-Sao lại mất tích?

-Tiểu quan nghe Thái tử phi báo, đã tra được nửa đêm có người đánh ngất vương phi rồi đưa đi bằng xe ngựa. Gác thành có báo lại, đêm đó có một xe ngựa di chuyển về phía Thất Nguyên này.

Y nghiến răng. Bọn chúng chẳng lẽ lại muốn dùng Ngọc Chi làm mồi nhử?

-Có tra được gì dọc đường không?

-Tiểu quan nghe nói, ở phố trung lộ Thất Nguyên hôm trước, có người báo có một cỗ xe ngựa lạ xuất hiện, giống như đã vượt qua mưa gió mà đến tận đây.

Y chẳng để tâm gì nữa, nhấc long gươm lao khỏi lều.

-Điện hạ, người định đi đâu? Đã khuya quá rồi!

-Nói Lam phó tướng, tạm thời thay ta.

-Điện hạ!

-Không cần đi theo ta!

____________

Ngọc Chi bị trói nằm trong một căn phòng, cô đói lả và mệt nhoài. Cô gượng ngồi dậy đã thấy mình bị nhốt trong một gian phòng trọ, có vẻ không quá cao so với mặt đất. Cửa sổ bị gài chặt, tay cô lại còn đang bị trói. Ngọc Chi nhìn ngọn đèn dầu trên bàn, cô chạy ra cửa thì đã thấy không có ai canh.

-Cháy lên, nhanh lên.

Cô nén sợ hãi mà dùng một sợi vải cắn được từ y phục mà cố lấy ít lửa từ ngọn đèn đầu. Mãi không bắt được lửa, Ngọc Chi cắn răng đập mạnh đèn lên bàn. Lồng thuỷ tinh vỡ tan, dầu lan ra loang khắp bàn. Cô liền cầm lấy một mảnh, cố cứa đứt sợi dây thừng to tướng trên cổ tay mình.

Bọn chúng đang ngồi trong sân sao? Cô ghé mắt ra khỏi khe cửa chính khóa chặt đã thấy rất nhiều người ngồi giữa sân, chong đèn lâu lâu lại nhìn lên phòng cô.

Ngọc Chi liền chạy về phía cửa sổ, nhìn sang đã thấy bậc thang để leo lên mái nhà. Cô đánh bạo đưa bàn tay rướm máu của mình bám lấy bậc bang rồi bắc người ra khỏi cửa sổ. Cả đời cô dù có phá phách cũng chưa bao giờ dám leo trèo mạo hiểm đến nhường này.

Bóng nữ nhân bé nhỏ nửa đêm bò lồm cồm trên mái ngói, tìm đường lần xuống. Ngay kia rồi, có một chỗ chất rơm nhô cao có thể giúp cô leo qua tường rào. Thình lình, Ngọc Chi vụt tay, một miếng ngói theo đà rơi xuống vỡ tan.

-Cái gì đó!

-Mau đi lên phòng xem!

Cô hớt hải nhảy thụp xuống rồi đau đớn ôm lấy vai mình. Chết tiệt, không phải lại đau lúc này đó chứ.

-Cô ta trốn rồi!

Cô vội vã bám trên đống thúng chất chồng leo lên trên tường.

-Cô ta trúng thuốc rồi, chắc chắn không chạy đi xa được. Mau tìm!

Cái gì? Bọn chúng hạ độc cô? Không xong rồi, nếu vậy cô phải càng nhanh càng tốt tìm thấy chỗ an toàn. Nhưng đây là đâu, cô phải đi đâu để thoát thân đây.

Ngọc Chi cố ném mình sang đống rơm bên cạnh, nhưng cú tiếp đất này vết thương cô đau nhói. Đèn đuốc bắt đầu ập đến, cô biết mình không được đầu hàng. Ngọc Chi bỏ chạy về hướng ngược lại.

Đây là đâu, tại sao lại đơn sơ như vậy. Chắc chắn không phải thành Thăng Long rồi, càng không phải Hoa Lư. Chẳng lẽ bọn chúng lại bắt cô đến uy hiếp Thái tử, đây lại là Thất Nguyên rồi?

Lần đó Long Tự nói, là người của Lý Lực đứng sau chuyện bắt cô đến thành Diễn Châu uy hiếp Thái tử. Giờ lại là chuyện gì đây? Lúc Thừa Tuấn đến nói muốn đưa cô

-Nhanh, đi tìm trong từng con hẻm.

Ngọc Chi ngả đầu lên một căn nhà, thở hổn hển. Bọn chúng đông như vậy, làm sao cô có thể thoát được. Những ngôi nhà này đều quá tối, cô thật sự không dám lẻn vào. Đợi bóng đuốc đi rồi, cô mới ôm vai chạy đi. Dường như cô bắt đầu cảm nhận được cái choáng váng và hơi thở nặng nhọc. Bọn chúng rốt cuộc hạ độc cô bằng loai độc gì?

Kia rồi, một toà phủ khang trang. Chắc chắn nơi này sẽ cứu được cô.

-Đằng kia!

Bọn chúng giống như biết được cô sẽ chạy đến đây, đã thủ sẵn người đợi cô sa vào lưới rồi. Ngọc Chi kinh hãi quay đầu, đã thấy một nam nhân ăn mặc quý tộc cưỡi ngựa hướng về cửa phủ. Cô liền chạy lại, hốt hoảng nhìn y.

-Xin anh, xin anh cứu tôi với. Bọn chúng bắt cóc tôi, tôi đã bị bọn chúng hạ độc, sắp không thể trụ vững nữa rồi!

Ai ngờ đâu, tên nam nhân kia liền phá lên cười rồi nhảy xuống ngựa, kéo cô vào lòng.

-Nửa đêm lại vớt được một mĩ nhân! Ta đúng là có phúc!

Cô thất kinh nhìn điệu bộ của hắn, càng vẫy vùng, hắn càng siết chặt cô.

-Công tử, người này...

Hắn đưa tay ra hiệu thôi rồi khằng khặc cười.

-Không cần các ngươi nói, ta đã ưng nàng ta rồi thì sẽ là của ta.

Bọn người kia hết nhìn nhau rồi lại siết chặt đuốc trên tay.

-Bỏ ta ra!

Ngọc Chi dùng chút hơi sức còn lại, cô gào lên. Hắn siết lấy tóc cô, khiến cô đau đớn đến thất thần.

-Mĩ nhân, biết điều thì im lặng một chút. Bổn công tử sẽ thưởng lớn cho.

-Công tử, mau trả người! Đừng trách ta không lễ độ!

-Ô cái đám gia nô này, lại dám giành người với bổn công tử. Các ngươi nhân lúc ta còn nói đường hoàng thì mau cút! Nữ nhân này là của ta!

-Ai của ngươi?

Ngọc Chi thở hổn hển nhìn về phía giọng nói, cô muốn oà khóc nhìn y.

Đức Chính ngồi trên chiến mã, dẫu không mặc giáp nhưng chiến phục vẫn làm y oai phong ngút trời.

-Tên nhà ngươi có biết ta...

Chẳng để hắn nói hết câu, Đức Chính đã nhảy xuống ập đến hất tung cánh tay hắn đang giữ Ngọc Chi rồi kéo cô về lòng mình.

-Không sao chứ?

Thấy cô lắc đầu mà gương mặt ửng đỏ, Đức Chính liền trở cổ tay cô bắt mạch.

-Các ngươi hạ độc nàng?

Bọn người kia ném đuốc xuống rồi rút gươm. Đức Chính nghiến răng rồi đẩy cô sát vào lòng, một đường gươm đỡ hết tất thảy đòn chém xuống. Y thu gươm trong tay, cau mày nhìn hết một lượt.

-Ta không muốn giết các ngươi. Chiến sự đang nổ ra, nếu giết các ngươi sẽ mất đi một binh sĩ.

-Phí lời.

Đức Chính thở hắt rồi để cô xuống ven đường, xông đến tiếp chiến. Chúng ỷ đông hiếp yếu, dồn dập phủ từng đường gươm sắc lạnh xuống y. Tên công tử kia hốt hoảng chạy vào phủ, bỏ lại một trận hỗn chiến trước cửa nhà.

Một tên gào lên rồi bị chém trọng thương. Đồng bọn của hắn liền dao động, Đức Chính nhếch mày.

-Ta đã nói, ta sẽ không giết các ngươi, nhưng đao kiếm vô tình, nếu không muốn bị thương thì mau cút!

Bọn chúng nhìn nhau rồi quay lưng bỏ chạy. Đức Chính liền chạy lại chỗ Ngọc Chi, bế thốc cô lên.

-Nàng phải giữ tỉnh táo, Ngọc Chi.

-Tôi buồn ngủ quá.

Y bế cả cô nhảy phóc lên yên ngựa, quay dầu hướng về đại bản doanh.

-Loại độc Đoạn Liên này thường để khiến người trúng độc không có khả năng chạy trốn. Nếu nàng ngủ sẽ ngủ rất lâu, nếu cơ thể yếu có thể không tỉnh dậy được nữa.

Cô mở đôi mắt đang mỏi mệt quá đỗi, nhìn lên Đức Chính đang hớt hải, cặp chân mày cau chặt không rời. Ở góc này, cô mới thấy y giống chú Tuấn của cô biết bao.

-Nàng đừng ngủ, Ngọc Chi! Cố gắng, hãy nói chuyện với ta!

-Tôi sắp chết sao?

-Hồ đồ!

Y gắt gao siết chặt vòng tay mình.

-Chiến sự, đến đâu rồi?

-Ta đã cô lập được phản quân rồi, nhất định sẽ hạ được.

-Long Tự đâu rồi...

-Long Tự trấn ở phía bắc Thất Nguyên. Rất nhanh thôi, em ấy sẽ về với nàng. Nàng nhất định không được ngủ.

Cô gật đầu, cố cáu vào da thịt.

Đức Chính bế Ngọc Chi vào lều chủ soái, y đặt cô xuống chiếc giường phủ lông. Chết tiệt, y không thể gọi quân y. Nếu như để người ta biết được vương phi của em trai y ở trong lều của y còn ra thể thống gì nữa.

Đức Chính liền lấy trong tủ ra một dải kim châm. Lúc nhỏ y đã từng được học châm cứu thải độc trong những tình huống ngặt nghèo.

-Ngọc Chi, nàng tin ta không?

Lúc này, cô đã không còn tỉnh táo nữa, càng khiến bàn tay cầm châm của y run rẩy.

Chiếc châm đã yên vị, Đức Chính lo lắng bắt mạch, lại nhìn bàn tay cô nhuốm máu.

-Rốt cuộc nàng đã trải qua bao nhiêu đau đớn?

Y chết lặng nhìn đôi mắt cô nhắm nghiền, lắc đầu nhìn hai bàn tay đầy máu, vai áo cũng đầy máu. Hẳn cô đã động đến vết thương cũ.

-Ngọc Chi, đừng làm ta sợ.

Y ngồi thụp xuống bên giường, đưa hai tay ôm mặt mình. Bao nhiêu giày vò, đau khổ đổ lên y. Rồi y nắm lấy bàn tay lạnh kia, lấy nước ấm lau cho cô. Nhìn chậu nước đỏ sẫm mà y muốn nổ tung vì đau đớn.

Dường như tình yêu này của y dành cho cô đã khiến cô hết lần này tới lần khác gặp nguy hiểm. Dù cho y có để cô ở trong phủ của mình cũng vô dụng.

-Ngọc Chi, ta xin lỗi.

Đức Chính băng lại vết thương trên lòng bàn tay, y nắm chặt nó rồi gục đầu lên.

-Phải làm sao, để bọn chúng không nhắm đến nàng nữa. Ta đã để nàng thành thân cùng Long Tự rồi. Bọn chúng phải làm sao để buông tha cho nàng...

Đôi mắt im lìm nhắm chặt kia làm Đức Chính đau nhói. Y cảm thấy từng cảm xúc, từng cử chỉ của mình lúc này đều có lỗi với cô, với Long Tự, với chính mình.

Bất chợt, y nhìn thấy nửa miếng ngọc bội thanh hoa kia mắc trên đai áo Ngọc Chi. Lòng y trùng xuống. Bấy lâu qua, cô vẫn luôn giữ nửa miếng ngọc bội bên người sao?

Năm đó, y đưa cô nửa miếng, nói rằng cô tìm thấy y rồi. Đức Chính đưa tay vuốt dọc gương mặt bé nhỏ với đôi môi hồn như cánh hoa đào kia.

Cô vẫn luôn nhớ đến y sao?

_____

Long Tự hớt hải chạy như bay về phía chủ soái, y ném phăng tấm màn đã thấy Đức Chính gục trên đôi bàn tay siết chặt trên thư án.

Y lao thẳng vào buồng trong.

-Ngọc Chi!

Bàn tay y gắt gao đẩy cô tựa vào lòng mình mà ôm thật chặt. Đức Chính lặng đi.

-Nàng làm sao thế...

Y vuốt dọc gò má xanh xao, nhìn đôi mắt cô dần mở.

-Anh ồn ào thế...em chỉ ngủ một chút thôi.

Cô chỉ thấy nước mắt y suýt rơi, ướt đẫm hàng mi kia.

-Sao thế, vừa đi chút đã thấy nhớ vợ rồi sao?

-Đồ ngốc, đã bảo nàng phải ở yên bên cạnh Thái tử phi kia mà.

Đức Chính lẳng lặng quay lưng rời đi. Y vén màn bước ra khỏi lều, nheo mắt nhìn ra xa. Trận chiến này, sắp kết thúc rồi. Nhưng rốt cuộc kẻ chủ mưu sau lần bắt cóc Ngọc Chi này có ý đồ gì? Tại sao lại dễ đoán như vậy? Cố tình giống trống khua chiên để y tìm được cô.