Ta Đợi Nàng Ở Hoa Lư

Chương 25: Tranh đấu




Hôm nay thành Hoa Lư bỗng nhiên đông binh lính trở lại. Các bô lão trong thành còn ngỡ như mới ngày hôm đó, Hoa Lư vẫn còn là kinh đô.

Nhưng hôm nay Cấm vệ quân đổ về là vì tang lễ của Tá Quốc hoàng hậu được diễn ra ở nơi bà sinh ra.

Đức Chính thắp xong nén hương, y chậm rãi đi đến bên Long Tự, siết lấy vai y.

-Long Tự, sắp tới còn có ta. Ta nhất định sẽ thay mẫu hậu chăm sóc cho em.

Long Tự không biết làm sao để đối mặt với Đức Chính nữa. Anh trai của y sẽ phản ứng ra sao, nếu biết được y chính là con trai của kẻ tiền triều?

Đức Chính gật gù, thấy y không đáp nên cũng thôi.

-Vương phi cũng phải giữ gìn sức khoẻ.

Ngọc Chi cúi đầu tạ lễ rồi nhìn Thái tử quay đi. Cô vuốt dọc tấm lưng to lớn của Long Tự, cố trấn an y. Từ lúc hoàng hậu ra đi, có đêm nào y ngủ ngon đâu. Có đôi lúc nửa đêm cô thức giấc, đã thấy y ngủ quên bên thư án, hai hàng lệ tuôn ra từ đuôi mắt y. Y đã phải đối mặt với chuyện này mà không hề có sự phòng bị. Chính cô đã luôn biết, nhưng vẫn luôn giấu y.

Long Tự ở lại bái lạy các hoàng thân, Ngọc Chi một mình lững thững đi ra ngoài. Ngôi phủ này rộng lớn, nhưng lại cũ kĩ. Cô nghe vị ni cô tên Ngọc đó nói, nơi đây chính là nơi ở trước kia của Tá Quốc Tiên Hậu lúc còn làm hoàng hậu của vua Lê.

Trước giờ cô chỉ biết Lưỡng triều hoàng hậu Dương Vân Nga, người đưa Thập đạo tướng quân Lê Hoàn lên ngôi, vua Lê Đại Hành. Không ngờ con trai vua, Lê Long Đĩnh lại cũng có một Lưỡng triều hoàng hậu. Nỗi niềm của những người hoàng hậu hai vua ấy, làm sao cô hiểu thấu. Cô chỉ biết, phải ở bên cạnh một người, nhìn người cũ chết đi, thật sự đau đớn nhường nào.

Ngọc Chi ngửa đầu nhìn những cánh hoa ban bay trong không trung, chắc là vườn hoa ban ở Mã Yên lại bị gió cuốn đi rồi.

-Vương phi ở đây sao?

Cô quay sang, đã thấy Thái tử đứng đó, bên dưới gốc cây me già. Y đi lại, thần sắc hơi kém.

-Vết thương của nàng, đã khỏi cả chưa?

Có thể cảm nhận được sự ngập ngừng từ y khi y gọi cô là vương phi. Phải, chính là vợ của em trai y.

-Đều đã khỏi rồi, tạ điện hạ quan tâm.

Y gật đầu, nhìn đôi vai nhỏ kia. Y nhớ lúc đó, ánh mắt của cô cương quyết bảo vệ y, dùng cả thân mình bảo vệ y.

-Lúc đó, ta nghe nói người của vương tử Chân Lạp đã cứu nàng?

-Phải. Tôi đã lưu lại vương quốc Khơ-me nửa năm, hai ba tháng đầu cứ nằm suốt trên giường, không biết tiếng nơi đất người, chỉ biết tìm Udayaditya.

Thái tử chỉ biết thở dài nặng nề. Y buồn bã đổ ánh nhìn u uất lên nữ nhân trước mặt.

-Nàng chịu khổ rồi.

Y chắp tay sau lưng, nhìn lên bầu trời cao rộng.

-Về lại Hoa Lư, thật sự cảm giác vẫn như xưa. Chỉ là Tá Quốc mẫu hậu đã không còn.

Cô lặng nhìn đôi mi cụp xuống của y.

-Lúc hoàng hậu còn ở Hoa Lư, điện hạ có từng thân thiết với người không?

-Lúc phụ hoàng đăng cơ, mẫu hậu ta luôn ở chùa. Ở hoàng cung to rộng, chỉ có Tá Quốc mẫu hậu ở bên cạnh ta. Lúc đó, người đang mang thai Long Tự, thần sắc yếu ớt và mong manh.

Cô không biết, Thái tử có biết về chuyện Long Tự không. Cô chỉ biết, Đức Chính cũng yêu thương Tá Quốc hoàng hậu nhiều lắm.

-Người biết Hoàng hậu từng nói với tôi điều gì không?

Đức Chính nhìn cô, đợi cô nói.

-Người nói, nếu một mai người có bay lên trời, nhất định, người sẽ luôn dõi theo, bảo vệ hai người con trai của người.

Y cười khẽ, nụ cười nhẹ như nắng phía sau y.

-Vậy sao?

Đức Chính hít một hơi thật sâu, nhìn lên vùng trời Hoa Lư bao la bất tận.

-Hoàng hậu từng nói với ta, đừng bao giờ quên Hoa Lư này. Đừng bao giờ quên nơi bệ hạ đã dựng nên nhà Lý.

Cô lặng đi. Câu này, bao nhiêu phần xuất phát từ thù hận? Bà yêu Lê đế đến như vậy, đến nỗi lạnh nhạt bệ hạ suốt gần hai mươi năm, đến lúc chết, cũng nhẫn tâm với người. Vậy ngần ấy năm qua, bà sống như thế nào, bên cạnh một người đã lấy đi giang sơn của nam nhân mình yêu?

-Điện hạ.

Ngọc Chi quay đầu, đã thấy Thái tử phi và Đoàn Trắc phi xuất hiện ở cổng. Cô hành lễ, đã nhận ngay câu nói của Đoàn Trắc phi.

-Mẫu hậu mất chưa lâu, trượng phu mất thế lực dựa dẫm. Có phải vương phi sợ chỗ đứng trong hoàng tộc của mình không còn vững nên vội tìm bến đỗ mới hay không?

-Nàng nói cái gì vậy?

Đức Chính cau mày, nhìn vẻ mặt chua ngoa của Đoàn Mai Hoa.

-Trắc vương phi có vẻ luôn đay nghiến ta? Người như vậy để làm vậy?

Mai Hoa đi lại sát gần cô, nhếch đôi môi kiều diễm mà cười.

-Còn phải đợi ta nói hay sao? Cô nghĩ ta không hay biết âm mưu của cô?

Đức Chính đi đến nắm lấy cánh tay Mai Hoa ghì mạnh.

-Nàng có thôi ngay đi không hả?

-Điện hạ, thần thiếp chỉ đang cố chứng minh cho người thấy, cô ta không đơn giản như người nghĩ đâu.

Cô thật không hiểu, rốt cuộc cô ta nhắc đến chuyện gì? Chẳng lẽ cô làm gì mà cô không biết?

Thái tử phi ái ngại nhìn Thái tử rồi quay sang Mai Hoa.

-Được rồi, đừng làm loạn nữa.

-Chị, đừng nhượng bộ cô ta. Chị không thể để Nhật Tôn lớn lên mà mẫu phi của nó bị thất sủng như thế!

-Mai Hoa!

Đức Chính gằn giọng, y giận thật rồi. Ngọc Chi càng lặng lẽ hơn. Nhật Tôn đó, có phải là vua Lý Thánh Tông sau này không?

-Điện hạ, cô ta từ bé đã tỏ ra thích người, manh tâm lọt vào mắt xanh của người. Người có biết cô ta đã dùng bao nhiêu quỷ kế để có thể được người để mắt tới không?

-Quỷ kế ở đâu? Trắc phi thấy sao?

Thừa Tuấn đi lại, ánh mắt đục ngầu đổ lên Mai Hoa. Nàng ta cắn răng, nhìn sang Ngọc Chi.

-Đã gả cho Hoán Vũ vương rồi nhưng có vẻ cô vẫn chưa từ bỏ được những vương gia khác nhỉ?

Ngọc Chi thở dài, cô nhìn Mai Hoa mà không biết phải giải thích làm sao với cô gái trẻ này, chỉ lẳng lặng hành lễ.

-Hôm nay đại tang Tá Quố mẫu hậu, tôi không muốn phải gây chuyện thị phi. Xin phép cáo lui trước.

-Ngọc Chi.

Thái tử gọi theo, Mai Hoa liền giữ y lại. Thừa Tuấn ngước cặp mắt trừng trừng nhìn Đức Chính rồi bỏ đi theo cô.

-Ngọc Chi.

Y gọi, đưa tay giữ cô lại. Ngọc Chi liền gỡ tay y ra.

-Xin vương gia giữ khoảng cách với tôi một chút, dù sao, bây giờ tôi cũng đã là Hoán Vũ vương phi.

-Hoán Vũ vương phi.

Y nhếch môi cười, dường như khổ tâm, lại dường như toan tính.

-Ta muốn đưa cô đến một nơi an toàn.

Ngọc Chi thở hắt quay đi. Không hiểu bằng tự tin gì mà y có thể nói ra câu đó.

-Sắp tới sẽ có nhiều biến chuyển khôn lường, cô đừng ở lại bên Long Tự, tốt nhất là không nên lưu lại kinh thành.

Ý y nói thế sự. Chẳng lẽ, loạn tam vương sắp diễn ra?

Bệ hạ từ lúc Tá Quốc hoàng hậu qua đời, cũng gầy rộc đi, cứ thấy người ho suốt. Chẳng lẽ, phía Thừa Tuấn đã có chuẩn bị?

-Anh nói với tôi chuyện này, không sợ tôi sẽ nói với Thái tử và Long Tự sao?

-So với việc bị bại lộ kế hoạch, thì an nguy của cô càng quan trọng hơn.

Ngọc Chi chết lặng, cô nhìn đôi mắt một mí kia, đáy mắt chao đảo. Y dẫu có là phe ác, là phe manh tâm cướp ngôi, nhưng cô lại thương cảm đặc biệt chàng trai này.

-Cô nghe lời ta một lần, chỉ cần cô đồng ý, ta sẽ an bài cho cô đi thật xa. Đợi đến khi xong xuôi rồi, ta nhất định đưa cô về gặp Long Tự.

-Thừa Tuấn, anh biết tôi không hèn nhát đến như vậy mà.

Y mím môi. Phải, lần đó giặc phản loạn ở Diễn Châu, y đã biết cô là nữ nhân gan dạ nhất cấm cung này. Nhưng y muốn đặt cược, cược tín nhiệm của mình trong lòng cô.

-Đừng đâm đầu vào nguy hiểm. Đến lúc đó rồi, ta không thể cứu được cô.

-Vậy thì đừng cứu tôi. Dẫu có ra sao, anh thắng hay là Thái tử thắng, tôi cũng sẽ đi cùng Long Tự.

Thừa Tuấn nén tiếng thở dài, toan lấy trong vạt áo ra vật gì. Nhìn nét mặt dửng dưng của cô, y lại thôi.

-Có lẽ, ta vốn dĩ chẳng còn chút ý niệm gì trong lòng cô.

Thấy Thừa Tuấn ngập ngừng, nét mặt đau lòng, Ngọc Chi thật sự không hiểu, rốt cuộc y muốn nói gì với cô.

-Được rồi, cô đi đi.

Y buông tay dễ dàng như vậy sao? Ánh mắt Thừa Tuấn mệt mỏi vô vàn.

-Xem như ta đã rõ quyết định của cô, sau này, dù có ra sao, ta cũng không cứu cô.

Người như Thừa Tuấn, dám yêu, dám vứt bỏ. Cô lặng lẽ quay đi, rồi bỗng ngoái đầu lại.

-Nếu được, anh đừng tham gia vào trận chiến sắp tới, có được không?

Thừa Tuấn bỗng thấy thương tâm. Thì ra đâu đó, cô vẫn lo lắng cho y sao?

-Nếu ta không tham gia, cả đời này của ta xem như vô dụng.

Ngọc Chi chỉ biết thở dài. Gì mà vô dụng? Chẳng lẽ làm vua là cái đích cuối cùng của họ hay sao?

Làm vua, đâu phải là chuyện đắc ý nhất thiên hạ.

-Kể cả nếu phải đặt cược mạng sống của mình sao?

Thừa Tuấn không đáp, y quay đầu bỏ đi. Ngọc Chi thẫn thờ nhìn hoa ban rơi, tranh đấu, chỉ vừa mới bắt đầu.

Trong tay Thừa Tuấn, nửa miếng ngọc bội thanh hoa lạnh lẽo.

___________

Đức Chính và Long Tự bước vào một căn phòng trong tư phủ của Thừa Tuấn. Hôm nay Thừa Tuấn lại mời cả hai đến chơi. Nhưng rõ ràng ý đồ không chỉ đơn giản là muốn thiết đãi hai người.

Đức Chính ngồi xuống ghế chánh toạ, nhìn Thừa Tuấn điềm nhiên nhấp một ngụm trà. Long Tự cau mày nhìn xung quanh.

-Long Tự không cần lo, ta không phải kẻ ngu mà lại đi hành thích Thái tử ngay trong phủ của mình.

Y phất ống tay áo ngồi xuống ghế.

-Nói đi, hôm nay gọi ta và điện hạ đến làm gì?

Thừa Tuấn phá lên cười, lắc đầu.

-Em trai vẫn là hấp tấp như vậy, tính khí nông nổi như vậy. Thật giống với Lê đế năm xưa. Ta nói có đúng không, em trai?

Bàn tay Long Tự siết chặt, y trừng mắt nhìn Thừa Tuấn.

Từ phía ngoài, Lý Lực bước vào, theo ngay sau là Dực Thánh vương.

-Ta vừa từ ngoài vào, nghe đến Lê đế của tiền triều, mọi người đang bàn chuyện gì chăng?

Đức Chính ngước mắt nhìn chú Dực, rồi gật đầu hành lễ.

-Sao vậy? Long Tự có gì lại xanh mét mặt mày thế kia?

Dực Thánh vương cười, Lý Lực phất tay cho người lôi vào một nữ hầu.

-Nói ta nghe xem, ở ngoài đền thoè vua Lê, nhà ngươi đã nghe những gì?

-Hồi bẩm, chính tai nô tì nghe thấy, Tiên hậu muốn đến bái bài vị của Ngọa Triều hoàng đế, nói sắp về với người.

Lý Lực vuốt dọc chén trà, phất tay cho người ập vào lôi nàng ta ra.

-Không ngờ rằng, em trai tài đức vẹn toàn của chúng ta lại có một mẫu hậu như vậy. Tiên hoàng hậu một đời vinh sủng lại làm ra chuyện ô uế hậu cung như vậy. Không biết tên Long Tự nhà ngươi có phải máu mủ của bệ hạ hay không nữa?

-Lý Lực!

Long Tự đứng bật dậy, y cố ghì mình không lao đến đấm Lý Lực một cái. Y cắn răng đến nỗi gân xanh nổi cộm hai bên thái dương.

-Ngươi dám buông lời hồ đồ?

-Hồ đồ? Lý Long Tự, những lời đó là do chính miệng mẫu hậu ngươi nó, ngươi xem có hồ đồ không? À, hay ta nên gọi ngươi là Lê Long Tự mới đúng?

Dực Thánh vương gõ gõ chiếc quạt xếp trong tay, cười khẩy.

-Không ngờ bệ hạ cả đời hô phong hoán vũ, lại để một nữ nhân hậu cung làm chuyện kinh thiên động địa như vậy.

Long Tự siết chặt lòng bàn tay đến bật máu, y biết mình là con của Lê đế và mẫu hậu y. Nhưng hai người đó đều đã không còn, y không còn cách nào biết vì sao mình lại được sinh ra trên đời nữa.

-Thái tử, từ nãy đến giờ im lặng như vậy? Là đang tính đường lui cho mình sao?

Đức Chính chẳng lộ tâm tư, y đặt chén trà xuống, ngước mắt nhìn Dực Thánh vương.

-Chuyện này ta đã biết, còn đợi các người lấy ra uy hiếp hay sao?

Cả bốn người một phen thất kinh, đều trừng mắt nhìn Đức Chính. Y vẫn điềm nhiên ngửa mặt quan sát biểu cảm của ba người họ.

-Lúc bệ hạ đăng cơ ta đã mười tuổi, còn không ý thức được hay sao?

Thừa Tuấn cười khẩy.

-Hoá ra là điện hạ vẫn luôn biết, nếu vậy thì tốt rồi, người khỏi phải dùng cớ người không biết gì cả để thoái thác.

Nghe đến việc bọn chúng muốn lấy mình ra để uy hiếp Thái tử, y ập đến túm lấy vạt áo Thừa Tuấn mà siết chặt, ánh mắt long lên giận dữ.

Thừa Tuấn nhếch đôi môi mỏng.

-Nhìn cặp mắt nâu của ngươi mà xem. Cả cái hoàng thất này có ai có màu mắt như thế cơ chứ? Có khi lại là đôi mắt của người nhà họ Lê đấy cơ.

-Long Tự, bỏ hắn ra.

Y nghiến răng ném Thừa Tuấn lảo đảo lùi lại. Đức Chính điềm nhiên đáp.

-Nói vậy, ta cũng là người nhà họ Lê, Mẫu hậu cũng là người nhà họ Lê, tại sao lại không có đôi mắt đó?

Lý Lực nhếch môi tiến đến chỗ Đức Chính, Long Tự đã đập mạnh tay lên ngực áo anh trai giữ phăng y lại.

-Ngươi muốn gì?

-Đúng là em trai nhỏ của ta, thật là hấp tấp. Nào, ngồi xuống đã.

-Mau nói đi, ta không muốn phí thời giờ với ngươi.

Lý Lực cười khẩy.

-Chuyện này lớn như vậy, đâu thể một lúc đổi lấy sự im lặng của bọn ta được. Trước mắt Văn Châu biến loạn, lần dẫn binh này, ta muốn các ngươi nhường cho ta đi đánh.

Thái tử nheo mắt nhìn Lý Lực. Lần này binh biến lớn, bệ hạ giao cho binh lực hùng mạnh. Nếu Lý Lực có thể thu phục lòng quân, ắt hẳn là hậu hoạ lớn.

-Có binh lực nhưng không có binh phù cũng bằng không. Được, ngươi muốn đánh trận đó, ta sẽ cho ngươi đánh.