Ta Đợi Nàng Ở Hoa Lư

Chương 21: Diễn Châu




Thế giặc phản loạn ngày một rối ren. Giặc phục kích cướp phá các đoàn xe lương, kho đạn dược và mai phục các đoàn binh tiếp viện của triều đình. Diễn Châu rộng lớn, để ngăn chặn giặc tràn sang các châu khác làm nhiễu loạn, Long Tự phải dẫn binh về phía Nam Diễn Châu, xuôi theo con sông Lam mà truy theo dấu phản nghịch.

Đức Chính ở lại tây Diễn Châu giữ thành.

Viên binh lính gấp rút chạy vào sảnh đường, cúi gập người báo với Thái tử.

-Điện hạ, binh thứ của Hoán Vũ vương gặp mai phục ở phía Nam, e phải có thêm quân chi viện.

Đức Chính giáp vàng sáng ngời, cau màu đứng bật dậy, y siết chặt tay.

-Phải cho bọn chúng biết là một vạn quân ta đã đến chi viện.

-Vâng thưa điện hạ, nhưng còn kế đối địch ngày mai?

-Không sao, ta sẽ dùng trí chứ không dùng sức. Ngươi cứ cho quân đi chi viện, gọi thêm tướng sĩ vào đây bàn kế vây thành.

Một thân ảnh nam nhân sừng sững đứng trên tường thành, Thái tử siết chặt chuôi long gươm, ngước mắt nhìn ra xa nơi binh phản loạn đang dàn trận. Tà áo choàng đỏ thêu quốc ấn tung bay sau đôi giáp vai chạm hình rồng nổi. Thành Diễn Châu trở thành món mồi ngon khiến chúng muốn xông vào, cướp phá. Trước mắt là cửa ngõ vào Thăng Long, sau là nơi để bọn chúng thị uy quyền lực.

-Thái tử điện hạ, tốt nhất để bảo toàn tính mạng và ngai vàng của ngươi. Ta khuyên ngươi hãy mau dẫn binh cút về kinh thành mà các ngươi mới xây đi.

Tên chủ tướng đó, chất giọng Diễn Châu không pha tạp, gào to nói với Đức Chính đang đứng trên thành.

-Các ngươi đều là bá tánh của bệ hạ, lại manh tâm làm phản, bất trung với thiên tử!

Hắn nghe câu đó xong liền bật cười lớn, khiến cả đạo quân vạn người của hắn cùng nhất tề giễu cợt cười to. Đức Chính vẫn không để lộ tâm tư, tay siết chặt bảo kiếm. Bọn người này đều có giáp, tuy là những bộ giáp đã cũ, nhưng cũng từng là những bộ giáp của quân đội. Cách dàn trận không thua kém gì Cấm vệ binh của Thiên tử. Chính là tàn quân Lê triều.

-Bề tôi ư? Bệ hạ của các ngươi lên ngôi bằng cách nào? Lẽ nào không nói với ngươi ư?

-Bệ hạ có lên ngôi bằng cách nào thì cũng đã chấn hưng Đại Cồ Việt mười mấy năm nay. Ngươi có được thái bình như vậy là công của bệ hạ!

Y không để hắn làm lay động thánh tâm, gằn giọng mà nói. Há là con dân của Đại Cồ Việt, đều là bá tánh của phụ hoàng y.

Hắn nhếch môi, lắc đầu nhìn chàng thanh niên trẻ trong bộ hoàng giáp cao cao tại thượng, thật giống hệt vị Tả Thân vệ Điện tiền chỉ huy sứ năm xưa.

-Đúng là nông cạn.

-Các ngươi hôm nay đầu hàng, ta sẽ tha cho một con đường sống.

Đức Chính vừa dứt câu nói vang như sấm, nhất tề cung thủ trên thành đều vào thế giương cung. Từ xung quanh thành Diễn Châu bán kính mười dặm phát ra tiếng trống ra quân và hò reo của binh sĩ. Phản quân vây thành, ai ngờ lại có quân triều đình vây lại phản quân.

-Không ngờ quân triều đình lại đến nhanh như vậy có đúng không? Đó là vì ta chưa từng để quân đi.

Tên tướng giặc cười khẩy.

-Nói vậy, ngươi chấp nhận hi sinh anh em của mình?

-Quân mà ngươi đánh úp kia vốn dĩ không phải quân của Long Tự, chỉ là một nhánh binh thứ của Hoán Vũ vương. E là bây giờ cánh quân mai phục của ngươi đã bị Hoán Vũ vương dẹp tan rồi. Nói cho ngươi biết, chỉ cần bây giờ ngươi rút quân, đi đến đâu cũng sẽ gặp mai phục của vương.

Hắn gật gù, siết chặt thanh đao. Ba quân của hắn cũng chẳng ra chiều sợ hãi, khiến Đức Chính bỗng cau mày.

-Thật đúng là giống với cha ngươi y như đúc.

Đức Chính nhìn sang cung thủ đều đang đợi lệnh y.

-Thái tử đọc sách hiểu xa biết rộng, thông thạo mọi binh kế, nhưng chắc là chưa biết đến kế này.

Nói rồi, hắn phất tay. Bọn binh lính rẽ hướng từ những cỗ xe ngựa chở vũ khí, lôi ra một nữ nhân bị trói chặt, một chiếc bao to tướng trùm lên đầu.

Đức Chính trợn trừng mắt.

Hắn cười phá lên, nhìn nét mặt dao động của Đức Chính rồi kéo phăng chiếc bao trùm, mái tóc kia bay rối loạn trong không trung.

-Ngọc Chi...

Đức Chính lầm bầm gọi. Viên phó tướng vội nhìn nét mặt tái nhợt đi của Đức Chính mà lo lắng.

-Điện hạ, nữ nhân đó là...

Trong cái loá mắt của thái dương, Ngọc Chi ngẩng đầu nhìn lên toà thành cao to ấy, nơi có bóng nam nhân mặc giáp vàng chói loà, có điều gì đó sượt qua trong trí nhớ cô.

-Ngươi hèn hạ đến thế sao? Dùng nữ nhân để uy hiếp ta?

Giọng Thái tử gầm lên, y siết chặt lòng bàn tay đập xuống bờ thành.

-Thái tử, ngươi có lẽ lầm rồi. Ta không dùng nàng ta để uy hiếp ngươi, mà dùng để trao đổi với ngươi.

Đức Chính thấy bọn nam nhân đó siết chặt cánh tay cô, nhìn cô loạng choạng chẳng thể đứng vững. Trái tim y giống như bị hun trên lửa đỏ, y vùng người quay đầu đi xuống.

-Mở cổng thành!

-Điện hạ!

Viên phó tướng thất kinh đuổi theo, chẳng giữ được Thái tử. Nội thị đi theo ập đến, đều bị y vung tay ném ra.

-Điện hạ! Xin người hãy nghĩ cho đại cuộc!

Y nghiến răng nhìn tất thảy nội thị và tướng sĩ đều quỳ rạp dưới chân y, chắn trước cổng thành.

-Dù hôm nay người bị uy hiếp ở đó là ai, ta cũng sẽ không để mặc. Dẫu là ai, cũng là con dân của bệ hạ!

Viên phó tướng lẳng lặng nhìn y lách người đi qua bọn họ. Thái tử nhếch đôi mắt rồng về phía các binh sĩ gác cổng, bọn họ sợ hãi kéo cửa.

Y chỉ đợi cánh cổng thành mở ra, huých con chiến mã của mình lao ra giữa một rừng người chỉ muốn giết mình.

-Thả nàng ấy ra, ta và ngươi quyết đấu một trận. Nếu ai thua thì kẻ ấy phải lui quân chịu tội.

-Thái tử, ngươi có biết mình đang thách đấu ai không? Ta, từng là võ quan của nhà Lê. Mấy chục năm chinh chiến, một tên cỏn con như ngươi có thể thắng nổi ta sao?

Đức Chính nhìn ra ba quân kia, rõ ràng là tàn dư của nhà Lê. Người này nhất định từng là một chiến thần, cho nên ba quân mới nghe theo như thế. Y rút gươm, nhìn Ngọc Chi mở hờ đôi mắt thất thểu hướng về y.

-Nếu ngươi không sợ thua, thì đấu với ta.

Hắn nhếch mép cười, rồi cũng nhấc thanh đao lên xoay một vòng trên không trung rồi vào thế thủ.

-Được, đấu thì đấu. Ta sợ một tên Thái tử như ngươi sao?

-Đưa nàng về phía ta trước.

Hắn phá lên cười, lôi Ngọc Chi về phía mình.

-Không được, bọn nhà Lý các ngươi mưu mô đủ điều. Ta phải giữ nàng ta ở đây, để ba quân của ngươi trên thành không khai tiễn.

Đức Chính cắn răng nhìn cô nghiêng ngả, đứng không vững nữa. Y rút thêm thanh gươm treo trên yên ngựa, hai tay song kiếm mà chuẩn bị nghênh chiến.

Hai chủ tướng lao vào nhau, tiếng binh khí vang lên vọng đến thiên thu, khiến Ngọc Chi choàng tỉnh. Cô cau mày nhìn Thái tử gồng mình đỡ từng đường đao lớn, hai tay hai gươm phối hợp vô cùng mạnh mẽ. Cô chưa từng nghĩ mình sẽ có thể chứng kiến được cả cảnh này.

Bất chợt đường đao sượt qua, cán đao dài Đức Chính không tính hết, liền bị một vệt chém cắt ngang khuỷu tay trái, nơi có đoạn hở giữa hai mảnh giáp.

-Thái tử!

Ngọc Chi gào lên, nhìn máu bắn ra đầy mặt đất. Đức Chính lùi lại mấy bước, nhìn Ngọc Chi khản cổ gọi mình. Gương mặt cô bao nhiêu sợ hãi vỡ oà thành nước mắt mờ đục. Trên gương mặt mà y nhớ nhung đó, sợ hãi đó, đang đau lòng, đang lo lắng biết bao. Bọn chúng thấy cô lao đi, liền lao đến giữ siết lấy cánh tay cô khiến cô khuỵu ngã. Một tên liền đạp thẳng vào chân cô. Ngọc Chi gào lên rồi ngã khuỵu dưới nền đất.

-Ngọc Chi, đừng sợ..

Y lầm bầm, đau lòng nhìn nữ nhân mình yêu chịu đau khổ.

-Chịu chết đi!

Hắn lao tới, Đức Chính nghiến răng vung gươm. Y nhớ đến chiêu thức Long Tự đã dạy mình, liền xoay người dồn sức chuyển thế bị động thành chủ động, một nhát chém ngang chân tên chủ tướng.

Hắn trụ đao xuống đất, thất kinh quay lại nhìn y.

-Chiêu thức này chỉ có hoàng tộc nhà Lê mới biết, làm sao ngươi biết được!

Y câm lặng, tiếp đường gươm chém tới tấp. Những chiêu thức này Long Tự đã từng học được khi trốn mẫu hậu ở ẩn ở động chùa Am Tiêm lúc y còn nhỏ. Lúc đó, y đã gặp một vị thiền sư lạ, nói có thể truyền cho y một loại võ gia truyền.

-Ngươi đừng quên, ta cũng có nửa dòng máu họ Lê!

Y gầm lên như mãnh hổ.

Hắn nhếch mép rồi gân cổ cười lớn, chĩa đao về phía Thái tử.

-Phải, ta quên mất nhà ngươi có mang dòng máu của nhà Lê. Tiên đế có trông xuống, sẽ cảm thấy ngươi là kẻ không đáng được truyền loại võ đó cho!

-Ta không đáng? Vậy ngươi làm điều phản trắc, Lê đế có thấy tự hào về ngươi không?

-Đừng nói nhiều! Hôm nay dẫu có chết, ta cũng phải để thiên hạ này biết, nhà Lý lên ngôi bằng máu, nhất định không thể có được an yên!

Đức Chính xoay hai gươm trong tay, một đà phi lên vung đường chém sắc lẹm.

Tên tướng giặc trên người nhiều vết chém, hắn loạng choạng lao về phía ba quân của mình. Ngọc Chi trông thấy bọn người này vội lao đến dìu chủ tướng liền nhanh chân chạy về phía Đức Chính.

-Ngọc Chi!

-Bắt cô ta lại!

Hắn gào lên. Ngọc Chi sợ hãi chỉ biết cắm đầu chạy về phía y. Đức Chính lao đến kéo cô vào lòng, vung gươm chém lấy tên đang đuổi theo. Cô ngã ào vào lòng y, Đức Chính gắt gao ôm lấy nữ nhân mà y nhớ mong, cố nén cơn run rẩy kia.

-Đừng sợ, không sao rồi.

Y bế thốc cô lên ngựa rồi giật dây cương lao đi. Cô nhìn ra sau đã thấy y vung tay ra hiệu khai tiễn xuống. Con ngựa chiến men theo tường thành mà lao khỏi vòng mưa tên. Sau đó y vung gươm, binh đang bao vây trên đồi cao lao vào hỗn chiến.

-Thái tử...

-Đừng sợ, ta đưa nàng đi.

Phản binh chia cánh quân đuổi theo vó ngựa hai người, Ngọc Chi ngoái đầu trông ra sau đã thấy vạn truy binh gươm giáo sáng ngời xông đến.

-Thái tử, chúng ta phải tìm cách cắt đuôi bọn chúng!

-Nàng đừng lo, ta đang hướng về phía đóng quân gần nhất của Long Tự!

Cô siết chặt yên cương, nhìn về phía trước là con đường đâm qua cánh rừng. Đây là ở đâu? Cô không biết là thuộc tỉnh nào của Việt Nam nữa. Cô chỉ biết một ngày có người đến chùa đánh ngất rồi đưa cô đi, mở mắt dọc đường chỉ thấy thời gian trôi qua khe cửa nhỏ trên xe ngựa, cuối cùng bị đưa đến đây đói lả sau mấy ngày dài.

-Nàng không sao chứ! Ngọc Chi!

Y thấy cô loạng choạng rồi ngã gục đi, liền vòng tay ôm chặt cô trong ngực mình. Đường ngoằng ngèo này khúc cua nhiều nên bọn chúng không thể dùng tên, chẳng mấy chốc đã đến được nơi đóng quân của Long Tự phục chờ lệnh.

Long Tự ngồi yên trên lưng ngựa, đang đợi pháo hiệu từ bên kia cánh rừng. Bất chợt nghe tiếng vó ngựa ấy, nhìn con ngựa chiến ấy, giáp vàng ấy đang lao đến, trước ngựa còn có một nữ nhân, y liền trừng mắt rồi gào lên cho ba quân vào thế thủ.

-Điện hạ!

-Nhanh lên, dàn trận!

Hai bên lao vào hỗn chiến. Long Tự quay lại đã thấy một nhóm tách ra cầm đao đuổi theo ngựa của Đức Chính. Y nghiến răng giật dây cương quay đầu đuổi theo. Chết tiệt, trước mặt là núi cao cách trở.

Đức Chính ngoái đầu đã thấy một tên gào lên rồi ngã ầm xuống đất, sau lưng cắm một mũi tên. Long Tự từ phía sau chúng ném lại nỏ, rút gươm đeo trên lưng rồi đạp trên lưng ngựa rồi phi đến nghênh chiến. Đức Chính nhận ra trước mặt là đường cụt, liền giật mạnh dây cương.

-Long Tự!

Bọn chúng mười tên xúm vào một mình y. Long Tự cắn răng lau vệt máu trên mặt, siết chặt thanh gươm lùi lại về phía Đức Chính.

-Ngọc Chi sao lại ở đây?

-Bọn chúng lấy Ngọc Chi ra để uy hiếp ta.

-Khốn kiếp.

Đức Chính đặt cô xuống tảng đá ven đó, rồi cũng rút long gươm kề sát vai Long Tự.

-Anh làm gì vậy? Cứ ở yên trên ngựa, em mở được đường thì anh mau chạy.

-Long Tự, có chiến đấu thì cùng chiến đấu.

Ngọc Chi bị tiếng binh đao làm cho mơ màng, cô gượng dây, nhìn Long Tự đang oằn mình trước hàng chục thanh gươm đè nặng. Máu y giàn ra trên gương mặt cô nhớ nhung.

-Long Tự!

Y hất tung giàn gươm nhọn, lao đến chém từng tên rồi ập đến chỗ Đức Chính. Bọn họ vốn một chọi mười, làm sao có thể trụ được lâu. Long Tự bị thương rồi, dù có là chiêu thức cổ của nhà Lê cũng không địch lại.

Ngọc Chi thất kinh nhìn một tên bò dậy, hắn cướp lấy cung tên khi nãy của y ném xuống.

Hắn hướng về ai, về Thái tử hay Long Tự? Cô không biết nữa, chỉ biết là cả hai cô đều muốn bảo vệ, một người là vì giang sơn này, một người là vì bản thân cô.

Ngọc Chi vùng chạy về hướng đó, y đẩy Long Tự ngã nhào sang một bên. Mũi tên lao đi như gió, xé toạc không gian hướng về Đông cung Thái tử, hướng về Lý Thái Tông sau này. Ngọc Chi trong giây phút đó, cô chỉ biết nhìn cặp mắt trối trân của Long Tự, y gào lên tên cô.

Nhưng cô chỉ biết xoay người hướng mặt về phía Đức Chính mà chắn cho y. Đức Chính trợn trừng mắt chẳng kịp giữ lấy cô. Cả thân thể mong manh kia đã giật lên một cơn.

-Ngọc Chi!

-Ngọc Chi!!!

Cô chỉ thấy vai mình rất đau. Nhưng nếu cô ngã xuống vòng tay Thái tử lúc này, phía sau hai người sẽ là vực thẳm.

Đức Chính trong cơn rối loạn, chỉ biết từ phía sau có kẻ vung gươm tới, y lao đến chém hắn, chẳng ngờ cô tuột khỏi vòng tay y, lao xuống vực thẳm.

Mũi tên này, cô đỡ cho Thái tử, hi vọng có thể trả hết nợ cô nợ y. Từ nay về sau, không ai nợ ai.

___________

Chén trà đang trong tay Thừa Tuấn, bỗng rơi xuống đất vỡ tan.

Y trừng mắt nhìn tên cấp báo, siết chặt bàn tay mình mà lao đến túm lấy vạt áo Lý Lực.

-Đó là kế hoạch của ngươi đó sao? Lấy nàng ra làm mồi nhử, ngươi thắng có quang minh chính đại không? Rồi sao nữa? Chẳng phải Thái tử đã đánh cho phản quân tan tác rồi sao? Đây là kế hoạch thiên tài của ngươi sao?

Dực Thánh vương ập đến tách tay Thừa Tuấn ra, vội hạ giọng.

-Thừa Tuấn, lần này chỉ là tai nạn. Chẳng phải Thái tử cũng đã cho quân đi tìm rồi sao. Nàng ta sẽ không sao đâu.

-Không sao? Nàng bị trúng tên, lại còn ngã xuống vực? Chú nói nàng sẽ không sao?

Hạ Nghi cười khẩy.

-Vương gia, thiếp cũng bị kết tội mưu hại thái tử, ban rượu độc, chẳng phải vẫn không sao đó ư? Cô ta phúc phần vinh sủng như vậy, sao có thể chết dễ dàng như vậy được? Mà có chết thì cũng là tin vui cho chúng ta.

-Cô?

Y nghiến răng, nhìn Hạ Nghi bằng ánh mắt hoả ngục.

-Ta sẽ đi tìm nàng.

-Cháu đứng lại đó!

Thừa Tuấn sững lại, nhìn sang ánh mắt chú Dực se sắt.

-Đây là lúc nào rồi mà cháu còn đến đó. Nhân lúc Thái tử và Long Tự mải mê tìm kiếm, cháu phải ở lại kinh thành cùng bệ hạ san bớt gánh nặng giang sơn, mới có thể khiến bệ hạ tin người như con mới xứng đáng làm chủ thiên hạ này!

Lý Lực điềm nhiên.

-Em nói xem, anh đã dốc tâm tạo ra một kế hoạch hoàn hảo như vậy là vì lúc này, xem em ra mặt với phụ hoàng như thế nào. Cơ hội này ngàn năm mới có một, đừng làm anh thất vọng.

Y ngướt mắt nhìn anh trai, trong câu nói ẩn nhiều tính toán. Y biết, dẫu mình có đi cũng sẽ bứt dây động rừng, để bên Thái tử nghi ngờ. Lý Lực lớn hơn y vài tháng, nhưng vì mẫu hậu là hoàng hậu đã bị giam vào lãnh cung nên y không còn có thể dòm ngó giang sơn này. Y chỉ biết trông cậy vào người em thân thiết, lại xuất thân từ gia tộc hiển hách của Lập Nguyên hoàng hậu.

Tốt nhất vẫn nên ở yên đây, thuận theo nước cờ này. Có một ngày lật đổ được Thái tử rồi, Ngọc Chi cũng được Thái tử tìm thấy rồi, nhất định sẽ vẹn cả đôi đường. Một tay cướp cô về bên y.