Ngọc Chi nằm trên cánh tay Long Tự, cả hai ngửa mặt nhìn trăng tròn vành vạnh. Cô níu lấy ống tay áo y, sợ ngã khỏi mái ngói cao này.
-Nơi này thoáng đãng thật, có thể nằm mà không bị ai nhìn thấy.
Y quay sang cô, ánh mắt phảng phất ánh trăng.
-Nàng xem, ta nói có đúng không?
-Đúng điều gì?
Y quay hẳn sang nàng, môi cười ấm áp. Ánh mắt dịu dàng như ánh trắng, tràn vào lòng cô mát rượi.
-Lần đầu gặp nàng, ta đã nói, ta nhất định sẽ lấy nàng làm vương phi của ta.
-Đáng ghét.
Cô phì cười, gõ lên sóng mũi cao cao kia. Nhìn gương mặt y thật kĩ có nét giống chị Hoài An. May mắn y trông không giống chú Tuấn của cô, nếu không cô sợ mình khó mà yêu được y. Long Tự chỉnh lại chiếc trâm hoa mai rồi tiến đến hôn lên trán cô.
-Những năm tháng sau này, ta nhất định sẽ chở che cho nàng thật tốt.
Lúc này, cô mới lặng đi mà như chú mèo nhỏ, dụi vào lòng y.
-Sắp tới, sẽ còn nhiều chuyện xảy ra.
-Phải...
Y thở dài, xoa xoa vai nàng.
-Không sao, ta sẽ dắt tay nàng cùng vượt qua.
Y điềm nhiên như vậy, cô có nên nói ra tương lai kia? Rằng tam vương tranh đấu, sẽ có binh biến loạn lạc?
Nhưng dường như cô hiểu rằng, Tá Quốc hoàng hậu cũng biết, bà đã chọn không nói ra, để lịch sử cuốn đi. Điều bà đã cố làm là để Long Tự tránh xa binh loạn ấy.
-Dường như anh còn điều gì vui lắm sao?
Cô hỏi, là vì thấy đáy mắt y long lanh và hạnh phúc tận cùng. Long Tự siết chặt vòng tay hơn, sủng nịnh hôn lên đôi mắt kia, xoa xoa đôi vai nhỏ.
-Ta chưa từng nghĩ, có một ngày bệ hạ sẽ thành toàn cho ta.
Lúc này, Ngọc Chi bỗng lặng đi. Y là con trai của vị hoàng hậu vua hết mực sủng ái. Nhưng, trước giờ ông chưa từng thành toàn cho y. Điều này cô cũng đã sớm biết, điều cô không biết là niềm vui bé nhỏ nơi đáy mắt y. Nụ cười đó, là nụ cười hạnh phúc khi hiểu ra, thì ra được cha mình yêu thương rốt cuộc là cảm giác như thế này.
-Lần đầu tiên, phụ hoàng không màng đến Đức Chính, Thừa Tuấn, mà thành toàn cho ta. Có phải người đã nhận ra ta cũng chẳng thua gì họ không? Có phải ta đã làm người tự hào, có phải ta đã làm người quên đi lúc nhỏ ta nghịch ngợm nhường nào...
Có lẽ, cô nghĩ trộm trong đầu, có lẽ thôi, rằng vua luôn thiên vị hai người con đầu hơn. Nhưng y đã lớn nhường này rồi, chẳng lẽ chưa từng được cha mình thành toàn cho điều gì?
-Mẫu hậu luôn nói, đừng bao giờ cầu xin phụ hoàng bất kì điều gì. Luôn phải sống bằng những gì mình tự đạt được mà thôi.
Thật ra, cô vẫn luôn đau đáu trong lòng về chuyện của Hoài An và chú của cô ở kiếp này. Rõ ràng, giữa hai người đã từng có chuyện gì kinh thiên động địa lắm, mới có thể khiến hai người từ yêu thương mặn nồng đến cách biệt li tâm.
Chẳng lẽ giống như Tá Quốc hoàng hậu đã nói, kiếp này bà đã yêu người khác, không phải là bệ hạ. Nhưng bệ hạ khiến hai người xa cách nên bà mới hận người cả đời.
-Có chuyện này, em muốn điều tra.
-Chỉ cần nàng muốn, ta sẽ đều đem ra phơi bày trước mặt nàng.
Liệu y nghe xong chuyện về mẹ của mình, y vẫn sẽ còn nồng nhiệt như vậy chứ? Cô lặng đi một chút, rồi ngả đầu lên lòng y, tránh ánh mắt kia.
-Anh có nhớ, em đã từng nói, em không thuộc về thế giới này không?
Long Tự cười khì, cô nghe tiếng y thở đều đặn.
-Có chứ, nàng nói nàng đến từ tương lai, nơi có những toà dinh phủ chọc trời, những cỗ máy sắt chạy nhanh gấp mười lần ngựa chiến, những con chim sắt bay ngang dọc bầu trời, chở người qua eo biển và núi cao. Thế gian đó thật đẹp biết mấy.
-Vậy nếu như em nói, có những chuyện còn khuất mắt ở thời đại đó của em, em muốn phải giải quyết hết ở kiếp này. Anh sẽ giúp em chứ?
-Được, chỉ cần nàng hứa, nếu làm xong những chuyện nàng muốn làm rồi, đừng như tiên nữ bay về trời, có được không?
Cô phì cười, nghĩ đến những câu chuyện dân gian y hay kể cô nghe.Bất chợt, Ngọc Chi rùng mình, gió đêm làm cô lạnh người dù có được y bọc bằng lớp áo choàng dày sụ.
-Nàng sao thế?
Cô lắc đầu, cổ họng hơi khô ran.
-Ngày mai ta gọi Thái y đến bắt mạch cho nàng, có được không? Từ lúc trở về ta thấy nàng xanh xao đi nhiều lắm.
Quả thật, bệnh tình của cô vẫn loay hoay không dứt, cứ khoẻ rồi lại bệnh.
-Được...
Y trùm chiếc áo choàng kín lại, cười hiền mà vuốt dọc gò má cô.
-Nàng nhất định phải thật khoẻ mạnh, cùng ta đi khắp nhân gian này.
Cả hai nằm ở đó một lúc, nghe tiếng dế kêu râm ran, nghe tiếng sao chớp nháy trên bầu trời, nghe tiếng trái tim nhau cùng nhịp đập, ngắm nhìn cuộc đời này trôi qua. Ước chi những năm tháng về sau sẽ mãi như hôm nay, bình bình an an.
___________
Hôm nay, đoàn sứ thần rời khỏi Thăng Long. Udayaditya đứng đợi rất lâu ở hồ sen, cuối cùng cũng đợi được Ngọc Chi.
-Anh đợi tôi sao?
Thấy y thất thần bên hồ sen, cô muốn trò chuyện với y trước ngày y rời đi. Sợ là sẽ khó có ngày gặp lại, dẫu sao cũng là một nhân vật lịch sử.
Nghe gọi, y quay đầu, mỉm cười nhìn cô, vẫn là nụ cười hiền ấy, cô biết, mai đây y sẽ là một vị vua nhân hậu.
-Tiểu thư thông tuệ sáng suốt, ta muốn đến thỉnh giáo mấy câu trước lúc rời đi.
Cô khì cười.
-Ta nào có thông tuệ gì. Vương tử sau này nhất định sẽ là một quốc vương tốt, hi vọng người đừng bỏ quên giấc mơ của mình. Nhất định, phải xây dựng những công trình kì vĩ.
-Những ý tưởng về xây dựng hồ chứa nước đó, cả ý tưởng xây dựng ngôi đền chứa đầy những kĩ thuật điêu khắc của người dân ta, ta nhất định sẽ biến nó thành sự thật.
Cô gật đầu, lòng vui lắm. Dẫu sao y cũng là một người hiền lành.
-Trở về rồi, hi vọng anh có thể có một gia đình hạnh phúc, sau này, xây dựng một vương quốc hạnh phúc.
Dẫu cho mai đây vương quốc rộng lớn của y không còn, sẽ bị chia thành nhiều quốc gia, nhưng cô vẫn hi vọng y sẽ là một vị vua tốt.
Dường như y phì cười, ánh mắt tiếc nuối trải lên cô.
-Được. Lần này ta đi, e là khó có ngày quay lại Đại Cồ Việt. Hi vọng cô sẽ thật hạnh phúc bên cạnh Hoán Vũ vương. Nhìn ánh mắt của cô dành cho vương gia, ta biết hai người sẽ đầu bạc răng long.
Cô cúi đầu chào đáp lễ với Udayaditya rồi đứng đó rất lâu, nhìn y khuất sau mấy lớp cửa cung, dần dần biến mất.
Người này, mai đây nhất định làm nên nghiệp lớn. Nhưng cô cảm giác đây chưa phải lần cuối.
___________
-Tuyên Thái y, chẳng lẽ thân thể của Vương tiểu thư có chỗ nào không ổn sao?
Long Tự sốt ruột nhìn thái y đang căng thẳng, ngón tay run run kê trên mạch tự của Ngọc Chi. Hôm nay trở về từ ngự uyển, cô đã ngất đi.
-Vương gia, thứ cho thần nói thẳng. Thân thể của Vương tiểu thư từ lần yến sinh thần của Thái tử năm trước đã nhiễm phong hàn rất nặng, tổn hại khí huyết. Từ lúc đó đến nay bệnh tình vẫn day dưa không dứt, thần cũng đã nhiều lần cố gắng nhưng có vẻ, thuốc thang tốt cách mấy cũng không có tác dụng với tiểu thư.
Y cau chặt hàng chân mày quay sang nhìn cô đang nằm im lìm.
-Có chuyện này nữa sao?
Ngọc Chi chưa từng nói cho y biết.
Tú Văn quỳ xuống đất, dập đầu thưa.
-Hồi vương gia, bây giờ có vương gia che chở rồi, nô tì xin được nói.
-Ngươi mau nói!
Tú Văn nén cơn run rẩy, vội đem chuyện tháng sáu năm đó, sau vụ việc hành thích Thái tử ở đại yến sinh thần, Long Tự bị vua cử đi xa, một mình Ngọc Chi ở lại hoàng cung đối mặt với cả hoàng thất.
-Đoàn Trắc phi sai người đưa tiểu thư về Đông cung, bảo là muốn săn sóc người Thái tử muốn lấy. Nhưng ở trong Đông cung từng ngày trôi qua đều là dãi nắng dầm mưa. Tháng sáu năm ngoái bao nhiêu ngày mưa chính là bấy nhiêu ngày tiểu thư phải quỳ trước đại điện, tụng kinh cầu phúc cho Thái tử.
Long Tự trợn trừng mắt, y tiến tới túm lấy Tú Văn.
-Ngươi nói hoang đường cái gì vậy! Làm sao Thái tử có thể để yên!
-Vương gia, lúc đó Thái tử đau nặng, không rời khỏi tư phòng nhiều. Đoàn Trắc phi đưa tiểu thư về cung nàng ấy, có Lập Giáo hoàng hậu bảo vệ, thật sự không để cho Thái tử biết, tiểu thư bị giày vò đến như vậy! Nếu tiểu thư kháng cự, cung nữ cung đó sẽ lại đánh đập nô tì.
Tú Văn oà lên nức nở, nàng ôm cánh tay nhiều lần cùng chủ chịu đòn roi. Tuyên Thái y cũng ngậm ngùi đi tới, cúi đầu.
-Vương gia, thật ra hai người họ, còn thảm hơn Tú Văn nói nhiều.
Ông chậm rãi lắc đầu, nhìn bên ngoài không có ai mới nói.
-Lúc đó, hai người họ không ai dám lại gần, vì Thái tử hi sinh bảo vệ tiểu thư như vậy, còn chưa biết là hoạ hay là phúc. Chỉ có thần đã già rồi, chỉ biết cứu được ai thì cứu. Lần đó nghe tin Đông cung truyền đến có người ngất đi, thần đến khám mới thấy là tiểu thư, cả người lạnh toát, da mặt bợt đi. Tú Văn ngồi thụp bên cạnh, máu thấm đầy cánh tay áo.
Long Tự cắn chặt răng, bàn tay y vo tròn thành nấm đấm. Cảm giác của y lúc này, hỗn loạn và giận dữ. Y giận Đức Chính, giận anh trai y để những nữ nhân xung quanh anh làm tổn thương nàng. Y giận Thừa Tuấn, luôn nói yêu nàng nhưng lại không hề hay biết. Nhưng quan trọng, y giận bản thân mình vô năng, khi đã biết rồi nhưng chẳng thể làm gì khác. Vì y chỉ là một Hoán Vũ Vương chỉ có tước vị mà thôi.
-Tại sao không một ai báo với ta?
-Vương gia, tiểu thư làm gì có ai thân thích ở hoàng cung...
Y ngồi thụp xuống, chết lặng nhìn Ngọc Chi nằm im bất động, đôi chân mày vẫn thẳng tắp an yên, chưa từng oán hận.
Nhưng y hận mình vô năng. Dường như đã có lúc, y mong muốn quyền lực về tay mình, để y có thể bảo vệ người y yêu. Quyền lực, suy nghĩ này đáng sợ biết mấy...
-Từ ngày mai, ta sẽ đưa Ngọc Chi về Hoa Lư dưỡng bệnh.
______________
Đức Chính lặng nhìn ra sân, cảnh sắc về xuân sao lại khiến tâm hồn y xác xơ. Y thở dài, nhìn ra hàng hoa sao đua nhau nở rộ, nhưng tâm trạng y ảm đạm vô cùng. Nội thị theo hầu bước vào từ cửa, cúi đầu chắp tay.
-Hồi điện hạ.
Y đặt lại tách trà ngay ngắn trên bàn, ngước nhìn trang giấy vẽ dở dang.
-Có chuyện gì?
-Bệnh tình của Vương tiểu thư mãi không dứt, thần thuận theo lệnh người đi tìm nguyên nhân, phát hiện ra trong thuốc của tiểu thư có một lưu lượng Buôn Lạc Thuỷ, loại dược liệu này vốn dĩ không phải chất độc, nhưng phàm là người đang mang hàn khí trong người dễ bị loại dược liệu này phản phệ, trở thành một khối hàn băng, lạnh càng thêm lạnh.
Bàn tay xương xương của Đức Chính siết chặt lại, y cố tỏ ra điềm nhiên, mắt nhìn thẳng.
-Các Thái y có biết được không?
-Vốn dĩ các thái y khó mà biết được, do nó được thêm vào sau khi đem về từ Thái y viện. Loại này đun xong cũng không để lại dấu vết gì. Nó được thêm vào sau khi được rót ra chén, đến tay Vương tiểu thư.
Đức Chính thở hắt. Có người ở ngay bên cạnh hãm hại nữ nhân của Thái tử sao?
-Có ai khả nghi không?
-Thần, vẫn đang điều tra thêm. Hiện tại chưa phát hiện ra bất kì hành tung nào đáng nghi.
Y trầm ngâm, bỗng chốc não nề. Những gì y làm cho cô, có lẽ cô sẽ không hay biết.
-Mai Hoa thế nào rồi?
-Điện hạ, Trắc phi vẫn đang bị giam lỏng trong điện của mình. Từ sau lần đó, trắc phi cũng nhiều lần đập phá đồ đạc, muốn gặp người.
-Nàng ta hành hạ Ngọc Chi suốt một tháng trời ta đau ốm, giờ lại còn ngông cuồng như thế?
Y đập mạnh tay xuống thành ghế gỗ, thuộc hạ liền cúi gập người.
-Xin điện hạ bớt nóng giận. Thần vẫn đang điều tra.
Thái tử đưa tay xoa trán, y gật đầu khẽ. Còn chưa kịp nói gì, bên ngoài đã vọng vào tiếng nội quan báo, Long Tự đến diện kiến.
Đợi người ngoài lui cả rồi, Long Tự mới tiến đến gần anh trai. Y nhìn anh bằng cặp mắt xa cách, giày vò. Điều này khiến Đức Chính cũng hiểu, y chỉ cười khẽ, hiền từ như từ xưa đến nay.
-Từ lúc em về đến giờ, chúng ta chưa ngồi lại uống với nhau chén rượu nào.
Long Tự ngồi xuống chiếc ghế gỗ bên tả y, lặng nhìn ra vườn từ khung cửa sổ to rộng.
-Những chuyện xảy ra với Ngọc Chi lúc em không có ở đây, có lẽ anh đều biết?
Lần đầu tiên, Đức Chính thấy em trai nhìn mình bằng ánh mắt kết tội đến như thế, giận dữ đến như thế. Y chỉ lẳng lặng gật đầu.
-Phải, ta đều biết.
-Vậy mà anh không làm gì?
Y lặng im. Ai bảo y không làm gì? Y không làm gì, liệu nàng có thể rời khỏi Đông cung lành lặn hay không? Y không làm gì, liệu Đoàn Mai Hoa có để yên cho cô sống giữa hoàng cung này hay không? Liệu Lập Giáo hoàng hậu có an lòng hay không? Y vạn bất đắc dĩ, chỉ biết câm lặng bảo toàn đại cuộc.
-Nhưng hơn hết là, anh không báo cho em?
Lúc này, Đức Chính mới quay đi. Phải, cái này, là y sai.
-Thì ra, anh cũng có lúc ích kỉ đến thế sao?
Lần đầu tiên, Long Tự nặng lời với anh mình như vậy.
-Hôm nay em không chỉ đến để nói chuyện của Ngọc Chi, có đúng không?
Long Tự thở hắt, y quay đi. Quả thật không sai, dù có là gì, hai người vẫn đang đứng trên một chiến tuyến.
-Chuyện lần đó, biệt cung giam lỏng Lý Hạ Nghi hoả hoạn lớn trong đêm, rốt cuộc nội cung phát ra thông báo Lý Hạ Nghi đã vùi mình trong đống lửa đó, anh còn nhớ chứ?
Thấy anh trai gật đầu, y lại tiếp lời.
-Mấy tháng trước, lúc vừa rời khỏi Thăng Long, em đã thấy nàng ta ở lộ Bắc Giang, giả dạng làm dân thường.
Ánh mắt Thái tử loé lên, y cau mày.
-Không phải người giống người đó chứ?
-Lý Hạ Nghi cũng cùng chúng ta lớn lên, em không thể lầm được.
-Chuyện này sao lại có thể trùng hợp như vậy, cô ta trốn ở lộ Bắc Giang, phụ hoàng lại vừa vặn cử em đi tuần ở đó.
Long Tự gật đầu, dường như có chút chắc nịch.
-Em nghi ngờ, bệ hạ cố tình chỉ điểm cho chúng ta. Người không tiện ra mặt, chỉ có thể làm đến như thế. Lộ Bắc Giang do Dực Thánh vương làm chủ, bọn họ không ít lần gặp gỡ cơ mật ở đó. Có lẽ Thừa Tuấn cũng biết cô ta còn sống.
-Thảo nào Lý đại nhân dường như không có bất kì động tĩnh gì.
Thái tử trầm mặc, Long Tự bèn tiếp lời.
-Nếu như theo suy đoán của em, bọn người chú Dực muốn giữ lại Lý Hạ Nghi một phần là vì Lý Tư Quốc. Nếu ông ta mang lòng căm phẫn với bệ hạ, với anh, sẽ là lợi thế với bọn chúng. Nhưng hiện tại, ông ta vốn đã mang lòng oán trách chúng ta rồi.
-Kế hoạch của chúng ta vẫn đang đi đúng hướng, có đúng không?
Long Tự gật đầu, chân mày cau chặt.
-Nói là đúng hướng, nhưng bọn Lực càng ngày càng thu nhiều binh quyền, khó mà kiểm soát hết.
-Hiện tại cứ làm theo kế hoạch vậy. Ta sẽ cho người theo dõi sát sao Lực, chú Dực và Thừa Tuấn. Nhưng em phải theo sát động tĩnh của bọn họ. Bước đầu có vẻ như đang nhắm vào Ngọc Chi nhằm gây sức ép với ta.
Nói ra câu này, hai anh em sững lại, rồi lảng mặt nhau. Long Tự hít một hơi rồi đứng dậy.
-Ngày mai em sẽ đưa nàng về Hoa Lư.
Đức Chính nhìn em trai, bỗng nhiên phì cười.
-Mới ngày nào, em vẫn là một đứa trẻ chạy quanh chân ta. Nay đã sức dài vai rộng, muốn che chở cho nữ nhân mình yêu rồi.
-Nếu tình yêu của em bảo vệ được nàng, thì em nhất định sẽ làm như vậy.
Nói rồi, y bỏ đi, bỏ lại một Thái tử bần thần ngồi đó. Chẳng lẽ, tình yêu của y lại làm hại nàng hay sao? Cũng đúng, từ trước tới giờ có tai ương nào mà không từ y mà ra? Có lẽ tình yêu của Đông cung Thái tử, quả thật quá đáng sợ rồi.
Đức Chính ngả người ra sau, tay trải tấm chân dung vẽ dở. Năm đó, nắng ngập trời, y gặp nàng lần đầu tiên. Nàng vô tư đưa cho y nửa miếng ngọc bội thanh hoa, nói là nàng đã tìm thấy y rồi.
Phải, lúc đó tại sao y không thể đáp lại nàng...
_____________
Hôm nay ráng chiều đỏ rực, Thái tử nhấc gót rồng bước lên Đoan Môn lộng gió, đã thấy hoàng đế đứng trên bục cao, trải ánh mắt ra xa khắp giang sơn này.
-Thần nhi khấu kiến phụ hoàng.
Y cất chất giọng trầm ấm, lặng nhìn tà long bào quay lại. Tay vua tiến đến nâng y, nhìn bàn tay cha đã nhăn lại và có nhiều đốm đồi mồi, y có chút đau lòng.
-Đức Chính, lại đây.
Vua nắm tay con trai, bước lên bục cao. Gió thổi qua từng ô vòm sơn vàng, cuốn tà long bào bay và mũ bình thiên rung rinh trước trán vua. Vua vuốt dọc chỏm râu, ánh mắt đã mờ đục đi nhiều.
-Giang sơn này, mai đây sẽ đến lượt con gánh vác rồi.
-Phụ hoàng xuân thu đang thịnh, sao lại nói những lời không may đó.
Vua cười vui vẻ, vỗ vai con trai.
-Làm vua, thì con luôn phải cộng thêm mười năm vào tuổi đời. Ta đã xế chiều rồi, sớm muộn gì cũng phải cưỡi hạc về trời mà thôi.
Đức Chính cúi mặt, lòng y vẫn luôn dằn vặt. Phụ hoàng muốn y làm nhiều điều hơn là chỉ để tâm chuyện nhi nữ thường tình. Chuyện hôm nay y ở trên đại điện giành một nữ nhân với Thái tử Chân Lạp, quả thực có phần ấu trĩ.
-Làm vua, đôi khi có những thứ nhất định phải hi sinh, để bảo toàn đại cuộc.
Y gật đầu. Vua lại quay ra phía ngoài, chống tay lên thành đá mà hít một hơi thật sâu.
-Lúc này, chắc là Long Tự đã đưa Vương tiểu thư đi rồi.
Đức Chính nhìn mái tóc cha đã bạc quá nửa, trầm mặc thở dài.
-Long Tự nó là một đứa tự do. Nó có thể lấy người nó thích, đi nơi nó muốn đi, ở nơi nó muốn ở. Vì nó vốn dĩ chỉ là một vương gia. Nhưng còn con, con chính là Đại Cồ Việt mai này.
Lời vua tầng tầng giáo huấn, y dĩ nhiên hiểu cha muốn y từ bỏ Ngọc Chi, từ bỏ chấp niệm này để làm một vị vua thật tốt.
-Trước giờ những gì con muốn, ta đều bắt con phải đấu tranh vì điều đó. Lần này, ta đã thấy con hi sinh, đấu tranh vì Vương Ngọc Chi rất nhiều, nhưng vốn dĩ chính trị khó đoán, ta cũng khó mà thành toàn được cho con. Đừng nhúng tay vào những chuyện của nàng ta nữa.
Y cau mày, thì ra phụ hoàng y vẫn luôn biết.
-Chuyện của Lý Hạ Nghi, là do người nhắm mắt làm ngơ?
Vua thở dài, hơi thở vô tận như những khổ tâm của ông.
-Lý Thừa tướng là bằng hữu của ta, từ lúc ta còn chưa làm hoàng đế. Đức Chính, có những điều vì nghĩa thì phải làm.
-Nàng ta làm biết bao chuyện thương thiên hại lý, đến sau cùng vẫn là vì thù hận mà hãm hại người khác. Tính xấu không cải, sao người vẫn dung túng cho nàng ta?
Có lẽ y không giữ được bình tĩnh nữa, y trối trân nhìn cha mình vẫn điềm nhiên như không. Ông ngả người rồi ngửa cổ nhìn trời.
-Ta đã dạy con rất nhiều bài học để làm vua. Trong đó có một bài học phải cân bằng thế lực, ta muốn con nhớ rõ. Vương Gián nghị đại phu và Lý Thừa tướng vẫn luôn đối nghịch nhau trên triều, Vương tiểu thư được ba vị hoàng tử của trẫm yêu thích, trong khi Lý tiểu thư lại bị tội. Thân làm vua, con không thể để cán cân quyền lực nghiêng về bên nào cả. Đôi khi công lý, không quan trọng bằng cân bằng.
Đức Chính bần thần. Y đều hiểu nổi khỗ của cha, nhưng y không muốn kẻ xấu vẫn tồn tại ngoài kia, ngày đêm tìm cơ hội trả thù Ngọc Chi.
-Nếu Vương tiểu thư thoát qua được hoạn nạn, đó là cái phúc của nàng ta, cũng là bản lĩnh của nàng ta.
Y lắc đầu nhìn vua, không tin vào phán xét của ông. Vua đã ngăn lời con trai, nhìn y bằng ánh mắt già nua mệt mỏi.
-Làm vua, có lúc phải vô tình.
Vô tình. Đức Chính lãnh đạm cười. Trước khi gặp nàng, y cũng từng vô tình, nhưng vì nàng mà như biến thành con người khác. Vì nàng mà nóng giận, vì nàng mà không màng đến địa vị của mình. Vua trộm nhìn y, đây chính là điều ông lo sợ. Hoàng đế không thể đánh mất chính mình.
-Ta thương các con đều như nhau, mỗi đứa lớn rồi, đều rời xa ta.
Lúc này, vua mới lặng lẽ cười. Có lẽ cuộc đời ông quá bận, bận lo toan quốc sự, bận lập Lý trừ Lê. Mấy mươi năm qua, đều như một cái chớp mắt. Con cái cũng trưởng thành, đều mang lòng riêng. Đức Chính biết nỗi lòng của cha khó ai thấu được. Trong các vị hoàng tử, chỉ có y được ông trải lòng thôi.
Đến lúc gần đất xa trời rồi, ngoảnh đầu lại, con cái đều đã không còn đơn thuần như trước.
-Con là đứa con ta có từ khi chưa làm hoàng đế, con đã lớn lên ở triều Lê, con cũng rõ giang sơn này thật sự nặng đến nhường nào. Người có được giang sơn, phải là người dám buông bỏ những tình cảm cá nhân để hoàn thành đại nghiệp.
Buông bỏ. Vậy mười mấy năm qua, vua đã buông bỏ được chăng?