Tá Quốc hoàng hậu thân đang mang trọng bệnh, lại vội vã lao đi giữa cái giá lạnh. Cơn mưa đêm qua khiến thời tiết sáng nay vừa u ám, vừa mờ mịch. Bà lao vào tẩm điện của Hoán Vũ vương, nhìn vị thái y thân tín đang ở bên bắt mạch.
-Long Tự, đang yên đang lành nó lại dầm mưa làm gì?
Vị thái y thấy bà đến, vội cúi đầu đi lại tâu.
-Hồi hoàng hậu, đêm qua mưa lạnh, sáng nay lại có giông tố, vương gia e là nhiễm phong hàn. Thật ra cũng không đến nỗi nghiêm trọng, thể chất vương gia khoẻ mạnh, vài ngày nữa sẽ khoẻ lại thôi. Xin hoàng hậu yên tâm.
Bà gật đầu rồi đi về chỗ con trai đang nằm, đôi môi tái đi.
-Ngọc Chi..
Y gọi, trong khi đôi mắt vẫn nhắm nghiền. Tiếng y thều thào làm bà nhớ đến cố nhân. Người đó cũng từng yếu ớt như vậy, nằm im lìm. Bà cảm thấy muôn phần sợ hãi.
-Vương Ngọc Chi ra sao rồi?
-Hồi hoàng hậu, sáng nay Vương tiểu thư ngất đi, vương gia muốn đưa tiểu thư về nhưng lại bị cung nữ của Lập Giáo hoàng hậu ngăn lại. Lệnh của Chính cung hoàng hậu truyền xuống rằng chừng nào Thái tử chưa tỉnh lại, nàng ấy vẫn phải phạt quỳ trước điện. Nhưng vương gia đã xông ra khỏi điện, đưa tiểu thư về cung Thuý Hoa.
Trước giờ Lập Giáo hoàng hậu đều yêu thương con trai cả của mình hết mực. Lần đầu tiên thấy Thái tử không tiếc thân mình vì một nữ tử như thế này, đến chính bà cũng còn ngạc nhiên.
-Thái tử ra sao rồi?
-Hoàng hậu, nô tài truyền tin từ Đông cung.
Bà nhìn ra ngoài, đã thấy một nội thị khép nép đi đến.
-Có tin gì sao?
-Hồi hoàng hậu, Thái tử đã tỉnh lại rồi. Nhưng ngặt nỗi thân thể chưa khoẻ hẳn đã lao đến Thuý Hoa cung. Lập Giáo hoàng hậu có nhờ nô tài chuyển lời đến người, rằng nhờ người qua đó khuyên một chuyến.
Bà thở dài, quay lại nhìn con trai mình.
-Đến đích mẫu còn không khuyên được, thì làm sao dưỡng mẫu ta khuyên? Ngươi về báo với Lập Giáo hoàng hậu, con trai của bổn cung thân thể không khoẻ, ta cũng phải lưu lại đây.
-Hoàng hậu...Thái tử dẫu sao, cũng một tay người nuôi dưỡng. Lúc này Thái tử không quý trọng cơ thể, người..
-Đừng lo.
Bà đưa tay ra hiệu dừng, ánh mắt vẫn điềm nhiên như không.
-Nữ nhân đó, chỉ có nữ nhân đó mới có thể khuyên được Thái tử.
Đợi nội quan đó đi rồi, bà mới nén tiếng thở dài, quay sang cung nữ theo hầu.
-Chuẩn bị cho ta một chút.
_______
Vua ngồi trên long ngai, đưa tay xoa trán nhìn xuống Tá Quốc hoàng hậu.
-Hoài An, nàng chưa bao giờ đến điện Càn Nguyên tìm ta, lần này đến tìm lại nói trúng việc khiến ta đau đầu nhất.
Bà lặng đi, không muốn ngước nhìn vua ngồi trên long ngai.
-Dạo này, bệnh đau đầu của người lại tái phát sao?
Vua gật đầu, ngả ra sau.
-Dạo gần đây, ta lại nhớ đến những người huynh đệ đã kề vai sát cánh cùng ta, cả bằng hữu, cả kẻ thù. Chắc là, thời gian của ta cũng sắp hết.
Nói đoạn, vua nhìn xuống bà, đưa tay ra hiệu bà đến gần vua, ngồi bên cạnh vua trên long ỷ.
Tá Quốc Hoàng hậu nhấc váy tiến lại rồi ngồi xuống, mắt bà đưa ra xa, cảm giác, thật giống như ngày xưa.
-Nàng lại gầy đi rồi.
Vua toan nắm tay bà, nhưng bà đã rụt lại.
-Thần thiếp chưa bao giờ đến tìm bệ hạ ở điện Càn Nguyên, là vì thần thiếp sợ nhìn cảnh nhớ cố hương, nhớ cố nhân.
Vua gật đầu, ánh mắt u uất đổ lên bà, nhưng tình ý chục năm qua chưa bao giờ nguôi.
-Hoài An, ta biết nàng hận ta.
-Thần thiếp không hề hận người.
Cứ như vậy, mười lăm năm qua, chưa từng một tình ý nào, nhưng vua vẫn luôn yêu thương trao về phía bà, không cầu một lời hồi đáp.
-Được, nàng đến tìm ta vì chuyện của Thái tử thôi sao?
Lúc này, đôi mắt bà mới cụp xuống, bà thu một hơi thở rồi nói.
-Vương Ngọc Chi khiến Thái tử hi sinh như vậy, tính ra là tội không thể dung thứ. Nhưng Lập Giáo hoàng hậu phạt nàng ta như vậy, cũng đã đủ rồi. Nàng ta cũng không phải là cố ý.
Vua ngả người nhìn ra xa, vuốt dọc chòm râu bạc.
-Nàng ta là thiên kim nhà họ Vương, muốn phạt nặng cũng là điều nên tránh. Nhưng Thái tử vì nàng ta mà hi sinh như vậy, sẽ để cho những kẻ muốn đối đầu biết nàng ta là điểm yếu của nó.
-Thần thiếp nghĩ tới nghĩ lui. Nếu gả nàng ta cho Thừa Tuấn, e là lại làm khoảng cách giữa hai anh em nó thêm xa, lại càng như đổ dầu vào lửa.
Thừa Tuấn và Đức Chính không bao giờ đứng cùng với nhau trên một chiến tuyến, đó là điều ai cũng biết. Vua thở dài gật gù. Bà trộm nhìn vua, rồi hạ giọng.
-Vậy chi bằng, gả Vương Ngọc Chi cho Long Tự vậy.
Vua hơi trầm tư, rồi thở dài nhẹ như không.
-Nàng cầu xin điều này với trẫm, bao nhiêu phần là đến từ việc nàng muốn con trai nàng có được nữ nhân nó yêu thích?
Bà lặng nhìn vua, nhìn gương mặt đã đổ nhiều nếp nhăn, nhìn mái tóc bạc quá nửa.
-Thần thiếp cầu xin điều này, với tư cách là mẫu hậu của Long Tự, là dưỡng mẫu của Đức Chính.
Vua nhắm nghiền mắt lại, đôi môi mím chặt rồi thả một hơi thở dài như vô tận, nặng nề của một ông lão đã đi gần hết cuộc đời.
-Từ lâu lắm rồi, trẫm vẫn luôn nhắm mắt cho qua chuyện Long Tự nghịch phá khắp nơi. Nàng muốn cho nó đi ngao du tứ hải, trẫm đều cho phép. Nàng không cho nó nắm nhiều binh quyền, ta cũng không cho. Nó trước đến nay ở bên cạnh bầu bạn với Thái tử, nhìn hai đứa con trai lớn khôn từng ngày, trẫm, cũng vô cùng an lòng. Hoài An, nàng đã nuôi dạy hai đứa nó như vậy, ta tất nhiên hiểu được tấm lòng mẫu tử của nàng, và dĩ nhiên, cũng sẽ thành toàn cho nàng.
Bà cười nhẹ, nhìn vua. Ánh mắt bà vẫn trống không cảm xúc.
-Trước giờ Long Tự không có thế lực, nó ở bên cạnh Thái tử một lòng phò tá. Vương đại nhân sau khi gả con gái cho nó rồi, nhất định cũng sẽ dốc lòng phò trợ Thái tử đăng cơ. Người, không cần quá lo lắng.
Vua khổ tâm, cười khổ. Đến lúc này rồi, bà vẫn nghĩ vua lo lắng việc Long Tự muốn cướp ngôi hay sao? Dường như sống với nhau mười lăm năm, bà vẫn chưa lúc nào hết đề phòng vua.
-Nàng đừng đi ra ngoài nhiều, dạo này lạnh lắm.
Bà đứng dậy hành lễ.
-Thần thiếp, thay Long Tự cảm tạ bệ hạ thành toàn.
Vua gật đầu, cười khổ.
-Nhưng trước đó, để chuyện này qua đi, ta phải để nó đi xa một chuyến.
Hoàng hậu hiểu, vua muốn để mọi chuyện lắng xuống.
-Hoài An, nàng là hoàng hậu cũng là vợ của ta. Hãy để ta cùng nàng phân ưu, cùng nàng chăm lo cho các con có được không? Đừng một mình gánh vác như vậy...
Bà nhìn vua một hồi lâu, rất lâu sau mới cất giọng mệt mỏi.
-Con của thần thiếp, thần thiếp sẽ cố hết sức nuôi dạy nó nên người, đưa nó vào con đường đúng đắn.
Nói rồi bà quay đi, để lại một mình vua cô độc ngồi trên long ỷ.
Cổ chí kim có câu, làm vua cô độc, dẫu hậu cung phi tần đông đủ, nhưng đến một người hiểu vua, lắng nghe vua cũng không có.
Con của nàng sao?
_______________
Đức Chính ôm một bên vai, từng bước nặng nhọc lao vào Thuý Hoa cung.
-Thái tử điện hạ, người ngàn vạn lần đừng nên vận động mạnh như vậy!
-Thái tử điện hạ!
Một dàn cung nữ chạy ào theo sau, nội thị hớt hải cầm dù lọng đuổi theo nhưng chẳng ngăn nổi bước chân y lao trên nền gỗ lạnh lẽo.
-Ngọc Chi đâu?
Tú Văn quỳ xuống dập đầu sát đất.
-Hồi điện hạ, khuê phòng của tiểu thư người không nên bước vào!
Đức Chính mặc kệ, y bước vụt qua rồi lao vào trong.
-Điện hạ!
Tú Văn hoảng hốt ngăn những nô tì còn lại, thêm một kẻ cũng không cho bước vào.
-Ngọc Chi!
Ngọc Chi cũng vừa bị ồn ào làm cho choàng tỉnh, cô toan ngồi dậy đã thấy Thái tử sà xuống chỗ cô.
-Ngọc Chi, nàng không sao chứ?
Cô ôm đầu ngồi dậy, Đức Chính liền đỡ cô rồi xếp gối cho cô tựa vào.
-Sao người nàng lạnh như vậy, qua một lớp áo vẫn thấy lạnh?
Nói rồi, y quay sang chậu nước nóng hổi, vắt khăn. Ngọc Chi đổ đôi mắt thất thần lên vết máu trên lưng y, có vẻ như vết thương lại rách ra rồi.
-Sao người lại làm như thế?
Y chậm rãi vắt chiếc khăn, đưa đến lau lòng bàn tay lạnh ngắt kia. Gương mặt y trắng bệt rồi.
-Người có biết sau này người là sẽ vua không? Lỡ như có mệnh hệ gì, làm sao tôi gánh vác nổi.
Đôi mắt cô ngập nước, dường như ngần ấy uất ức mà Lập Giáo hoàng hậu đổ lên cô muốn tuôn thành dòng.
-Nàng đừng khóc.
-Sau này người đừng vì tôi mà làm những chuyện như vậy nữa. Trọng trách này, tôi không gánh vác nổi đâu.
-Trọng trách gì chứ, Ngọc Chi, ta chỉ muốn...
-Trọng trách làm trắc thiếp của người, của Thái tử, trọng trách mai đây làm một phi tần trong hậu cung. Điện hạ, tôi thật sự không thể làm được. Vậy nên xin người hãy làm ngơ tôi giống như người từng làm với Vương Ngọc Chi trước đây có được không?
Y lặng nhìn đôi mắt giàn lệ kia, nhưng y bất lực không thể đưa tay lau đi. Trước đây y xa lánh cô, giờ đây có tư cách gì mà yêu thương cô. Thật ra, cũng có cái lí.
-Ta muốn kể cho nàng nghe một chuyện.
Đức Chính đang hi vọng điều gì, kể cho cô quá khứ, cô sẽ nhớ ra bản thân đã từng ái mộ y đến nhường nào ư?
-Năm đó, ta gặp nàng lần đầu. Nàng vừa gặp đã đưa cho ta một nửa chiếc ngọc bội thanh hoa rồi cười rất tươi. Lúc đó, nàng nói, nàng muốn chúng ta thành một đôi, nàng nói, nàng muốn ở bên cạnh ta, nàng nói nàng tìm ra ta rồi. Ta cứ nghĩ, lúc đó nàng vẫn còn nhỏ lắm, lại hồ đồ đưa cho ta một tín vật, muốn hẹn ước chung thân. Ngọc Chi, lúc đó và những năm sau đó nữa, ta đã luôn xem nàng là một đứa trẻ.
Vương Ngọc Chi này, đã thích Thái tử từ sớm...
-Nhưng mỗi ngày trôi qua đều thấy nàng dõi theo ta, càng lớn càng hiểu chuyện, ta lại từ lúc nào phụ thuộc vào tình cảm của nàng. Ta lại yêu tình cảm và biết bao ngưỡng mộ nàng hướng về ta. Từ lúc nàng gặp nạn ở yến tuyển phi đó, ta lại càng muốn che chở cho nàng. Nhưng biết Long Tự cũng thích nàng, ta chưa từng thừa nhận tình cảm của chính mình.
Ngọc Chi cắn răng nhìn y, cô nén nước mắt.
-Thứ người yêu là cảm giác được Vương Ngọc Chi yêu, chứ không phải là tôi.
Đức Chính thở dài, y biết có nói cách nào cô cũng sẽ nhất mực chối bỏ tấm lòng này của y.
-Dù sao, tôi cũng đã không còn nhớ về những chuyện trước đây. Điện hạ, Vương Ngọc Chi từng thích người nhiều như vậy, người cũng chưa từng hồi đáp. Tính ra cũng chẳng phải là mối cơ duyên gì. Lần này, cũng xin người đừng để mắt đến tôi nữa. Dù có là bệ hạ ban hôn xuống, tôi cũng sẽ trốn đi, cũng sẽ làm đủ mọi cách để kiếp này được tự do.
Đức Chính cười khổ, ngước ánh mắt sâu đối diện cô.
-Nàng thích Long Tự sao?
Cô không trả lời, chỉ lẳng lặng buông gối rồi trùm chăn nằm quay lưng lại với y.
-Xin điện hạ hãy quay về dưỡng thương cho thật tốt, đừng khiến thân thể suy nhược. Người mai đây còn cả một quãng đường dài dằng dặc phía trước.
____
Thừa Tuấn về lại tư phủ, y vừa mở cửa gỗ tiến vào sảnh đường đã nhận được một cú đấm trời giáng. Trong cơn loạng choạng, y cau chặt chân mày nhìn vào trong đã thấy Lý Lực mang một cỗ giận dữ ngút trời. Dực Thánh vương liền lao đến túm lấy Lực, đứng chắn giữa cả hai. Thừa Tuấn quệt tay ngang môi bật máu, phất tay áo đi vào trong. Lực liền nghiến răng nhìn theo.
-Em làm như vậy là có ý gì?
Thừa Tuấn ngang nhiên ngồi xuống ghế, chẳng để lộ chút tâm ý.
-Lý Thừa Tuấn!
Y biết, anh trai y giận dữ như vậy là có lí do. Nhưng y đã đợi ngày này lâu lắm rồi.
-Lực! Thôi đi.
Lý Lực có đôi mắt của hoàng đế, y ngấu nghiến giật phăng tay khỏi chú, rồi đi lại trước mặt y.
-Hôm nay em làm phe ta tổn thất một người. Người đó lại là người nặng lòng với em. Lý Thừa Tuấn, em thật sự quá vô tình rồi.
-Anh đang đau lòng cho kế hoạch của chúng ta hay là đang đau lòng cho Lý Hạ Nghi?
Lý Lực trừng mắt, y lao đến túm lấy vạt hoàng bào của em trai rồi cuộn lấy.
-Ngươi nghĩ ta cũng lo chuyện nhi nữ thường tình như ngươi? Lý Thừa Tuấn, ta từ nhỏ mẫu hậu đã thất sủng, mười năm qua ta chưa từng gặp lại bà. Điều khiến ta lưu tâm nhất trên đời này là quyền lực, muốn ngươi lên ngôi báu, thả mẫu hậu của ta ra. Ngươi lại một tay xô đổ hết công sức của ta?
Thừa Tuấn vung tay hất anh trai ra, ánh mắt lãnh đạm.
-Xô đổ? Thế nào là xô đổ? Ta hi sinh một Lý Hạ Nghi nhưng đổi lại được gì? Thái tử bị thương nặng, không chỉ là tổn thương thân thể mà còn là niềm tin đối với đại thần. Sẽ có ai còn tán dương một kẻ chỉ biết yêu đương không tiếc ngọc thể?
Dực Tháng vương đi lại, hạ giọng với Lý Lực.
-Thật ra ta thấy, lời Thừa Tuấn nói không sai đâu. Cháu nghe Thừa Tuấn nói hết đã, từ xưa đến nay nó không phải là một đứa làm xằng bậy.
Lý Lực nhếch mắt nhìn em trai, xốc lại vạt áo rồi quay đi. Thừa Tuấn hất cằm, đăm chiêu.
-Chuyện Lý Hạ Nghi cùng Đoàn trắc phi làm khi đó ở thuyền rồng, Thái tử sớm đã điều tra được. Hôm trước lúc đang tra, ta cũng thấy Long Tự đang tra. Sớm muộn những tội ác cô ta làm phụ hoàng cũng sẽ biết. Ta chỉ một tay hất ván cờ này, muốn phụ hoàng tin rằng ta không liên quan đến chuyện cô ta làm.
Dực Thánh vương gật gù. Dẫu sao Lý Hạ Nghi cũng là con gái của bằng hữu ông, ông thật sự không đành lòng.
-Vậy chúng ta sẽ không xin bệ hạ tha chết cho Hạ Nghi sao?
Lý Lực nghĩ mãi, cuối cùng ném lại một câu nói rồi rời khỏi.
-Cứ để cho ta.
*
Qua mùa đông lạnh lẽo ấy, dường như cũng không còn ai nhắc đến buổi yến sinh thần ấy nữa. Bệ hạ đã cho phong toả hết mọi tin tức, không cho truyền ra ngoài. Long Tự cũng bị vua lệnh ra biên ải rất lâu.
Yến xuân năm nay, nước Chân Lạp sang cống.
Ngọc Chi ngồi bên hồ nước, lặng nhìn từng đàn cá bơi tự do. Từ lúc đó, cô cũng không được phép về nhà. Hoàng cung giống như một chiếc lồng giam, dù có kẻ hầu người hạ, vẫn là gò bó kiềm kẹp.
Bất chợt, Ngọc Chi nghe phía sau dàn giả sơn tiếng đánh nhau. Cô cắn răng vùng người đứng dậy di về phía đó.
Năm, sáu người thanh niên ăn vận như người Khơ-me cổ cô hay thấy trên phim tài liệu, xúm lại đá mạnh vào một thanh niên nằm dưới đất. Y cũng ăn mặc giống họ, thậm chí còn có phần sang trọng hơn họ.
-Các người làm gì thế hả!
Cô không biết mình có cái gan ở đâu mà lại dám xen vào như vậy. Cả đám nam nhân đó quay sang nhìn cô. Cả người thanh niên máu bật trên môi đang nằm kia cũng ngước nhìn cô gái nhỏ.
-Có tin tôi la lên cho quân tuần tra đến không?
-Nữ nhân này ta đã từng gặp qua sáng nay, được Thái tử Đại Cồ Việt quan tâm hết mực. Tốt nhất là không nên đụng đến.
Cô nghe bọn người đó nói chuyện, căng thẳn nhìn những cặp chân mày cau sát.
Một tên hừng hực cắn răng rồi la lên.
-Đi!
Bọn chúng rút đi hết, bỏ lại người thanh niên nằm bệt dưới đất.
Cô quan sát người đó lồm cồm bò dậy, ôm cánh tay đau đớn.
-Cảm ơn..tiểu thư. Không biết ta nên xưng hô thế nào?
-Anh biết tiếng Đại Cồ Việt sao?
Y gật gù, ánh mắt sáng trên gương mặt có phần đau đớn.
-Từ nhỏ ta đã làm sứ giả đi sang các nước, biết tiếng các nước là điều nên làm.
Thấy y đứng dậy, cô mới thở dài rồi nhìn ra ngoài.
-Anh lại đây.
Cô đi đến giếng nước, dồn sức kéo một xô nước lên. Nước trong lành mát rượi, cô đổ vào lòng bàn tay y, để y rửa đi vết máu.
-Anh là sứ giả sao?
Y nhìn cô rồi gật đầu khẽ.
-Ta tên là Udayaditya.
Cô gật gù. Nhìn người thanh niên lặng lẽ cúi đầu, ánh mắt y dường như vô cùng hiền lành. Người này có đôi mắt sâu hun hút rất đẹp, sóng mũi cũng rất thanh tao.
-Cô là...
-À, tôi là Vương Ngọc Chi.
-Cô là người của Thái tử sao?
Ngọc Chi mím môi, cô thở dài. Cả cái hoàng cung này còn có ai chưa biết lời đồn này chứ.
-Tôi chỉ là một tiểu thư bình thường thôi.
Udayaditya cười khẽ, ánh mắt hiền trải lên nữ nhân trước mặt.
-Dù sao, cũng cảm ơn tiểu thư rất nhiều.
Cả hai tản bộ dọc ngự uyển. Udayaditya kể cho cô nghe lí do vì sao y bị bọn người đó tính sổ. Chỉ vì vua ban tiệc rượu cho sứ thần, Udayaditya nói rằng vua ở nhà vẫn còn đau ốm nên từ chối, bọn họ tức giận mà cho rằng y ích kỉ, muốn được Đại Cồ Việt bệ hạ ban thưởng cho riêng mình.
-Ta trông tiểu thư cũng xanh xao quá, hay là đừng đi dạo nữa, về điện của người đi.
Cô thở dài. Thật ra bệnh tình của cô vẫn luôn như vậy, chẳng khá hơn từ lúc đó. Thái y nói là tính hàn ngấm sâu vào xương tuỷ, khó cách nào trị khỏi ngay.
-Tôi chỉ muốn rời khỏi những căn phòng chật hẹp đó.
Udayaditya nhìn cô, nhìn ánh mắt mỏi mệt. Y biết cô cũng là một người chịu cái khổ của quyền lực. Lặng lẽ y lấy trong vạt áo mình ra một tập giấy ngả vàng.
-Ta chọn đi khắp nơi, để ngắm nhìn thế gian này, ghi chép lại những kiến trúc của từng nơi, cách xây dựng của họ. Đó là cách để ta thoát khỏi những gò bó quyền lực quê nhà.
Cô nhìn vào những bản vẽ sơ khai, dường như lờ mờ đoán ra y có thể là kiến trúc sư. Những nét vẽ đơn sơ nhưng cũng trau chuốt và thông số cũng rất kĩ lưỡng. Đơn sơ chứ không sơ sài.
-Anh giỏi thật. Những hình ảnh đa chiều này cũng rất chính xác.
Y ngỡ ngàng nhìn cô, có vẻ khá bất ngờ.
-Tiểu thư hiểu sao?
Cô đã từng học sơ về vẽ kĩ thuật. Ngọc Chi chỉ tay vào từng vị trí.
-Đối với những hình ảnh như vậy, anh có thể vẽ từ 3 hướng. Hướng từ trên xuống, hướng từ bên phải qua,...
Hai người ngồi lại bên một chiếc ghế gỗ trông ra hồ sen, trao đổi rất lâu. Y ngỡ ngàng rồi gật gù liên tục, lần đầu tiên y gặp một người có cái nhìn bao quát và chi tiết như cô. Cô chỉ cho y cách nhìn nhận một bản vẽ kĩ thuật, cũng như cách để người thi công nhìn vào có thể hiểu được thấu đáo.
-Tiểu thư thông tuệ như vậy, Đại Cồ Việt nhiều nhân tài, thật là phúc.
Ánh mắt y không giấu nổi cảm xúc, mơ hồ là thán phục. Cô khì cười, xua tay.
-Nào có, chỉ là một chút hiểu biết ít ỏi thôi.
Ánh mắt y hiền lành đổ lên người con gái trước mặt, y đi ra phía bờ nước, nhìn ra tầng tầng lớp lớp mái đình.
-Ta sau này, muốn dựng xây đế quốc ta tươi đẹp và hùng vĩ hơn. Ta sẽ xây dựng nhiều công trình ghi dấu ấn của dân tộc.
Cô không biết gì về lịch sử Chân Lạp cũng như đế quốc Khơ me, cô cũng không biết y là ai, triều đại này của y là gì. Cô chỉ hi vọng người thanh niên trẻ này sẽ có thể khiến giấc mơ của mình thành sự thật.
-Ngọc Chi!
Cô bất ngờ nhìn về phía xa, đã thấy Long Tự đứng ngay cổng đá, ánh mắt có phần đề phòng.