Ta Đợi Nàng Ở Hoa Lư

Chương 1: Bóng người trên tường thành




Thủ đô chớm đông rồi, từng cơn rét ùa về. Mùa đông năm nay quả là giá buốt.

Tiếng chuông tan học vừa reo là lúc âm thanh náo nhiệt bủa vây khắp mọi ngóc ngách trong ngôi trường cấp 3 tư thục. Chi kéo ghế lại ngay ngắn rồi xốc balo chuẩn bị ra về. Cô vừa ngước mắt lên đã thấy thầy chủ nhiệm đang xếp lại tập ghi, vẫy tay.

-Chi ở lại thầy dặn thêm một chút.

Cô tháo chiếc tai nghe vừa đeo lên, đi về phía bàn giáo viên.

-Ngày mai đến phiên khối 12 dự chuyên bài của thầy, em đem những tài liệu này đi photo ra mỗi bạn một bản nhé.

Chi là lớp phó kỉ luật, nếu chẳng phải hôm nay cả ban cán sự lớp thi nhau nghỉ ốm, chắc cô đã được về sớm rồi.

-Ngày mai thầy muốn những bạn cán sự lớp phải chuẩn bị bài thật kĩ để còn hướng dẫn các bạn trong lúc học nhóm, em nhớ dặn các bạn nhé.

-Em biết rồi ạ.

Cô cầm cuốn đề cương mỏng, toan đi thì thầy chủ nhiệm đã gọi lại.

-À, sẵn em giúp thầy chép thêm đoạn phim này vào ổ đĩa chung trên hệ thống mạng của trường nhé. Ngày mai thầy sẽ dùng nó để tóm tắt đoạn lịch sử này.

Chi gật gù nghe lời, cô cầm chiếc USB nhỏ, nhìn thầy cảm ơn nhẹ nhàng rồi lại quay về cặm cụi với giáo án.

Ngôi trường tư thục rộng lớn về chiều tà luôn là đề tài cho những câu chuyện ma cỏn con mà các học sinh truyền tai nhau. Đợi chiếc máy photo copy xong đống tài liệu thì trời đã nhá nhem tối. Chi bất lực ôm chiếc bụng đói, xoay xoay chiếc USB trong tay rồi nhìn ra ngoài vạt trời đỏ au, ở nhà cũng chẳng có ai đợi cô về. Mái tóc dài đen nhánh rũ xuống, đôi mắt cô thơ thẩn, kéo theo sự im lìm bất tận của dãy phòng.

Từ nhỏ Chi đã sống một mình. Bố mẹ cô ly hôn khi cô mười tuổi, tính ra cũng đã gần tám năm. Cô sống trong toà biệt thự lớn cùng với những người quản gia đã nuôi nấng cô từ thưở bé. Dường như suốt những năm qua cô gặp được bố mẹ chẳng quá mười đầu ngón tay, vì họ cũng đã bộn bề với gia đình mới.

Một cô bé năm cuối cấp, trước mặt là cả một sự lựa chọn lớn đối với định hướng cuộc đời. Nhưng bên cô lúc này chỉ có thầy chủ nhiệm chỉ dẫn từng bước mà thôi.

Cô cắm chiếc USB vào máy, mở đoạn phim duy nhất trong ổ đĩa lên. Dường như bài học ngày mai thầy giảng có liên quan đến việc Lý Thái Tổ dời đô về Đại La năm 1010. Bài này đã cũ rồi, chẳng biết thầy sẽ dạy làm sao cho thú vị nữa.

Lướt qua những thước phim mơ hồ, cô đã biết được Lý Công Uẩn. Bộ phim đã cũ nhưng có gì trong nó cô chưa từng được biết, về những con người thời ấy. Dường như có gì đó khiến cô lưu tâm ở từng thước phim, từng con người.

Đâu mới là điều khiến cô tò mò đến nhường ấy?

Sáng hôm sau, tiết giảng đặc biệt của thầy vô cùng đông đúc, học sinh cả khối mười hai tề tụ ở hội trường, ngồi kín cả những dãy bàn xếp lớp như ruộng bậc thang. Cô được thầy cho một vị trí gần bục giảng.

Cô bạn bên cạnh khều cô rồi nói khẽ.

-Nghe nói sau tiết này, thầy sẽ dắt cả khối chúng ta đến hoàng thành Thăng Long.

Cô hơi ngạc nhiên. Thật ra từ lâu cô đã không quá thích nơi ấy, ngoài chỗ để các sinh viên chụp hình kỉ yếu ra thì khách du lịch đông đúc cũng khiến cô ngộp ngạt với một di tích lịch sử của nước nhà. Dù sao hoàng thành cũng chỉ còn là một mảnh tàn tích...

-Lạnh lắm, chắc mình không đi đâu.

Giữa mùa đông rồi, năm nay Hà Nội rét lắm, sáng nay cô lại mặc ít vì nghĩ tiết học sẽ kéo dài đến trưa là được về nhà.

-Cậu đi đi, bọn mình đi chụp vài tấm hình kiểu cổ trang í.

Thấy cô bạn hứng thú như vậy, cô cũng mừng thay cho thầy.

Đoạn phim kết thúc cũng là lúc thầy hô hào tiết mục tham quan Hoàng thành. Cô bị cô bạn kéo đi cùng dòng người nô nức và hừng hực khí thế khi xem xong hình ảnh Lý Thái Tổ muôn phần uy mãnh, dựng nên thành Thăng Long, mở ra một ngàn năm đất Hà Nội đến ngày nay.

Khi xe bus của trường tiến vào bãi đỗ, ánh mắt Chi vô tình lướt qua tường thành Đoan Môn, bỗng dưng cô nhăn mặt nhìn một người đang đứng sừng sững trên thành cao. Giữa trưa người thưa thớt, lại có một bóng người hiên ngang đứng trên thành, áo quần có phần kì lạ.

Chi dụi mắt rồi lại nhìn lên, thân ảnh ấy đã biến mất tự lúc nào.

Cả đoàn người tiến vào lối đi dài. Thầy miệt mài thuyết minh, Chi lững thững đi theo. Đằng sau đã có nhiều học sinh mải mê chụp hình đã tuột lại. Nhưng cô chẳng còn tâm trí đâu mà nhắc nhở, cứ nhìn mãi lên phía Đoan Môn, nó trống không.

-Cậu sao thế?

Cô bạn quàng tay Chi, đi theo thầy vòng lên tường thành, men theo bậc thang đá.

-Lúc nãy, cậu có thấy ai đứng trên thành đó không?

-Ai? Người quen của mình à?

Thấy cô bạn ngó nghiêng, Chi cũng hơi lắc đầu. Có khi cô bị nhiễm phim quá rồi, lại tưởng tượng ra cả một nam nhân đứng trên tường thành.

Tường thành lên cao lộng gió, cái rét tràn qua từng ô vòm sơn vàng. Chi rời cô bạn mải chụp hình, đi vào trong những ô vòm ấy. Bỗng nhiên xung quanh tràn đầy tiếng gió, cô nghe tiếng bước chân mình âm vang khắp các ô vòm, lại như vọng về từ thiên thu.

Bước đến chính giữa, cũng là ô vòm lớn và cao nhất, Chi sững sờ nhìn thấy một nam nhân, người đó mặc giáp bạc sáng ngời, quay lưng về phía sân rồng, như là nhìn xuống vạn vật bách tính. Tay người đó vác lên gươm vàng đeo bên người, muôn phần uy phong. Dáng người cao lớn, đôi vai rộng có thể gánh cả bầu trời.

Chi nhăn mặt, tại sao cô lại nhìn thấy hình ảnh này rõ như là đang đối mặt với người đó vậy?

Nam nhân đó nghe động, dường như từ từ xoay đầu. Chi hoảng hốt bỏ chạy, cô vừa rời khỏi ô vòm đó đã đâm sầm vào thầy.

-Em sao thế?

Chi xoa đầu, cô trừng mắt rồi ngoái lại nhìn. Ngoài đó chỉ có những học sinh thi nhau chụp ảnh, làm gì có ai?

-Em không cẩn thận vấp thôi ạ.

Thấy Chi cứ nhìn về hướng đó, thầy chỉ tay.

-Nơi đó thường là nơi vua đứng, nhìn bách tính hô vang vạn tuế.

Vua sao?

-Cũng có thể là một đại tướng quân lúc giữ thành, đứng đối mặt với địch.

Chi gật gù. Hình ảnh ban nãy thật sự khiến cô hơi sợ, cứ thấp thỏm nhìn về phía đó không thôi.

Còn chưa kịp quên hình ảnh ban nãy, Chi đã thấy chiếc điện thoại rung lên, hiện tên Bố cô đang gọi đến.

Bệnh viện trung ương quân đội bỗng xuất hiện một cô gái nhỏ đi lọt thỏm giữa những hành lang rộng lớn. Ai cũng được thông báo con gái của Thứ trưởng sẽ ghé, nên các y tá tận tình chỉ cô hướng đi. Đi mãi thì Chi đến được một căn phòng nằm ngay cuối dãy hành lang. Vừa định mở điện thoại gọi, một người thanh niên đã mở cửa bước ra khỏi phòng, gương mặt anh thất thểu và mệt mỏi, như đã mấy đêm dài lắng đọng nhiều suy tư. Anh mặc quân phục, quân hàm Đại uý, cầm trên tay chiếc mũ sĩ quan.

-Chú Tuấn.

Nghe gọi, anh quay lại, mỉm cười hiền như chính con người anh.

-Chi đến đấy à?

-Chú về lâu chưa?

Cô đi lại chỗ chú út, người này chính là em trai út của bố cô. Lúc Chi còn nhỏ thường chơi với chú giống như anh em vậy.

-Người trong đó, là người quen sao?

Chú nhận lấy túi quần áo và đồ ăn Chi đem đến, ngồi xuống dãy ghế.

-Là học trò của chú, bị thương nặng trong khi đang làm nhiệm vụ ở Hoà Bình.

Chi nhìn qua lớp kính trên cửa, đã thấy một cô gái đeo mặt nạ dưỡng khí, xung quanh là rất nhiều máy móc lạnh lẽo vây quanh, im lìm bất tận.

-Có phải vì chị ấy mà năm đó chú phải đi không?

Ngồi xuống cạnh chú, Chi mới thấy rõ vết nhăn hằn trên vầng trán. Chú thở dài.

-Năm cô ấy hai mươi ba tuổi, chú ba mươi tuổi, cô ấy đã theo chú đi khắp nơi phá án. Chú đã muốn cùng cô ấy dựng xây một tổ ấm. Nhưng nhìn cô ấy phải từ bỏ giấc mơ làm cảnh sát, chú thật sự không cam lòng.

-Cả hai người không thể cùng làm cảnh sát ư?

-Đội chuyên án hình sự thì không thể. Cảm xúc chi phối là lúc nguy hiểm cận kề.

Năm đó vì chú Tuấn mà cô đã gặp nguy hiểm đến tính mạng. Chi thở dài, nhìn lên bảng tên trước cửa phòng, bên cạnh là quân hàm Trung uý.

-Nguyễn Hoài An sao?

Chú Tuấn gật gù.

-Cô ấy cứ hôn mê như vậy, đã mấy ngày nay. Bác sĩ nói, có thể cô ấy sẽ không tỉnh lại nữa, cũng có thể di chứng, xuất huyết có thể cướp đi mạng sống cô ấy bất cứ lúc nào.

Nhìn chú khổ tâm, Chi cũng nặng nề. Làm cách nào để cô ấy tỉnh dậy khỏi mê man, để quay về với chú, quay về với người chiến sĩ vì cô mà phải làm nhiệm vụ ở rất xa.

-Chú đã từng biến mất một lần trong đời cô ấy. Nếu bây giờ cô ấy tỉnh dậy, chú sẽ mãi mãi không rời đi nữa.

Người sĩ quan trong bộ quân phục uy nghi cúi mặt, bàn tay thô ráp che lên đôi mắt. Chi cắn răng vỗ vỗ lên vai chú, không còn biết phải an ủi thế nào.

-Cô ấy luôn thông minh, nhưng cũng vì chính cái thông minh đó mà không ít lần đẩy bản thân mình vào nguy hiểm. Từ ngày rời xa, cô ấy vẫn luôn cứng nhắc, không bao dung, không tha thứ.

-Chú đừng buồn, ngày mai, nhất định ngày mai chị ấy sẽ tỉnh dậy.

Chi chỉ biết nói như vậy, chỉ biết trấn an người chú thân thuộc đã đi xa nhiều năm nay, chỉ để bảo vệ người con gái mình yêu.

Nếu có thể, cô muốn lạc vào giấc mộng của Hoài An, muốn đưa cô trở về nhà.

________

Chi đắp chiếc chăn mỏng lên người chú đã ngủ gục trên ghế sofa trong phòng bệnh. Bỗng nhiên, cô nghe tiếng máy điện tim bỗng gấp rút bất thường, cô đi lại, chưa đến năm giây đã trở về như cũ. Chi nheo mắt, cô tiến lại gần cô cảnh sát trẻ đang mê man, nhìn đôi mắt với hàng mi tuyệt đẹp kia nhắm nghiền.

Chẳng lẽ Hoài An đang phải mắc kẹt trong một giấc mơ mà chị ấy không thể thoát. Chẳng lẽ vài giây vừa qua, chị ấy đã gặp điều nguy hiểm gì đến tính mạng. Hay đó chỉ là diễn biến của vết thương?

Chi hơi trầm ngâm. Trước giờ cô chưa từng nghĩ mình có thể tưởng tượng ra những khả năng hoang đường đến nhường này.

Chú Tuấn bảo cô về sớm, trời trở lạnh rồi. Chi chào chú rồi ra về. Chẳng hiểu sao cuối cùng cô lại đến được Hoàng thành Thăng Long. Khu di tích này đến chiều sẽ đóng cửa, lúc cô đến, người cũng đã thưa thớt rồi.

Chi muốn biết, cô có gặp lại người đó không? Cô cảm giác như người đó vô cùng quen thuộc, cảm giác như cô đã biết tấm lưng đó từ lâu, từ rất lâu.

Từng bậc đá trong màn đêm bỗng ập xuống, trơn trượt đến lạ, nhưng không cản nổi bước chân cô gái nhỏ. Cô tiến về phía lầu cao, nơi những ô vòm với mái đền cong cong, lợp ngói. Tiến một chân vào bên trong, âm thanh vang vọng như chiếc hang sâu hun hút, cô không phân biệt được đâu là tiếng vọng, đâu là tiếng bước chân của mình nữa.

Ở ngoài ô vòm kia đang nắng, nhưng ngoảnh lại phía sau cô lại là màn đêm. Chi siết chặt lòng bàn tay, tiến đến ô vòm to nhất ngay chính diện tường thành. Tim cô như muốn vỡ tung, đợi ánh mắt lướt qua khỏi tường, chạm vào hình ảnh nam nhân mặc giáp nghìn năm tuổi, sáng bóng và oai phong, từng động tác đều thật đến gai người. Phía sau y là nắng sáng bừng, là vầng thái dương len qua chiếc nón sắt chạm trổ tinh tế. Người nam nhân ấy lại quay đầu nhìn.

Lần này, Chi không chạy nữa.

Cô cắn chặt răng đợi nhìn thấy gương mặt, để giải đáp thắc mắc bao nhiêu lần trong lòng cô.

Nắng chiếu qua đáy mắt người đó, chói loà cả gương mặt y. Chi bất giác đưa tay che mắt, cô lùi lại sau lưng thì chân trợt trên nền đá cổ, một lực vô hình mãnh liệt kéo cô về phía sau.

Cô chẳng kịp la lên một tiếng, cũng chẳng kịp nhìn thấy mặt người nam nhân kia.