Ta Đoạt Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chủ
Trúc Tâm Nhã cùng Khuyết Hàn Phù thứ bảy này còn muốn đi thành phố điện ảnh đóng phim, thứ hai đến thứ sáu tuần sau còn phải đi học, cho nên thời gian gặp mặt được quyết định là cuối tuần sau ---- Khuyết Hàn Phù nói thứ bảy đi chọn mua quà gặp mặt.
Nói với ba mẹ chuyện của mình và Khuyết Hàn Phù xong, Trúc Tâm Nhã chính là có một miệng khí rất to. Sáng sớm thứ bảy Khuyết Hàn Phù trực tiếp tới trước cửa lớn biệt thự Trúc gia đón nàng, bởi vì còn chưa chính thức gặp mặt, Khuyết Hàn Phù không có vào nhà.
Trúc Tâm Nhã nhảy nhót mở cửa xe ngồi lên ghế phụ, chưa nói đã cười, mặt mày doanh doanh tươi sáng, duỗi tay ôm cổ Khuyết Hàn Phù, "Tỷ tỷ, em rất nhớ chị a."
Trúc Tâm Nhã tính tình thực chủ động dính người, cùng ai thân thiết xong liền thích dính trên người người đó.
Khuyết Hàn Phù sửng sốt, trong mắt lãnh đạm nhiễm ôn nhu, xoa xoa tóc Trúc Tâm Nhã, nói: "Nói lời ngốc, hôm qua mới gặp."
Cả người Trúc Tâm Nhã ở trên người cô, cúi đầu, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn thẳng môi đỏ của Khuyết Hàn Phù, "Tỷ tỷ, em muốn hôn chị một chút, có thể chứ?"
Tuy câu là nghi vấn, nhưng Trúc Tâm Nhã không chờ Khuyết Hàn Phù trả lời, giống như tiểu sắc quỷ nhắm mắt lại hôn lên.
Không gian nhỏ hẹp, Khuyết Hàn Phù trốn không kịp, bị Trúc Tâm Nhã cưỡng hôn.
Môi mềm mại cọ xát, hơi thở ngọt ngào chảy xuôi, Trúc Tâm Nhã mở to mắt lui ra phía sau một chút, gương mặt hồng hồng nói: "Em hẳn là nên trộm sổ hộ khẩu ra trước lãnh chứng với chị rồi mới nói với ba mẹ."
Khoé mắt Khuyết Hàn Phù một mạt hồng nhạt, làn da lãnh bạch mờ mịt nhiệt khí, môi đỏ bị Trúc Tâm Nhã hôn ướt át hơi sưng, nghe vậy nhéo gương mặt Trúc Tâm Nhã, nói: "Như vậy ba mẹ vợ nhất định sẽ chán ghét chị."
Trúc Tâm Nhã sợ áp hỏng Khuyết Hàn Phù, trở về ghế phụ ngồi xong, "Cuối tuần gặp mặt xong trực tiếp đi lãnh chứng!"
Khuyết Hàn Phù: "....... Nhã Nhã, sao em lại nóng vội như vậy?" Cô còn tưởng rằng bản thân sẽ tương đối gấp, không nghĩ Trúc Tâm Nhã còn gấp hơn cô.
Trúc Tâm Nhã vô tội chớp chớp mắt, "Em không vội, em chỉ là muốn hai người chúng ta hợp pháp ở bên nhau, dù sao em cũng đã nhận định là chị, sớm một chút muộn một chút có liên quan gì đâu, nếu không liên quan, vẫn là sớm một chút tương đối tốt đúng không?" Trúc Tâm Nhã ý đồ dụ dỗ Khuyết Hàn Phù.
Trong mắt Khuyết Hàn Phù bình tĩnh không gợn sóng hiện lên một tia ý cười, "Nhã Nhã nói rất đúng."
Trúc Tâm Nhã cột kỹ đai an toàn, "Xuất phát xuất phát!"
Khua chiêng gõ mõ quay hai ngày xong cảnh diễn, Trúc Tâm Nhã cùng Khuyết Hàn Phù thành công đóng máy, đạo diễn tổ chức tiệc đóng máy riêng cho hai người, diễn viên trong đoàn phim đều kính rượu Khuyết Hàn Phù, Khuyết Hàn Phù uống hai ly xong suy nghĩ bắt đầu trở nên trì độn, từ bên ngoài lại không nhìn ra chút dấu vết nào là cô uống say.
Trúc Tâm Nhã ngồi ở bên cạnh phát hiện Khuyết Hàn Phù không thích hợp đầu tiên.
Ngày thường Khuyết Hàn Phù trước mặt người ngoài phần nhiều là một bộ dáng cao lãnh, trước mắt tuy rằng vẫn cao lãnh như cũ, nhưng tay lại ở dưới bàn không thành thật vuốt đùi nàng.
Trúc Tâm Nhã tiến đến bên vành tai đỏ bừng của Khuyết Hàn Phù nhỏ giọng nói: "..... Tỷ tỷ, đang ở bên ngoài đây, chú ý chút."
Khuyết Hàn Phù quay đầu nhìn nàng một cái, "Chú ý cái gì?" Sau đó lại dường như không có việc gì mà quay gì, động tác trên tay không chỉ có không ngừng lại, ngược lại càng thêm mở rộng phạm vi.
Trúc Tâm Nhã: "....." Được, Hàn Phù khẳng định là uống say, khi cô thanh tỉnh thì rụt rè, trừ phi nhẫn tới cực hạn rồi mới có thể hôn nàng.
Kế tiếp lại có người kính rượu Khuyết Hàn Phù, Trúc Tâm Nhã trực tiếp nhận lấy, thay Khuyết Hàn Phù uống sạch, khuôn mặt nhỏ trắng hồng thực mau nhiễm hai luồng đỏ vựng.
Người uống rượu đỏ mặt ngược lại không dễ say.
Trúc Tâm Nhã một ly rồi lại một ly, uống đến cuối cùng, cũng bất quá có hơi chút choáng váng thôi.
Mà Khuyết Hàn Phù bên cạnh nàng, tay từ đầu đến cuối đều không quá lấy ra.
Tiệc đóng máy kết thúc, mọi người đều có chút say khướt tạm biệt Trúc Tâm Nhã và Khuyết Hàn Phù, Khuyết Hàn Phù ngồi ở một bên, rũ mắt không nói lời nào, cũng không ai dám cưỡng bách cô nói chuyện, Trúc Tâm Nhã thì không giống, miệng nhỏ lúc đóng lúc mở, mọi người rời đi đều tâm tình vui sướng.
Cuối cùng phòng chỉ còn lại ba người, Kỳ Chu nhẹ nhàng khụ một tiếng, ngượng ngùng đi tới nói: "Hai người ở đâu? Tôi đưa hai người về."
Trúc Tâm Nhã khi đối mặt Kỳ Chu luôn có chút chột dạ, rốt cuộc thì chuyện Kỳ Chu thích Khuyết Hàn Phù trừ Khuyết Hàn Phù ra không ai không nhìn ra, vạn nhất có một ngày Kỳ Chu phát hiện của mình và Khuyết Hàn Phù, không biết Kỳ Chu có thể giận đến tuyệt giao hay không.
Trúc Tâm Nhã cảm thấy mình vẫn là nói trước cho Lục Mộng Nhu, xem nàng có cái kiến nghị gì hay không.
Rốt cuộc không có ai hiểu biết "con trai" hơn "mama".
Trúc Tâm Nhã nói: "Không sao, chúng ta ở ngay bên cạnh, hai bước là đến."
Trúc Tâm Nhã dư quang nhìn thấy một bóng người, nói với Kỳ Chu: "Trợ lý của anh đang đợi kìa, mau về đi thôi, không cần lo lắng cho chúng ta."
Kỳ Chu do dự: "Tôi thấy cô uống rất nhiều rượu, Hàn Phù tửu lượng không tốt....."
"Tỷ tỷ không có say, đúng không tỷ tỷ?" Trúc Tâm Nhã đẩy đẩy Khuyết Hàn Phù bên cạnh.
Khuyết Hàn Phù nhẹ nhàng xoay người nhìn qua, đôi mắt như hàn băng giờ phút này phủ một tầng sương, "Không có say."
Trúc Tâm Nhã lo lắng, chỉ cần Kỳ Chu nhìn kỹ, nhất định có thể phát hiện Khuyết Hàn Phù không thích hợp.
May mắn, Kỳ Chu chỉ là nhanh chóng liếc nhìn Khuyết Hàn Phù một cái, liền hồng hồng lỗ tai mà chuyển đầu, vội vàng nói: "Vậy là tốt rồi, tôi đi trước, có thời gian lại liên lạc."
Sau khi Kỳ Chu rời đi, Trúc Tâm Nhã rót cho mình một chén trà chậm rãi uống, cảm thấy đại não thanh tỉnh một chút, từ trên chỗ ngồi đứng lên, không nghĩ tới tay Khuyết Hàn Phù vẫn như cũ không rời đi, chẳng qua là từ chỗ tối chuyển tới chỗ sáng.
Trúc Tâm Nhã cảm thấy may mắn là bản thân chờ mọi người đều đi rồi mới đứng lên, bằng không chờ ngày mai Khuyết Hàn Phù tỉnh rượu, nhất định sẽ hối hận.
"Tỷ tỷ, chúng ta về nhà, chị có thể tự đứng lên sao?" Trúc Tâm Nhã ở trước mặt Khuyết Hàn Phù vẫy vẫy tay hỏi.
Khuyết Hàn Phù không nói chuyện, một tay chống lên bàn, chậm rãi đứng dậy, "Có thể."
Sau khi Khuyết Hàn Phù đứng lên chuẩn bị về không gặp được chân Trúc Tâm Nhã, chân mày nhíu lại.
Trúc Tâm Nhã cùng Khuyết Hàn Phù đi về chỗ ở bên cạnh.
Khuyết Hàn Phù thoạt nhìn rất bình thường, đi đường bình thường, nếu không phải vì động tác trong buổi tiệc của cô, Trúc Tâm Nhã rất khó để phát hiện không đúng.
Trở lại phòng ngủ, Trúc Tâm Nhã nghe mùi thuốc lá và rượu trên người hai người, bị sặc đến hắt xì.
"Tỷ tỷ, em đi phòng tắm xả nước cho chị, chị có thể tự mình tắm rửa đi?" Trúc Tâm Nhã hỏi.
Khuyết Hàn Phù nhàn nhạt liếc nhìn nàng một cái, "Có thể."
Trúc Tâm Nhã xả nước trong phòng tắm xong gọi Khuyết Hàn Phù, "Tỷ tỷ, chị có thể vào được rồi."
Trúc Tâm Nhã đem đồ cần dùng đều để bên cạnh bồn tắm, phòng ngừa lúc Khuyết Hàn Phù dùng không có tiện với đến.
Trúc Tâm Nhã bày biện tốt, đứng dậy đi ra ngoài, đi đến cửa phòng tắm, đối diện với Khuyết Hàn Phù.
Khuyết Hàn Phù còn mặc một thân quần áo tràn ngập mùi thuốc là và rượu kia, nút áo somi cài đến trên cùng, xương quai xanh gợi cảm không mảy may lộ ra một chút.
Khuyết Hàn Phù từ trên cao nhìn Trúc Tâm Nhã, ánh mắt đạm mạc.
Trúc Tâm Nhã không biết sao có chút khẩn trương, nuốt một ngụm nước miếng, nói: "Tỷ tỷ, sao chưa cởi quần áo?"
Khuyết Hàn Phù đặt tay lên vai thon gầy của Trúc Tâm Nhã, đem người xoay nửa vòng, xoay mặt vào phòng tắm, chậm rãi nói: "Em tới giúp chị cởi."
"A?" Sắc mặt Trúc Tâm Nhã bạo đỏ, lỗ tai từ giữa những sợi tóc đen lộ ra dường như muốn bị thiêu cháy, "Chị hẳn là có thể tự mình cởi quần áo đi, em, em chưa thay cho người khác bao giờ....." Thanh âm Trúc Tâm Nhã run rẩy.
Các nàng còn chưa có lãnh chứng, nàng còn ở lại phòng tắm nhất định sẽ cầm giữ không được.
Như vậy tuyệt đối không được.
Trúc Tâm Nhã muốn xoay người rời đi, ngặt nỗi tay Khuyết Hàn Phù ở trên vai nàng, nàng căn bản không di chuyển được.
"Tỷ tỷ, cởi xong quần áo cho chị em có thể rời đi sao?" Trúc Tâm Nhã không di chuyển được, chỉ có thể đưa lưng về phía Khuyết Hàn Phù nhỏ giọng hỏi.
"Có thể." Trong miệng Khuyết Hàn Phù nhàn nhạt phun ra một chữ, nhẹ nhàng đẩy Trúc Tâm Nhã đi vào phòng tắm, đóng cửa lại, đem Trúc Tâm Nhã xoay về hướng mình.....
Sáng sớm hôm sau, Trúc Tâm Nhã xoa đôi mắt từ trên giường ngồi dậy, chăn từ trên người tuột xuống, nàng đột nhiên cảm thấy có chút lạnh, cúi đầu vừa thấy, lập tức đem chăn kéo về lần nữa.
Nàng, nàng nàng vì sao không có mặc áo ngủ???
Tối hôm qua đã xảy ra cái gì?
"Buổi sáng tốt lành, Nhã Nhã." Khuyết Hàn Phù mặc đồ thể thao từ bên ngoài đi vào, "Chị đang muốn gọi em đi ăn sáng, không nghĩ tới em đã tỉnh."
Trúc Tâm Nhã hoài nghi nhìn về phía Khuyết Hàn Phù, Khuyết Hàn Phù sắc mặt như thường, chú ý tới ánh mắt nàng, thanh lãnh con người nhìn qua, "Có việc?"
Trúc Tâm Nhã cúi đầu mắt nhìn đầu vai tuyết trắng của chính mình, "Hai người chúng ta tối hôm qua...... không có phát sinh cái gì đi?"
Vô luận hồi tưởng như thế nào, ký ức cuối cùng về tối hôm qua của Trúc Tâm Nhã đều dừng lại ở một khắc Khuyết Hàn Phù khiến nàng giúp cô thay quần áo kia, hơi nước trong phòng tắm huân làm nàng choáng váng, kế tiếp xảy ra cái gì, vì sao nàng ngủ không có mặc áo ngủ, Trúc Tâm Nhã hoàn toàn không nhớ gì cả.
Khuyết Hàn Phù kéo khoá kéo áo khoác thể thao màu trắng, cởi áo khoác ra, để ở một bên, trong thanh âm lộ ra cổ lãnh đạm, "Không biết, chị uống sau, buổi sáng tỉnh lại, cũng không có mặc áo ngủ....." Vành tai lộ ra nhợt nhạt đỏ ửng.
Trúc Tâm Nhã ôm chăn, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Khuyết Hàn Phù, nói: "Tỷ tỷ, hôm nay chị thực không thích hợp nga~"
Khuyết Hàn Phù thay một áo khác màu đỏ mặc vào, "Chị thực bình thường, giống như thường ngày."
Trúc Tâm Nhã cạn lời, bình thường đến chưa tắm rửa đã đổi áo?
Tuy rằng cảm thấy Khuyết Hàn Phù có chút không thích hợp, nhưng Trúc Tâm Nhã có thể cảm giác được thân thể của mình thực bình thường, không giống như bộ dáng tối hôm qua đã làm gì đó.
Biết mình hỏi nữa thì Khuyết Hàn Phù cũng sẽ không nói, Trúc Tâm Nhã nhờ Khuyết Hàn Phù mang vài món quần áo lại đây thay.
Khuyết Hàn Phù thấy Trúc Tâm Nhã đi rửa mặt, thân thể căng chặt hơi hơi thả lòng.
Cô tuyệt đối sẽ không nói chân tướng cho Trúc Tâm Nhã.
Ngày hôm qua Trúc Tâm Nhã giúp cô cởi quần áo xong, Khuyết Hàn Phù đem quần áo Trúc Tâm Nhã cũng cởi, lôi kéo Trúc Tâm Nhã cùng nhau tắm một lần nữa.
Tác giả có lời muốn nói:
Khuyết Hàn Phù: Tôi làm chuyện xấu, tuyệt đối không thể nói cho Nhã Nhã.