Ta Đoạt Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chủ
Lê Hanh một khuôn mặt âm u ngồi trên ghế dựa bằng da, Tần Sương Mạn gõ cửa cầm di động Lê Hanh tiến vào.
"Lê tổng, đã nói với Trúc tiểu thư xong, em nói ngài hiện tại ở Mễ quốc xử lý công việc khẩn cấp, buổi sáng chỉ sợ vô pháp giữ hẹn, Trúc tiểu thư không có hoài nghi."
Lê Hanh gật đầu nói: "Cô đi ra ngoài, gọi Phương Hoài vào đây."
Trong lòng Tần Sương Mạn có chuyện, trên mặt không tránh được lộ ra vài phần.
Nàng duỗi tay muốn để di động Lê Hanh lên bàn làm việc, kết quả di động chưa đụng tới mặt bàn nàng đã buông lỏng tay, di động rớt lên mặt bàn phát ra thanh âm làm Lê Hanh không vui nhìn về phía nàng.
Lê Hanh nhìn thấy trên trán Tần Sương Mạn đổ mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, nhíu mày nói: "Thư ký Tần, cô......"
Tần Sương Mạn nuốt một ngụm nước miếng, lấy hết can đảm đánh gãy lời Lê Hanh, "Thực xin lỗi, Lê tổng, em có thể hỏi ngài một chuyện sao?"
Sắc mặt Lê Hanh hơi tối, "Hỏi."
Đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tần Sương Mạn.
Tần Sương Mạn lại không nhìn Lê Hanh, mà cúi đầu, mấy ngón tay quấn quấn bên nhau, "Lê tổng, vừa rồi em gọi điện cho Trúc tiểu thư, cô ấy nói ngài, nói ngài......"
Tần Sương Mạn ngẩng đầu, trong mắt hàm chứa nước mắt, Lê Hanh nghe nàng nhắc tới Trúc Tâm Nhã, còn có gì không rõ, mặt trực tiếp đen, thất thố dùng sức đập lên bàn, "Đi ra ngoài!"
"Lê tổng?" Tần Sương Mạn không dám tin tưởng nhìn về phía Lê Hanh, "Chẳng lẽ ngài thật sự......"
"Câm miệng, Tần Sương Mạn." Sắc mặt Lê Hanh đen tối, một đôi mắt âm u phiếm lạnh lẽo, "Cô là thư ký của tôi, nghe thấy Trúc Tâm Nhã hồ ngôn loạn ngữ liền tới chất vấn tôi, đây là chuyện cô nên làm sao? Từ hôm nay trở đi cô nghỉ phép, khi nào nghĩ thông suốt rồi quay lại."
Tần Sương Mạn thất hồn lạc phách rời đi văn phòng, trên đường có mấy cái viên chức nhỏ chào hỏi nàng, nàng đều không chú ý tới.
Tần Sương Mạn trở lại chỗ của mình cầm túi xách chuẩn bị về nhà.
Lời nàng còn chưa kịp hỏi ra miệng, Lê Hanh liền thất thố như thế, có phải chứng minh lời Trúc Tâm Nhã nói chính là thật không, Lê Hanh thật sự bị thận hư.
Nam nhân đề cập đến phương diện đều sẽ rất mẫn cảm, Lê Hanh vừa rồi đập bàn rống giận với nàng, tuy rằng lúc sau Lê Hanh nói nàng "dễ dàng tin tưởng Trúc Tâm Nhã", có ý đổ nguyên nhân bản thân tức giận cho việc này, nhưng Tần Sương Mạn lại không quá tin tưởng.
Tần Sương Mạn đi vào thang máy xuống tầng hầm tìm được xe mình ngồi vào, ánh mắt vốn dĩ kiên định dã tâm bừng bừng giờ lại tràn ngập mờ mịt.
Lê Hanh mà nàng ái mộ là người vô luận khi nào khoé miệng đều hàm chứa nụ cười nhạt, là Lê Hanh bày mưu lập kế, trừ cái đó ra, nàng, nàng còn thèm được Lê Hanh thân mật, muốn sinh một đứa con giống Lê Hanh, nếu Lê Hanh thật sự thận hư...... Đầu ngón tay Tần Sương Mạn bị véo đỏ một mảng.
Đôi mắt Tần Sương Mạn dần dần rút đi mờ mịt, nếu Lê Hanh thật sự "không được", nàng đại khái muốn đổi một người nam nhân "được".
Trúc Tâm Nhã không biết Tần Sương Mạn bởi vì một câu của mình, gây ra dao động thật lớn với tình yêu cho Lê Hanh, từ đây bắt đầu rời xa kết cục biến thái yêu.
Văn phòng tổng giám đốc, sau khi Tần Sương Mạn rời đi, Lê Hanh đen mặt gọi điện cho Phương Hoài, "Lên văn phòng tôi một chuyến."
Nguyên nhân làm nội tâm Lê Hanh vặn vẹo, trừ bỏ thân phận con nuôi Lê gia, còn có một chút chính là "thận hư" mà Trúc Tâm Nhã chó ngáp phải ruồi nói.
Lê Hanh không phải thận hư, tình huống của hắn còn nghiêm trọng hơn thận hư.
Ở trong lần bạo lực học đường được Khuyết Hàn Phù cứu, Lê Hanh bị mấy học sinh kia đá tới chỗ yếu hại, lúc ấy không có kiểm tra trị liệu, sau khi Lê Hanh tốt nghiệp đại học bắt đầu quản lý công ty, chỗ đó thường xuyên đau đớn, đi bệnh viện kiểm tra mới phát hiện có vấn đề.
Nhưng bởi vì thời gian bị thương quá lâu, đã không cách nào chữa khỏi.
Mặc dù Lê Hanh cá tính lãnh đạm cũng vô pháp tiếp thu sự thật bản thân mình "không được".
Mấy học sinh khi dễ hắn gia thế đều tốt hơn hắn nhiều, hắn không có biện pháp báo thù cho mình, Lê Hanh tâm trí vặn vẹo dần dần oán hận Khuyết Hàn Phù.
Vì sao cô không xuất hiện sớm chút cứu hắn?
Lê Hanh không muốn một mình chìm trong địa ngục, hắn yêu Khuyết Hàn Phù, đồng thời cũng hận Khuyết Hàn Phù, không bằng làm cho Khuyết Hàn Phù tới cùng với hắn.
Hắn muốn Khuyết Hàn Phù trải qua những thống khổ hắn từng trải, như vậy bọn họ mới xứng là cặp đôi đất trời tác hợp,
Tâm lý âm u của Lê Hanh trong tiểu thuyết không có miêu tả, Trúc Tâm Nhã đương nhiên cũng không biết.
Phương Hoài gõ cửa đi vào văn phòng Lê Hanh, nhìn thấy sắc mặt Lê Hanh khó coi, cái gì cũng không hỏi, trực tiếp báo cáo tiến độ gần đây.
"Tôi đã làm giả xong chứng cứ minh tinh của công ty giải trí dưới trướng tập đoàn Phương Âm trốn thuế cùng chứng cứ công ty kiến trúc mua vật liệu xây dựng không hợp tiêu chuẩn, tôi ở trong mỹ phẩm dưỡng da Trúc Tâm của tập đoàn Phương Âm thêm vào chất gây ung thư có thể kiểm tra ra được. Ba sự kiện này đủ để cho cổ phiếu tập đoàn Phương Âm rớt xuống đáy, đến lúc đó Lê tổng ngài nhân cơ hội thu mua cổ phần, tập đoàn Phương Âm chính là vật trong tay ngài."
Lê Hanh nghe Phương Hoài nói xong, sắc mặt tức khắc hoà hoãn, "Tìm người đi báo về tập đoàn Phương Âm, tối hôm nay đem chứng cứ tung lên mạng, để hot Weibo phát tán, mua thuỷ quân, tôi muốn Trúc gia trắng tay!"
Phương Hoài gật đầu đồng ý, lại không có rời đi ngay, "Lê tổng, tài chính lần trước ngài cấp cho tôi đã dùng gần hết, mời hot Weibo với mua thuỷ quân sẽ thiếu tiền......"
Lê Hanh đã lấy hết tiền có thể trong công ty chuẩn bị tốt để thu mua cổ phần tập đoàn Phương Âm, nghe thấy Phương Hoài cần tiền, nhíu nhíu mày, "Muốn bao nhiêu?"
"Cần ít nhất 300 vạn." Phương Hoài nghiêm túc nói, "Hot Weibo phát tán cần 150 vạn, mời thuỷ quân 50 vạn, còn 100 vạn để liên hệ phóng viên, hiện tại cư dân mạng tuy nhiều, nhưng người xem TV báo chí cũng không ít, chúng ta mời phóng viên đưa tin, hiệu quả gấp bội, đến lúc đó giá cổ phiếu tập đoàn Phương Âm khẳng định càng rớt thấp."
Tần Sương Mạn là thư ký bên ngoài của Lê Hanh, Phương Hoài bên ngoài thoạt nhìn là một viên chức bình thường, kỳ thật là người Lê Hanh bỏ giá cao mời đến giúp hắn làm chút chuyện không để người biết.
Công ty Lê Hanh hiện tại có thể phát triển tốt như vậy, không thể thiểu Phương Hoài giúp hắn, Lê Hanh rất tín nhiệm hắn.
Nghe Phương Hoài giải thích, Lê Hanh cắn chặt răng nói: "Một hồi tôi nói kế toán chuyển khoản cho anh."
Phương Hoài kinh ngạc mở to mắt, "Lê tổng, công ty chuyển ra 300 vạn, tài chính lưu động sẽ bị chặt đứt, đến lúc đó chỉ có thể phá sản."
Lê Hanh không sao cả xua tay, "Lại không phải là công ty của tôi, là của Lê gia, phá sản thì phá sản."
Phương Hoài lại một lần nữa khắc sâu nhận thức Lê Hanh lãnh tâm lãnh tình, với ba mẹ nuôi của mình còn tàn nhẫn như vậy, hắn còn có chuyện gì không làm được?
Phương Hoài sắc mặt như thường nói: "Một khi đã vậy, Lê tổng, bây gờ tôi đi liên hệ hot Weibo cùng phóng viên."
Lê Hanh thở ra một hơi, sau lưng thả lỏng dựa vào ghế da, "Đi đi."
Lê Hanh tin rằng chỉ có tiền tài mới có thể làm cho một người trung thành với mình, hắn biết Tần Sương Mạn thích hắn, nhưng loại thích này quá mức bạc nhược, có đôi khi chỉ một chút chuyện là có thể phá hư, cho nên Lê Hanh không tín nhiệm Tần Sương Mạn.
Phương Hoài không giống, giữa hắn và Phương Hoài chỉ có tiền tài giao dịch, thậm chí làm việc mấy năm cũng không có một chút tình cảm cá nhân, điều này làm cho hắn ở trước mặt Phương Hoài không cần nguỵ trang chút nào, hắn tin rằng tiền hắn cấp cho Phương Hoài đủ cho Phương Hoài không phản bội hắn.
Lê Hanh chậm rãi khép đôi mắt lại, vừa rồi hắn bị hỏi đến nỗi khổ riêng tư, nhất thời không nhịn được kích động, Tần Sương Mạn khẳng định đã đoán được tình huống thật của hắn, nữ nhân này không thể tiếp tục để lại bên người.....
Trúc Tâm Nhã về nhà nhận được Phương Phương hỏi han ân cần mọi phương diện, cuối cùng vẫn là Trúc Âm tan tầm trở về "giải cứu" nàng.
"Anh có chuyện muốn nói với Nhã Nhã, Nhã Nhã theo ba tới thư phòng." Trúc Âm nói với Phương Phương.
Phương Phương lưu luyến không rời nhìn Trúc Tâm Nhã, làm cho Trúc Tâm Nhã mềm lòng không thôi, "Mẹ, con với ba nói chuyện xong lập tức xuống tìm mẹ được không?"
Phương Phương trừng mắt nhìn Trúc Âm, "Chỉ toàn giành con gái với em."
Trúc Âm vô tội buông tay, "Anh oan uổng mà vợ, anh tìm Nhã Nhã thật là có chính sự. Vợ, nghe nói cơm tối nay có thịt chua ngọt anh thích, em thật tốt với anh."
"Đi đi, đi đi, đừng ba hoa, ở trước mặt con cái còn không đứng đắn như vậy." Phương Phương đỏ mặt đuổi người.
Trúc Âm cùng Trúc Tâm Nhã đi vào thư phòng ở lầu hai, hai người mặt đối mặt ngồi xuống, Trúc Âm cười ha hả nói: "Vừa rồi Phương Hoài truyền tin đến, tên tiểu tử Lê Hanh lòng muông dạ thú kia đã bắt đầu chuẩn bị hãm hại công ty nhà chúng ta. May mắn Nhã Nhã đã biết trước, phát hiện con ma bài bạc Phương Hoài chỉ nhận tiền không nhận người này, dùng tiền thu mua hắn, bằng không để tên Lê Hanh này hãm hại thành công, tập đoàn Phương Âm thế nào cũng bị hắn lột mất lớp da."
"Chuẩn bị tốt giấy chứng nhận giám định sữa tắm Trúc Tâm chưa?"
Đã đọc tiểu thuyết Trúc Tâm Nhã biết Lê Hanh sẽ đối phó Trúc gia như thế nào, mấy hôm trước nàng đem sự tình nói cho Trúc Âm biết trước, nhắc nhở ông lấy Phương Hoài làm chỗ đột phá phản lại Lê Hanh.
Phương Hoài là dân cờ bạc, gần đây ở Áo thành thua 800 vạn, Trúc Âm dùng 1000 vạn khiến hắn phản bội Lê Hanh, tuỳ mình sử dụng. Chứng cứ giả trong tay Phương Hoài về tập đoàn Phương Âm đều là Trúc Âm cung cấp cho hắn.
Trúc Âm nói: "Ba yên tâm, con đã chụp ảnh, chờ chuyện lên men, dư luận đạt tới đỉnh điểm, con lập tức đăng chứng cứ chứng minh những cái đó là giả đăng lên Weibo tập đoàn Phương Âm official."
Trúc Tâm Nhã thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: "Con một chút hiểu biết về chuyện thương trường đều không có, may mắn có một lần Lê Hanh uống say, con không cẩn thận nghe được vài câu từ anh ta, bằng không....."
"Lúc trước sao con lại ngốc như vậy, Lê Hanh rõ ràng là hướng về phía tài sản nhà chúng ta, con dễ dàng tin anh ta liền như vậy, còn đính hôn với anh ta." Trúc Tâm Nhã cúi đầu làm bộ thương tâm nói.
Lý do nàng nói kỳ thật có trăm ngàn chỗ hở, nhưng Trúc Âm ở trước thân tình bị mờ hai mắt, lựa chọn tín nhiệm nàng vô điều kiện, sự tình mới có thể tiến hành thuận lợi như vậy.
Trúc Âm vội vàng an ủi con gái bảo bối: "Là Lê Hanh quỷ kế đa đoan, Nhã Nhã bảo bối sao có thể ngốc đâu. Ba mẹ đã lớn, trải qua nhân sinh hơn con tới hai mươi năm cũng chưa nhìn ra Lê Hanh lòng muông dạ thú, còn tưởng rằng..... Ai! Lần sau ba nhất định chọn lựa thật kỹ cho con một người môn đăng hộ đối!"
Trúc Tâm Nhã biểu tình cứng đờ: "Ba, con, con tạm thời không nghĩ tới yêu đương, ba ngàn vạn đừng giới thiệu cho con!"
Trong mắt Trúc Tâm Nhã hàm chứa lo lắng, thật cẩn thận hỏi: "Nhã Nhã, có phải bởi vì chuyện Lê Hanh cho nên không nghĩ yêu đương hay không?"
Trúc Tâm Nhã dùng sức gật đầu: "Nam nhân không có một ai tốt!"
Trúc Âm: "......."
Trúc Tâm Nhã nhanh chóng tiếp lời: "Trừ ba con ra!"
Trúc Âm vừa vui vẻ vừa lo lắng, con gái bảo bối nhà ông vạn nhất thật sự sinh ra bóng ma tâm lý với nam nhân thì sao bây giờ?
Chẳng lẽ Nhã Nhã về sau chỉ có thể ôm gia sản chục tỷ mà sống cô độc suốt quãng đời còn lại sao?
Buổi tối Trúc Âm về phòng ngủ nói cho Phương Phương tâm thái hiện tại của Trúc Tâm Nhã với nam nhân, vốn tưởng rằng Phương Phương sẽ giống mình lo lắng cho con gái, nào biết Phương Phương vẻ mặt hâm mộ nói: "Nam nhân thúi nào có tốt, Nhã Nhã so với em giỏi hơn nhiều, thật hâm mộ."
Trúc Âm: "???" Có chỗ nào không thích hợp?
Tác giả có lời muốn nói:
Khuyết Hàn Phù: Nhã Nhã ôm tiền cô độc suốt quãng đời còn lại là không có khả năng, nàng chỉ có thể ôm tôi. Một ngày nào đó tôi sẽ dẫm lên tường vân bảy màu mang theo tài sản trăm tỷ tới cưới Nhã Nhã, tài sản chục tỷ ba mẹ vợ vẫn là giữ lại để xài đi.