Ta Đi Qua Thiên Sơn Vạn Thủy Cũng Chỉ Để Dừng Lại Bên Cạnh Chàng

Chương 5




Hôm đó ta nằm trên nóc nhà, nhìn trời một cái rồi tu rượu một hơi. Không biết đã uống được bao nhiêu vò rượu rồi. Trong lúc đang ngà ngà say bỗng dưng cảm thấy có cái gì đó lay lay tay mình, ta quay sang nhìn thì thấy khuôn mặt của tiểu tử Vũ Lỗi. Ta nghiêng đầu, nấc một cái rồi hỏi nó.

- Có chuyện gì vậy?

- Sư phụ, người có biết hôm nay là ngày gì không? – Nó hớn hở nói, hai mắt sáng như sao, ánh lên những tia nhìn vui thích, mong chờ.

Ta sống lâu như vậy, đến tuổi còn không buồn đếm, nào có biết hôm nay là ngày mấy tháng mấy. Đừng nói đến bây giờ ta đang ngà ngà say, ngay cả lúc tỉnh táo nhất cũng chẳng biết hôm nay là ngày gì. Biết để làm gì chứ, ngày nào mà chẳng như ngày nào.

- Không biết. – ta đáp.

Lời vừa dứt, khuôn mặt xinh xắn của Vũ Lỗi đã nhăn lại trách cứ. Ta nghĩ, dù gì nó cũng vẫn là một đứa trẻ, cứng nhắc quá cũng không tốt, liền đưa tay lên nhéo nhéo cái má vừa mềm vừa mịn của nó, việc làm mà ta làm vô cùng yêu thích, dịu giọng hỏi nó.

- Hôm nay là ngày gì?

- Hôm nay là sinh thần của Tiểu Vũ.

Ta ngửi thấy có mùi rượu trong hơi thở của mình, đầu óc cũng bắt đầu trở lên mơ mơ hồ hồ. Tuy nhiên ta vẫn có thể nhớ được khái niệm sinh thần là gì. Ngẫm nghĩ một lúc, ta nói.

- Hôm nay là sinh thần của con, vậy con muốn ta cho con cái gì. - Ta im lặng một lúc, sau đó cười tươi rói. - Truy Tịch tiên kiếm, Phiến Linh dược thảo, một trắm năm tu vi, hấc...

Chẳng phải vào mỗi dịp sinh thần, người ta thường tặng quà cho nhau sao. Ta tự cảm thấy mình thật uyên bác, xong lại cảm thấy mình hình như đã quá hào phóng rồi thì phải. Rồi lại nghĩ, Vũ lỗi dù sao cũng là đồ đệ của ta, đứa trẻ ngoan sớm tối bên ta trên đỉnh núi Bạch Sơn này. Ta không có cha mẹ, không có người thân, Vũ Lỗi cũng coi như là thân thiết nhất đối với ta rồi, những thứ tốt đẹp đó ta không cho nó thì còn cho ai nữa đây. Bản thân phóng khoáng một chút như vậy cũng chẳng phải là vấn đề to tát gì.

Ta còn tưởng Tiểu Vũ sẽ rất vui, hào hứng chọn một trong ba món quà ta đưa ra, nào ngờ nó im lặng nhìn ta một lúc, sau đó lắc đầu nói.

- Những thứ đó con đều không cần.

- Vậy con thích thứ gì, hắc, vi sư cho con. – Ta gãi mũi, khẽ rùng mình một cái.

Ta đúng là say thật rồi mà, nếu như lúc đó Vũ Lỗi nói nó muốn nguyên thần của ta, hay muốn xẻo thịt phanh thây ta. Ta đều có thể cho nó hết hay sao?

- Sư phụ, Tiểu Vũ muốn xuống núi, chúng ta cùng xuống núi chơi có được không?

- Không được…

- Tại sao?

- Bên ngoài đó rất nguy hiểm, con mà ra ngoài đó bị chúng yêu làm thịt thì làm sao. Đợi đến khi nào con có thể tu thành tiên thân, có thể đối phó với chúng. Lúc đó con muốn đi đâu ta chẳng cấm cản. – Ta nằm dài trên nóc nhà, vô thức nói. Đầu óc trở nên mơ hồ khiến câu chữ lộn xộn không rõ nghĩa.

- Khi nào con tu được thành tiên thân, lúc đó có thể xuống núi chơi được sao?

Trong mơ hồ, ta nghe thấy giọng nói trong trẻo của Vũ Lỗi vang lên bên tai, lúc này ta chỉ muốn ngủ, cũng lười không muốn trả lời, khẽ ừ hử một tiếng mà không hay biết rằng mình đã hứa với Vũ Lỗi một lời không nên hứa. Bản thân ta ghét nhất là bội tín, cũng ghét luôn cả loại người không biết giữ lời hứa. Thế nhưng lần này, không ngờ ta lại trở thành loại người mà bản thân mình ghét nhất.

Mấy lần ta định nói với Vũ Lỗi, rằng hôm đó ta uống hơi nhiều rượu, những gì ta nói lúc đó, con đừng có tin. Thế nhưng mỗi lần định nói đến chuyện này, thấy khuôn mặt non nớt chờ mong, ánh mắt sáng trong nó nhìn ta. Ta lại cầm lòng không đậu, chần chừ mãi mà chẳng nói được gì. Sau đó thấy Tiểu Vũ ngày càng chăm chỉ học tập, tu vi tăng tiến nhanh chóng. Ta liền bỏ hẳn ý định trở thành “kẻ ta ghét” ban đầu.

Đây là một việc tốt, việc ta hứa với nó cũng không phải là thừa giấy vẽ voi.

* * *

- Vũ Lỗi, con muốn ra ngoài chơi, liệu có phải là đã chán ở đây với vi sư rồi không?- Ta hỏi Vũ Lỗi, cũng có thể là như vậy lắm chứ, nó thật sự đã chán ngấy ở đây rồi, ta biết, cuộc sống ở Bạch Sơn này tẻ nhạt biết chừng nào, quanh năm suốt tháng chỉ quanh quanh quẩn quẩn giữa tuyết trắng, dưới bầu trời âm u không thể thấy mặt trời. Thực sự rất đáng chán.

Trước đây, khi không có Vũ Lỗi, ta cảm thấy như vậy cũng chẳng sao cả, hóa ra không phải không để tâm, mà là ta cố tình không quan tâm tới, một khi đã nhắc đến rồi, nỗi niềm lo sợ lại trào dâng trong lòng, giống như một con giun đất, cứ nhoi lên rồi chui xuống trong đất, không thể đoán định nó trốn chỗ nào, bò đi đâu mất.

Tuy có hơi ích kỉ, nhưng tự đáy lòng ta cứ vẫn muốn Vũ Lỗi ở lại bên cạnh mình trong những năm tháng lâu dài về sau.

Vừa nghe thấy ta hỏi vậy, nó đã cuống quýt hết cả lên, vội vàng xua xua tay nói.

- Không phải, không phải như vậy..

Ta thở dài cũng thấy yên tâm vài phần. Không nói gì nữa.

- Sư phụ, ngươi đã rất cô đơn phải không?

Ta hơi khựng lại bởi câu nói đó của Tiểu Vũ.

Cô đơn, ta có cô đơn không?

Thật ra ta chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này. Phải rồi, bao nhiêu năm qua, có ai ở bên cạnh ta đâu chứ, có ai nói chuyện với ta, cười đùa với ta, kể chuyện cho ta nghe?

Chẳng có ai cả.

- Tiểu Vũ, thật ra nếu con không còn muốn ở đây nữa, ta có thể để con đi.

Vũ Lỗi nghe thấy ta nói vậy, đôi lông mày thanh tú hơi nhíu lại, có vẻ nó đang không vui, nhưng ta lại không thể hiểu được, rốt cuộc nó không vui cái gì, đoán ra không được, cũng buồn không đoán nữa.

Vũ Lỗi nghiêm túc nói, trong đôi mắt lòng trắng lòng đen rõ rệt, ánh lên vài phần kiên định quyết đoán:

- Sao sư phụ lại nói như vậy. Sư phụ không đuổi, con sẽ không đi, sư phụ có đuổi, con cũng không chịu đi. Từ giờ về sau sẽ mãi mãi ở bên cạnh người. Người sẽ không còn cảm thấy cô đơn nữa. Có Tiểu Vũ ở đây rồi.

Có Tiểu Vũ ở đây rồi.

Câu nói này của nó, thực sự đã khiến trái tim ta ấm nóng thêm vài phần.

* * *

Trên đỉnh Bạch Sơn này, không gian quả thực vô cùng tịch mịch, vắng lặng. Ta thấy như vậy cũng tốt lắm chứ, bản thân ta không thích sự ồn ào, yên tĩnh cũng rất có lợi cho việc tĩnh tâm tu luyện, đặc biệt là bảo đảm cho giấc ngủ được yên lành.

Lúc ta đang chợp mắt chuẩn bị chìm sâu vào trong giấc mộng, bỗng nhiên bên tai văng vẳng những âm thanh lúc trầm lúc bổng, trong trẻo mà sâu lắng vô cùng.

Ta rất thích nghe nhạc, tuy nhiên tự bản thân mình lại không hề thích đánh đàn thổi tiêu. Cho nên cũng phải lâu lắm rồi chưa được nghe những giai điệu đẹp đẽ như thế này. Ta không khỏi hiếu kì, ai mà lại có thể tạo ra những âm điệu xuất quỷ nhập thần như thế.

Nơi đây chỉ có mình ta với Vũ Lỗi, đêm đã khuya lắm rồi. Tên tiểu tử đó rốt cuộc định bày ra cái trò gì vậy???

Đoán không đoán được, tính hiếu kì lại không được thỏa mãn. Ta quyết định lật chăn, đẩy của bước ra ngoài, từ xa đã nhìn thấy bóng dáng của ai đó, đứng ngược với ánh trăng, toàn thân được ánh nguyệt bao phủ, như có như không phát ra những tia sáng yếu ớt, tuyết trắng bay bay như đang nhảy múa xung quanh. Tà áo được gió thổi tung bay phóng khoáng.

Tiếng tiêu vút lên trong không trung, hòa với ánh trăng sáng bạc, bay thẳng tới trái tim, chìm dần trong thần thức ta.

Ta hơi sững người lại, sau đó từ từ bước đến bên cạnh Vũ Lỗi, bàn chân đạp trên tuyết, in thành những dấu chân lõm xuống, ấy vậy mà Tiểu Vũ vẫn không phát hiện ra sự xuất hiện của ta. Ta tiến lại gần nó, môi khe khẽ mỉn cười, rồi chầm chậm bước đến bên cạnh chiếc bàn cẩm thạch màu xanh lam thuần thúy, đặt mông ngồi xuống, chống cằm ngắm nhìn Vũ Lỗi, thích thú nghe những thanh điệu mượt mà ảo diệu như đang vút lên bay bay tràn ngập không trung này.

Vũ Lỗi năm nay đã mười lăm tuổi rồi, dáng người không gầy không béo, mặc áo bào trắng nhìn trông vô cùng anh tuấn điển trai. Đường nét trên khuôn mặt hài hòa, ánh mắt kiên định sáng lấp lánh như sao trời. Tính cách ôn nhu dịu dàng, rất hiểu chuyện, rất biết nghe lời.