Ta Đi Qua Thiên Sơn Vạn Thủy Cũng Chỉ Để Dừng Lại Bên Cạnh Chàng

Chương 16




- Tiểu Vũ… - Ta vô thức gọi, trong giọng nói không thể kìm nén nỗi đau mà trở nên yếu ớt đứt đoạn. Trong một khoảng khắc ta nhìn thấy trong mắt Vũ Lỗi có cái gì đó đang chuyển động. Đôi mắt vô hồn băng lãnh dường như đang phát ra những tia sáng yếu ớt, kiếm ảnh bỗng chốc dừng lại trong không trung.

Những chuyện đã xảy ra, ta đã có thể đoán được đôi ba phần, về lí do khiến Vũ Lỗi quay sang đối đầu với ta, có thể là do bị Cửu Vi bỏ ngải chú, khiến thần trí bị mê lọan quên mất bản thân mình là ai, hoàn toàn nghe theo sự sai bảo của người khác. Hay nói cách khác, là bị kẻ bỏ chú điều khiển, không thể hồi tỉnh cũng như không thể hóa giải. Loài hồ ly khi sinh thành đã có thiên năng về khoản mê hoặc người khác, không đơn giản bởi vẻ đẹp hút hồn mà bản thân loài hồ ly từ thời xa xưa đến nay đã biết rất nhiều cách để khiến kẻ khác phục tùng mình. Tuy nói loài hồ ly rất tinh thông về khoản này, nhưng để mê hoặc Tiểu Vũ đến mức này, không phải con hồ yêu nào cũng có bản lãnh đó.

Ta thấy trong mắt của Vũ Lỗi, có cái gì đó đang không ngừng chuyển động. Thần sắc của nó cũng hoang mang thấy rõ, như là đấu tranh tìm lại lí trí đang bị một lớp mây mù che phủ. Cả thân người run run trong gió tuyết khẽ lay động, kiếm ảnh cũng rung lên bần bật, như đang muốn lao về phía ta lại như đang bị một thứ vô thanh vô thức kìm nén lại, tiếng gọi của ta dường như đã đánh thức Vũ Lỗi trong cơn mị hoặc.

- Ngu ngốc. – Tai ta vang lên tiếng cười cợt nhã của Cửu Vi. – Ngươi nghĩ rằng nó sẽ hóa giải được chú thuật ta đã yểm trên người nó sao. Thật tức cười.

Ta vội đưa mắt về phía Cửu Vi, nàng ta vẫn nằm yên trên nền tuyết bất động, không biết là còn sống hay đã chết. Nàng ta dùng thuật di tâm để nói chuyện với ta.

Ta bỗng thấy một huyền quang đang phóng đến chỗ Vũ Lỗi, ta hiểu đó có nghĩa là gì, Cửu Vi muốn làm cho Vũ Lỗi phân tâm, đồng thời trong luồng huyền quang yêu khí đó cũng làm cho Vũ Lỗi đánh mất lí trí hoàn toàn. Ta không thể để chất xúc tác đó đạt được mục đích, liền vung quạt, chút linh lực khó khăn tích tụ lại phóng ra, hòng ngăn cản đường đi của huyền quang tà khí. Nhưng không kịp, huyền quang đánh lên người Vũ Lỗi, thân thể nó khẽ chấn động, toàn thân lại như đang phát ra những làn yêu khí màu đen, đôi mắt lại càng trầm đục, thoắt ẩn thoắt hiện những tia nhìn hung dữ. Kiếm ảnh lại tiếp tục xé rách không trung lao vút về phía ta. Ta nhảy lên né tránh.

Vũ Lỗi thu chiêu, tay cầm chắc thanh Truy Tịch lao về phía ta tiếp tục ra chiêu. Kiếm pháp của Vũ Lỗi so với với ba năm về trước, hiện giờ lợi hại hơn nhiều, ta phải rất khó khăn khi vừa phải né tránh vừa ra chiêu phản đòn. Đã vậy, bản thân ta lại không lỡ ra tay quá mạnh, nhưng càng lúc Vũ Lỗi càng trở nên mất lí trí. Trong đầu hiện tại chỉ chấp nhất một ý định đó là giết chết ta mà thôi. Chất độc của Trùng Sinh đang không ngừng phát tác trong thân thể ta, như đang có một ngọn nghiệp hỏa mãnh liệt thiêu đốt lục phủ ngũ tạng, đau đớn tột độ, không kìm được mà nôn ra một bụng máu đen đặc.

Ngày trước ta đã hạ ẩn chú trên người Vũ Lỗi, bởi lúc đó ta vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng nó. Nhưng thời gian trôi đi, Vũ Lỗi đối với ta đã trở thành một ý niệm không thể gọi tên chính xác, là đồ đệ của ta, là đứa trẻ ta đã nuôi lớn, là đứa trẻ ta đã dạy kiếm tu đạo, là người duy nhất ở bên cạnh ta trên đỉnh linh sơn cô độc này, là người đánh đàn ru ta ngủ, là người cùng ta uống rượu ngắm trăng.

Thời gian trôi đi ta không ngờ một ngày mình lại phải dùng đến chú thuật đã hạ trên người Vũ Lỗi. Trong đầu ta hiện lên pháp chú, nhưng vẫn hoang mang không biết nên niệm hay là không. Nếu không niệm, ta sẽ chết, mà nếu niệm, bản thân Vũ Lỗi cũng sẽ không giữ nổi mạng sống.

Ta suy nghĩ một hồi, bản thân mình không thể chết được, ta có sứ mệnh của riêng ta, bảo vệ thần vật, trấn giữ đỉnh Bạch Sơn. Bởi vậy, ta không thể chết. Nhưng đồng nghĩa với việc Vũ Lỗi cũng không thể sống sót, lí do nêu trên chỉ là một cái cớ ngụy biện, ta thừa nhận bản thân mình ích kỉ xấu xa. Nhưng trên đời này, luôn luôn có một khoảng khắc bắt buộc ta phải lựa chọn, dù sự lựa chọn đó có khó khăn như thế nào, đau thương như thế nào đều vẫn phải quyết định chọn một trong hai, hoặc giữ cái này hoặc bỏ cái kia.

Đường kiếm đánh về phía ta, càng lúc càng nhanh càng lúc càng mạnh, lực đạo không nhỏ, ta tiêu tốn không ít sức lực để tránh né. Lưỡi dao gió từ quạt Phong Âm của ta phóng ra làm Vũ Lỗi bị thương không ít, chảy máu, thấm ướt cả trường bào màu trắng, như một đóa hoa mạch nha, không ngừng nở rộ. Vũ Lỗi không biết đau, thậm chí một cái nhíu mày cũng không có, khuôn mặt lạnh băng không chút biểu cảm, dù bị thương vẫn cố chấp lao về phía trước. Cuối cùng, ta vẫn quyết định niệm chú, ta nghĩ biết đâu được với cơn đau mà chú pháp gây ra, Vũ lỗi có thể lấy lại được một chút thần trí.

Pháp chú vừa niệm, cả thân người Vũ Lỗi chấn động, nó quỳ một gối xuống đất, tay ôm lấy ngực, khuôn mặt lộ rõ vẻ đau đớn tột độ. Ta biết nó hiện tại đau đớn cũng không kém gì ta. Trong lòng trào dâng một cảm giác chua xót mặn đắng. Ta hạ xuống trước mặt Vũ Lỗi, nó đau tới nỗi mặt mày tái mét, toàn thân run rẩy. Ta nhất thời không biết nên làm gì, không biết Vũ Lỗi đau ở đâu, không biết làm chạm vào chỗ nào, không biết nên nói gì cho đúng.

Tiểu Vũ khẽ ngước lên nhìn ta, đôi mắt vằn lên tia máu, ta cảm nhận được có chút quen thuộc, đôi môi tím tái của Vũ Lỗi khẽ mở ra, gọi hai tiếng sứt mẻ gập vỡ…

– Sư phụ...

Ta khẽ chấn động, Vũ Lỗi trở lại bình thường rồi, nó đã trở lại là Vũ Lỗi của ta, tiểu đệ tử của ta. Không ngờ việc niệm chú thuật lại có thể giúp Vũ Lỗi lấy lại được thần trí. Ta vui mừng xiết đỗi vội ôm lấy Vũ Lỗi, thôi không niệm chú nữa. Môi khẽ nở nụ cười nhè nhẹ.

Đột nhiên, ta cảm thấy có thứ gì đó lạnh buốt đâm thẳng vào ngực, ngày một lún sâu. Ta cúi đầu xuống nhìn ngực mình, là một thanh kiếm, ta chuyển dời ánh mắt, nhìn đôi tay cầm kiếm quen thuộc, sau đó ngước mắt lên nhìn, Vũ Lỗi thần sắc lạnh băng không chút biểu cảm, tiếp tục dùng lực khiến thanh kiếm ngày càng ngập sâu trong da thịt ta.

Cơn đau truyền tới não, cảm giác được sức lực toàn thân dần dần bị rút mất. Nụ cười trên môi ta còn không kịp thu lại.

Trên bình nguyên tuyết mênh mông, ánh trăng như rát bạc. Ta đứng ngược ánh trăng, tuyết rơi lấp lánh không ngừng nghỉ. Ta thấy trong đôi mắt Vũ Lỗi, đôi mắt đẹp đẽ ấy, sao lại vô hồn và tuyệt tình đến thế.

Huyền quang màu đen từ từ chui vào trong thân thể ta, tiên khí và yêu khí trong người ta giao tranh với nhau. Người cầm kiếm dùng chút sức lực, thanh kiếm càng lún sâu, xương thịt bị xuyên qua, cả người ta theo đà, ngã về phía sau. Thế nhưng nơi ta đang đứng là mỏn đá quen thuộc mà ngày ngày ta vẫn đứng. Khoảng khắc rơi xuống, ta nhìn thấy ánh mắt ấy có chút chấn động. Ta không thể cưỡi gió bay lên, toàn thân đau đớn khôn cùng.

Kết giới liên tâm, kết giới đồng nhất với trái tim, lúc này Vũ Lỗi đâm một kiếm xuyên qua tim ta, khiến trái tim bị thuơng, kết giới cũng theo đó mà tan vỡ. Giống như bong bóng xà phòng, vỡ tan ra, những chùm sáng lấp lánh tản ra về tám phương tứ hướng, một tiếng nổ ầm, cả một trời hào quang sáng bừng.

Ta cảm thấy trái tim mình đau đớn tự hồ như có hàng trăm hàng ngàn con nha trùng đang cắt xé. Từ trong vết thương ở ngực máu không ngừng trào ra, linh lực phản phệ, tất thảy tay chân như bị cứa đứt bật máu tanh nồng.

Trong khoảng khắc rơi xuống vực sâu, ta thấy mặt trăng sao mà xa xăm quá, nước mắt rơi ra lấp lánh như những vì sao, trên mỏn đá có ai đó đang đứng, dáng hình mạnh mẽ tựa cây trong gió. Tà áo bay bay như đang tiễn biệt ta.

Gió rít ù ù bên tai, mắt ta cay xè, ta không nhìn thấy, cũng không thể nghe thấy càng không biết rằng liệu có ai gọi tên ta hay không, liệu có ai vẫn đang dõi mắt, ghi nhớ những hình ảnh cuối cùng của ta, thấy được sự tuyệt vọng đau thương của ta trong lúc này.

Môi bất giác cong lên, nở một nụ cười nhè nhẹ. Ta muốn giây phút cận kề cái chết, hình ảnh của mình phải là đẹp nhất. Cảm nhận bản thân đang chìm dần vào trong bóng tối đen đặc, ta nhắm mắt, trong đầu lần lượt lướt qua những hình ảnh quen thuộc, ta cũng không ngờ, hóa ra bản thân lại ghi nhớ những kí ức đó một cách rõ ràng như thế. Lần đầu tiên gặp Vũ Lỗi, lần đầu tiên được gọi là sư phụ, lần đầu tiên dạy Tiểu Vũ múa kiếm, lúc uống rượu bên nhau, lúc ta ngồi bên cầm án nghe Tiểu Vũ đánh đàn, lúc thả đèn hoa đăng dưới ánh trăng xa cao vời vợi,…

Cả đời ta sống cô độc, khi chết đi cũng chỉ một mình. Những năm tháng cuối cùng có Vũ Lỗi ở cạnh bên bầu bạn. Tuy ngắn ngủi nhưng đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất đời ta. Ta không biết rốt cuộc có Vũ Lỗi ở bên, là phúc hay là họa, là đúng hay là sai. Nếu sai, có lẽ là do duyên số. Gặp để rồi đau khổ, thì thà đừng quen. 

Khoảng khắc thần trí trở nên mơ hồ, trong đầu xuất hiện duy nhất một hình ảnh, xung quanh một màu tuyết trắng, có một cậu bé ngước mắt lên nhìn ta, trong đôi mắt in hình bông tuyết lấp lánh, gọi ta hai chữ

“ Tử Bạch….”