Tà Đế, Yêu Hậu: Tuyệt Đế Lãnh Thê

Chương 1: Chết không nhắm mắt




Rầm rập…

Mây đén kéo đến ùn ùn mang theo sấm chớp phủ kín lấy bầu trời đại địa. Từng đạo thiên lôi giáng xuống làm sáng rõ hết thảy mọi cảnh sự dưới nhân gian.

Phía trước mặt là vách núi đen cao ngất muốn trùng, phía sau lại chính là vực sâu vạn trượng, nữ tử tuyệt vọng mà đứng, nàng thế nhưng đã muốn hết đường chạy trốn.

Lưỡi kiếm sáng loáng theo ánh chớp hiện rõ ra không trung, là người từng trải chốn giang hồ liếc mắt qua đều có thể nhận thức được lưỡi kiếm kia thế nhưng đã tẩm qua kịch độc, rồi sau đó từng đạo hắc y nhân che mặt xuất hiện từng bước ép sát nữ tử kia.

Nữ tử sợ hãi nhìn đám người đã muốn bao vây chính mình, một lối thoát cũng không có, nàng ôm chặt lấy thân hình nữ nhi nhỏ bé trong lòng, quần áo nàng đã nhuốm đầy bùn đất và máu thân thể vì quá sợ hãi mà run rẩy kịch liệt.

“Phu nhân chỉ cần ngoan ngoãn giao ra mật thư, chúng ta có thể suy nghĩ lưu lại cho nữ nhi ngươi một mạng!” Hắc y nhân cầm đầu che mặt tiến lên hướng nữ tử dụ dỗ, một đôi con ngươi híp lại như độc xà rắn rết nhìn nàng chằm chằm. Nàng tuyệt đối không phải nữ nhân ngu ngốc, những người này đều là một đám tâm ngoan thủ lạt, mũi kiếm bọn chúng thế nhưng còn lưu lại từng máu đen của những người bảo hộ nàng, máu rớt trên đất nở rộ ra một đóa huyết hoa tự như bùa đòi mạng người.

“Các ngươi chính là một đám súc sinh.” Nữ tử nhu nhược bất ngờ giận giữ cười cười, “Ha ha__ ngươi thế nhưng ngay cả đệ đệ thân sinh của mình đều không buông tha, ngươi chính là súc sinh cũng không sánh bằng! Khúc Miên Trang, ngươi chính là cái mặt người dạ thú! Uổng phí tướng công tôn trọng ngươi như vậy, tướng công quả nhiên là mù mắt mới đi tin ngươi!”

Hắc y nhân kia nghe lời nói của nữ tử, thân hình nháy mắt cứng đờ, khuôn mặt đằng sau vải che đá sớm xuất hiện vết rách, hắn nghiến răng khanh khách nhìn nữ tử.

“Vốn là người một nhà, ngươi có thể vô tình đến thế! Lão thiên gia, ngươi đúng là không có mắt a! Vì sao muốn đối với chúng ta như vậy, chúng ta rốt cuộc đã làm điều gì sai lầm sao!” Tiếng hét thê lương chất vấn bay thẳng lên tận trời cao, nhưng đáp lại nàng chỉ có từng hồi tiếng sấm chớp đinh tai nhức óc.

“Tam đệ quả thật là mắt đã bị mù rồi, hắn ngay cả muốn chết cũng không muốn động thủ với ngươi! Bất quá cũng chỉ là một cái nữ nhân mà thôi.” Hắc y nam tử tàn nhẫn nói với nàng, “Muốn trách thì nên trách hắn đối với ngươi động tình, muốn trách cũng chỉ có thể trách tiện nhân nhà ngươi! Ngươi bất quá cũng chỉ là một ả đàn bà người người đều có thể cưỡi, thế nhưng tam đệ vì ngươi mà uổng mạng, ngươi, đáng chết!” Nam nhân đem toàn bộ sai lầm đổ hết lên đầu nữ tử: “Nếu không phải ngươi sinh được cái tiểu tạp chủng này, ngươi đã phải chết từ trước.”

“Phu nhân, ngươi hãy suy nghĩ cho hài tử của ngươi, nàng mới năm tuổi, còn chưa được hưởng một chút nhân sinh tốt đẹp gì, ngươi nhẫn tâm để nàng cứ như vậy mà chết sao?”Một nam nhân từ phía sau đi lên, hướng đến hắc y nhân cầm đầu ra hiệu một cái ánh mắt, rồi sau đó chậm rãi hướng nữ tử ôn nhu khuyên bảo, “Chỉ cần ngươi giao ra mật thư, người trong tộc tự nhiên sẽ cam đoan nàng đời này không phải lo lắng cơm áo…”

Nữ tử cúi đầu nhìn thiên hạ trong lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ nhi đã không còn chút máu, bờ môi mỏng đã sớm tím đen,đôi mắt cũng đã mất đi trong sáng vốn có. Thân mình nữ tử run lên, nàng càng dùng sức ôm lấy đứa nhỏ của mình, sau đó di động bước chân, “Không được qua đây!” Nhìn hắc y nhân hướng mình tới gần, nữ tử lớn tiếng ngăn lại, hai mắt trừng lớn đề phòng nhìn về phía trước.

Áo cơm không lo? Trong lòng nữ tử cười lạnh. Nàng thực đã rõ ràng, tuyệt không thể đem đứa nhỏ của mình một mình lưu lại nơi này, nếu không, đám súc sinh đến thịt người cũng muốn nuốt kia tuyệt sẽ không bỏ qua cho nàng.

Nữ tử đột nhiên ngẩng đầu, bi thiết cười lạnh: “Ti tiện vĩnh viễn đều là ti tiện, dù cho các ngươi ngồi được trên vị trí kia, nhưng máu chảy trong người các ngươi đều là ti tiện vạn phần, các ngươi vĩnh viễn đều kém xa chúng ta, kém xa…”

Thanh âm nguyền rủa của nữ tử ở trong không trung quanh quẩn: “Ta chính là hóa thành lệ quỷ cũng không tha cho các ngươi! Ta sẽ nhìn các ngươi, từng bước từng bước sống không bằng chết, ta ở tại địa ngục nguyền rủa các ngươi, nguyền rủa các ngươi vĩnh viễn không siêu sinh.”

“Không tốt, mau ngăn cản nàng! Nàng muốn nhảy xuống vực!” Hắc y nhân sắc mặt khẽ biến, liền chạy đến phía trước chộp tới nữ tử.

Nhưng chung quy bọn họ đã chậm một bước. Nữ tử điên cuồng nở nụ cười, chợt bao bọc đứa nhỏ trong lòng, xoay người nhảy vào vách núi đen. Quyết tuyệt như thế, cũng tuyệt không có một chút sợ hãi nào.

Thời điểm hai người rơi xuống, tiểu cô nương trong lòng nữ tử lại chậm rãi mở mắt, đôi đồng tử màu đen tràn ra một tia nghi hoặc. Tuy rằng thân thể bị hai cánh tay ôm chặt, nhưng vẫn như cũ có thể cảm nhận được tốc độ chính mình đang rơi xuống cỡ nào kinh người. Tiểu cô nương không kịp nghĩ nhiều, chỉ kịp nghe được thanh âm đứt quãng bên tai: “Thực xin lỗi ngươi, ngươi không phải…. Nhưng là…” Nữ tử phát hiện thiên hạ trong lòng có chút khác thường, muốn nói cái gì đó mà cánh môi mở ra hợp lại. Tiểu cô nương gắng sức nghe thanh âm của nàng, nhưng là nàng vừa muốn mở miệng nói, kia thanh âm còn chưa kịp phát ra thì trong cổ họng liền tiến đến một chút vị tanh nồng của máu, ngay sau đó, một trận xoay chuyển không rõ phương hướng, chỉ nghe bên tai một tiếng va chạm thật lớn, lục phủ ngũ tạng ngay lập tức như muốn bị xé nát, tiểu cô nương mơ mơ màng màng chìm vào trong bóng tối.

Cả người cơ hồ đau đớn đến bị xé rách ra, lũ phủ ngũ tạng đều truyền đến đau nhức rõ ràng, tiểu cô nương hôn mê thế nhưng rất nhanh đã tỉnh lại. Nàng cố sức mở ra hai mắt, rồi sau đó, mới gắng sức cử động chính mình thân thể. Nàng cứng ngắc cử động tay chân, cúi đầu nhìn thấy đầu tiên chính là nữ tử vừa mới cùng mình rơi xuống, nữ tử dù có chết đi vẫn cố chấp dang rộng cánh tay bảo hộ nàng trong lòng.

Lí trí dần dần sáng tỏ, tiểu cô nương nhìn nhìn một chút thân thể chính mình, đáy mắt rất nhanh hiện lên một đạo ánh sáng lạnh lẽo, ông trời quả nhiên là chưa muốn một thân Yêu Ngư này chết thảm!

Vì một cái Linh Lung kết, thế nhưng bị người phản bội cho chết không nhắm mắt? Đôi đồng tử phát ra một cỗ mũi nhọn lợi hại. Khúc Yêu Nhi nàng nguyên bản không có dễ chết như vậy.

Tiểu cô nương nhíu mày, hồi tưởng tất cả việc mới xảy ra, nàng giống như vừa nghe được cuộc đối thoại trên đỉnh vách núi kia, một đám nam nhân thế nhưng như vậy đối đãi một cái nữ tử chân yếu tay mềm…. Rồi sau đó là cảm giác chính mình tự do rơi xuống… Trong quá trình kia dường như có nghe đến cái gì, nhưng là….

Tiểu cô nương đáy mắt hiện lên một chút mất mát, lời nói đơn giản như vậy nàng căn bản là vô phương lắng nghe, nguyên bản vẫn là do khối thân thể này quá mức yếu đuối. Nghỉ ngơi một chút, tiểu cô nương chịu đựng đau đớn chui ra khỏi vòng tay bảo hộ của nữ tử kia.

Rơi xuống vực sâu vạn trượng, thế nhưng còn có thể sống sót, này nên nói là chính mình gặp may mắn hay vẫn là khối thân thể này quá cứng rắn đây. Tiểu cô nương trong lòng than thở. Nàng giương mắt nhìn xung quanh mình, thi thể kia vì bảo hộ nàng mà giờ đây tổn hại đến không còn hình dáng, đáy mắt lập tức hiện lên một chút phức tạp. Thi thể nàng kia đã muốn vỡ nát, bị tàn phá không chịu nổi, nhưng miễn cưỡng đều có thể nhận ra đến, nàng nghiêng đầu, kia đôi mắt nhìn chằm chằm chính mình. Đây là chết không nhắm mắt.

Lời nói đứt quãng kia một lần nữa quanh quẩn bên tai, nàng chính là cảm giác được cảm xúc bản thân bị ảnh hưởng, nhưng nhất thời không tìm ra nguyên nhân.

Ổn định cảm xúc chính mình, tiểu cô nương ngẩng đầu, sau một chút tầm nhìn trống trải hết thảy những thứ lọt trong tầm mắt đều làm cho tiểu cô nương có một loại xúc động muốn bộc phát.