Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tả Đạo

Chương 2: Cái chết đầu tiên




Chương 2: Cái chết đầu tiên

Từ phía xa xa, đã thấy đám đông nhốn nháo, tiếng bàn tán la hét um một góc trời. Bên ngôi đình cổ, tường mục rêu phong, gốc đa già phủ kín tán lá lên mái ngói đơn sơ.

Có người sợ hãi, có người tò mò, lại có người bụm miệng nôn ọe. Không biết vì chuyện gì, dân trong làng đã tụ tập đông nghẹt, chắn kín cả lối vào. Nếu không phải dịp lễ tết, muốn tập họp đầy đủ mọi người, trừ phi là có đại sự.

Lam tò mò, dựa vào ưu thế thể hình, nhanh chóng lách lên phía trước. Bao vây giữa là khoảng sân đình, lộ ra lão trưởng làng lưng gù, điệu bộ lom khom chống cây đậy, gương mặt lấm tấm đồi mồi mang theo biểu cảm nhăn nhó, thi thoảng lại vuốt chòm râu, gật gù tỏ vẻ am hiểu.

Hình ảnh hiện ra trước mặt làm cho Lam giật mình, nhưng có lẽ do trước đó cũng đã gặp qua không ít chuyện tương tự, cho nên hắn không có một chút kinh hãi hay sợ sệt.

Bên dưới nền sân lát gạch, trải lên một tấm chiếu cói, một cái xác c·hết cứng lộ thiên không che đậy, mặt cho đám người xung quanh không ngừng chỉ trở. Tay chân nó co quắp, mắt trợn ngược, lồi hết ra bên ngoài, da mặt bị nước ngấm làm cho nhão ra, máu tụ đông lại tím cả phần ngực.

Ông thầy Tư Huyền cẩn thận lật qua lật lại, không ngừng tìm tòi mọi dấu vết nhỏ nhất trên cơ thể tử thi. Về y thuật, đúng là ông ta có một chút bản lĩnh, lúc trước đem Lam cứu từ trên núi. Mấy bệnh vặt ho sốt, sổ mũi, trẹo tay, trật chân, cầm máu đều có thể qua loa chữa trị.

Nhưng mà nói về nghiệm thi phá án, lại lộ ra hết sức nghiệp dư. Xác c·hết dù chưa trương thối, nhưng mà thay đổi vị trí liên tục, khiến dịch dạ dày trào ra từ đường thực quảng, một mùi thối tràn ngập trong không khí. Ruồi nhặng nhanh chóng chiếm lấy thời cơ, chực chờ bâu vào rồi tản mát ra đám đông xung quanh.



Cũng bởi vì thôn làng hẻo lánh, nằm ở bìa rừng, cách xa huyện thị, cho nên rất thiếu thốn các ngành nghề chuyên nghiệp, đâm ra mới có chuyện bắt mèo ăn cứt.

“Cái thằng Hải Dưới này, suốt ngày phá làng phá xóm, khi dễ người già! Chắc là bị ông trời trả báo chứ bệnh tật gì?”

“Nó trộm gà trộm vịt, nhậu nhẹt bê tha! Bữa trước nó câu chó nhà bà Bảy Bại, cái ngữ này say xỉn té mương c·hết đ·uối đây mà!”

“Còn lạ gì nữa! Lại phải góp tiền làm ma cho nó!”

Mấy bà thím chuyện trò inh ỏi, miệng buông ra lời cay nghiệt, không hề có một chút tôn trọng n·gười c·hết, có lẽ cũng bởi vì thằng Hải Dưới lúc sinh thời, không có nghề nghiệp ổn định, sống bằng cách ă·n t·rộm ă·n c·ắp, lại thường hay gây gổ với láng giềng, không ít thôn dân từng bị nó t·rấn l·ột.

Lam cũng chẳng có nhiều ấn tượng với tên này, ngoại trừ cái lần Hải Dưới đi ă·n c·ắp cá khô, bị hắn bắt gặp đánh cho một trận, có lẽ sau vụ đó, nó thấy Lam là sợ hãy, tránh đi chỗ khác.

“Trên người không có v·ết t·hương nào, dựa vào độ cứng của khớp xương, chắc là c·hết trước lúc nửa đêm!”

“Vậy là do t·ai n·ạn?” Lão trưởng thôn hỏi.



“Có lẽ vậy!” Ông Tư Huyền chần chờ một lúc rồi mới trả lời. Có lẽ do không tìm ra nguyên nhân nào hợp lý hơn, mặt dù Hải Dưới thường hay gây sự khắp nơi, nhưng chủ yếu là vì miếng ăn, không đến mức g·iết người c·ướp c·ủa. Ở đây dân phong thuần phát, không đến nỗi vì một chuyện nhỏ nhặt mà ra tay tàn nhẫn, đoạt mạng đối phương.

Không có dấu vết nào khả nghi, hơn chín phần là do say rượu đuối nước. Ông Tư Huyền tin vào lập luận này, mặt dù còn vài nghi vấn, nhưng theo tần suất lập lại, tạo thành một loại ám thị khiến cho mọi người dần tinh tưởng.

“Được rồi! Bà con cũng đã rõ! Thằng Hải Dưới là do bất cẩn, say rượu c·hết đ·uối lúc nửa đêm! Dẫu là sinh thời hắn có gây ra nhiều mâu thuẫn, nhưng mà n·gười c·hết coi như là hết. Bao nhiêu hận thù cũng nên xí xóa cho qua, lại nói …”

Lão trưởng thôn lại bắt đầu một tràn luyên thuyên, dài thê lê, nói đến cũng chỉ là vận động một tí tài nguyên, mua cái hòm với làm đám ma chay cho n·ạn n·hân. Cũng không phải là ép buộc quyên tiền, chủ yếu là có cái gì cho cái đó, tùy lòng hảo tâm mà thôi.

Sau một hồi lải nhải, đám đông cũng tán đi gần hết, ai về nhà nấy. Lam cũng không định ở lại, sau khi đưa cho lão trưởng thôn cặp cá lóc to, cùng với năm đồng, lại chào hỏi ông Tư Huyền một hồi rồi cũng trở về theo lối cũ.

Suốt dọc đường, tâm trạng Lam không cách nào buông lỏng, như có một tảng đá vô hình, đè nặng lên phổi. Đoạn rẽ qua cái mương nước cạn, hàng liễu lưa thưa mọc bên bờ, rủ bóng xuống đáy nước, trong vắt thấy được các tôm đang bơi lội.



Mấy bà thím đứng tụm năm tụm ba, xì xào chỉ trỏ, hóa ra chỗ này chính là nơi phát hiện xác của thằng Hải Dưới. Hắn cũng đứng lại, quan sát một hồi, cho đến khi biểu cảm trên mặt tràn đầy âm trầm mới chịu trời đi.

“Quá bất thường! Lớp đáy bùn không có nhiều xáo trộn, người bình thường cho dù có say thế nào, khi bị ngạt thở, trong vô thức sẽ làm ra phản kháng!”

“Hơn nữa, trong khoang mũi và miệng của tử thi không hề phát hiện sình đất hay là rong rêu, dịch tiêu hóa trào ngược ra bên ngoài, lại chẳng có nấm bọt. Điều này chứng minh, khi rớt xuống nước, n·ạn n·hân đã ngừng thở, nước không thể theo đường hô hấp tràn vào phế nang!”

Nhưng mà giải thích theo cách này lại dẫn tới phát sinh mâu thuẫn, bởi vì da chân Hải Dưới đã nhăn nheo bong tróc, cơ thể ở vào đầu giai đoạn phân hủy, hồng cầu bị trọng lực lắng xuống dưới, tạo nên hoen máu đông. Có thể đoán được tử thi nằm ở tư thế sấp một thời gian dài. Mà vấn đề là, trong nhãn cầu của n·ạn n·hân, có những mạch máu sưng phù cùng với các chấm đỏ xuất huyết li ti, mà điều này gián tiếp nói lên, khi mắt n·ạn n·hân tiếp xúc với nước, hệ tuần hoàn vẫn còn hoạt động, hay nói cách khác là tim vẫn còn đập.

Rối như tơ vò, Lam càng nghĩ càng lạc lối, hắn không cách nào tin tưởng, đây chỉ là một vụ t·ai n·ạn đơn thuần. Duy nhất một khả năng mà hắn có thể nghĩ đến, là có thể giải đáp tất cả nghi vấn. Đúng vậy, chính là m·ưu s·át.

Đặt giả thuyết, Hải Dưới bị h·ung t·hủ sử dụng thuốc mê liều cao, làm cho hô hấp t·ê l·iệt, lâm vào tình trạng c·hết lâm sàng, như vậy sẽ không để lại v·ết t·hương vật lý, cũng như xuất hiện các dấu hiệu trúng độc. Sau đó, lại ném đối phương vào mương cạn, ngụy tạo thành một vụ t·ai n·ạn.

Để làm được tất cả điều này, tất nhiên hiện trường gây án không được cách quá xa, mà dựa vào thể trạng của Hải Dưới, ít nhất cần có hai người trưởng thành, mới có thể nhẹ nhàng di chuyển không để lại dấu vết.

“Rõ ràng đã lên kế hoạch từ trước, không thể nào là nhất thời bộc phát! Rốt cuộc là h·ung t·hủ sợ thất thế khi đối đầu chính diện, nên mới sử dụng thuốc mê ám toán, nhưng mà chỉ cần đem nó đi vứt ở một nơi hẻo lánh, như vậy chẳng phải xong?”

Đêm đó Hải Dưới đã đi đâu, uống rượu với ai, liệu có phải h·ung t·hủ đã bỏ thứ gì vào rượu, mặt dù tất cả mọi người đều một mực phủ nhận, nhưng mà Lam biết nhất định là có kẻ nói dối. Đó là manh mối duy nhất, có thể lần theo để tìm ra h·ung t·hủ, nhưng mà ở cái thời này, ban đêm ai ở nhà đó, đắp chăn đi ngủ, lấy đâu ra bằng chứng ngoại phạm, khác nào mò kim đáy bể đâu.

“Cần gì phải vẽ rắn thêm chân, dân làng sẽ chẳng vì Hải Dưới m·ất t·ích mà phát sinh nghi ngờ! Không cần thiết mạo hiểm phô bày ra ánh sáng, rồi lại phí công che đậy. Mục đích của hành động này thật đáng ngờ, giống như là thông báo cho ai đó biết, lại không muốn khiến cho mọi người cảnh giác, để tiện ra tay lần nữa vậy!”

“Nếu nói vậy, bản thân ta rất ít giao thiệp, lại ở cách xa đám đông, nếu đột nhiên biến mất, đúng là chẳng có ai hoài nghi!” Lam nghĩ thầm, sau đó khẽ lắc đầu, có lẽ mọi chuyện không phức tạp như vậy, đôi khi sự thật đơn giản hơn là một câu chuyện trong tưởng tượng. Hắn lấy lý do này để tự thuyết phục mình, mặt dù không đáng tin là mấy.