Editor: Song Họa Chu Thừa cưỡi chiếc xe đạp vượt địa hình của mình, chạy như bay ra khỏi cổng trường.
Chạy qua khỏi khu dạy học, Chu Thừa đột nhiên ngẩng đầu, không biết vì sao, lập tức nhận ra đôi chân "voi" của người con gái khi nãy trong đám đông phía trước.
Nha đầu Béo kia đang ôm cặp sách, đi cùng một đồng học nữ so ra còn muốn béo hơn cô, hai người vừa ung dung lại nhàn hạ mà chậm rãi đi về.
Khi sắp chạy qua mặt hai người, Chu Thừa thả chậm tốc độ lại một chút...
Lâm Vãn đang cùng khuê mật tốt* của Béo Muội sắp xếp lịch trình ngày mai: "Mười giờ ngày mai chúng ta sẽ đi xem phim, xem xong rồi lại đi tìm chỗ, ăn một bữa thật no nê, ăn xong lại......"
Giữa lúc hứng khởi lập kế hoạch, Lâm Vãn nhìn thấy Chu Thừa, giáo bá không thèm liếc nhìn cô một cái, cứ thế lướt qua như một con gió, hòa vào dòng người phía trước.
"Người kia hình như là Chu Thừa phải không?" Hà Miêu kích động mà chỉ về phía tàn ảnh của Chu Thừa.
Lâm Vãn ừ một tiếng, thu hồi tầm mắt, tiếp tục nói với Hà Miêu: "Ăn xong chúng ta liền đi mua quần áo."
Béo Muội quả thực là điển hình cho kiểu người tự sa ngã, không chịu cầu tiến, rõ ràng có đôi chân thô to như thế, cô ấy còn nhất định phải mặt quần jeans, hơn nữa còn là cái loại quần jeans bó sát người ấy, không hề có chút mỹ cảm.
Nữ hài tử đều thích mua quần áo, cô cũng không ngoại lệ.
Hà Miêu thống khoái mà đồng ý, chỉ là cô có chút nghi vấn: "Không phải cậu muốn theo đuổi Chu Thừa sao? Vậy không phải cậu nên nỗ lực giảm béo đến một trăm cân sao, như thế nào lại còn dám ăn một bữa no nê?"
Lâm Vãn cười: "Đúng là bởi vì tớ muốn giảm béo, cho nên trước khi thật sự bắt đầu tớ phải đi ăn một bữa thật no nê, bằng không tớ lấy sức lực từ đâu ra để đi giảm béo? Dù sao thì có thực mới vực được đạo nha!!!"
Hà Miêu:......
Được rồi, kỳ thật cô căn bản không tin Lâm Vãn sẽ vì tình yêu mà giảm béo, dù sao thì hai người cũng đã ăn cùng nhau từ nhỏ đến lớn.
Ngày hôm sau, Lâm Vãn đầu tiên là lôi kéo Hà Miêu đi xem bộ phim Marvel "hót hòn họt" vừa được công chiếu, giữa trưa lại đi ăn một chầu lẩu đầy cay nóng thơm lừng, sau đó, cả buổi chiều, hai người đều " chìm đắm", " ngâm mình" trong khu trung tâm thương mại.
Buổi tối về nhà, trên hai cánh tay Lâm Vãn đều treo đầy quần áo.
Lâm giáo sư đang ngồi trên sô pha đọc sách, giật cả mình, đột nhiên cảm thấy tim đập vô cùng nhanh. (╯°Д°)╯︵ /(.□.)
Ngay khi ông chuẩn bị chạy vào thư phòng trốn, mẹ Lâm vừa phơi đồ trên ban công xong vừa đúng lúc phát hiện con gái mang vẻ mặt thắng lợi trở về.
Đi đến phòng khách, mẹ Lâm nhìn chằm chằm con gái mình, sau đó liên tục tung ra ba vấn đề:
"Con mua nhiều quần áo như vậy làm gì?"
"Con lấy từ đâu ra nhiều tiền tiêu vặt như vậy?"
"Có phải do ông cho con bé không?"
Vấn đề cuối cùng của bà chính là để hỏi ba Lâm.
Lâm giáo sư nhìn lão bà đang bạo nộ, giận dữ, lại nhìn về phía con gái đang xách theo bao lớn bao nhỏ chạy như bay về phòng ngủ, trong lòng hối hận vô cùng.
Cưng chiều quả nhiên không có kết cục tốt!
Con gái chạy rồi, hai vợ chồng liền triển khai hội nghị bàn bạc kịch liệt về vấn đề tiền tiêu vặt của con gái, mẹ Lâm thao thao bất tuyệt, trái ngược với ba Lâm nhấc tay đầu hàng.
Năm phút sau, phòng ngủ bên kia đột nhiên truyền đến tiếng mở cửa.
Lâm Vãn mặc một chiếc đầm hoa nhỏ màu đen mở cửa bước ra, nhìn hai người họ mỉm cười đầy ngọt ngào.
Thân hình cao một mét sáu, Béo Muội có một " địa phương" phi thường tinh tế mà các thiếu nữ hằng mong mỏi, đó chính là làn da đặc biệt trắng nõn nà thuỷ nộn, chính là cái loại hình có thể véo một cái ra nước trong truyền thuyết ấy.
Hiện tại, Lâm Vãn mặc chiếc váy liền thân màu đen kia, lại càng thêm vẻ toàn thân da thịt đều trắng nõn nà như sữa dê, phảng phất " băng thanh ngọc khiết" đến độ muốn chọc người phạm tội.
Khuôn mặt nộn nộn thanh tú như trẻ con, bỏ mắt kính xuống, đôi mắt biếc của cô lại càng thêm vẻ linh động, to tròn ngập nước; môi anh đào không son cũng đỏ, thanh thuần, khả ái động lòng người.
Nửa người trên của Béo Muội cũng không tính là quá béo, cánh tay thậm chí có thể coi như tinh tế, hơn nữa lại còn có vòng 1 vô cùng to lớn.
Lớn đến mức không quá phù hợp với tuổi tác hiện tại của cô. Béo nhất vẫn chính là mông và đùi, nhưng lúc này đùi lại bị làn váy che đi, từ đầu gối trở xuống chính là đôi chân dài trắng nõn nà cân xứng, hiệu quả gầy đi đạt được cô cùng rõ ràng.
Quả thật chính là minh chứng rõ ràng cho câu nói " Người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân."
Quần áo hiện gầy như thế, Lâm Vãn bỗng nhiên sinh ra cảm giác tự tin, sẵn sàng, quyết chiến để thay đổi khí chất tự ti trước kia của Béo Muội.
Có thể nói, lúc này Lâm Vãn xinh đẹp, tự tin lại điềm mỹ đáng yêu.
Lâm giáo sư và Lâm mami đều sợ đến ngây người.
Lâm Vãn cố ý xoay một vòng, sau đó nháy nháy mắt với mẹ Lâm: " Thế nào, con gái của mẹ mua quần áo không sai chút nào có đúng không?!"
Mẹ Lâm nhìn từ trên xuống dưới lại nhìn từ dưới lên trên, nhìn tới lại nhìn lui đánh giá những biến đổi của con gái, vô cùng vui mừng.
Kinh hỉ qua đi, trong lòng lại bỗng dưng trầm xuống...
Xong rồi, con gái bà sẽ không thật sự yêu đương qua mạng đi?
❤️☀️Góc tâm sự⭐️🍀
💥Bản thân tớ rất thích bộc bạch những cảm xúc, tâm sự của mình như cách để giải tỏa tâm sự.
Nếu bạn thấy không thích hoặc cảm thấy mạch truyện bị đứt khúc thì có thể lướt qua.☃️
🌸Các tiểu thiên sứ có thắc mắc hay góp ý gì về tớ và tác phẩm tớ đang edit thì cứ việc cmt hỏi nha ><💋
Dạo này tớ đang bận nên chỉ đảm bảo trong tuần nhất định sẽ ra một chương cho các cậu (☆_☆)
❤️Mong bà con chiếu cố (*¯︶¯*)
🌬☃️<< Dạo này tớ đang đọc " Chớ quấy rầy phi thăng" của Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
Bang phái của nữ chính và nữ chính siêu đáng yêu luôn ấy☀️ Tính giải trí khá ổn, hơi dài:> ❄️✨>>
Yêu mọi người🌈
Đọc truyện vui vẻ o(^▽^)o