Ta Cùng Với Ảnh Đế Yêu Đương

Chương 10-2




Editor: Song Hoạ

___________

Chu Thừa nhíu mày, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, không hề có chút phẫn nộ nào khi bạn gái bị khi dễ, chỉ có khó chịu khi bị quấy rầy lúc đang ăn.

Ngốc Đầu Nam xoay người qua, một tay để trên ghế sô pha, tay còn lại giơ lên sờ vào đỉnh đầu lấp lánh ánh sáng của mình, thuận tiện đem cánh tay xăm hình bò cạp và chiếc đồng hồ vàng trên cổ tay khoe ra, sau đó cười dữ tợn với Chu Thừa, nói:

"Bạn trai nhỏ đúng không? Đêm nay cho anh mượn bạn gái vui đùa một chút, về sau mày gặp phiền toái gì, cứ việc tới tìm anh, anh đây chống lưng cho mày."

Ngốc Đầu Nam giọng điệu phách lối, khẩu khí còn lớn hơn nữa, ngay cả Chu Thừa ngồi cách hắn hai mét cũng bị hắn hun khói muốn ngạt thở.

( Theo tui thì đại loại là ý bảo ổng nổ =)) Phách lối quá mức ý:>>)

Chu Thừa tức khắc hết muốn ăn.

Buông chiếc đũa, Chu Thừa mặt vô biểu tình đi đến trước mặt hai tên tiểu lâu la đang cản đường Lâm Vãn: " Cút."

Hai tên tiểu đệ:......

Quá kiêu ngạo quá bừa bãi!

" Tên tiểu tử thúi này cũng thật cuồng ngạo!"

Trong đó một tên tiểu đệ duỗi tay bắt lấy bả vai Chu Thừa, nhưng không chờ hắn đụng tới Chu Thừa, Chu Thừa đột nhiên chế trụ cổ tay hắn vặn xuống phía sau, tiểu đệ kia theo bản năng nghiêng đi bả vai, Chu Thừa liền chủ động bắt lấy bả vai hắn, hai tay đồng thời phát lực, tháo khớp cánh tay của tên tiểu đệ không may này.

"Rắc", một âm thanh giòn tan cứ thế vang lên, đang trợn mắt há hốc mồm - Lâm Vãn liền hiểu ngay, cánh tay của tên tiểu đệ thứ nhất đã bị bẻ trật khớp!

Giải quyết xong một tên, Chu Thừa liền quét mắt nhìn về tên tiểu đệ số hai.

Tên tiểu đệ thứ hai theo bản năng mà lùi về sau hai bước.

Ánh mắt Chu Thừa lại lần nữa rơi xuống trên mặt Lâm Vãn.

Lâm Vãn nhanh chóng hoàn hồn, khẩn trương mà dịch người về phía hắn.

Hai tên tiểu lâu la, một kẻ bị phế đi, kẻ kia lại bị doạ sợ đến vỡ mật, Ngốc Đầu Nam cười lạnh hai tiếng, đột nhiên quơ lấy cái chén đang nằm trong tầm tay kia ném đến đầu Chu Thừa.

Lâm Vãn sợ tới mức thét chói tai, hai chân mềm nhũn ngã ở trên sô pha, cúi đầu xuống thấp, căn bản không dám nhìn xem, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm vào cái bàn dưới chân Chu Thừa.

Cô nhìn thấy Chu Thừa cùng Ngốc Đầu Nam đang bước nhanh về phía nhau, nhìn thấy hai người dây dưa tới lui với nhau, không chờ Lâm Vãn thấy rõ động tác ra chiêu của hai người họ...

Đầu Ngốc Đầu Nam đột nhiệt đập vào cạnh bàn, ngay sau đó cả người đều ngã trên mặt đất!

Lâm Vãn:......

Chật vật ngã xuống đất, vừa nhấc đầu lên liền đối diện với đôi mắt khiếp sợ của tiểu mỹ nữ, Ngốc Đầu Nam:........

"Cậu vẫn còn chưa chịu đi?"

Phát hiện Béo nha đầu cư nhiên còn ngây ngốc ngồi trên ghế số pha, Chu Thừa không kiên nhẫn hỏi.

Lâm Vãn vừa nghe giáo bá không cao hứng, lập tức nhảy dựng lên như lò xo, bởi gì sợ hãi gia tăng, cô gắt gao ôm lấy cánh tay Chu Thừa.

Cánh tay cô run lên, không khống chế được mà run lên.

Chu Thừa rũ mắt, quét mắt nhìn về cánh tay mập mạp trắng nộn như măng của Béo nha đầu, cũng chỉ mím môi.

Hai người sóng vai đi ra ngoài, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng mắng tràn đầy ác độc của Ngốc Đầu Nam: "Đều đi tìm chết đi!"

Lâm Vãn kinh hoảng quay đầu lại, chỉ thoáng nhìn thấy Ngốc Đầu Nam bắt lấy cái gì đó ném tới, giây tiếp theo, cô đã bị Chu Thừa gắt gao áp vào trong lòng ngực.

Tim đập thình thịch, Lâm Vãn nghe được tiếng "Xèo xèo" phảng phất như âm thanh đồ ăn được bỏ xuống chảo dầu đang sôi.

Đã xảy ra chuyện gì?

Cả người Lâm Vãn rét run, cô muốn từ trong lòng ngực Chu Thừa ngẩng đầu lên, mới vừa động, đỉnh đầu liền truyền đến tiếng kêu rên đầy áp lực của thiếu niên.

"Lão đại chạy mau! Bọn họ báo nguy!"

Một tiếng la vang lên, Chu Thừa đột nhiên đẩy Lâm Vãn ra, đồng thời xoay người quơ lấy chiếc ghế dựa, không nghiêng không lệch mà đập trúng đầu Ngốc Đầu Nam, tốc độ cực nhanh, Ngốc Đầu Nam cũng ngu người luôn rồi:>, tận cho đến khi có cái gì đó từ trán chảy xuống, hắn ta mới ngơ ngác mà sờ sờ đỉnh đầu sáng chói của mình.

Chất lỏng ấm áp đỏ tươi, là máu.

Ngốc Đầu Nam khó tin mà ngẩng đầu.

Trái ngược với khuôn mặt non nớt của thiếu niên, cậu ta thế nhưng lại nắm lên một chiếc ghế dựa mà ném mình.

Ngốc Đầu Nam đột nhiên phản ứng lại, tên này nơi nào là tiểu thịt tươi, rõ ràng là một nhân vật tàn nhẫn mà!

Kéo qua bên cạnh tiểu đệ đương tấm mộc, Ngốc Đầu Nam nhanh chân liền chạy.

Chu Thừa một chân đá văng chặn đường tiểu đệ, vừa muốn đuổi theo, phía sau đột nhiên truyền đến béo nha đầu run rẩy khóc kêu: "Chu Thừa......"

Chu Thừa dừng động tác lại, trơ mắt nhìn Ngốc Đầu Nam phá tan vòng vây cản trở của người phục vụ chạy ra ngoài.

Nơi này vẫn còn lại hai tên tiểu đệ lúc nãy, hắn không thể nào ném Béo nha đầu ở lại đây một mình.

Chu Thừa xoay người.

Hai tên tiểu đệ của Ngốc Đầu Nam cả người run rẩy, sau đó gắng gượng bò dậy, nhanh chóng bỏ chạy.

Chu Thừa lúc này mới ném ghế dựa, nhìn về phía béo nha đầu.

Kết quả lại nhìn đến một cái đầy mặt đều là nước mắt béo nha đầu.

Chu Thừa ghét bỏ mà nhíu mày, nữ nhân chính là phiền toái mà.

Lâm Vãn tầm mắt mơ hồ, nhưng nàng biết thiếu niên đối diện này là ai, cũng biết hắn ngạo nghễ đứng thẳng lưng che chắn cho cô, phía sau lưng lại bị Ngốc Đầu Nam tạt một bát nước sôi nóng hổi.

Hắn không kêu đau, thậm chí đều không có biểu hiện ra ngoài, nhưng Lâm Vãn có thể tưởng tượng ra được hắn có bao nhiêu đau đớn.

Nếu không phải cô hồ nháo chơi xấu buộc hắn ra cửa, đêm nay Chu Thừa đại nhưng thoải mái dễ chịu mà nhàn nhã ở nhà chơi game.

Nếu không phải cô mặc thành như vậy rước lấy hoạ từ Ngốc Đầu Nam, Chu Thừa cũng sẽ không bị thương.

Lâm Vãn hối hận, càng nghĩ lại càng sợ hãi...

Từ lúc biến thành Béo Muội, Lâm Vãn liền đem tất cả mọi người trở thành NPC trong thế giới trò chơi.

Nhưng Chu Thừa bị thương như vậy làm cho cô lần đầu tiên nhận thức được, những người đó không phải NPC, bọn họ đều sống sờ sờ có máu có thịt, cũng là một cá thể hoàn chỉnh đang tồn tại trong thế giới này.

Chu Thừa càng không phải tiểu Boss mà cô muốn công lược, thậm chí cũng không phải là ảnh đế độc miệng Phó Việt kia, hắn chỉ là một thiếu niên ngoài lạnh trong nóng, tính tình có chút tàn bạo lại chịu đựng một kẻ phiền toái như cô, nguyện ý ở lúc nguy hiểm buông xuống, tha thứ cho cô, đem cô bảo hộ vững vàng trong ngực đầy nhiệt huyết của thiếu niên.