Ta Coi Ngươi Như Tỷ Muội, Hòe Hạ À!

Chương 6




Các nha hoàn cùng phòng thấy ta cười mãi không ngậm miệng được, không nhịn được mà cũng mỉm cười theo:

"Đại tiểu thư đối đãi với hạ nhân rất rộng rãi, sau này ngươi sẽ hiểu."

Ta gật đầu, đồng ý ngay.

Đại tiểu thư Cố Nguyệt An rất giống đại phu nhân, vô cùng trọng quy củ. Ngoại trừ thân cận với ma ma và những đại nha hoàn lâu năm, nàng ít khi nói chuyện với chúng ta, những kẻ hạ nhân.

Nhưng nàng không hoang phí, lại có đại phu nhân trợ giúp ngầm, trong tay nàng luôn có không ít tiền.

Nàng cũng quan tâm đến hạ nhân, không chỉ thưởng vào các dịp lễ tết, mà khi nhà ai có việc gấp cần tiền, chỉ cần đến cầu xin đại tiểu thư, nàng đều sẵn lòng giúp đỡ.

Hoàn toàn khác hẳn với Cố Hân Lan.

Ta ở trong viện của đại tiểu thư được hai tháng, lần đầu tiên túi tiền của ta nặng trĩu, mẫu thân ta cũng nhờ đó mà mua được thuốc tốt hơn.

Cố Hân Lan nhiều lần đến tìm ta để dò hỏi chuyện trong viện của đại tiểu thư, nhưng ta đều khéo léo lảng tránh.

Hôm đó, khi ta đang thu dọn những bức tranh trong phòng của đại tiểu thư, nhìn thấy bức tranh vẽ hoa mai vô cùng đẹp, ta không nhịn được mà ngắm thêm vài lần.

Đột nhiên, có tiếng nói từ sau lưng vang lên:

"Ngươi đang nhìn gì vậy?"

Mải mê ngắm tranh, ta không suy nghĩ mà trả lời ngay:

"Bức tranh này thật đẹp."

Ta chợt nhận ra điều gì đó, quay người lại thấy đại thiếu gia đang đứng phía sau, nhìn ta với nụ cười trên môi.

Ta sợ hãi vội vã hành lễ:

"Xin thiếu gia tha tội, nô tỳ nhất thời mải mê ngắm tranh, hoàn toàn không cố ý."

Đại thiếu gia không hề nổi giận, chỉ chỉ vào bức tranh và hỏi:

"Ngươi có biết những chữ trên tranh là gì không?"

Ta lắc đầu, thật thà đáp:

"Nô tỳ không biết chữ."

"Vậy ngươi nói tranh đẹp, ngươi thấy nó đẹp ở chỗ nào?"

Ta thầm kêu khổ trong lòng, sao ta lại mải mê đến nỗi bị bắt quả tang chứ!

Nghĩ một hồi, ta đáp:

"Nô tỳ không biết thưởng tranh, chỉ thấy hoa mai này không giống các loài hoa khác, có vẻ phóng khoáng tự tại, như đang tung bay giữa trời tuyết."

Đại thiếu gia cười khẽ.

Hắn chỉ vào những dòng chữ cuối bức tranh và nói:

"Hôm nay ta sẽ dạy ngươi vài chữ. Đây là "Cố Xương Bình.""

Ta gật đầu, đọc theo:

"Cố Xương Bình."

Ngay sau đó, ta mới nhận ra, "Xương Bình" chính là tên tự của đại thiếu gia, vậy bức tranh này chẳng phải là do đại thiếu gia vẽ sao?

Ta đã đứng trước mặt hắn mà không ngừng tán tụng, bảo sao hắn cứ cười mãi.

Mặt ta đỏ bừng, cúi đầu không dám nói thêm lời nào.

Đại thiếu gia nhìn ta, đột nhiên dùng quạt nâng cằm ta lên:

"Trước đây chưa từng thấy ngươi, ngươi là người mới sao?"

"Nô tỳ trước đây ở trong viện của tam tiểu thư."

"Thảo nào, ngươi quả là thú vị, hay sau này theo ta đi."

Ta giật mình, ngẩng đầu lên nhìn hắn!

Đại thiếu gia bổ sung thêm:

"Ta sẽ nâng ngươi làm thiếp, sau này ngươi sẽ không phải làm những việc hầu hạ này nữa."

Lòng ta có chút rối bời.

Kiếp trước, đại thiếu gia cũng từng gặp ta một lần khi ta mang đồ đến cho hắn, khi đó hắn cũng nói muốn nạp ta làm thiếp.

Ta khi ấy mừng rỡ khôn nguôi.

Với chúng ta, những kẻ hạ nhân, cả đời tranh đấu chẳng phải để được leo lên cao hơn hay sao?

Làm thiếp dù nghe không dễ chịu, nhưng vẫn là chủ nhân trong nhà.

Không chỉ có tiền tiêu mỗi tháng là hai lượng bạc, còn có người hầu hạ, đối với một nha hoàn như ta, đó là điều ước mơ không dám nghĩ đến.

Khi ấy ta hớn hở kể chuyện này cho Cố Hân Lan, nghĩ rằng nàng sẽ vui mừng cho ta.

Nào ngờ nàng nghe xong lại tỏ ra vô cùng không vui, luôn miệng nói rằng làm thiếp là điều thấp hèn, khuyên ta nên tìm một người chỉ có ta trong lòng, để được sống một đời một kiếp một đôi người.

Nàng nói:

"Ngươi có chịu được việc phải chia sẻ phu quân của mình với nhiều người phụ nữ khác không? Hòe Hạ, ta nhất định sẽ tìm cho ngươi một mối lương duyên tốt, cho ngươi một phong bì hồi môn thật dày, để ngươi đường đường chính chính làm chính thất!"

Ta thật sự không để tâm đến chuyện chia sẻ phu quân.

Ở thời này, người phụ nữ nào mà chẳng như thế?

Nhưng Cố Hân Lan lại khăng khăng không cho ta làm thiếp của đại thiếu gia, chuyện này cuối cùng cũng bị hủy bỏ.

Sau đó, ta cứ chờ đợi nàng tìm cho ta một mối lương duyên tốt, thực hiện lời hứa về một đời một kiếp một đôi người.

Nhưng cho đến khi ta bị đuổi ra khỏi phủ, Cố Hân Lan chưa bao giờ nhắc lại chuyện đó.

Con đường duy nhất để ta có thể thay đổi cuộc đời đã bị nàng chặn đứng hoàn toàn.

Ta cố gắng kiềm chế niềm phấn khởi trong lòng, cúi đầu nói:

"Nô tỳ không dám tự quyết, tất cả đều nghe theo ý của đại tiểu thư và thiếu gia."

Cố Xương Bình khẽ cười, nói:

"Yên tâm, chuyện này ta sẽ nói với đại muội, muội ấy chắc chắn không ngăn cản."