Trước kia, Thu Nguyệt từng kết bè kết cánh với nàng vì nghĩ rằng nàng có thể sinh hạ đích tử, nhưng nay cũng đã không còn qua lại với nàng, ngày ngày sang viện của Quận Vương phi.
Trong lúc trò chuyện riêng, Thu Nguyệt còn nói xấu Cố Hân Lan, rằng nàng là con của tiểu thiếp, lòng dạ độc ác, có khi đứa con trong bụng cũng khó mà giữ được.
Nếu không phải vì Cố Hân Lan đang bị cấm túc, có lẽ hai người đã cãi vã đến độ túm tóc nhau.
Trong những ngày bị hành hạ như vậy, Cố Hân Lan rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa.
Một lần khi Quận Vương phi tổ chức buổi thưởng tuyết vào mùa đông, nàng dẫn theo tất cả thiếp thất trong hậu viện, còn đại lượng xin ý kiến của Quận Vương để cho phép Cố Hân Lan cũng được ra ngoài.
Nàng nói Cố di nương sắp đến ngày sinh, nếu cứ mãi cấm túc thì e rằng tâm trạng nàng sẽ u uất, nên cho nàng ra ngoài thư giãn một chút.
Quận Vương khen Quận Vương phi hiền đức, liền đồng ý.
Mấy tháng không gặp, Cố Hân Lan đã gầy đi rất nhiều.
Khuôn mặt tái nhợt, thần sắc tiều tụy.
Nàng có vẻ đã trở nên ngoan ngoãn, lặng lẽ theo sau Quận Vương phi, không nói một lời.
Thế nhưng, sau khi đi được nửa vòng quanh vườn, ta bỗng nhiên phát hiện nàng ngẩng đầu lên, trong ánh mắt lóe lên một tia oán độc!
Trong lòng ta đột nhiên dâng lên một dự cảm xấu.
Trên đời này, không ai hiểu Cố Hân Lan hơn ta, ánh mắt đó của nàng báo hiệu rằng nàng sắp giở trò gì đây!
Ta theo phản xạ bước nhanh lên một bước, và ngay khi nàng đột ngột đẩy Quận Vương phi xuống hồ, ta kịp thời nắm lấy tay Quận Vương phi, dùng toàn bộ sức lực kéo nàng về phía sau, cứu nàng thoát khỏi nguy cơ rơi xuống hồ!
Cố Hân Lan mất đà ngã xuống hồ, mặt hồ đang phủ một lớp băng mỏng.
Lớp băng bị vỡ, nàng kêu lên một tiếng thất thanh, rồi rơi xuống nước!
Xung quanh chỉ có thiếp thất và nha hoàn của Quận Vương, không ai dám xuống nước cứu nàng, chỉ có thể đứng trên bờ mà hốt hoảng la hét.
Cố Hân Lan sợ hãi tột độ, giơ tay về phía ta.
"Hòe Hạ, Hòe Hạ!"
Trong mắt nàng đầy sự kinh hoàng, nàng cầu xin ta:
"Hòe Hạ, cứu ta với!"
Thật nực cười.
Nàng đã hãm hại ta, đã đẩy ta vào bẫy, vậy mà giờ đây nàng lại nghĩ ta là người duy nhất trong đám người này có thể liều mạng cứu nàng.
Sự thật là kiếp trước ta đã làm vậy.
Nhưng khi ta bệnh nặng, nàng đã không chút do dự mà đuổi ta ra khỏi phủ, nhẫn tâm nhìn ta c.h.ế.t dần c.h.ế.t mòn.
Ta đứng bên bờ hồ, lạnh lùng nhìn tia hy vọng trong mắt nàng từ từ chuyển thành tuyệt vọng.
Bàn tay nàng dần dần biến mất dưới mặt hồ, những đợt sóng giãy giụa dưới hồ cuối cùng cũng lặng yên.
Có lẽ đúng là "tai họa nghìn năm", đám hạ nhân đứng gần nghe tiếng kêu cứu liền vội vã chạy tới, cứu được Cố Hân Lan lên bờ.
Nhưng dù sao thân thể nàng cũng đã nhiễm lạnh, tuy giữ được mạng sống nhưng đứa bé thì không. Đêm đó, Cố Hân Lan đau đớn gào thét trong cơn sẩy thai.
Thân thể nàng còn bị tổn thương, đại phu chẩn đoán sau này e rằng không thể mang thai nữa. Khi thấy đứa bé đã thành hình là một nam hài, Cố Hân Lan không thể chịu đựng nổi, hoàn toàn sụp đổ!
Để bảo vệ địa vị cho đứa con trong bụng, nàng không tiếc ra tay với Quận Vương phi, chỉ mong có thể loại bỏ đứa bé trong bụng Vương phi. Nàng biết rằng, chỉ cần mình đang mang thai, cho dù có phạm tội, Quận Vương cũng sẽ nể tình đứa bé mà giảm nhẹ hình phạt. Chỉ cần Quận Vương phi không sinh được con, đứa con trai của nàng khi ra đời sẽ là trưởng tử của Quận Vương, tương lai có thể trở thành Thế tử, thậm chí kế thừa tước vị!
Chỉ tiếc, tất cả đều đã tan thành mây khói.
Ta cũng thấy có chút nghi hoặc, sao chỉ vì cảm lạnh mà Cố Hân Lan lại không thể sinh con nữa? Nhưng khi thấy vị đại phu được đích thân đại nha hoàn bên cạnh Quận Vương phi đưa ra ngoài, ta đã lựa chọn im lặng, không hỏi thêm điều gì.
Cố Hân Lan căm hận đứa bé trong bụng Quận Vương phi, nhưng làm sao Quận Vương phi có thể tha cho một mối họa lớn như nàng?
Nàng tự cho mình là tính toán khôn ngoan, nhưng trong mắt người khác, nàng chỉ là một kẻ hề nhảy nhót mà thôi. Ta đoán ngay cả lần rơi xuống hồ này cũng là do Quận Vương phi đã âm thầm sắp đặt, không phải tự nhiên mà nàng ta lại đột nhiên ngã xuống hồ như vậy.
Nhưng ta không nói gì, chỉ xem như không thấy.
Trong hậu viện này, không thiếu những kẻ thông minh, ai cũng biết khi nào cần giữ im lặng.
Vì cứu được Quận Vương phi, ta được ban thưởng rất nhiều, thậm chí gia đình Quận Vương phi còn gửi cho ta một rương nhỏ đựng đầy vàng.
Ta dùng số tiền đó mua một ngôi nhà nhỏ cho mẫu thân.
Hiện nay, sức khỏe của mẫu thân ta đã khá hơn nhiều, còn muội muội cũng có nữ sư phụ dạy dỗ, học chữ để khai sáng tương lai. Ta không biết chữ, nhưng vẫn luôn hy vọng muội muội có thể học chữ, để sau này có thể sống khôn ngoan hơn.