Tô Hành sắc mặt ngưng trọng, nhẹ nhàng đáp một tiếng, mà Cố Nhàn Ảnh lại không có thời gian trả lời, đi thẳng vào trong sơn động.
Đám người vội vàng tách ra một con đường, Cố Nhàn Ảnh rất nhanh liền tiến vào trong sơn động.
Các đệ tử quan sát sắc mặt Tô Hành, nhịn không được muốn lên tiếng hỏi thăm, Tô Hành sau khi nhìn thấy động tác của Cố Nhàn Ảnh lại không khỏi ngẩn ra, thuận miệng xoay người nói với mọi người: "Không cần đi vào, cứ ở bên ngoài chờ.
”Có lời này của Tô Hành, mọi người vội vàng lên tiếng đáp lại, cũng không dám đi về phía trước, chỉ ngẩng đầu nhìn vào trong động, ít nhiều đều có chút nghi hoặc khó hiểu.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy thái sư thúc tổ mất đi bộ dáng bình tĩnh như thế.
Mọi người bên ngoài khẩn trương nhìn chằm chằm cửa động, lại không biết ngay sau khi tiến vào sơn động, Cố Nhàn Ảnh vốn đang vội vàng, lại đột nhiên dừng bước khi sắp tới gần vách tường băng ở cuối sơn động.
Tầm mắt Cố Nhàn Ảnh nhìn xuyên qua vầng sáng mông lung trong sơn động, cảm giác được nhịp tim của mình đập như trống trận.
Nàng nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua phía sau, trong sơn động ngoại trừ nàng ra thì không có người nào khác, các đệ tử canh giữ ở bên ngoài, không hề có một ai tiến vào, hẳn là bị Tô Hành lên tiếng ngăn cản.
Tại thời điểm này, Cố Nhàn Ảnh nhịn không được cảm thấy may mắn, may mắn là không có người tiến vào, cũng may không có ai nhìn thấy bộ dạng này của nàng, nếu không nàng sống nhiều năm như vậy, lúc này còn khẩn trương đến mức này, chẳng phải là sẽ bị các đệ tử chê cười sao.
Cố Nhàn Ảnh cười khổ một tiếng.
Nàng đúng thật là có chút khẩn trương, hai tay hơi run rẩy, đầu ngón tay cảm nhận được sự lạnh lẽo, tim đập đến không thể khống chế.
Ngay cả Cố Nhàn Ảnh cũng không ngờ tới, trái tim yên ổn mấy trăm năm, cứng rắn như một tảng đá, lại có một ngày còn có thể vui vẻ nhảy thành bộ dáng như vậy.
Giống như mùa xuân trở lại trái đất, tất cả mọi thứ phục hồi, hết thảy tất cả đều trở lại thời gian bắt đầu.
Thời gian bốn trăm năm dường như chưa bao giờ tồn tại, nàng vẫn là Cố Nhàn Ảnh ngày xưa, khẩn trương chờ đợi đến khi băng tuyết tan chảy.
Nàng chậm rãi cất bước, theo vầng sáng trong veo đi vào sâu trong sơn động.
Nơi đó, hào quang đã trở nên nhu hòa hơn, nàng có thể nhìn thấy vách băng vốn cứng rắn lúc này đã tan rã, bị nứt ra, vô số băng nhỏ theo động tĩnh rơi xuống, phản chiếu màu sắc như mộng như ảo.
Bóng dáng trong vách băng chưa bao giờ rõ ràng như vậy.
Mấy trăm năm qua nàng đã vô số lần nhìn dung nhan của người nọ qua lớp băng tuyết, nhưng lần này Cố Nhàn Ảnh lại có ý niệm lùi bước mà không dám nhìn thẳng.
Bốn trăm linh bốn năm.
Cố Nhàn Ảnh trong lòng chợt cả kinh, chuẩn xác đếm ra con số này, thì ra bất tri bất giác thời gian đã trôi qua dài như vậy, nàng sớm đã không còn là Cố Nhàn Ảnh của nhiều năm trước, mà Hoa Ly vẫn là Hoa Ly trước kia.
Nàng một thân đầy hơi thở trần thế, làm sao có thể cùng người nọ gặp mặt.
Cố Nhàn Ảnh do dự cúi đầu, trong lúc vô tình lại thoáng nhìn thấy cành hoa lê ban ngày nàng mang đến, đóa hoa trong ánh sáng nhạt trở nên mềm mại nhẵn nhụi, cánh hoa tuyết trắng phảng phất trong suốt.
Bên cạnh chợt truyền đến tiếng vang thanh thúy, khiến cho cành hoa thoáng chốc rung lên.
Trái tim Cố Nhàn Ảnh cũng rung động theo.
Thái sư thúc tổ của Bạch Vũ Kiếm Tông, lão quái vật sống mấy trăm năm trong mắt người khác, chưa từng có một ngày lại lo được lo mất như một tiểu cô nương như vậy.
Nàng gần như là lập tức ngước mắt nhìn lại, vách tường bị đóng băng mấy trăm năm, hiện giờ băng tuyết sớm đã tan chảy, không còn băng tuyết, thân ảnh quen thuộc liền ở trước mắt, cách thiên sơn vạn thủy năm tháng nhìn nhau.
Trong đôi mắt kia là một màu xanh lam vô cùng sâu, phảng phất như biển cả mênh mông vô hạn, như là ánh sáng rực rỡ trong đêm, mênh mông cùng trong trẻo đều ẩn chứa ở trong đó, liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy sự biến đổi của cả thiên hà.
Trái tim Cố Nhàn Ảnh đang đập thình thịch đột nhiên ổn định lại.
"Hoa Ly.
"Nàng buông lỏng tinh thần, nhẹ nhàng gọi tên người nọ.
Nhưng mà không đợi nàng mở miệng lần nữa, đôi mắt người nọ đã nhắm lại lần nữa, thân ảnh vô lực ngã xuống.
Cố Nhàn Ảnh vội vàng tiến lên, tiếp lấy thân thể ngã xuống.
Người bị đóng băng mấy trăm năm, thân thể ngoài ý muốn nhẹ đến bất ngờ, cứ như vậy tựa vào đầu vai Cố Nhàn Ảnh, mái tóc dài đen nhánh đảo qua gò má cô, hô hấp nhẹ nhàng kéo dài, nhưng lại có một cảm giác ôn nhu chạm tới đáy lòng.
Nhìn ra người nọ chỉ là tạm thời mê man, Cố Nhàn Ảnh mới thoáng yên lòng, ôm y thật lâu cũng không nhúc nhích, cảm giác được khí tức quen thuộc tràn đầy toàn thân, tựa hồ như hơn nửa đời người cô tịch thanh lãnh đều bởi vì sự tồn tại của người này mà thành quá khứ.
Trong đầu chỉ có một ý niệm vô cùng rõ ràng đang lặp đi lặp lại, Hoa Ly đã trở về.
Hoa Ly của nàng.
.