Ta Có Thể Sờ Cái Đuôi Của Ngươi Không?

Chương 8




Hoa Ly là ai.

Người người đều biết, hắn là người bị đóng băng, ngủ say suốt mấy trăm năm trong Thanh Vụ động ở Bạch Vũ Kiếm Tông.

Là bảo bối mà Sư Thúc Tổ Cố Nhàn Ảnh của Bạch Vũ Kiếm Tông nâng niu trong lòng bàn tay.

Trước tiết Hoa Triều, các đệ tử trong Bạch Vũ Kiếm Tông đều nghĩ như vậy.

Nhưng sau hôm đó, mọi người cảm thấy những suy đoán của bọn họ quá mức nông cạn rồi.

Bởi vì sáng sớm ngày hôm sau của lễ hội, mọi người đều biết được những gì đã xảy ra trong đêm qua, có một đám yêu vật tụ tập lên núi, muốn thừa dịp tất cả mọi người xuống núi ăn tết, nhân cơ hội đánh lén Bạch Vũ Kiếm Tông. Lúc này có người trong tông môn phát hiện, vội vàng xông lên núi thông báo mọi người đề phòng, nhưng những người thông báo này vẫn chưa chạy tới núi, những nguy cơ đó đã không biết vì sao được người ta giải trừ.

Người giải quyết rắc rối cho họ là Hoa Ly, tất cả mọi người không bao giờ nghĩ đến Hoa Ly.

Và điều làm họ ngạc nhiên hơn là, nam nhân đã giải quyết một sự kiện kinh thiên, lại không có ấn tượng về điều đó.

Theo lời hắn nói sau đó, lúc ấy hắn vội vàng trở về tìm Cố Nhàn Ảnh, căn bản không chú ý tới bên cạnh có một đám yêu vật.

Hắn chỉ vội vã đi ngang qua.

... Sau đó, đám yêu vật này đã bị sự tồn tại của hắn làm cho miệng sùi bọt mép nằm lăn lóc trên đất.

Việc này đối với các đệ tử Bạch Vũ Kiếm Tông chưa bao giờ dốc lòng tu hành mà nói, cơ hồ là không thể tưởng tượng nổi.

Không ai có thể giải thích chính xác điều này là gì, và thậm chí không ai có thể đoán được rốt cuộc danh tính của Hoa Ly ra sao mà có thể uy hiếp được đám yêu vật đó.

Lúc đầu, khi Hoa Ly tỉnh lại từ trong Thanh Vụ động, mọi người đều vô cùng cung kính, trên đường thấy Hoa Ly luôn nhịn không được nhìn chằm chằm, dung mạo Hoa Ly thật sự quá xuất chúng, mọi người rất khó dời tầm mắt khỏi hắn.

Tuy nhiên, cũng bởi vì gương mặt xinh đẹp như không chịu nổi một chút mưa gió nào đó, mọi người cũng cảm thấy Hoa Ly là một người nhu nhược yếu đuối.

Hơn nữa Thái Sư Thúc Tổ của bọn họ lúc nào cũng bên cạnh Hoa Ly, nhìn bộ dáng như thể chỉ cần Hoa Ly rời nàng một bước là sẽ không thể đi lại, không thể ăn uống và chỉ cần gió thổi là sẽ bay mất.

Cho nên trong thời gian đó, mọi người luôn kiềm hãm ham muốn khám phá lai lịch của Hoa Ly, chỉ là không thể quên đi sự tồn tại gầy yếu cảu y.

Cho đến tiết Hoa Triều, Hoa Ly một mình dọa lui nhóm yêu vật đông đảo.

Mọi người cuối cùng cũng đột nhiên nhớ ra rằng. Hoa Ly bước ra từ băng trong Thanh Vụ động.

Trước đây tại sao hắn lại bị đóng băng, phải làm chuyện gì, hạng người gì mới có thể nguyên vẹn sau khi bị đóng băng lâu như vậy, bọn họ không nghĩ ra lý do tại sao.

Nhưng sau chuyện này, cuối cùng họ cũng bắt đầu suy nghĩ.

Khoảng thời gian này, Cố Nhàn Ảnh phát hiện vẻ mặt các đệ tử Bạch Vũ Kiếm Tông khi nhìn Hoa Ly luôn mang theo chút cổ quái.

Loại cổ quái kéo lây sang người nàng, cũng may da mặt Thái Sư Thúc Tổ của Bạch Vũ Kiếm Tông dày, tính tình lại trầm ổn, cho nên không sợ bị người ta nhìn chằm chằm như vậy.

Thân phận của Hoa Ly rốt cuộc là gì, mấy ngày nay không thiếu người trưng vẻ mặt thần bí đến hỏi Cố Nhàn Ảnh, nhưng đều bị Cố Nhàn Ảnh thuận miệng lừa gạt.

Trên thực tế, đối với vấn đề này, ngay cả Cố Nhàn Ảnh cũng không rõ.

Từ rất lâu trước kia nàng đã biết Hoa Ly là người cá, nhưng trong biển sâu với núi non Trung Nguyên là hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Cố Nhàn Ảnh muốn hỏi, Hoa Ly tự nhiên sẽ không giấu diếm nàng, nhưng Hoa Ly từng bị giam cầm trong cung điện biển sâu không được ra ngoài, nghĩ đến chuyện về biển sâu, hẳn không phải là hồi ức thú vị gì với Hoa Ly.

Vậy thì thôi.

Miễn là bây giờ Hoa Ly ở bên cạnh nàng, thế là đủ.

Nhưng gần đây Hoa Ly có chút không đúng lắm, điểm này không riêng gì Cố Nhàn Ảnh, ngay cả các đệ tử Kiếm Các cũng nhìn ra.

Cố Nhàn Ảnh mỗi ngày đều đi tới Kiếm Các, đám đệ tử này người khác quản không được, có thể khiến bọn họ đứng yên chỉ có Cố Nhàn Ảnh, cho nên dù là Hoa Ly thật vất vả mới tỉnh lại, Cố Nhàn Ảnh cũng không có cách nào triệt để buông bỏ những chuyện này đi săn sóc Hoa Ly, nếu không đừng nói là Kiếm Các, toàn bộ Bạch Vũ Kiếm Tông cũng sẽ bị bọn họ làm ầm ĩ.

Đương nhiên mỗi lần Cố Nhàn Ảnh đi Kiếm Các dạy đám đệ tử kia, Hoa Ly đều đi theo bên cạnh nàng. Cố Nhàn Ảnh giáo huấn đệ tử, Hoa Ly ở bên cạnh canh giữ, có đôi khi thậm chí còn cùng các đệ tử nghe cố Nhàn Ảnh giáo huấn, thần sắc so với những người khác còn nghiêm túc hơn nhiều, một lần đám đệ tử ấy quậy khiến Cố Nhàn Ảnh phải nặng lời, nhưng lại sợ hù dọa Hoa Ly, mà nói nhẹ lại thì sợ không đủ uy lực để cảnh cáo chư vị đệ tử.

Nàng thậm chí còn cảm thấy rằng kể từ khi Hoa Ly đến, sức mạnh răn đe của mình đã không còn tốt như trước, và chẳng bao lâu nàng sẽ không thể quản lý đám đệ tử này.

Khi các đệ tử chép sách, Hoa Ly cũng sẽ ở bên cạnh lật tìm sách trên giá, sách trong Kiếm Các phần lớn là kinh văn, Cố Nhàn Ảnh cũng biết không thú vị, không ngờ Hoa Ly lại có thể xem rất say sưa, Cố Nhàn Ảnh kinh ngạc, cũng thoáng yên tâm một chút, ít nhất mỗi lần nàng đến huấn luyện đệ tử, Hoa Ly cũng không nhàn rỗi đến nỗi không có việc gì để làm.

Sự kỳ lạ của Hoa Ly gần đây, đến từ điều này.

Gần đây hắn tới Kiếm Các nhưng không đọc sách, chỉ là ngồi ở góc, có đôi khi nhìn Cố Nhàn Ảnh đến ngẩn người, có đôi khi dứt khoát dựa vào góc ngủ thiếp đi, thoạt nhìn luôn có chút buồn ngủ, tái nhợt khiến người ta đau lòng.

Nhưng mỗi lần Cố Nhàn Ảnh muốn Hoa Ly trở về nghỉ ngơi, Hoa Ly lại cố gắng lấy lại tinh thần, lắc đầu cười cười với nàng, nói là không có gì.

Cố Nhàn Ảnh thấy thế, tất nhiên sẽ không cảm thấy Hoa Ly thật sự không có việc gì, chỉ là Hoa Ly không chịu nói, nàng cũng không tiện truy vấn nữa, chỉ có thể bóng gió phán đoán.

Cũng may vài ngày sau, Cố Nhàn Ảnh rốt cuộc cũng biết được chân tướng.

Từ sau khi Hoa Ly tỉnh lại, Cố Nhàn Ảnh mỗi ngày đều dậy sớm, đến trước cửa phòng Hoa Ly chờ đợi, chờ hắn thức dậy ra ngoài, sẽ chỉ cần liếc mắt một cái là có thể lập tức nhìn thấy đối phương.

Nhưng mà hôm nay Cố Nhàn Ảnh chờ đợi hồi lâu, vẫn không thấy Hoa Ly từ trong phòng đi ra.

Thời tiết trên núi lúc này không tệ, dần dần phảng phất tư vị mùa hè đến, mặt trời mới sáng sớm đã mang theo sự ấm áp bao trùm lấy sơn môn, Cố Nhàn Ảnh đứng dưới ánh mặt trời hồi lâu, rốt cuộc không nhịn được tiến lên gõ cửa phòng Hoa Ly nói: "Tỉnh chưa?"

Trong phòng dường như có một cái gì đó bị va chạm, âm thanh gấp gáp, nhưng nó nhanh chóng biến mất sau khi bị phát hiện. Cố Nhàn Ảnh tất nhiên sẽ không coi đây là ảo giác, trong lòng nàng vừa nghi hoặc vừa bắt đầu thấy lo lắng, tiếp theo nhẹ giọng hỏi: "Hoa Ly?"

Lần này Cố Nhàn Ảnh không đợi lâu nữa, trong phòng rất nhanh truyền đến giọng nói đang vờ bình tĩnh của Hoa Ly: "A Nhàn, không có việc gì, ngươi chờ ta một chút.”

Nhưng mà giọng nói của Hoa Ly rốt cuộc đã chậm, khi nghe ra một chút hoảng loạn trong giọng nói ấy, Cố Nhàn Ảnh đã không chút do dự đẩy cửa phòng đi vào.

Hoa Ly còn ôm chăn ngồi trên giường, nghĩ đến bản thân chưa kịp rửa mặt, tóc dài lộn xộn trải ra phía sau, quần áo xộc xệch trên người, tôn lên làn da trắng nõn như sứ, lấp lánh quyến rũ không thể diễn tả.

Cố Nhàn Ảnh kinh ngạc nhìn Hoa Ly, trong lòng đột nhiên sinh ra chút ảo giác, cảm thấy mình vừa mới rời khỏi ánh mặt trời, không biết vì sao lại va phải một mảnh ánh mặt trời khác càng thêm chói mắt.

Má của Hoa Ly rõ ràng đỏ lên.

Cố Nhàn Ảnh cũng không phải chưa từng vào phòng Hoa Ly, hiện giờ không biết vì sao lại có một loại cảm giác khác, tầm mắt của nàng từ hai má phiếm hồng của Hoa Ly dời đi, lại nhanh chóng xẹt qua làn da trắng như ngọc lộ ra qua cổ áo mở rộng của hắn, rốt cuộc do dự nói: "Vừa rồi làm sao vậy?"

"Ta không có việc gì." Hoa Ly lắc đầu, vẻ mặt lại có chút cố chấp, hắn cũng không mở miệng giải thích, chỉ nhẹ giọng nói thêm: "Ta không sao, A Nhàn có thể chờ ta một lát không?"

Cố Nhàn Ảnh cũng không biết tiếng "không có việc gì" này của Hoa Ly là muốn lừa gạt ai, nàng hoài nghi nhìn Hoa Ly từ trên xuống dưới, cuối cùng để ánh mắt đặt ở hai chân của y.

Hoa Ly chưa bao giờ nằm trên giường, bình thường lúc Cố Nhàn Ảnh tới tìm hắn, hơn phân nửa những lần ấy là Hoa Ly đã sắp xếp mọi thứ xong xuôi, hắn đi bộ chậm hơn người khác rất nhiều, cho dù tỉnh lại đã hơn nửa tháng, cũng chưa có thói quen dùng hai chân đi lại, hắn không muốn Cố Nhàn Ảnh chờ đợi, cho nên thức dậy so với bất cứ ai cũng sớm hơn.

Tuy nhiên hôm nay hắn vẫn còn ngồi trên giường, có vấn đề ở đâu đó.

Cố Nhàn Ảnh suy nghĩ rất nhiều, thậm chí giả vờ không chú ý tới sự phản đối yếu ớt từ giọng nói của Hoa Ly, chỉ vén chăn lên, cẩn thận nắm lấy cổ chân hắn.

Hoa Ly hơi cuộn chân lại, kêu lên một tiếng đau đớn, giọng nói giống như lá liễu mỏng manh bị gió thổi qua quét vào bệ cửa sổ, tinh tế mà yếu đuối, nghe tiếng, động tác của Cố Nhàn Ảnh ngừng một lát.

Nhưng nàng sẽ không trúng mỹ nhân kế mà dừng lại, Cố Nhàn Ảnh ho nhẹ một tiếng, nhìn cảnh tượng mập mờ bốn phía, chăn gối cùng quần áo tán loạn, nàng cố gắng làm cho giọng nói của mình chính trực trong tình cảnh này, nàng rũ mắt hỏi: "Chân ngươi bị sao vậy?"

Nhiệt độ cơ thể Hoa Ly từ trước đến nay thấp hơn người khác rất nhiều, ngày thường nắm tay hắn, Cố Nhàn Ảnh đã sớm quen, nhưng hôm nay nhẹ nhàng nắm lấy mắt cá chân Hoa Ly, Cố Nhàn Ảnh mới phát giác nhiệt độ này so với bình thường còn thấp hơn, giống như nắm lấy băng giá, lạnh đến mức khiến nàng suýt nữa rời tay.

Sắc mặt nàng không khỏi khẽ biến đổi, ngẩng đầu nhìn Hoa Ly.

Hoa Ly cuối cùng cũng không giấu diếm được, đón lấy tầm mắt Cố Nhàn Ảnh, rũ mắt thấp giọng nói: "Ta đột nhiên đi không được."

Giọng nói của hắn rất thấp, vẻ mặt ảm đạm và có phần chán nản, nhẹ nhàng nắm lấy chăn dưới cơ thể, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn mím chặt môi, không mở miệng.

Đây là lần đầu tiên Cố Nhàn Ảnh nhìn thấy bộ dáng này của Hoa Ly.

Hoa Ly trong tâm trí của nàng tỏa sáng như mặt trăng treo trên bầu trời, mỗi ánh sáng chiếu vào cơ thể y giống như ném cho thế gian này lòng thương xót, đẹp không thể so sánh.

Hoa Ly trước mắt chẳng qua chỉ nhẹ nhàng nhíu mày đã khiến người ta cảm thấy mây che trăng, gió cuốn rơi hoa, sơn hồng loạn thu thủy, làm cho Cố Nhàn Ảnh cảm thấy cả đời nhìn thế nào cũng không đủ.

Nàng quả thực muốn ôm Hoa Ly và nói với hắn, ngươi chịu ấm ức gì, ta giúp ngươi gánh vác, tiểu tử nào bắt nạt ngươi, Thái Sư Thúc Tổ của Bạch Vũ Kiếm Tông ta đây nhất định phạt hắn quét toàn bộ lá cây trong tông môn một tháng.

Nàng thật sự không chịu nổi bộ dáng này của Hoa Ly.

Nàng biết, Hoa Ly sợ hãi.

Hoa Ly lúc trước không biết rốt cuộc phải trả giá gì, ngủ say suốt bốn trăm năm cuối cùng mới có thể tỉnh lại với bộ dáng như bây giờ, có thể đi lại giống như người bình thường, mặc dù hắn đi chậm và không được tự nhiên, nhưng tốt xấu gì cũng có thể đồng hành cùng nàng.

Nhưng bây giờ lại không thể, Hoa Ly sợ cái này.

"Đừng lo lắng, sẽ không có việc gì." Cố Nhàn Ảnh vội vàng lên tiếng an ủi, cố gắng làm cho giọng điệu của mình có vẻ đáng tin một chút, "Có lẽ là bởi vì gần đây quá mệt mỏi, không chừng nghỉ ngơi một chút sẽ có thể đi lại."

Nàng nói xong, nhẹ nhàng xoa cổ chân cho Hoa Ly, hy vọng có thể giúp ích, nhưng ngoài sự lạnh lẽo ra nàng còn có một cảm giác khác.

Cố Nhàn Ảnh nhịn không được ngước mắt nhìn Hoa Ly một cái, nhẹ giọng nói: "Đừng nhúc nhích."

Hoa Ly ngoan ngoãn gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn rất lo lắng.

Động tác của Cố Nhàn Ảnh cẩn thận, nàng cúi người, nhẹ nhàng vén vạt áo Hoa Ly lên.

Tầm mắt nhìn thấy trên da hai chân Hoa Ly, không biết từ khi nào đã xuất hiện loang lổ rất nhiều vảy màu xanh nhạt, lấp lánh như vầng sáng lưu ly.