Ta Có Thể Sờ Cái Đuôi Của Ngươi Không?

Chương 32




Trong bóng tối, con ngươi đỏ tươi của hắn đặc biệt rõ ràng, phản chiếu ngược bóng dáng của Cố Nhàn Ảnh, "Trên người con chảy dòng máu của ta, tất nhiên con cũng giống ta."

"Ta không phải ngươi." Cố Nhàn Ảnh lạnh lùng đáp lại hắn.

Ma Hoàng mỉm cười, "Sớm muộn cũng có một ngày, con sẽ trở thành một phiên bản khác của ta, ta đang chờ đợi, chờ đợi con cho ta ngạc nhiên."

"Ồ." Cố Nhàn Ảnh không có cảm xúc gì, thậm chí cảm thấy có chút nhàm chán, "Vậy ngươi tiếp tục chờ đi."

Ma Hoàng cười không ngừng, tiếng cười mơ hồ trở nên bén nhọn, có vẻ chói tai.

Cố Nhàn Ảnh ôm hai tay tựa vào một bên, nhìn Ma Hoàng lạnh lùng nói: "Lão già, cười đủ chưa?"

"Ngươi không muốn ở lại với ta thêm một chút, bởi vì ngươi đang sợ hãi, ngươi sợ mình thật sự giống như ta nói, biến thành một ta khác." Ma Hoàng rốt cuộc ngừng cười, giọng nói trong nháy mắt trầm xuống, hắn kéo trường bào màu đen chậm rãi đi về phía Cố Nhàn Ảnh, "Ta rất chờ mong."

Cố Nhàn Ảnh không để ý tới lời nói của người này, tiếp tục nói: "Cười đủ rồi thì thả ta ra ngoài." Kỳ thật cho dù nàng không mở miệng, với thực lực sau khi Ma Hoàng bị trấn áp, chắc chắn không thể vây khốn nàng, nàng chỉ cần ở chỗ này kiên nhẫn chờ đợi, chờ lực của Ma Hoàng biến mất, nàng lập tức có thể thuận lợi rời đi.

Nhưng nàng không muốn dành quá nhiều thời gian ở đây, có người bên ngoài vẫn đang chờ nàng, Hoa Ly lúc này vẫn còn lo lắng cho nàng.

Ngay khi Cố Nhàn Ảnh suy nghĩ xa xôi, Ma Hoàng đã lần nữa mở miệng nói: "Là hai tiểu tử kia mở trận pháp này xông vào, ngươi đoán xem bọn họ muốn làm cái gì?"

"Ta không đoán." Cố Nhàn Ảnh đối với Ma Hoàng vô cùng lạnh lùng.

Ma Hoàng cũng không biết có nghe thấy Cố Nhàn Ảnh nói hay không, tiếp tục: "Bọn họ muốn lấy nội đan của ta."

Cố Nhàn Ảnh vốn ôm kiếm đứng ở một bên, lúc này nghe thấy lời này, động tác rốt cuộc có một thoáng ngưng trệ, nàng im lặng không nói gì, nhìn chằm chằm mặt đất, nghĩ đến cái gì lại không lên tiếng.

Ma Hoàng cười lạnh nói: "Nội đan của Ma Hoàng há lại là thứ mà hai tên nhóc không biết trời cao đất rộng đó có thể nghĩ tới?"

Nghe đến đây, Cố Nhàn Ảnh cuối cùng cũng ngắt lời hắn: "Ngươi đã làm gì bọn họ?"

Hai người nói đến đây, Cố Nhàn Ảnh mới hỏi ra vấn đề đầu tiên, Ma Hoàng thưởng thức biểu tình nghiêm trọng của Cố Nhàn Ảnh, không nhanh không chậm chắp tay nói: "Để báo đáp lại, ta cho bọn họ một chút đồ nhỏ."

Dừng lại chốc lát, Cố Nhàn Ảnh mới nghe được giọng nói mang theo ý cười của Ma Hoàng: "Một chút ma hỏa, ngay trong thân thể thiếu niên kia."

Thiếu niên trong miệng Ma Hoàng, tất nhiên là Diệp Ca đã lâm vào hôn mê.

Ma hỏa là hỏa chủng của Ma Hoàng, Ma Hoàng bị trấn áp dưới vực sâu này, có linh lực trấn thủ của Cố Nhàn Ảnh, tất nhiên sẽ không có bất kỳ uy hiếp nào đối với thế gian này, nhưng khi nó mượn thân thể Diệp Ca, bị dẫn ra khỏi vực sâu này, đưa đến bên trong Bạch Vũ Kiếm Tông, sự tình không phải tùy tiện có thể khống chế.

Ánh sáng màu đỏ lóe lên, cả vực sâu tối đen thoáng chốc sáng lên bởi kiếm quang, trong nháy mắt, kiếm phong của Cố Nhàn Ảnh đã rơi vào cổ Ma Hoàng, con ngươi đen láy của nàng hơi trầm xuống, giọng nói bình tĩnh kiềm chế: "Muốn như thế nào ngươi mới có thể thả ta ra?"

"Thế nào cũng không thể thả ngươi ra ngoài." Ma Hoàng giơ tay đẩy Phùng Ma Kiếm ra, không tốn một chút khí lực, bởi vì Cố Nhàn Ảnh căn bản cũng không có ý định động thủ thật sự, cũng không có khả năng động thủ với hắn. Ma Hoàng mặc dù bị phong ấn ở vực sâu, thực lực bị hạn chế, nhưng hắn vẫn là Ma Hoàng bất tử bất bại.

Ma Hoàng liếc nhìn Cố Nhàn Ảnh một cái nói: "Qua một ngày nữa vực sâu này sẽ mở ra, ta không giữ được ngươi bao lâu, nhưng ngươi ngược lại có thể chờ mong một chút, tòa Bạch Vũ Kiếm Tông này dưới ma hỏa của ta, đến tột cùng sẽ biến thành bộ dáng gì."

Tâm tình Ma Hoàng có chút sung sướng, cười nhạt ẩn nấp trong bóng tối, không mở miệng nữa.

Tay phải Cố Nhàn Ảnh vẫn nắm chặt Phùng Ma kiếm chưa từng buông ra, ánh sáng đỏ tươi lưu chuyển trên lưỡi kiếm, tựa như ráng chiều.

*

Bên trong Bạch Vũ Kiếm Tông hiện giờ đã sớm rối thành một nùi.

Hoa Ly dựa người ngồi trên giường, áo ngoài vẫn là chiếc áo khi đi Cố Nhàn Ảnh đặc biệt khoác lên cho hắn, hắn nhìn Cố Nhàn Ảnh rời khỏi phòng, tiếng bước chân dần xa, mặc dù không nhìn thấy tình hình bên ngoài, trái tim cũng đã sớm treo lên.

Hắn không biết rốt cuộc mình đã chờ bao lâu, sắc trời bên ngoài phòng càng lúc càng u ám, phảng phất có mưa to sắp tới, nhưng tầng mây bao phủ bầu trời lại nhuộm màu xanh lục quỷ dị, Hoa Ly ngồi trên giường nhìn qua cửa sổ, nhìn về phía chân trời, trong lòng nhịn không được lo lắng cho người kia mãi chưa trở về.

Nghĩ đến lúc Cố Nhàn Ảnh rời đi, Hoa Ly lại nhịn không được nghĩ đến nụ hôn bất thình kia.

Hắn vô tri giơ tay lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đường viền môi, gò má không khỏi đỏ lên.

Lúc ấy trong lòng hắn bối rối không kịp mở miệng, Cố Nhàn Ảnh cũng vội vàng xoay người rời đi, hắn thậm chí còn chưa kịp hỏi, hỏi Cố Nhàn Ảnh rốt cuộc là... Có ý gì?

Hoa Ly lo lắng, càng nghĩ đến nhiều chuyện, trong lòng càng bồn chồn hơn nữa, nhưng bộ dáng của hắn bây giờ, ngoại trừ ngồi ở chỗ này chờ đợi, cái gì cũng không làm được.

Ngoài phòng vang lên vài tiếng bước chân dồn dập, Hoa Ly khôi phục tâm trạng, tiếng gõ cửa vừa xuất hiện, hắn liền nói: "A Nhàn thế nào rồi?"

Cửa chính bị đẩy ra từ bên ngoài, người bước vào là Tô Hành, giữa lông mày hắn mang theo sự mệt mỏi cực độ, cả người uể oải, hắn bước vài bước tới trước mặt Hoa Ly, nhưng chờ đến khi thật sự muốn mở miệng, lại do dự. Mắt thấy bộ dáng lo lắng của Hoa Ly, Tô Hành gãi gãi đầu mới nói: "Hoa Ly tiền bối ngươi đừng nóng vội, đồng ý với ta bình tĩnh nghe hết chuyện.” 

Hoa Ly nghe thấy lời này trong lòng càng sinh ra dự cảm không tốt, hắn không thể đi lại, đành phải hơi nghiêng người về phía trước, gắt gao quấn chăn dưới thân, giọng nhẹ nhàng cẩn thận: "Ngươi nói đi."

Tô Hành dùng một lát thời gian để làm rõ suy nghĩ, lúc này mới nói chuyện xảy ra lúc trước ở trên đỉnh núi cho Hoa Ly, cuối cùng chốt lại: "Sư Thúc Tổ đi vào vết nứt kia, thành công cứu hai người Diệp Ca và Văn Hàn lên, nhưng... Sau khi làm như vậy, vết nứt đó không biết tại sao lại được đóng lại, mặc dù chúng ta đã nghĩ nhiều cách, nhưng không có cách nào để mở nó, ta nghĩ chỉ có Sư Thúc Tổ có thể mở nó từ bên trong.”

Nói xong những lời này, Tô Hành ho nhẹ một tiếng, cười khổ, có chút cẩn thận liếc mắt xem phản ứng của Hoa Ly.

Trải qua thời gian chung sống, Tô Hành cảm thấy tính tình của người này cũng không tệ lắm, vị đại tiền bối này tuy rằng lai lịch không rõ, thân phận cực cao, còn có thủ hạ đáng sợ như Bình Sa, nhưng bản thân lại chưa từng trải qua chuyện gì, từ nhỏ đã được người bảo vệ vô cùng tốt, không rành thế sự, đơn thuần lại dịu dàng, dường như chưa từng tiếp xúc qua bất kỳ nguy hiểm nào, cũng không biết thế đạo hiểm ác, cho nên Cố Nhàn Ảnh đối với hắn luôn vô cùng chăm sóc, bất luận phát sinh chuyện gì cũng coi hắn như bảo bối bảo vệ ở phía sau.

Mà Hoa Ly như vậy rốt cuộc có thể tiếp nhận chuyện xảy ra hôm nay hay không, Tô Hành rất khó nói rõ.

Nhưng điều làm cho trong lòng Tô Hành kinh ngạc chính là, phản ứng của Hoa Ly so với hắn tưởng tượng bình tĩnh hơn rất nhiều, ít nhất vị đại thiếu gia này chưa từng trải qua thời khắc sinh tử gì, lúc này không có náo loạn cũng không có kinh hoảng thất thố, chỉ nắm lấy cổ tay hắn, sắc mặt tái nhợt lên tiếng hỏi: "Vết nứt kia là cái gì? A Nhàn có nguy hiểm không?"

"Vậy..." Tô Hành dùng một lát điều chỉnh tâm trạng, vội vàng giải thích: "Hơn bốn trăm năm trước Bạch Vũ Kiếm Tông từng trấn áp một ma đầu, lúc trước người trấn áp ma đầu chính là sư phụ của Sư Thúc Tổ, Thái Sư Thúc Tổ Hồng Diệp chân nhân của chúng ta, nhưng ma đầu kia vẫn chưa chết, vẫn bị trấn áp ở trong Bạch Vũ sơn, dưới vết nứt đó chính là nơi ma đầu bị giam cầm. Ma đầu kia tuy rằng lợi hại, nhưng trên người có trận pháp của Bạch Vũ Kiếm Tông hạn chế, nếu là tình huống bình thường, hẳn là không đả thương được Sư Thúc Tổ mới đúng..."

Hoa Ly tất nhiên không thể bởi vì lời này của Tô Hành mà yên tâm, hắn muốn thay Cố Nhàn Ảnh làm gì đó, nhưng hôm nay ngay cả di chuyển một bước cũng khó khăn, hắn chỉ có thể đỏ mắt mím môi nói: "Có thể thử lại lần nữa không? Có thể nghĩ ra biện pháp khác đưa A Nhàn ra khỏi đó không?"

"Chúng ta đều đang nghĩ cách, Hoa Ly tiền bối không cần quá lo lắng, ta chỉ sợ Hoa Ly tiền bối không nhận được tin tức của Sư Thúc Tổ, cho nên nói trước một tiếng với tiền bối." Tô Hành cười khổ nói, hắn nói xong lời này liền đứng dậy, gật đầu nói: "Tiền bối đang bệnh, nghỉ ngơi thật tốt là việc trên hết, ta còn có chuyện khác, phải rời đi trước."

Chỉ là hắn đi về phía trước không quá hai bước, liền phát hiện mình không đi được nữa.

Hắn chậm rãi quay đầu lại, tầm mắt dừng lại trên tay Hoa Ly túm chặt vạt áo mình.

Hoa Ly khẽ ngửa mặt lên, giọng điệu thấp giọng nói: "Có gì ta có thể làm được không?"