Ta Có Thể Sờ Cái Đuôi Của Ngươi Không?

Chương 22




Cố Nhàn Ảnh cảm thấy bé người cá nhà mình đúng là mau nước mắt, trước giờ nàng chưa từng thấy ai thích khóc như vậy.

Nói chuyện với hắn, hắn cũng khóc, nghe chuyện xưa tích cũ cũng khóc, được Cố Nhàn Ảnh tặng đồ hắn càng khóc dữ hơn. Hôm đó, chẳng qua Cố Nhàn Ảnh chỉ tặng hắn cái vòng tay nhỏ xíu, Hoa Ly lại khóc đến không ngừng được, làm Cố Nhàn Ảnh cảm thấy món quà mình tặng quá sơ sài, lần sau nên chuẩn bị một món khác kỹ càng hơn. Phải dỗ dành một lúc thật lâu, hắn mới nguôi ngoai được một chút.

Thật ra Cố Nhàn Ảnh biết Hoa Ly không có ý này nhưng chẳng mấy khi gặp được, cho nên mới cảm thấy mỗi cái liếc mắt đều trân quý, mỗi một câu nói đều cần dùng sự chân thành để đối đãi.

Xong mấy ngày sau vẫn như cũ, có lẽ là đã lĩnh hội được sự vô hạn của kiếm đạo, hay có lẽ là bị Diệp Ca ép buộc đến không còn cách nào, mà các đệ tử Kiếm Các đột nhiên bắt đầu siêng năng luyện kiếm. Vì lẽ đó, nên ngày nào Cố Nhàn Ảnh cũng đều phải giải đáp thắc mắc cho các đệ tử, đôi khi phải chỉ chúng những mánh khoé trong chiêu thức, dần dà càng thêm bận rộn hơn trước.

Hoa Ly vẫn ở bên cạnh nhìn bọn họ luyện kiếm, thỉnh thoảng lại nở nụ cười, ánh mắt luôn dừng lại trên người của Cố Nhàn Ảnh, dù người khác có quấy rầy thế nào cũng vô dụng. Cố Nhàn Ảnh cũng sẽ tận dụng khoảng trống trong lúc dạy kiếm để nhìn lại, nhìn hắn từ xa hoặc là nhướng mày hoặc là nháy mắt, mỉm cười.

Bình Sa vẫn luôn theo sát bên người hắn, không biết cố ý hay vô tình mà chắn tầm nhìn giữa hai người họ nhưng mà, hiệu quả lại rất thấp.

Bình Sa không có ý muốn trở về, cũng không biết hắn ta muốn ở lại Bạch Vũ Kiếm Tông đến khi nào. Mà hẳn là thấy hắn ta nhiều thành quen, nên dần dà không chỉ mỗi Cố Nhàn Ảnh, mà ngay cả các đệ tử trong Kiếm Các cũng không sợ hắn nữa. Cuối cùng đến cả Hạ Uẩn cũng to gan chạy đến bắt chuyện với hắn ta. Tính cách của Hạ Uẩn không phải người nhát gan, nên thời gian lâu dần đã có thể trò chuyện với người trầm mặc như Bình Sa, tuy phần nhiều là do Hạ Uẩn nói, còn Bình Sa chỉ cau mày, lạnh lùng lắng nghe.

Thật lòng Cố Nhàn Ảnh nghĩ, chắc hẳn Bình Sa chẳng nghe lọt chữ nào mà Hạ Uẩn nói đâu.

Thỉnh thoảng, các đệ tử Kiếm Các cần phải luyện tập cùng người khác nhưng Cố Nhàn Ảnh không thể đảm đương hết tất cả, mà bọn họ tự giao đấu với nhau, cũng không đạt được hiệu quả thực tiễn. Cuối cùng Hạ Uẩn đưa ý kiến, muốn Bình Sa luyện kiếm với cậu. Nằm ngoài dự đoán của mọi người, có lẽ là vì đã giao tiếp nhiều với Hạ Uẩn nên Bình Sa không lưỡng lự quá lâu mà gật đầu đồng ý ngay.

Vì thế, mọi người kinh ngạc nhìn theo Bình Sa đang đi đến giữa bãi đất trống, tiện tay cầm một thanh kiếm rồi bắt đầu giao đấu với Hạ Uẩn.

Tuy nói là giao đấu nhưng lại chỉ có một người đánh thôi, nhìn Bình Sa ra tay không nặng nhưng lại từng bước khắc chế Hạ Uẩn, đánh cho Hạ Uẩn mặt mũi bầm dập, làm tất cả mọi ngươi phỏng đoán, có phải bình thường Bình Sa cảm thấy Hạ Uẩn quá mức ồn ào, cho nên mới ra tay cho cậu ta một bài học.

Đương nhiên Cố Nhàn Ảnh tuyệt đối không nghĩ như thế, vì nàng có thể nhìn ra, tuy Bình Sa ra đòn rất nặng nhưng thật chất lại rất có tính toán và chừng mực, hơn nữa chiêu mà hắn ra cũng có ẩn ý, đây là đang âm thầm chỉ điểm kiếm đạo cho Hạ Uẩn, rèn luyện kiếm thuật cho cậu ta.

Cuối cùng Hạ Uẩn bị đánh đến mức không gượng dậy nổi, Cố Nhàn Ảnh dẫn cậu đi tìm Thích Đồng trưởng lão lấy thuốc mỡ bôi, nghe lời than vãn của Hạ Uẩn mà nàng không nhịn được cười.

“Tên to xác đó ra tay cũng nặng quá, đợi ngày mai ta dưỡng thương khỏi, sẽ lại tái chiến với hắn một trận nữa, ít nhất cũng phải……” Hạ Uẩn nằm nhoài ngươi trên tấm chăn để Thẩm Ngọc Sơn bôi thuốc cho mình, đau đến nhe răng trợn mắt, định mở miệng nói lời cay nghiệt nhưng cuối cùng, lại cảm thấy không thiết thực lắm, vì thế một lúc lâu sau mới đổi ý nói: “Ít nhất thì cũng phải chạm được góc áo của hắn!”

Cố Nhàn Ảnh biết Hạ Uẩn không phải thật sự oán trách Bình Sa, dù hắn là đại đệ tử của Kiếm Các nhưng lại rất dông dài, còn có hơi khờ khạo. Nhưng cậu ta nhìn người lại cực chuẩn, ai thật lòng thật dạ, ai giả nhân giả nghĩa, trong lòng cậu ta tự nhiên rõ ràng.

Bình Sa có ý bồi dưỡng Hạ Uẩn, tất nhiên đây là việc rất tốt, chẳng ngờ với cái đức hạnh đó mà Hạ Uẩn lại có được cơ duyên thế này. Tương lai trong đại hội Bích Hà Phong, có lẽ, sẽ có thể phát huy khiến người khác bất ngờ.

Vừa nghĩ như vậy, Cố Nhàn Ảnh cảm nhận được cổ tay phải có hơi chuyển động, nàng đưa tay lên nhìn chiếc vòng bạc trên cổ tay, không khỏi nở nụ cười.

Thật ra, vòng tay này không chỉ có một cái, trước đó khi căn dặn Nghiêm Thiên Thư làm vòng tay cho mình, đúng lúc hắn đã làm ra hai cái, một cái đưa cho Hoa Ly, cái còn lại đang nằm trên tay nàng, chỉ cần Hoa Ly mở thần chú trên vòng bạc ra, nàng lập tức biết ngay.

Nghĩ thế, Cố Nhàn Ảnh nói với Hạ Uẩn bên cạnh và Thẩm Ngọc Sơn đang ở kế bên giúp Hạ Uẩn: “Ta có việc phải đi trước, các ngươi bôi thuốc xong thì trở về nghỉ ngơi đi, sáng mai nhớ dậy đúng giờ để luyện kiếm.”

Thẩm Ngọc Sơn gật đầu lia lịa, vẻ mặt Hạ Uẩn đau khổ, đùa giỡn gào lên hai tiếng nhưng không thật sự bác bỏ.

Cố Nhàn Ảnh phớt lờ tiếng gào của họ, xoay người bước ra khỏi phòng.

Sau khi rời khỏi, Cố Nhàn Ảnh tăng tốc đi chuyển, không chút chậm trễ mà đi tới chỗ của Hoa Ly.

Hiếm khi nàng vào đây mà không nhìn thấy Bình Sa đứng canh ở ngoài, Cố Nhàn Ảnh có hơi mò tò mà gõ cửa phòng Hoa Ly, lên tiếng hỏi: “Bình Sa tiền bối đi đâu rồi?”

“Hắn cảm thấy hôm nay ra tay quá nặng với Hạ Uẩn, cho nên ra ngoài đưa thuốc rồi, A Nhàn không cần lo.” Hoa Ly đứng dậy, mặc áo khoác ngoài rồi đi đến trước mặt Cố Nhàn Ảnh, Cố Nhàn Ảnh bật cười, thầm nghĩ ngoài mặt Bình Sa rất lạnh lùng nhưng cũng là người thiện tâm, bây giờ cuối cùng Bình Sa cũng không ở đây, nàng tất nhiên phải nắm chắc cơ hội này, nên lên tiếng hỏi: “Chúng ta ra ngoài đi dạo đi?”

Nghe Cố Nhàn Ảnh nói vậy, Hoa Ly rất vui vẻ nhưng bất luận Cố Nhàn Ảnh có nói cái gì, chỉ sợ Hoa Ly cũng đều có dáng vẻ vui mừng như vậy, hắn nhanh chóng gật đầu nói: “Được đó, chúng ta đi đâu?”

Lần này Cố Nhàn Ảnh không trả lời ngay, mà thay vào đó nàng lại làm ra vẻ thần bí, mang theo ý cười mà nói: “Đi với ta rồi ngươi sẽ biết.”

Hoa Ly mờ mịt khó hiểu nhưng theo thói quen, đưa tay mình cho Cố Nhàn Ảnh, tuỳ ý để nàng dắt hắn ra khỏi phòng. Cũng không biết khi nào thì Bình Sa mới quay về, nên Hoa Ly liền vẽ một câu thần chú trên bàn rồi theo Cố Nhàn Ảnh ra ngoài, nói là nếu Bình Sa trở về thì sẽ tự hiểu.

Vì thế Cố Nhàn Ảnh không lo lắng nữa, đưa Hoa Ly băng qua khu rừng hoa lê xanh tươi, bước trên con đường hẹp lát đá xanh, đi về phía sau núi.

Đang là đầu mùa hạ, con đường lát đá hơi nóng, hai bên đường núi phía trước cây cối xanh tươi, trước mặt là núi xanh, sau lưng là mây mù và vách núi cao, Cố Nhàn Ảnh đi hết một đoạn, mới nhận ra Hoa Ly đang túm tay nàng càng lúc càng mạnh, nghiêng người nhìn lại mới phát hiện gương mặt như ngọc kia hơi tái đi.

Nàng lập tức hiểu, bé người cá này không sợ sấm sét mưa to mà hắn sợ độ cao.

Tuy tu vi cao cường nhưng lại sợ độ cao thì có hơi không hợp lý, vậy nhưng Cố Nhàn Ảnh vẫn không hỏi nhiều, chỉ thoáng dùng thêm sức mà nắm thật chặt tay của Hoa Ly, nhỏ giọng nói: “Sắp đến nơi rồi.”

Hoa Ly gật gật đầu, mỉm cười với Cố Nhàn Ảnh, hai người tiếp tục đi về phía trước, quả nhiên rất nhanh đã đến nơi muốn đến.

Trước mặt bọn họ là một sơn động không lớn không nhỏ, bên trong hang động toả ra hàn khí lạnh lẽo, vách hang nhẵn bóng như có ánh sáng, bên ngoài hang động có một sợi dây xích sắt, trên đó treo đầy những miếng gỗ được thắt nút bằng dây đỏ, nhìn kỹ mới thấy trên đó viết rất nhiều loại chữ, đủ loại nguyện vọng khác nhau. Có cái rất trẻ con, có cái lại mạnh mẽ, cũng có cái rất tinh tế, cái thì lại hào hùng.

Sơn động này gọi là động Thanh Vụ, là nơi Hoa Ly đã từng bị đóng băng và hôn mê trong 400 năm.

“Hoá ra động Thanh Vụ là nơi như thế này.” Hoa Ly nhìn ba chữ thật to trên sơn động, giơ tay ra nhẹ nhàng mơn trớn một sợi dây thắt nút bên ngoài sơn động, động tác rất cẩn thận như thể sợ sẽ phạm phải nguyện vọng của người khác.

Ở Bạch Vũ Kiếm Tông lâu như vậy, Hoa Ly tất nhiên đã nghe nói đến nơi mà hắn hôn mê mất mấy trăm năm nhưng vẫn chưa có cơ hội đến đây, rốt cuộc bây giờ cũng nhìn thấy.

Cố Nhàn Ảnh ho nhẹ một tiếng, trong lòng cảm thấy có hơi bất lực, không biết trước đây do kẻ nào đồn đại, nói Hoa Ly là thần tiên may mắn mang theo điềm lành, nếu mọi người cầu nguyện thì có thể biến điều ước thành sự thật, cho nên toàn bộ đệ tử của Bạch Vũ Kiếm Tông điên cuồng tìm lên núi, dù nàng có ngăn cũng không ngăn nổi. Tất nhiên, chuyện thế này nàng sẽ không nói cho Hoa Ly biết, để hắn khỏi phải sợ hãi.

Nhưng mà, khi Hoa Ly lẳng lặng nhìn những tấm thẻ gỗ ghi ước nguyện đó, vẻ mặt lại rất dịu dàng mềm mại.

“Những năm qua, trong cơn mê có thể nghe được nguyện vọng của mọi người, cũng xem như là một chuyện may mắn.”

Cố Nhàn Ảnh không khỏi giật mình, chợt lắc đầu cười nói: “Hoá ra ngươi cũng biết.”

Hoa Ly nhẹ nhàng gật đầu.

Cố Nhàn Ảnh nói: “Những năm qua, rất nhiều người đến đây cầu nguyện, có cái đã thành hiện thực, có cái lại thất bại nhưng cho dù kết quả có như thế nào thì, bọn vẫn luôn mang theo hi vọng và chờ mong.” Nàng thoáng nhìn qua Hoa Ly, rồi phóng tầm mắt nhìn núi đồi và đám mây mù phía xa ngoài động Thanh Vụ, khẽ nói: “Có hi vọng cũng là một chuyện tốt.”

Hoa Ly nghe hiểu những gì nàng nói nhưng lại không thể nào lý giải được cảm xúc trong lòng, hắn nhìn theo tầm mắt đang hướng về nơi xa của Cố Nhàn Ảnh, bầu trời hoàng hôn đang chiếu rọi đỏ rực lên vách núi và biển mây, phía chân trời như bị lửa thiêu đốt. Tầm mắt hướng ra xa hơn, biển sâu và đất bằng cũng chẳng cách xa nhau là mấy, dưới biển mây mờ, đường viền của trời đất đang mờ nhạt hiện ra, Bạch Vũ Kiếm Tông to lớn như thế cũng trở thành cái bóng dưới chân nó, cung điện và lầu các nhỏ bé đến mức không còn nhìn rõ được nữa.

Ở phía xa, cảnh sông núi tươi đẹp như vô tận, phác hoạ vẻ đẹp lộng lẫy của đất trời.

Đây là cảnh tượng mà Hoa Ly chưa bao giờ được nhìn thấy.

Cố Nhàn Ảnh chắp tay sau lưng, giọng nói như xa xăm trong tiếng gió núi: “Trước đây khi ngươi vẫn chưa tỉnh, ta thường đến đây một mình, có khi mang theo chút rượu, có khi lại mang theo loài hoa nở bốn mùa. Ta ở trong sơn động thì ngắm ngươi, ra khỏi động thì ngắm núi non.”

Chàng người cá trước nay vẫn sống dưới đáy biển sâu nhưng rốt cuộc cũng đã quen với sự cao lớn hùng vĩ này, hắn nhìn theo tầm mắt của Cố Nhàn Ảnh, cho dù là đồi núi xanh tươi hay dòng sông uốn lượn, đều được chiếu rọi rực rỡ nhất dưới ánh mặt trời, tâm trạng hắn không khỏi vui vẻ, nhẹ nhàng đáp: “Thật là đẹp.”

“Đúng vậy, thật là đẹp.” Cố Nhàn Ảnh vừa nói, khoé môi cũng vừa gợi lên một đường vòng cung mềm mại.

Hoa Ly thu hồi tầm mắt, nhìn lại nàng.

Hắn biết Cố Nhàn Ảnh rất thích thế giới này, thích những ngọn núi, thích dòng nước chảy. Trước đây nàng đã kể cho Hoa Ly rất nhiều khung cảnh, Hoa Ly lại không có cách nào thấy được nhưng giờ đây, cuối cùng hắn đã có thể nhìn thấy tận mắt. Nhưng càng nhìn thấy thế giới rộng lớn thì hắn càng không đành lòng bị giam ở một góc, dù Hoa Ly chỉ mới nhìn thấy ngọn nói này thì đã nghĩ rằng nó rất bao la, hùng vĩ nên làm sao mà Cố Nhàn Ảnh có thể bình tĩnh được.

Sắc mặt Hoa Ly có hơi u sầu, hắn không thể tưởng tượng nổi Cố Nhàn Ảnh sẽ có cảm nghĩ như thế nào, khi nhìn cảnh sông núi này.

Nhưng ngay khi Hoa Ly đang cau mày đau lòng hết sức thì Cố Nhàn Ảnh đột nhiên quay đầu, khiến tầm mắt của hai người giao nhau.

Hoa Ly chợt dừng lại, đôi mắt ấy trong veo như mùa xuân trong vắt trên núi, như vầng trăng sáng trong đêm dài.

Một lát sau, đôi mắt như trăng sáng ấy cười thành ánh trăng lưỡi liềm, Cố Nhàn Ảnh lại cười nói: “Sông núi rất đẹp nhưng ta lại thích nhìn thấy ngươi hơn.”

Gió núi vẫn đang lượn lờ, đàn bướm đủ màu bay lượn, nhảy nhót trong hoa lá.