Ta Có Năm Đại Lão Ba Ba

Ta Có Năm Đại Lão Ba Ba - Chương 6: CÙNG BA BA VỀ NHÀ




Editor: ꧁༺???? ???̂? ??̀༻꧂

Tiểu hòa thượng không kìm nước mắt lại được nữa, ô ô...... Nàng không muốn khóc, nhưng không khống chế được, Nhuyễn Nhuyễn rất đau lòng a.

Mục Thâm cúi đầu, đứa nhỏ cũng không có ngẩng đầu lên và chôn mặt lên trên quần của hắn, bả vai nhún qua nhún lại và đôi tay nhỏ gắt gao nắm chặt lấy quần của hắn, hắn có thể cảm giác rõ ràng được quần của hắn bị nước mắt của cô bé làm ướt một mảnh.

"Ô ô......" Con chó nhỏ màu trắng nôn nóng kêu lên ở bên cạnh, cái đầu lông xù xù không ngừng mà củng cơ thể của tiểu hòa thượng.

Mấy người đứng bên cạnh nhìn thấy đều cảm thấy không đành lòng, trong lòng cảm thấy đồng tình không thôi ánh mắt của đứa nhỏ này rất không tốt, tại sao lại ôm lấy cái đùi khó ôm nhất chứ.

Mọi người không hẹn mà đều nghĩ như vậy, nhưng lời nói kế tiếp của Mục Thâm làm cho bọn họ cảm thấy bản thân có phải đang gặp ảo giác hay không nữa.

"Đi thôi." Mục Thâm trầm mặc trong chớp mắt, rồi đem người xách lên.

Tuy rằng bị xách lên rất không thoải mái, nhưng Nhuyễn Nhuyễn lại đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt ngập nước kinh ngạc nhìn hắn, nàng rất cẩn thận hỏi.

"Ba ba...... Ba ba sẽ không ném xuống Nhuyễn Nhuyễn sao?"

Mục Thâm nhìn tiểu hòa thượng xinh đẹp một cái thật sâu, yết hầu giật giật, cuối cùng ừ một tiếng.

Tất cả những người đứng phía sau đều cảm thấy hoảng hốt khi nghe thấy câu trả lời của Mục Thâm.

Nhưng mà một tiếng này giống như rót thêm sức sống vào trong người tiểu hòa thượng, đứa nhỏ cười rộ lên đôi mắt xinh đẹp cong thành cái cái trăng non sáng ngời, cái miệng nhỏ hồng hồng mở ra lộ ra hàm răng trắng tinh như gạo kê.

Đây là lần đầu tiên trong ngày hôm nay Nhuyễn Nhuyễn cười vui vẻ như vậy.

Bộ dáng Nhuyễn Nhuyễn cười giống như tiểu đồng tử ngồi bên cạnh Quan Âm Bồ Tát vậy, làm tâm tình của những người bên cạnh cũng trở nên sáng sủa hơn.

"Đứa nhỏ này cũng quá đẹp đi." Trợ lý Lý ở sau lưng Mục Thâm nhìn khuôn mặt nhỏ của Nhuyễn Nhuyễn nhịn không được nói thầm.

Tổng tài may mắn làm sao, ra tới một chuyến còn nhặt được miễn phí một đứa con gái, còn tinh xảo và xinh đẹp như vậy, làm hắn cũng muốn nuôi dưỡng đứa nhỏ này.

"A a a...... Thật đáng yêu." Thư ký là một người phụ nữ, ngày thường khi công tác đều rất nghiêm túc, cả ngày xụ mặt dĩ nhiên là học tập theo bộ dáng của Mục Thâm. Giờ phút này lại bị bộ dáng đáng yêu của Nhuyễn Nhuyễn nên nhịn không được nhỏ giọng hét lên.

Tuy nhiên khi trợ lý Lý nhìn qua cô lập tức khôi phục lại vẻ mặt nghiêm túc kia, đôi mắt lại nhọn không được mà cứ nhìn về phía Nhuyễn Nhuyễn, ác ma ở trong lòng thì đang kêu gào hò hét.

"Ba ba, có thể chờ con một chút không, con...... Con muốn đi cảm ơn bà lão."

Vừa rồi bà Ngô giúp nàng nói chuyện, nàng cũng muốn cảm ơn bà Ngô đã giúp nàng.

Dưới ánh mắt mong đợi của Nhuyễn Nhuyễn, Mục Thâm gật đầu, cũng đem đứa nhỏ đặt xuống dưới đất.

Trên mặt của Nhuyễn Nhuyễn lộ ra nụ cười xán lạn, ôm lấy bàn tay to của Mục Thâm và dùng khuôn mặt nhỏ cọ cọ bàn tay của hắn, rồi sau đó chạy đi bằng đôi chân ngắn nhỏ của mình.

Mục Thâm "............"

Nhìn nhìn bàn tay của mình, vừa rồi khi đứa nhỏ cọ hắn cảm thấy thật mềm. Cảm giác này từ trước đến nay hắn chưa từng trải nghiệm qua, ngoài ý muốn là hắn cũng không cảm thấy chán ghét.

Tuy nhiên...... Nước mắt của đứa nhỏ này đều cọ ở trên tay hắn.

Chú lùn nhỏ Nhuyễn Nhuyễn lộc cộc chạy đến trước mặt bà Ngô, từ bên trong ba lô của mình lấy ra một trái táo đỏ rực đưa cho bà lão.

Nhuyễn Nhuyễn đưa quả táo xong rồi ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói lời cảm ơn.

"Cảm ơn bà Ngô vừa rồi đã giúp con nói chuyện, bà Ngô Nhuyễn Nhuyễn tìm được ba ba rồi, cho nên muốn đi theo ba ba đi trở về, bà Ngô nhớ giữ gìn sức khỏe nha, Nhuyễn Nhuyễn sẽ thường xuyên trở về thăm bà Ngô."

Bà lão nhìn đứa nhỏ ở trước mặt, trong lòng cảm thấy mềm nhũn và ngồi xổm xuống dùng tay sờ sờ cái đầu trọc nhỏ của cô bé, khi bà mỉm cười nếp nhăn trên mặt càng sâu hơn.

"Được được, tìm được ba ba thì tốt rồi. Con đi theo ba ba thì phải ngoan ngoãn, như vậy thì ba ba của con mới thích con có biết không? Nếu như bị khi dễ thì tới tìm bà, về sau bà nuôi con tuy rằng bà không có nhiều tiền nhưng chắc chắn sẽ không để con đói bụng."

Nhuyễn Nhuyễn nghiêm túc gật đầu, sau đó lại tìm trong ba lô lấy hết tất cả trái cây từ bên trong ra và đưa cho những thôn dân vừa rồi đã nói chuyện giúp nàng, mỗi lần đưa một cái cho một người nàng đều nghiêm túc nói lời cảm ơn.

Mọi người đều bị cảm động trước thái độ của tiểu hòa thượng, vốn dĩ chỉ là không quen nhìn hành động của người phụ nữ đó, không nghĩ tới đứa nhỏ này lại hiểu chuyện và biết cảm ơn như vậy.

Người ở bên này vui vẻ, mà ở phía trước hai vợ chồng kêu gào ồn ào lại chạy nhanh mang theo con trai xám xịt rời đi.

Những người này cô không thể trêu vào, đặc biệt là khi nghe được Nhuyễn Nhuyễn kêu người đàn ông kia là ba ba, bọn họ đều sợ tới mức gần như sắp mất hết hồn.

Nói cảm ơn xong, Nhuyễn Nhuyễn dẫn theo một cục bột màu trắng cùng nhau chạy tới chỗ của Mục Thâm.

"Ba ba, chúng ta đi thôi." Nhuyễn Nhuyễn vui vẻ chạy tới và nắm lấy bàn tay to của Mục Thâm, tay của ba ba thật lớn còn vừa mềm vừa ấm áp nữa.

Nhuyễn Nhuyễn cười càng vui vẻ hơn khi nắm lấy bàn tay to lớn của ba ba, đôi mắt sáng ngời giống như chứa đựng cả bầu trời đầy sao, sáng lấp lánh khiến người khác không thể nào dời tầm mắt đi được.

Nhưng mà những người khác lại bị động tác này của Nhuyễn Nhuyễn dọa đến mức hoảng sợ, trái tim như muốn ngừng đập, trợ lý và thư ký đều âm thầm niệm a di đà phật ở trong lòng, sợ tiểu hòa thượng sẽ bị tổng tài vô tình ném văng ra ngoài.

Trợ lý thậm chí đều nghĩ chờ lát nữa muốn an ủi tiểu hòa thượng như thế nào nữa.

Nhưng mà...... Chuyện mà bọn họ lo lắng cũng không có xảy ra.

Mục Thâm chỉ liếc mắt nhìn bàn tay bị đứa nhỏ nắm lấy, sau đó giống như không có việc gì và rời đi. Ở chỗ mà người khác không nhìn thấy, ngón tay của Mục Thâm hơi hơi nắm chặt lại, cái tay nhỏ trong lòng bàn tay thật sự rất mềm, mềm mụp giống như tên của cô bé vậy.

Chân của Mục Thâm quá dài, đi một bước thì tiểu hòa thượng phải chạy chậm theo mới có thể đuổi kịp được, đi được một đoạn khuôn mặt nhỏ của tiểu hòa thượng đỏ bừng, cái mũi và trên trán đều toát ra mồ hôi.

Mục Thâm nhìn Nhuyễn Nhuyễn một cái, đứa nhỏ thở hổn hển, nhìn dáng vẻ rõ ràng rất mệt, nhưng đứa nhỏ một chút cũng không có kêu mệt, chỉ là nắm tay hắn và cố gắng dùng bước chân ngắn nhỏ đuổi kịp bước chân của hắn.