Ta Có Năm Đại Lão Ba Ba

Ta Có Năm Đại Lão Ba Ba - Chương 16: NHUYỄN NHUYỄN LÀ TIỂU HÒA THƯỢNG, KHÔNG THỂ ĂN THỊT NHA!




Quản gia ở để ở trên ghế của Nhuyễn Nhuyễn một cái đệm màu hồng nhạt siêu cấp mềm mại, Nhuyễn Nhuyễn tò mò dùng tay nhỏ đè đè cái đệm và có thể thấy rõ ràng cái đệm bị ấn xuống thành một cái hố nhỏ có kích thước bằng một bàn tay.

"Bác quản gia, cái này là cho con sao?" Bạn học nhỏ Nhuyễn Nhuyễn rất là ngạc nhiên, thật là mềm nha!

Quản gia cười tủm tỉm đứng ở bên cạnh gật đầu, thuận tay ôm đứa nhỏ lên và đặt ở trên ghế.

"Đây là chuyên môn chuẩn bị cho tiểu tiểu thư, tiểu tiểu thư thử xem nếu không thích có thể đổi lấy cái khác." Nói xong hai hầu gái lại ôm mấy cái đệm khác đến.

Mỗi một cái đệm đều xinh đẹp và tinh xảo, Nhuyễn Nhuyễn hiện tại đang ngồi trên cái đệm có hình bàn chân mèo màu hồng nhạt, còn có rất nhiều kiểu dáng khác nhau nữa.

Nhuyễn Nhuyễn nhìn hầu gái ôm vài cái đệm và đôi mắt mở tròn xoe nhìn chằm chằm.

Nhiều như vậy!

Nhuyễn Nhuyễn nhanh chóng lắc đầu "Không muốn không muốn, con thích cái này nha."

Quản gia cười đến càng vui vẻ "Ta biết tiểu tiểu thư sẽ thích cái này, cái này là do ta đặc biệt chọn riêng cho người."

Nói chuyện xong ông đã giúp đỡ Nhuyễn Nhuyễn ngồi trên ghế dựa và đẩy về phía bàn ăn để Nhuyễn Nhuyễn có thể với tới đồ ăn được đặt trên bàn.

Mục Thâm nhìn quản gia mỉm cười như hoa, nhìn nhìn lại cái đệm ở dưới mông nhỏ của Nhuyễn Nhuyễn.

Ấu trĩ!

Đương nhiên, lời này hắn sẽ không nói thành tiếng.

Một chén cháo tôm bóc vỏ thơm ngào ngạt nóng hầm hập xuất hiện ở trước mặt Nhuyễn Nhuyễn, ngửi mùi hương thì rất thơm nhưng Nhuyễn Nhuyễn lại nhăn mày nhỏ lại.

"Dì ơi, dì có cháo chay không ạ?"

Dì đầu bếp sửng sốt sau đó đau lòng nhìn Nhuyễn Nhuyễn: "Tiểu tiểu thư không thích cháo ta nấu sao?"

"Không không không...... Không phải!" Hai cái móng vuốt nhỏ và đầu của Nhuyễn Nhuyễn đang quơ qua quơ lại cùng với nhau.

"Chỉ là...... Chỉ là Nhuyễn Nhuyễn là tiểu hòa thượng, không thể ăn thịt, còn không thể uống rượu!"

Nàng nhớ rất rõ ràng nha!

Nghe thấy lời này quản gia và Mục Thâm đều dừng lại.

Mục Thâm nhìn cái bánh bao nhỏ nhíu mày lại không biết đang suy nghĩ cái gì.

Biểu cảm trên khuôn mặt của quản gia thì càng khoa trương hơn, ông nhìn Nhuyễn Nhuyễn với vẻ mặt đầy khiếp sợ.

"Tiểu tiểu thư, ý của người là trước đây người chưa bao giờ ăn qua thịt sao?"

Nhuyễn Nhuyễn thành thật gật đầu "Hông có nha ~"

Quản gia lập tức đau lòng "Chuyện này sao mà được, tiểu tiểu thư người đang ở trong giai đoạn phát triển thân thể không ăn thịt thì làm sao có dinh dưỡng cân đối được chứ? Trách không được tiểu tiểu thư trông lại gầy như vậy!"

Mục Thâm nhìn khuôn mặt nhỏ thịt đô đô của Nhuyễn Nhuyễn "............"

Hắn chưa bao giờ biết ánh mắt của quản gia nhà hắn có vấn đề nặng như vậy.

Nhưng Nhuyễn Nhuyễn thật ra đặc biệt nghiêm túc nhìn thoáng qua cái bụng nhỏ của mình rồi nói với vẻ mặt nghi hoặc. "Nhuyễn Nhuyễn thật sự rất gầy sao?"

Nàng nghi ngờ như vậy chỉ đơn giản là bởi vì nàng chưa bao giờ gặp qua đứa trẻ cùng tuổi với mình. Lúc trước ở thôn núi nàng chỉ nhìn thấy mấy đứa nhỏ lớn tuổi hơn nàng nhưng lại gầy hơn so với nàng! Chỉ có tên mập mạp kia là béo hơn so với nàng.

Quản gia gật đầu mà không hề đỏ mặt chút nào. "Vâng, tiểu tiểu thư quá gầy cho nên càng phải ăn thịt, nếu không thì sẽ không cao lớn được!"

Đôi mắt nhỏ của Nhuyễn Nhuyễn lập tức trở nên hoảng sợ và lắc lắc cái đầu giống như trống bỏi vậy.

"Không được không được, con muốn lớn lên cao giống như ba ba vậy!"

Rất tốt, nguyện vọng rất to lớn, Mục Thâm thầm nghĩ ở trong lòng với vẻ mặt vô cảm

Tuy nhiên nhìn thân thể của bánh bao nhỏ này chỉ cao đến cẳng chân của hắn. Hắn cảm thấy nếu muốn trưởng thành cao giống như hắn vậy thì phải ăn nhiều thứ bổ dưỡng mới được.

Cho nên......

Cần phải ăn thịt!

"Cho nên tiểu tiểu thư, muốn phát triển chiều cao thì nhất định phải ăn thịt nha! Không chỉ có ăn thịt mà về sau còn muốn uống nhiều sữa bò và ăn trứng gà nữa. Ta sẽ cho người làm rất nhiều món ăn ngon bảo đảm về sau tiểu tiểu thư sẽ lớn lên cao cao."

Đầu bếp nữ cũng hát đệm theo bằng giọng điệu dỗ dành trẻ con, đồng thời trong lòng càng thêm trìu mến đối với Nhuyễn Nhuyễn. Đứa trẻ vừa mềm mại vừa ngoan ngoãn như vậy vậy mà chưa từng ăn qua thịt, chuyện này thật sự quá là đáng thương cũng không biết trước kia tiểu tiểu thư sinh hoạt như thế nào nữa.

Hiện tại những người này nghe được Nhuyễn Nhuyễn chưa từng ăn qua thịt thì một đám đều có vấn đề về đôi mắt và phớt lờ một thịt thịt được nuôi rất khá của Nhuyễn Nhuyễn!

Mục Thâm là người duy nhất có lý trí trong biệt thự cũng không nói gì, con gái của hắn còn muốn trở về làm hòa thượng? A!

Nhuyễn Nhuyễn bị khuyên đến càng thêm rối rắm, khuôn mặt nhỏ đều nhăn lại với nhau và nàng nhìn ba ba đang ngồi bên cạnh mình với vẻ mặt rất đáng thương, muốn ba ba ra ý kiến giúp nàng.

Mục Thâm không nhanh không chậm buông cái muỗng xuống, lại lấy một tấm khăn giấy xoa xoa miệng và dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn tiểu hòa thượng.

"Sư phụ con có nói không cho con ăn thịt sao?"

Nhuyễn Nhuyễn suy nghĩ một lúc, sau đó lắc đầu.

Sư phụ chưa nói qua là nàng từng nhìn thấy qua khi đọc sách. Tuy nhiên sư phụ cũng chưa từng dùng thịt làm món ăn nào.

Mục Thâm tiếp tục nói. "Rượu thịt xuyên tràng quá, Phật Tổ trong lòng lưu, những lời này con nghe nói qua chưa? Biết nó có ý nghĩa là gì không?"

Nhuyễn Nhuyễn chớp chớp đôi mắt, chọc chọc đầu ngón tay suy nghĩ "Có thể uống rượu có thể ăn thịt thịt, muốn đem Phật Tổ ghi tạc ở trong lòng."

Mục Thâm gật đầu, đẩy đẩy chén cháo về phía Nhuyễn Nhuyễn. "Vậy thì ăn đi."

Nhuyễn Nhuyễn "???"

Thật sự có thể chứ?

Nàng nghi hoặc nhìn ba ba, luôn có cảm giác có chỗ nào đó không thích hợp.

"Ba ba, con có thể hỏi sư phụ một chút được không?" Tiểu hòa thượng gục đầu nhỏ xuống chó chút không xác định hỏi.

Khí thế toàn thân Mục Thâm đột nhiên trở nên lạnh hơn.

Vẻ mặt vô cảm từ kẽ răng mà ừ một tiếng.

Nhuyễn Nhuyễn rụt rụt cổ lại, nhảy xuống ghế dựa và đi lấy di động được đặt trong cái ba lô nhỏ sau đó gửi một tin nhắn thoại hỏi sư phụ.

"Sư phụ sư phụ, Nhuyễn Nhuyễn có thể ăn thịt sao? Ba ba nói rượu...... Rượu thịt xuyên bụng bụng quá, Phật Tổ ghi tạc ở trong lòng là Nhuyễn Nhuyễn có thể ăn."

Mục Thâm nghe được bằng một lỗ tai "........."

Hắn không có nói như vậy!

Nhuyễn Nhuyễn gửi xong tin nhắn thì ôm di động và ngồi trở lại trên ghế dựa.

"Dì ơi, có bánh bao chay không ạ? Nhuyễn Nhuyễn thích nhất ăn bánh bao chay nha, còn có sủi cảo nữa."

"Có có có, cái này chính là vị chay tiểu tiểu thư ăn trước đi."

Dì đầu bếp vội vàng đưa cho Nhuyễn Nhuyễn một vỉ bánh bao nhỏ hấp.

Bánh bao vừa nhỏ vừa tinh xảo, còn không có lớn bằng bàn tay của Nhuyễn Nhuyễn nóng hôi hổi chỉ cần ngửi mùi hương là biết ăn rất ngon rồi.

Đôi mắt của Nhuyễn Nhuyễn nhìn di động, sư phụ còn không có trả lời tin nhắn vì vậy đặt điện thoại ở trên bàn và duỗi tay cầm lấy cái bánh bao nhỏ bắt đầu ăn lên.

Khi Nhuyễn Nhuyễn ăn cái gì hai bên quai hàm đều phình phình, giống như một con sóc con đang ăn vụng vậy. Mỗi khi cắn một ngụm thì đôi mắt đen nhánh kia giống như sáng lên một chút, trên khuôn mặt nhỏ hiện lên biểu cảm đặc biệt thỏa mãn.

Ngoài ra nàng vừa ăn vừa không quên mà thường thường nhìn di động một cái, hai chân ngắn nhỏ lắc lư ở trong không trung nhìn còn rất thảnh thơi.

Mục Thâm ăn xong cháo trong chén của mình rồi, nhìn thấy Nhuyễn Nhuyễn ăn thơm ngon như vậy hắn nhịn không được nhìn thêm vài lần, thật sự ăn ngon đến như vậy sao?

Những người xung quanh nhìn Nhuyễn Nhuyễn ăn cũng nhịn không được mà nhìn về phía mấy cái bánh bao chay kia, bọn họ cũng từng ăn qua bánh bao do đầu bếp làm nhưng tại sao hôm nay lại có cảm giác đặc biệt thơm ngon vậy.

Nhuyễn Nhuyễn đang nghiêm túc ăn thì trước mắt nàng đột nhiên xuất hiện một à tay rất đẹp, nàng trơ mắt nhìn cái tay kia cầm lấy một cái bánh bao đi trong hai cái bánh bao còn dư lại.

Nhìn theo cái tay kia nàng thấy bash bao rơi vào trong miệng của ba ba, một ngụm liền cắn được một nửa cái bánh bao!

"Ba ba, ăn ngon đúng không nha." Nhuyễn Nhuyễn một chút cũng không hề so đo việc ba ba đoạt bánh bao của mình ngược lại còn cảm thấy đặc biệt vui vẻ.

Mục Thâm nuốt bánh bao trong miệng xuống không nhanh không chậm gật đầu.

Giống như...... Ngon hơn một ít so với ngày thường.