Chương 9
Silvil hiện tại đang quằn quại trong sự thống khổ bên cạnh hồ bơi, sau khi nàng ta đã được Johan nhấc lên đây ngay sau khi hắn kích hoạt ma pháp của mình.
Vào lúc này, Johan ngồi ở bên cạnh Silvil, hắn yên lặng chờ đợi một cách cực kỳ có kiên nhẫn trong khi vuốt ve nhẹ mái tóc bạch kim còn ẩm ướt của nàng.
Johan thừa nhận ma pháp mình vừa dùng không phải là một thứ đơn giản, và so với việc nó cứu rỗi tâm trí đã bị hỏng hóc của ai đó thì ma pháp này càng thiên về hướng tẩy não hơn.
Nhưng cho dù như thế, ở quốc gia kiếp trước của hắn có câu thuốc đắng dã tật để minh chứng cho việc làm của hắn bây giờ.
Bởi vì như ta đã nói, đúng là có vô số cách để cứu Silvil, nhưng cách khiến cho nàng ta đứng dậy sau hàng tá tổn thương cả về thể xác lẫn tâm linh thì lại rất ít. Một trong số chúng là sử dụng một cuộc đấu tranh gay gắt giữa hai mặt đối lập của ý chí để thức tỉnh.
Tất nhiên, nếu người đang sử dụng phép này là một pháp sư gà mờ thì sẽ có những hậu quả tệ hại như nữ Elf trước mắt đây sẽ trở thành một kẻ cuồng sát hận đời đúng nghĩa, hoặc tâm thần phân liệt cực nặng.
May thay, người đang sử dụng phép này là Johan nên ta có thể an tâm vào nửa phần đầu. Thế nhưng, lo lắng ở nửa phần sau không phải là điều thừa bởi hắn ta sẽ phải dạy dỗ nữ Elf sau khi nàng ta tỉnh dậy.
Tuy rằng nếu mọi sự thuận lợi, Silvil sẽ tỉnh dậy vào sáng sớm ngày mai.
Và lúc đó nàng ta sẽ không phải là một bán Elf bị trầm cảm nặng nề nữa, mặc dù Johan không hề đảm bảo được rằng Silvil sẽ có những vấn đề gì về thế giới quan mà chính hắn cũng không chắc về sự đúng đắn của nó.
Việc tin rằng sau một cơn sốc mạnh bằng phép thuật vẫn khiến cho nàng ta giữ nguyên được một lý trí của người bình thường nghe khá giống chuyện tiếu lâm, hoặc cũng có thể là chuyện kinh dị.
"Kết thúc ở đây."
Hắn đứng dậy, và bằng một thủ đoạn nhỏ thì nữ Elf lại như một con rối được người múa gối giựt dây đứng dậy theo.
Và rồi, bọn họ bước ra khỏi căn phòng tắm để tiến tới khu vực thay đồ.
.....
Vào cùng thời điểm đó, tại quân doanh của thành Genk, nơi được ưu tiên xây dựng thứ hai sau lâu đài lãnh chúa. Keneth vẫn như mọi khi, hắn vẫn luyện tập kiếm thuật cùng với một người đàn ông to lớn như một con gấu.
Tuy rằng, cho dù khả năng kiếm thuật của hắn có đáng tự hào đến mấy thì khi đối mặt với Night, Keneth chỉ có thể đâm những phát kiếm tóe lửa mỗi khi nó chạm vào nắm đấm bằng da thịt của hắn ta.
Đó là một cuộc chiến không hề cân sức, cấp Thanh Đồng trông chẳng khác gì một con kiến trước cấp Bạch Ngân, nhưng nếu Night đang làm bồi luyện thì những màn né tránh cú đâm hiểm hóc, hay dùng tay đập vào khuỷu của Keneth khi hắn có sơ hở là một sự thành công.
Như vậy, dưới sự chứng kiến của các binh sĩ khác đang luyện tập trong quân doanh, bọn họ đánh khoảng một giờ rồi mới tạm thời nghỉ ngơi, mặc cho người duy nhất cần nghỉ ở đây là Keneth, người vốn đã nhuộm cả thân thể trong mồ hôi.
Rồi ngay khi vừa đặt mông xuống một chiếc ghế đá và thở phì phò một hồi, Keneth liền nói:
"Bốn lần, Night, ta đánh trúng ngươi bốn lần."
Tất nhiên, lời của Keneth không phải là sự khoe mẽ mà là đang hỏi một cách gián tiếp sự mất tập trung đến kinh ngạc của người chiến binh trước mắt hắn, dù cho chính vị lãnh chúa của chúng ta biết rõ nguyên do vì sao Night lại mất tập trung đến thế.
"Không, Keneth, đó chỉ là một vấn đề nhỏ." Night đáp lại, bằng một tông giọng rất khàn.
Điều này cũng bởi Night từng có một v·ết t·hương khiến cho giọng của hắn trở nên như vậy, và trùng hợp thay, người chiến binh này chính là vì đánh căn cơ cho tòa thành Genk ngày hôm nay mà bị như thế, vậy nên, Night được phép gọi thẳng tên của Keneth.
Dĩ nhiên, lúc đó là thời mà Keneth còn chưa sinh ra Johan và cha của hắn còn bừng bừng khí thế khai hoang lấy mảnh đất dọc theo con sông FrostLead này.
Phải, tòa thành Genk cùng những thị trấn ở vệ tinh ở xung quanh là cả một đời xương máu đắp nên. Đã có những cuộc chiến với thú nhân, với hoàn cảnh bất thường, và với cả những sự thất vọng để tạo nên một vùng đất ngày nay.
Vì thế, như một vị lãnh chúa đối với một vị thuộc hạ trung thành, và như hai người đàn ông đã mất vợ thì Keneth trợ giúp nhà của Night là chắc chắn. Điều đó bắt đầu bằng lời cảm khái nhẹ nhàng của Keneth:
"Những đứa con, Ôi...Chúng ta luôn gặp rắc rối với chúng theo cách khó xử nhất."
"Ngài có vấn đề gì với con trai của ngài, Keneth." Night đáp.
"Chà...Ngươi biết đấy, ta luôn tự hào vì Johan là một đứa thông minh, nó đã tự biết lo liệu cho mình từ năm lên ba, và bây giờ, nó cũng góp phần quan trọng để tạo nên thành Genk," Keneth đan năm ngón tay lại với nhau, giọng phi thường ngưng trọng nói. "Nhưng mà, thằng bé dường như không hứng thú với phụ nữ lắm. Phải, phải, ta đã xác nhận điều này khi thấy nó tắm một cách bình thường với những cô gái xinh đẹp. Mà như thế là cả một vấn đề lớn."
Night trầm ngâm một lúc, rồi mới hỏi lại: "Vậy ý của ngài là..."
"Hai đứa con gái của ngươi là Remi và Emi phải không? Khi nào có dịp cứ dẫn tới lâu đài chơi." Keneth nói.
Nhưng đáp lại Keneth là những câu nói khàn khàn ngắt quãng của Night.
"Đó là một sự vinh hạnh, nhưng Emi và Remi, ta có lỗi với chúng...Hai đứa con của ta, chúng hẳn rất ghét ta."
"Nào, mọi chuyện rồi sẽ qua thôi ông bạn già à, và vì ngươi đã ở lại đây để đề phòng một nguy hiểm cho ta nên ta phải có trách nhiệm hàn gắn cho gia đình của ngươi," Keneth vỗ vai Night rồi nói. "Phải, nếu ngươi cần sự trợ giúp thì cứ nghĩ tới ta."
"Tạ ơn, Keneth."
"Nó chẳng có gì lớn lao."
Và rồi, khi hai người bọn họ định nói gì thêm thì Harl tới, trong một bộ trang phục tươm tất của những tủ quần áo chuẩn bị sẵn ở phòng tắm dành riêng cho những người hầu cận tại lâu đài lãnh chúa. Sau đó, hắn ta nhẹ nhàng cúi đầu chào Keneth, nói:
"Buổi sáng tốt lành, thưa lãnh chúa."
"Buổi sáng tốt lành, Harl." Keneth đáp, rồi hắn lại hỏi. "Nữ bán elf mà Johan nhắc tới thế nào?."
"Tôi e rằng phải nói với ngài đó là một cô bé người Elf đáng thương, nàng ta hẳn đã bị một chuyện gì đó rất kinh khủng trong quá khứ khiến cho tinh thần của mình bị tổn thương nặng nề."
"Nó mong muốn gì ở cô bé đó."
Nghe xong lời của Harl, Keneth nói một cách bâng quơ với Night và Harl.
"Ngài ấy luôn bảo rằng đó sẽ là cận vệ trung thành nhất của mình, nhưng thứ lỗi cho tôi, một cận vệ cần rất nhiều yêu cầu khắc khe để đảm bảo sự trung thành, và cả sức mạnh cùng trí tuệ để có thể đạt được." Harl đáp.
Keneth sờ lên bộ râu quai nón của mình, sau đó, hắn lại hỏi:"Ta đã nghĩ rằng nó nói đùa. Nhưng một nữ bán Elf như vậy thì sao mà làm cận vệ cho được chứ. Còn ngươi, ngươi nghĩ sao hả Night?.".
"Ta không biết, Keneth, nhưng nếu nàng ta có vấn đề về tâm lý thì ngài có thể lựa chọn nhờ sự trợ giúp của một pháp sư." Night đáp.
Mà Keneth sau một hồi vuốt râu liền nói: "Đó là một ý tưởng hay, và chúng ta khoan hãy bàn đến chuyện cận vệ mà hãy làm rõ sự kỳ lạ này của con trai ta. Mặc dù, nó đã luôn kỳ lạ theo cái cách của riêng của nó, như việc chế một thứ gọi là pho, phơ gì đấy, và nói thật thì ăn cũng ngon nhưng chả no bụng gì cả."
Như một lẽ dĩ nhiên, đối với hai người nhìn lấy Johan trưởng thành thì bọn họ mặc định là ủng hộ những điều kỳ hoặc của hắn ta. Dù sao, tất cả những gì Johan làm chỉ là một ý nghĩ kỳ lạ một cô bé người Elf ốm yếu làm cận vệ. Thế nên, Harl sau một cái gật đầu liền nói tiếp:
"Tôi không biết rõ nhiều thứ về pháp sư, nhưng có lẽ, những học đồ mà họ mang theo sẽ cho chúng ta câu trả lời."
"Tất nhiên. Chúng ta nên đi nhanh thôi." Keneth đáp.