Chương 6
"Có gì khác nhau sao?."
Johan lẩm bẩm khi hắn rời khỏi quặng mỏ.
Sau tất cả mọi chuyện ở kiếp trước, hắn khao khát một cuộc sống bình thường. Và phải chăng nếu như có một dã tâm nào tồn tại trong hắn thì đó cũng chỉ là muốn làm cho thành Genk đang xây dựng ở trước mắt hắn trở nên càng tốt đẹp. Thế nhưng, Johan đã chứng kiến quá nhiều hắc ám đến mức hắn luôn cảm giác mình là một kẻ đang ngụy trang một cách sơ sài.
Giống như khi hắn chĩa súng vào tên thú nhân thì hắn tuyệt đối không thêm một phép chữa trị, và nếu như hắn đã bắt tội một ai đó, cho dù đối phương có vô ý hay cố ý đi chăng nữa thì treo cổ hoặc c·hặt đ·ầu là kết cục duy nhất.
Diệt cỏ thì phải diệt tận gốc, để thừa căn thì gió xuân thổi nó lại mọc.
Đó là đạo lý mà Johan thờ, và hắn thường thường không cho bất kỳ ai có cơ hội ghi hận hắn. Dù sao sợ hãi sẽ giúp cho con người khắc ghi lời hắn nói hơn là sự ân cần. Nhưng mà, thói quen như một tên bạo chúa máu lạnh ấy đối với một người lập chí muốn một cuộc đời mới lại phi thường mâu thuẫn.
Nó làm cho hắn cảm giác rất khác lạ, theo chiều hướng tệ đi, mặc dù Johan không nghĩ hành động của mình là thánh mẫu vì chỉ có những tên cuồng sát từ trong nhận thức mới cảm thấy g·iết một sinh mệnh vô tội là điều đương nhiên chứ không phải là g·iết một sinh mệnh dám cản đường mình.
"Không ngờ có một ngày ta sẽ phải suy nghĩ những điều này." Johan cười khẽ.
Và đối mặt với những chuyện nghĩ không ra thì cách tốt nhất của hắn là không nghĩ nữa. Johan lờ đi sự giả tạo một cách khiến chính hắn cũng khó chịu.
Mà cũng nhờ vậy, hắn có thời gian như một đứa trẻ thông thường, không phải đấu tranh, không phải lo lắng để rồi vào hầu hết những thời điểm hắn không đi kiếm chuyện thì hắn rảnh, và ngày mai hắn cũng rảnh nếu như Keneth không nổi hứng lôi hắn vào quân doanh.
Thế nên những lúc yên bình như thế này thì Johan thường leo lên một tán cây, ngắm nhìn lấy bầu trời của thế giới này.
Ở kiếp trước hắn rất ít khi ngắm nhìn bầu trời, và lần duy nhất mà hắn nhớ là bản thân đang chạy vào một con hẻm tối tăm. Cũng kể từ đó Johan nghĩ mình không có thời gian để nhìn thấy những khoảng khắc đặc biệt trong ngày, như không khí trong lành của buổi sáng, hoặc sự tĩnh lặng của một buổi ban trưa như vầy.
Trong rừng gió rất mát, còn Johan lại thoải mái tựa lưng vào một cành cây lớn.
Bầu trời ở đây rất trong, không mây, cũng không có mặt trời gay gắt, hay mặt trăng tròn vành vạnh mà chỉ có những ngôi sao tạo ra ánh sáng cho cả ngày lẫn đêm. Và ở nơi đây, nó là đại diện tiêu biểu cho một thứ sức mạnh huyền bí chiếu rọi khắp từng mảnh đất một, cho dù những sinh linh có trí tuệ đều tự động thức tỉnh một ngôn ngữ chung rồi phát triển ra ngôn ngữ có những ý nghĩa hoàn toàn khác nhau thì nó vẫn được gọi với một ý nghĩa duy nhất.
Sông căn nguyên!.
Đó là cội nguồn sức mạnh, là câu trả lời cho mọi câu hỏi, cũng là nơi ghi khắc những truyền kỳ đ·ã c·hết đi hay đang được sinh ra.
Mà Johan được sinh ra với khả năng quan sát dòng sông này. Hắn có thể biết trước một phần tương lai, bắt lấy những người sinh ra để trở thành truyền kỳ có liên hệ với bản thân, hay chỉ đơn giản là dùng chúng để tái tạo các công thức chế tạo ra những trang bị siêu việt lấy thời đại này.
Chúng là những kỹ năng khá tuyệt nếu như Johan vẫn còn chút nào dã tâm trong người. Đáng tiếc, hắn bây giờ cũng không khác một thiếu niên có tâm tư thâm trầm một tí mà thôi.
Và rồi, cũng như mọi lần, Johan lại bắt đầu quan sát sông căn nguyên.
Mà chính lần quan sát này làm cho hắn cảm thấy mình phải lắc đầu một cái.
"Thêm ba, lại còn là nữ."
Nhưng hắn nghĩ nghĩ lại liền bỏ qua vấn đề dường như đang có một thế lực, hay một kẻ nào thuộc phe tà giáo đang giương lá cờ harem lên phấp phới trong gió mà bắt đầu định ra kế hoạch kiếm công việc cho những người này làm.
Bán Elf mà hắn sắp nhận thuộc về dạng thiên phú chiến đấu điểm đầy, nhưng cần phải chú ý về giáo dục nhân cách, nếu không, nàng ta dễ vặn vẹo vì quá khứ không thua kém hắn là mấy, mặc dù hắn không nghĩ mình giỏi về việc định hướng nhân cách cho lắm. Hai nhân loại có vẻ là một cặp song sinh, lại có thiên phú về nghiên cứu thì cần soạn lại đống sách giáo khoa mà hắn đã chuẩn bị, còn một thú nhân nữa khá mơ hồ nên tạm thời để đó
Thế là, hắn dễ dàng định ra một kế hoạch cho mình bận rộn vào ngày hôm nay và cả những ngày sau.
Mà trước tiên, Johan nghĩ mình nên luyện tập trước một nụ cười sao cho thật ấm áp, cả những lời nói như thế nào để nói với những thuộc hạ mà hắn không thể thống trị bằng sự sợ hãi và lợi ích đơn thuần này.
....
Tại một thị trấn cách thành Genk năm giờ ngựa chạy. Tên thương nhân béo ục ịch cuối cùng cũng trở về hang ổ cùng với một lượng thức ăn gấp đôi so với mọi khi được chở bởi một xe ngựa. Vì thứ chúng buôn bán là nô lệ nên tên thương nhân này xây hẳn một cái trại gần thị trấn với hơn sáu mươi tên đàn em.
Rồi sau khi thức ăn cùng rượu được tay thương nhân đưa vào trong một cái trại bốc đầy mùi h·ôi t·hối của những kẻ lâu ngày không tắm rửa và điều kiện vệ sinh cực kỳ kém thì bọn chúng bắt đầu chè chén vào cả ban ngày, trong khi đốt lửa lên nướng những que bắp ngô tươi.
Công việc của lũ chẳng khác gì c·ướp này cũng chẳng có gì nhiều hơn như thế, một cuộc sống chỉ vui lên khi có rượu và gái khiến cho trái tim cùng trí óc chúng dần băng hoại. Mà thông thường, vào cuối những buổi chè chén như vầy, chúng thường bắt đầu thêm một bữa tiệc khác đầy tiếng rên la của phụ nữ. Nhưng vì Ian bảo rằng bọn họ đang có một cuộc làm ăn lớn nên chúng đành miễn cưỡng nhịn xuống cơn khát dục của mình.
Đối với việc này thì Ian làm rất kỹ, hắn đã tốn công mua thức ăn cho đám nô lệ nên cũng không thể để lũ t·inh t·rùng lên não ảnh hưởng gì đến những món hàng phải thật tốt vào ngày mai.
Vì thế nên hắn còn nhờ tay đầu bếp nấu cho một nồi cháo to với đầy rau củ, rồi lại kêu hai tên đàn em xách chúng tới nơi giam giữ lấy đám nô lệ mà theo hắn kể là rất tốt. Sau đó, bọn chúng bước tới một khu vực còn h·ôi t·hối hơn cả cái trại, ở đó, đầy những ruồi và bọ thỏa thích rong chơi xung quanh những nô lệ bị xích lại. Thế nhưng chúng ta đừng tin lời của một tên thương nhân nô lệ là được, và cùng lắm chỉ có phân nửa nô lệ ở đây là đạt yêu cầu của hắn ta.
Dù sao thì, những thành trì đều có một đội săn nô lệ phục vụ cho chính họ. Còn những kẻ muốn kiếm tiền như Ian thì phải luôn sẵn sàng bị ép giá bởi những món hàng có chất lượng thấp. Nhưng ngày hôm nay, Ian đã đánh hơi được một món hời béo bở vượt qua cả thứ hắn từng tưởng tượng về cuộc giao dịch với thành Genk.
"Chúng mày, trông cho kỹ con bán Elf cho tao, nếu ngày mai mà nó xảy ra vấn đề thì tao sẽ nướng sống bọn mày y như lũ thú nhân nướng người."
Hắn nói một cách hung bạo khi tiến về căn phòng chuyên giam giữ nô lệ có giá trị cao cùng với hai tên đàn em mặt mày bặm trợn.
Lúc này, cả hai tên đàn em không ngoại lệ đều gật đầu lia lịa mà đồng thành đáp:
"Cứ tin ở chúng tôi."
Thấy vậy, Ian gật đầu một cái, rồi hắn lại hỏi:"Nó sao rồi?."
"Tôi không chắc," Một tên đàn em đáp lại Ian."Ánh mắt của con bán Elf đó trông vô hồn lắm."
Mà đáp lại lời của tên là em là giọng chửi của Ian. Hắn nói:
"Mày bị ngu hả, cái tao hỏi là tính trạng sức khỏe của nó thế nào. Còn lũ bán Elf không có pháp thuật có địa vị như thế nào đối với người Elf thì ai mà chẳng biết, nói thật, cái đám đó không thiện lương như tụi mày vẫn nghe đâu."
"Hoàn toàn bình thường, ngài đã nhắc nhở chúng tôi chăm sóc thật kỹ nó, và may mắn là con này vẫn còn có thể ăn với uống được."
Tên đàn em của Ian lại đáp, hắn dường như đã quá quen với tên thương nhân đối với người có địa vị thì khúm núm như chó, mà đối với người thấp hơn lại hung bạo như sói nên không có một biểu lộ nào đáng để kể trên khuôn mặt của hắn ta.
Dù sao, gã vẫn đối đãi khá tốt với thuộc hạ khi bọn chúng kiếm được, ngoại trừ tính cách hay lầm bầm lào bào lũ quý tộc như bây giờ.
"Tốt, nó là mấu chốt để bọn mày ngày mai có rượu và có gái đấy. Mày biết không, lũ quý tộc ưa trò cứu rỗi những đứa bị bệnh tâm lý như thế này, mà, tao cũng đã thấy có những đứa chơi chán rồi vứt, hay đơn thuần thích n·gược đ·ãi những con này."
Nói xong, cả ba tên buôn nô lệ đã đến được căn phòng đặc biệt dành cho nữ Elf, thậm chí cái nơi này còn sang quý hơn phòng của đám đàn em của Ian khi có chăn nệm, cả bồn vệ sinh cho những nô lệ từng bị nhốt vào đây.
Và lúc này, chủ nhân tạm thời ở đây là một bán elf có một thân thể chừng mười hai tuổi, với mái tóc màu bạch kim ố bẩn che khuất cả khuôn mặt, và thân thể của nàng ta có hơi ốm yếu. còn làn da trắng như một người bệnh tật lâu ngày. Nhưng nếu có gì đó thu hút sự chú ý hơn nữa là nữ Elf hiện tại đang ngồi dựa vào bức tường gỗ, ánh mắt vô hồn nhìn vào một bên tường khác, lại cộng với khung cảnh lờ mờ của phòng giam cũng đủ khiến cho nhịp tim của những người bước vào chỗ này tăng lên một nhịp.
Mà cũng chính điều này là nguyên nhân khiến cho bán Elf không phải xích tay xích chân lại, dĩ nhiên, nàng ta được hai tên đàn em thân tín của Ian trông coi mỗi ngày.
Rồi khi vừa vào căn phòng, Ian đã móc trong túi ra một nắm thịt khô mà hắn đã phải nhéo đùi để mua về, sau đó lại giang hai cánh tay đầy mỡ của mình lên nói:
"Nhóc con, tao có quà cho mày."
Nữ Elf không đáp lại Ian, nàng ta cũng chẳng có phản ứng gì khi cả ba tên buôn nô lệ bước vào.
Nhưng Ian đã đến thì hắn đâu thể bỏ cuộc. Vậy nên tay thương nhân nhét nắm thịt khô vào tay nữ Elf, rồi lại thỏ thẻ nói:
"Tao thề, ăn nó cho có sức rồi ngày mai tao sẽ dẫn mày tới một chỗ tốt đẹp. Phải, cứ tin tao, nhưng nó còn tùy thuộc vào thái độ của mày."
Đáng tiếc, Ian không tìm được bất kỳ sự thay đổi nào trên gương mặt của nữ Elf. Điều này làm cho hắn ta mất hết cả hứng để nói chuyện nên tay thương nhân liền đứng dậy rồi rời đi ngay sau đó.
Rồi thời gian trôi thật nhanh, chẳng mấy chốc đã đến buổi đêm, cả căn phòng chìm vào đêm tối cùng những thanh âm náo nhiệt vọng từ đống lửa cách đó xa thật xa. Nữ Elf mới cử động cánh tay của mình để cho đồng thịt khô vào bờ môi khô khốc, theo sau đó là tiếng nhai trầm lặng vang lên.