Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Có Một Tòa Thành

Chương 2




Chương 2

Thế là, cuộc trò chuyện giữa Johan và tay thương nhân đã kết thúc như vậy, và cùng với một lời hứa rằng rạng sáng ngày mai thì hắn ta có thể nhìn thấy những nô lệ không một chút sứt mẻ nào. Dĩ nhiên, chính Ian cũng không dám để cho những nô lệ này sứt mẻ. Thậm chí, để đảm bảo 'Sức sống' của những món hàng này nên khi ôm một túi vàng từ tay của Harl thì hắn còn bỏ ra thêm một đồng vàng để mua thức ăn, rồi hào hứng phi ngựa về.

Còn về phía Johan, dưới sự hộ tống của Harl, hắn bước ra khỏi trụ sở tạm thời để đến với lâu đài lãnh chúa được xây dựng hoàn chỉnh từ những tháng đầu tiên. Nơi đây thì cũng như bao lâu đài của những thành trì khác, mặc dù những bông hoa được trồng xung quanh lâu đài, với sự kiến nghị của những người đã từng làm cho quý tộc vẫn còn chưa mọc mầm nên trông khá hoang sơ.

Hoặc nói đúng hơn, một lâu đài nằm ở giữa những phiến đất còn vết cày xới qua chắc chắn không có một thẩm mỹ nào đáng để nói ngoài con đường rải sỏi dẫn tới cánh cửa gỗ nặng nề. Và nếu đây là một mùa thu rợp lá úa nữa thì chỗ này có thể được xếp vào một trong những cảnh phim về một lâu đài bỏ hoang, hay chuyện về một số tác phẩm liên quan đến thần thoại phương Tây, mặc dù, theo lý thuyết thì thế giới này cũng thuộc về thể loại đó.

Mà vào thời điểm này, trời đã gần trưa, ánh nắng của mùa xuân ấm áp chiếu xuống mặt đất khiến cho những người sống ở nơi đây thường quên rằng mùa đông phương Bắc kinh khủng như thế nào.

Johan cùng Harl không nhanh không chậm vượt qua những túp lều, hay những đội nô lệ đang làm việc ở khu vực ngoại thành để đến với một đại sảnh đơn sơ.

Không có quá nhiều những bức tranh đắt tiền, hoặc những thứ tương tự vậy đối với một gia tộc có ước mơ xây dựng một thành trì cho mình ở phương Bắc. Vậy nên, lâu đài này được xây dựng cũng khá đơn giản với hai cái hành lang dài dẫn tới phòng bếp và phòng ăn, một lối đi lên trên lầu hai gồm văn phòng cùng vài phòng dùng để trưng bày những thứ kỷ niệm lấy nhà Genk, và cuối cùng là lầu ba với những phòng ngủ xen kẽ nhau.

Mà Johan, người vừa trở về lâu đài liền bước đi tới phòng ăn, nơi cha của hắn, Keneth Genk đang dùng bữa với một nồi khoai tây hầm.

Đúng vậy, là để một nồi khoai tây ở trước mặt rồi lấy muỗng múc ăn chứ không phải là để vào một thứ gì đó như tô, hoặc dĩa. Thế nhưng, không môi ai thắc mắc về vấn đề này cả. Vì như một người từ nhỏ đã bị ném vào quân doanh thì Keneth vẫn bận tâm một chút đến mặt mũi của mình đối với Johan nên không dùng tay bốc ăn.

Còn vì sao ở trước mặt của Keneth không phải là một nồi thịt hầm, hay xương sườn gì đó thì là do phương Bắc rất hiếm thịt. Và vấn đề này cũng tồn tại ở phương Nam, khi ngành chăn gia súc của cả một đế quốc chỉ duy trì ở mức quy mô rất nhỏ, trái lại, nhờ những địa mạch mana cùng ma lực thì ngành nông nghiệp trở thành nguồn thức ăn chủ lực của nhân loại.



Thế nên, người cha đang độ tuổi trung niên với một bộ râu quai nón kia phải ăn có đến hai tới ba nồi khoai tây mỗi bữa ăn.

Và rồi, vào thời điểm này, Keneth múc một củ khoai tây cho vào miệng nhai ngon lành, trong khi hắn giơ tay lên chào đứa con của mình.

Trong nhà Genk là như thế, không có quá nhiều quy củ rườm rà. Và kể từ khi mẹ của Johan do khó sinh mà c·hết thì nhà Genk trên cơ bản chỉ còn một mình đứa nhóc chưa tới mười hai tuổi kéo dài hương hỏa. Ít nhất, Keneth đã thề rằng mình không bao giờ lấy vợ mới.

Mà thấy vậy, Johan liền bước vào bàn ăn, nhẹ nhàng kéo một cái ghế ra để ngồi vào. Rồi hắn ta nói:

"Hai ngàn đồng vàng."

"Có điều gì làm con hứng thú sao? Ta tin với mức giá đó thì không một tên thương nhân nào dám câu kéo thời gian quá lâu." Keneth nuốt đống khoai tây xuống cổ họng, lại phi thường hứng thú hỏi lại.

Bởi vì ông trời lấy đi vợ của hắn, nhưng để lại cho Keneth một thiên tài bẩm sinh. Từ bé, Johan đã tỏ ra bản thân là một đứa trẻ phi thường, khi một tuổi đã có thể hoàn thành tất cả những gì cần học tập của đứa trẻ phải lên mười. Sau đó, những việc mà con trai của hắn làm cũng khiến cho Keneth đôi lần phải lấy đồng bối phận để nói chuyện với một đứa nhóc còn chưa cao đến một phần tư mình. Song, điều này chỉ làm Keneth thêm yêu quý Johan hơn.

Nhưng cũng vì vậy mà Keneth đã nở một nụ cười đầy ẩn ý khi nghe Harl nói.

"Một bán Elf thưa lãnh chúa."



"Một bán Elf ư? Thật khó tin là có người lại vận chuyển đến tận phương Bắc," Keneth nhắc lại."Hẳn là loại không thể sử dụng được ma thuật rồi, và ta cũng chẳng lo những điều phiền phức từ những người Elf sau này."

Nhưng khi vừa dứt lời, Keneth lại nói, lần này là với giọng điệu của một người cha với đứa con:

"Johan, hãy luôn nhớ và tuân thủ gia huấn của nhà Genk. Hãy yêu khi chắc rằng mình đang dùng cả trái tim, nếu không, con chỉ là một thằng khốn thôi."

"Nhưng mà, nói đi vẫn nói lại. Gia tộc của chúng ta đang trong thời kỳ khó khăn nên ta khuyên con vẫn là lấy hai bà vợ trở lên chứ đừng như ta, quyết định nhà Genk bằng cảm xúc."

Nói xong, Keneth lại múc một củ khoai tây cho vào miệng nhai tiếp.

Còn Johan, người nãy giờ vẫn ngồi nghe trong yên lặng liền quay sang Harl nói:

"Harl, lấy giúp ta bánh mì cùng súp."

Sau đó, khi Harl vừa khuất bóng, hắn lại cười cười lên tiếng:" Có thể cha không tin nhưng con cảm nhận được người Elf đó sẽ là cận vệ trung thành nhất mà con có trong tương lai."

Đáp lại lời Johan là một tiếng cười phát ra từ Keneth, mặc dù hậu quả của tiếng cười đó là hắn phải uống một ngụm súp lớn để nuốt trôi hết mớ khoai tây kẹt trong cổ họng.



Rồi sau đó, Keneth lại nói với vẻ châm chọc:"Một mỹ nữ người Elf làm hộ vệ nghe cũng hay đấy, không hổ danh là con trai của ta."

Mà Johan lúc này lại như chẳng hề để ý đến sự châm chọc trong lời của Keneth, hắn nghiêm trang nói:

"Đó là chuyện trong tương lai, còn bây giờ, chúng ta còn bao nhiêu kinh phí."

"Năm phần đi. Ta vẫn luôn bất ngờ khi thứ mà con gọi là xi măng lại giúp chúng ta kiếm, và tiết kiệm được nhiều như vậy." Keneth trả lời một cách nghiêm túc.

"Vậy thì, con có một đề nghị về hệ thống cống ngầm."

"Ý con là hệ thống dưới mặt đất như vương đô. Nhưng Johan à, thành Genk bây giờ không cần hệ thống giúp cho hàng tỷ người có thể xử lý chất thải như vậy, hay ít nhất, ta không cho là sáu mươi ngàn người bao gồm cả q·uân đ·ội lại cần một thứ tốn kém như thế."

Phải, Keneth cho rằng những binh sĩ và ngươi dân có thể giải quyết ở sông ForstLead thay vì xây dựng một hệ thống cống ngầm như lời của Johan, nếu như hắn không hiểu nhầm ý nghĩa của một hệ thống được duy trì bởi đá mana hàng tháng.

"Không, không phải là loại cỡ lớn như thế," Johan bình tĩnh giải thích."Chúng ta sử dụng loại cỡ nhỏ, hoặc nói cách khác thì con định làm một cái khung trước khi xây dựng một hệ thống cống ngầm thực sự vào trong tương lai."

Nghe lời của Johan nói, Keneth hơi nhíu mày để suy tư. Nhưng cuối cùng, hắn ta nhún vai một cái, giọng tùy ý đáp:

"Ta hy vọng thấy được một bản vẽ chi tiết của con, Johan à."

Johan nói: "Cha sẽ thấy nó vào sáng mai."