Ta Có Một Tòa Đạo Quan

Chương 81




“Cha.” Phó Thị Lang cũng biết tính cách của phụ thân nhà mình, chỉ là có những việc ông vẫn phải nói rõ: “Ta biết ngài làm vậy là vì tốt cho mọi người trong phủ, nhưng nếu vì tiền bạc mà khiến mấy huynh đệ trở nên xa cách thì không phải đã lẫn lộn trước sau rồi hay sao? Gia hòa vạn sự hưng. Tuy một trăm vạn không phải là một số quá lớn, nhưng tổng số tiền còn lại trong phủ bây giờ cũng chỉ ngang khoản này mà thôi. Nếu mang tất cả dùng cho ta thì ba vị ca ca sẽ nghĩ thế nào đây?”

Mặc dù giờ bọn họ chưa phân gia, nhưng người nào cũng có vợ con cả rồi. Trong lòng mỗi người đều tự tính toán lợi ích cho bản thân, ông cũng không muốn vì chuyện tiền bạc mà khiến người nhà trở nên xa cách.

Phó Thị Lang thấy phụ thân đã dịu xuống, nói tiếp: “Hơn nữa vụ án của ta cũng không phải quá nghiêm trọng, thánh nhân chỉ là tạm thời đặt ta sang một bên mà thôi, chức quan của ta vẫn còn, cùng lắm thì chờ một chút. Chúng ta làm vậy có khi lại biến khéo thành vụng.”

Quốc công gia nghe vậy thì thở dài: “Lời này của con cũng không phải không có lý, nhưng các ca ca con đều nhờ có con thì mới được nhàn hạ thế này, lần này cũng chưa chắc bọn họ sẽ từ chối. Nếu đã là người một nhà thì tất nhiên nên giúp nhau vượt qua khó khăn. Con đừng nói nữa, cùng lắm thì dùng đến tiền chung để giải quyết việc này.”

“Cái gì?” Phó Thị Lang vẫn muốn nói thêm gì nữa, có điều Quốc công gia đã xua tay, ra hiệu cho ông đừng lên tiếng.

Hai cha con lần lượt rời đi, Quốc công gia trở về chính viện, sai thị nữ bên cạnh đi lấy sổ sách trong kho tới.

Ông ta đồng ý cuộc giao dịch này chủ yếu là vì bản thân ông đã lén dành dụm được bảy mươi vạn bạc, vậy nên sự tự tin cũng cao hơn nhiều.

Giờ dùng số bạc này giải quyết việc trước mắt cũng không phải là không được.

Ngay khi Quốc công gia đang kiểm kê lại tiền riêng của mình, đám hạ nhân hầu hạ trong chính viện biết chuyện thì hai mặt nhìn nhau.

Con hổ già rồi sẽ không khiến bọn kiến phải sợ hãi nữa. Để biết được chuyện xảy ra ở chính viện, các phòng đều đút lót không ít cho đám hạ nhân ở đây.

Cuối cùng cũng có tác dụng.

Sau một đêm, chuyện Quốc công gia dùng tài sản riêng của mình để giúp đỡ lão tứ đã truyền khắp Quốc công phủ.

“Dựa vào cái gì chứ? Ai cũng là con của ông ấy, nếu số tiền này rơi vào túi lão tứ thì ngay cả chút nước luộc chúng ta cũng không vớt được.”

“Quốc công gia đúng là quá hồ đồ, có phải ông ta đã sớm quên mình còn có đứa nhi tử này nữa không vậy?”

“Một khi cầm số tiền này ra ngoài, lão đại thì có tước vị, lão tứ có gia sản đồ sộ, còn ngươi thì sao, ngươi được cái gì chứ? Bản thân đã không có chức tước, tiền bạc cũng không, ta gả cho ngươi là vì cái gì đây chứ?”

Nữ nhân ở nhị phòng và tam phòng liên tục oán trách, ít nhất cũng có thể khơi gợi lòng căm phẫn của đám nam nhân này lên.

Chẳng lẽ là vì lão đại ra đời sớm hơn bọn họ, lão tứ học giỏi hơn bọn họ, chỉ vì vậy mà bọn họ phải dâng tay nhường phần tài sản của mình à?

Bọn họ càng nghĩ càng thấy không cam lòng.

Mặt trời vừa ló dạng, Quốc công gia đang ăn điểm tâm buổi sớm thì hai nhi tử đã cùng đến. Sau một hồi thăm hỏi, lời trong lời ngoài của bọn họ đều đang nhắc tới chuyện phân gia.

Quốc công gia hiện giờ chỉ mới sáu mươi tuổi, còn chưa đến mức hồ đồ. Ông ta không ngờ mình vẫn còn sống mà nhi tử đã muốn phân gia, chưa nghe hết đã nổi giận lôi đình, ném chén cháo về phía hai huynh đệ ngồi đối diện: “Muốn phân gia thì đợi ta chết hãy nói!”

Chỉ một chút chuyện xảy ra trong chính viện cũng có thể nhanh chóng truyền ra ngoài, huống chi là chuyện lớn như vậy. Sau khi thế tử biết chuyện thì lập tức mắng chửi hai đệ đệ của mình một phen.

Phó Nhị và Phó Tam tuy không dám nói lại phụ thân, nhưng trước mặt huynh đệ mình thì lại khác.

Bọn họ thấy lão đại mắng mình cũng bắt đầu nói móc nói mỉa, tỏ vẻ đại phòng là người nhận được nhiều lợi ích nhất, tất nhiên là sẽ không muốn phân gia, dù sao người mất máu đều là đám huynh đệ, bản thân mình thì đâu mất miếng thịt nào.

Thế tử tức tới mức muốn động tay động chân với bọn họ.

Cuối cùng Phó Thị Lang phải ra mặt khuyên can hai ca ca mình, lúc này mới ngăn được những chuyện mất mặt.

“Nhị ca, tam ca, có chuyện gì chúng ta tới thư phòng rồi nói.” Bọn họ đứng ở giữa đường như vậy chẳng khác nào làm trò cười cho bọn hạ nhân.

“Không cần.” Phó Nhị cười lạnh: “Dù sao chúng ta đều trở mặt hết rồi, lão tứ cũng đừng giả vờ làm người tốt nữa. Suốt mấy năm nay đại ca nhận được không ít lợi ích, ngươi cũng đâu kém cạnh gì. Trước đây khi ngươi vừa đỗ tiến sĩ, gia đình đã chuẩn bị cho ngươi bao nhiêu tiền, chính ngươi là người hiểu rõ. Giờ ngươi đã làm quan, phụ thân còn bỏ ra một số bạc cực lớn cho ngươi. Cuối cùng, tất cả lợi ích đều thuộc về hai người các ngươi, ta và lão tam chẳng có gì cả. Chúng ta chỉ là muốn lấy lại công bằng cho mình mà thôi, vậy mà quay đầu lại còn phải mang tiếng xấu.”

Phó Tam và Phó Nhị nói xong thì giận dỗi bỏ đi, Phó thế tử cũng phất tay áo trở về phòng. Chỉ còn một mình Phó Thị Lang, y ra lệnh cho đám hạ nhân không được phép để chuyện này truyền ra ngoài.

Phó Ngũ Nương ở nội viện nghe được tin tức này thì trong lòng bắt đầu coi thường tầm nhìn hạn hẹp của hai vị thúc thúc, nàng ta nói với Liên Diệp: “Tầm nhìn của bọn họ đúng là nhỏ hơn lỗ kim mà, chỉ vì một chút tiền vặt mà bỏ cả mặt mũi.”

Hai người này đúng là bùn nhão không thể trét tường, ngay cả chuyện quan trọng như vậy cũng không nhận thức được thì dù là ai cũng chẳng thể đỡ bọn họ đứng thẳng nổi.

Nếu phân gia, đại phòng sẽ chỉ còn một mình phụ thân, người ngoài dù sao cũng sẽ kém hơn nữ nhi ruột thịt của mình. Tới lúc đó nàng ta có thể nhân cơ hội này mà nối lại quan hệ với phụ thân rồi.

Phó Ngũ Nương nghĩ tới đây thì lập tức đi tiếp cận nhị thẩm, xúi giục bà ta. Nhị phu nhân và Tam phu nhân sau khi trở về phòng lại càng oán hận.

Vì xảy ra chuyện này mà không khí trong phủ Định Quốc Công ngày càng tệ, tuy các chủ nhân không hề thay đổi sắc mặt nhưng vết nứt đang ngày một lan rộng, chỉ đợi đến lúc bị xé rách hoàn toàn.



Tửu lầu Thái Bạch.

Phó Thị Lang nhìn nữ tử bí ẩn trước mặt, nói: “Phó quan chủ, thật xin lỗi. Giao dịch mà phụ thân ta đã nói, bọn ta muốn hủy bỏ.” Ông nói xong thì đẩy tờ ngân phiếu trước mặt tới: “Đây là thành ý của chúng ta, xin ngài nhận lấy.”

Phó Yểu không nhận, chỉ nói: “Phó đại nhân nghĩ rằng kết thúc giao dịch giữa chúng ta thì vết rách tình cảm giữa mấy huynh đệ các ngươi sẽ không còn nữa à? Với một số người nào đó, tiền bạc còn quan trọng hơn tình cảm nhiều.”

Phó Thị Lang nhíu mày: “Chuyện của Tam Nương trước đây, Phó gia của chúng ta rất biết ơn ngài, nếu ngày sau có cơ hội, ta chắc chắn sẽ báo đáp. Còn bây giờ thì mấy chuyện này là chuyện nhà chúng ta, không cần Phó quan chủ phải bận lòng lo lắng.”

“Việc nhà của ngươi?” Phó Yểu cười, kéo dải lụa trên mặt xuống, dùng đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn về phía nam nhân trung niên: “Tuy mắt ta đã mù nhưng lòng thì không, còn ngươi rõ ràng không mù mà lại cứ một mực tự lừa gạt chính mình.”

Phó Thị Lang đối diện với đôi mắt nàng, thoáng ngơ ngẩn, hỏi: “Phó quan chủ có ý gì?”

“Ý của ta không quan trọng, chỉ cần ngươi không hối hận là được.” Phó Yểu đứng dậy rời đi.

Dải lụa màu đen kia vẫn còn để lại trên bàn, Phó Thị Lang định cầm lên nhưng cuối cùng cũng không chạm tới, sai người đem cất đi, dặn tiểu nhị trong tiệm nếu cô nương lúc nãy tới nữa thì trả lại cho nàng.



Tối đó, thánh nhân vẫn đang ngồi phê tấu chương.

Cửa Ngự Thư Phòng đột nhiên bị người ta dùng một chân đá văng, gió lạnh tiến vào khiến giấy mỏng bay tán loạn.

Đại thái giám sợ tới mức toan keey lên gọi người, nhưng khi thấy người tới là ai thì tiếng nói lập tức nghẹn lại cổ họng. Thánh nhân vốn đã khá không vui, ngẩng đầu thấy Phó Yểu thì tất cả khó chịu đều bị đè xuống.

“Phó quan chủ đúng là khách quý hiếm khi tới.”

Phó Yểu cũng lười chào hỏi hắn, nói thẳng vào mục đích: “Ta muốn làm một giao dịch với bệ hạ.”