Ta Có Một Tòa Đạo Quan

Chương 68




Ngày hôm sau, Thiên Huyền Tử tới Vĩnh An Hầu phủ đầu tiên.

“Mỗi năm, cứ tới ngày giỗ của Vĩnh An Hầu thế tử, Vĩnh An Hầu phu nhân đều sẽ nhờ chưởng giáo tới nhà. Năm nay lão chưởng giáo đã không còn, tất nhiên sẽ do ngài tới.” Đạo đồng sợ hắn không hiểu, đứng cạnh vội giải thích: “Vĩnh An Hầu là nhà mẹ của Hoàng hậu nương nương, hầu phu nhân rất hào phóng, lần nào cũng chừng năm trăm lượng bạc trở lên. Chưởng giáo chắc chắn phải làm thật tốt.”

Thiên Huyền Tử “ừ” một tiếng, nghe nói Vĩnh An Hầu phu nhân cực kỳ yêu thương người con thứ, thế nên khi người đó gặp chuyện ngoài ý muốn, bà ta vẫn giữ lại tước vị thế tử cho hắn ta, mãi vẫn không để tiểu hầu gia kế thừa.

Nếu là gia tộc khác, thấy chuyện như vậy thì đã sớm ồn ào nhốn nháo, làm gì có lý để một người đã chết chiếm mãi vị trí thế tử, nhưng Mẫn tiểu hầu gia trước giờ không nhắc tới vị trí thế tử, tính tình quả thật tốt tới kỳ cục.

Xe ngựa vừa tới Vĩnh An Hầu phủ, quản gia tự mình mời người vào trong.

Vừa vào cửa, Thiên Huyền Tử đã thấy Mẫn tiểu hầu gia đi về phía mình.

“Ta đưa quốc sư vào trong.” Mẫn Dục để quản gia đi làm việc của mình, sải bước đằng trước dẫn đường cho hắn.

Nhưng không biết có phải trước giờ hắn chưa từng cẩn thận quan sát vị quốc gia mới này không, Mẫn Dục có cảm giác quốc sư mới hôm nay tuấn tú hơn trước kia không ít, làm hắn không tự chủ được mà nhìn nhiều hơn chút.

“Mới mấy ngày không gặp mà mặt mày quốc sư dường như lại càng thêm anh tuấn.” Hắn cũng chỉ nghĩ là do quốc sư mới đã quen với vị trí của mình, vậy nên khí thế mới dần thay đổi, bắt đầu có phong phạm của một bậc cao nhân.

Quốc sư cười đạm bạc: “Đều nhờ vào hoàng ân mênh mông mà thôi.”

Mẫn Dục gật đầu, không nói gì nữa.

Lúc bọn họ đi đến ngoài viện mà thế tử trước kia từng ở, vừa tới hành lang đã nghe được tiếng nức nở của nữ nhân vọng ra từ bên trong, ở cạnh còn có người đang an ủi bà ta.

“…Đừng nghĩ nhiều làm gì nữa, đã nhiều năm vậy rồi, dù bà có nhớ mãi không quên, thế tử cũng chẳng thể trở về được.”

“Đâu phải ta không biết chuyện đó chứ? Nhưng mỗi năm cứ ngày này, lòng ta lại khó chịu không nhịn được.”

Thiên Huyền Tử không biết giọng nói này là của ai, nhưng thấy tiểu hầu gia ngừng bước, trong lòng cũng có thể đoán được chủ nhân tiếng khóc.

“Khó chịu thì khó chịu, chúng ta vẫn cần mặt mũi. Ta nghe nói vừa mới vài ngày trước bà lại dạy dỗ A Dục ngay trước mặt mọi người đúng không? Giờ A Dục đã mười chín rồi, dù bà không thích đi nữa thì tương lai nó vẫn là người kế thừa hầu phủ này, bà phải cho nó chút mặt mũi chứ.” Người đang an ủi nói: “Hơn nữa nói một câu khó nghe, đến khi bà già rồi, bà vẫn cần có A Dục ở bên chăm lo tuổi già, giờ bà biến quan hệ mẫu tử của hai người thành ra như vậy, tội gì phải thế.”

“Chăm lo tuổi già cho ta?” Hầu phu nhân cười lạnh: “Nếu vì việc này mà ta phải nhẫn nhục chịu đựng trước mặt nó, ta thà rằng mình cứ về quách nông thôn ở, làm vậy còn có thể yên tĩnh được chút.”

“Bà nhìn lại mình đi, lúc nào cũng chỉ biết nghĩ tới chuyện gì đâu không. Dù sao A Dục nó cũng là nhi tử của bà, mấy năm qua lúc nào cũng ngoan ngoãn nghe lời, lần nào ra ngoài đều cố tình mua mấy món đồ bà thích về, nhi tử có tốt cỡ nào cũng chỉ tới thế thôi, bà đừng có mà ở trong phúc lại không biết phúc.” Người đó oán trách: “Giờ bà không biết đủ, về sau sẽ phải hối hận đấy.”

“Ta chắc chắn không hối hận.” Hầu phu nhân lau nước mắt: “Ta tìm được một hài tử trong số mấy đứa cháu trai bên nhà mẹ đẻ rồi, đợi sau này ta sẽ để đứa trẻ đó dưỡng lão cho mình. Muốn ta tha thứ cho nó, không thể nào. A Hành bị nó hại chết, ta mãi mãi không bao giờ tha thứ cho nó được.”

“Nhưng chuyện năm đó cũng không phải do A Dục cố ý, đó chỉ là tai nạn ngoài ý muốn thôi mà.”

Thiên Huyền Tử nghe tới đó, biết bản thân không nên nghe tiếp.

Sư phụ đã nói, bí mật trong phủ của quan lại quyền quý tốt nhất là đừng biết nhiều, không tốt cho bản thân. Hôm nay hắn đã vô tình nghe được quá nhiều rồi, chẳng biết có mang lại tai họa gì cho hắn hay không đây.

Thế là hắn không để tâm tới sắc mặt của tiểu hầu gia, chủ động kéo tay đối phương đi về hướng khác.

Mãi tới khi đi hết hành lang, ngay tại ngã rẽ, Thiên Huyền Tử mới hỏi: “Tiểu hầu gia, tiếp đến chúng ta phải đi đâu?”

Mẫn Dục lúc này mới lấy lại tinh thần, nở nụ cười, đáp: “Cứ đi thẳng là được.”

Thiên Huyền Tử thấy dáng vẻ không sao của hắn, chỉ nén tiếng thở dài, cuối cùng cũng không mở miệng an ủi.

Có một số chuyện, không phải một vài câu an ủi là có thể giải quyết được.

Vậy nên không thể nhìn vẻ ngoài vinh hoa phú quý của một người mà suy đoán lung tung, thực tế không ai có thể biết được, sau lưng người đó đang phải mang những vết thương đáng sợ tới nhường nào.



Mãi tới tận trưa, Thiên Huyền Tử mới xong việc, dọn dẹp dụng cụ chuẩn bị chạy lấy người.

Vẫn là Mẫn Dục tiễn hắn ra cửa, sau một đoạn đường im lặng, Mẫn Dục do dự nói: “Quốc sư, chuyện lúc nãy…”

“An tâm, ta biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.” Thiên Huyền Tử nói.

Thiên Huyền Tử nói xong mới kinh ngạc nhận ra lời nói của mình hơi nhiều. Phó quan chủ đã dặn, hắn có thể nói ít được bao nhiêu thì nói ít bấy nhiêu.

“Đa tạ quốc sư.” Mẫn Dục cảm ơn.

Sau khi tiễn Thiên Huyền Tử, Mẫn Dục quan sát bầu trời, gửi thẻ bài xin tiến cung.

Thánh nhân thấy hắn là biết hắn muốn tới gặp Hoàng hậu, lúc này cũng vừa đúng giữa trưa, thế là đi chung với hắn tới Dục Khôn Cung.

Ai ngờ bắt đầu từ hôm đó, ngày nào Mẫn Dục cũng gửi thẻ bài xin được tiến cung vào đúng giờ này, mỗi ngày đều theo hoàng thượng tới Dực Khôn Cung ăn cơm.

Thánh nhân biết mấy chuyện rắc rối ở Vĩnh An Hầu phủ, hơn nữa Hoàng hậu còn rất thương người đệ đệ này, thế nên cũng vui vẻ được gặp hắn mỗi ngày.

Mẫn Dục cũng không tới tay không, mỗi lần vào cung đều cầm theo không ít đồ vật mới lạ, chuẩn bị cho tiểu chất nhi sử dụng.

Hoàng hậu thấy thế thì bật cười: “Giờ nó vẫn còn nhỏ, đệ chuẩn bị nhiều vậy làm gì.”

Mẫn Dục nói vẻ rất đương nhiên: “Đợi nó lớn lên là sẽ có đồ mới, ta chỉ là chuẩn bị trước mọi thứ cho nó mà thôi, không thể để tới lúc đó người khác có mà nó lại không có được.”

Hoàng hậu nhìn đệ đệ của mình, một lúc sau nói: “Đệ là một cữu cữu tốt, cũng là một đệ đệ tốt, còn là một nhi tử tốt. Có một số chuyện, sau này nương sẽ hiểu.”

“Ta biết.” Mẫn Dục cười rất vô tư: “Hơn nữa dù về sau có chuyện gì thì ta còn có nương nương chống lưng mà. Nương nhiều lắm cũng chỉ mắng ta hai câu, ta cũng chẳng mất miếng thịt nào.”

Hai người đang nói chuyện, đúng lúc thánh nhân tới, Hoàng hậu dịu dàng hỏi: “Bệ hạ nói chuyện với quan chủ xong rồi?”

“Ừ, nàng bảo đến ngày mai là Tiểu Ngũ sẽ hoàn toàn khỏe mạnh lại.” Thánh nhân đáp.

Mẫn Dục giờ mới lên tiếng: “Ta đi xem thử ngự thiện đã xong chưa. Bệ hạ đã mệt rồi, nương nương mau chăm sóc cho bệ hạ đi.”

Hắn nói xong nhanh chóng lui ra ngoài, mọi người trong tẩm điện đều đang cười, nghĩ rằng hắn cố ý dành không gian cho đế hậu tâm sự.

Mẫn Dục ra ngoài, đi về phía sau điện.

Lúc này vị Phó quan chủ kia đang nằm phơi nắng trong hậu hoa viên.

Lúc Mẫn Dục bước vào hoa viên, Phó Yểu nghiêng đầu nhìn khí vận bay lượn xung quanh người hắn, xác thật là một người may mắn.

“Phó quan chủ.” Mẫn Dục bước đến đối diện nàng, cân nhắc một hồi, mở miệng nói: “Nghe nói Phó quan chủ có thể thỏa mãn bất kỳ nguyện vọng của bất kỳ ai?”

“Trước đó có một điều kiện.” Phó Yểu sửa lại: “Phải xem người đó có đưa ra được cái giá mà ta muốn hay không đã.”

“Cái này ta biết.” Suốt thời gian qua, hắn cũng hỏi thăm được mọi thứ liên quan: “Ta có một vị ca ca, việc này chắc ngài biết, ta muốn biết huynh ấy hiện đã đầu thai chuyển thế chưa?”

Phó Yểu đáp rất nhanh: “Chưa.”

“Vậy hồn phách của huynh ấy…”

“Vẫn còn trên thế gian này.” Phó Yểu nói: “Trước đây không phải nhà ngươi còn làm một tràng pháp sự sao? Hắn đã về nhà một chuyến đấy.”

“Thật sao?” Mẫn Dục kinh ngạc, vui mừng hỏi: “Huynh ấy vẫn còn ở đây?”

Suốt nhiều năm qua, hắn vẫn luôn tìm đủ loại kỳ nhân dị sĩ, chính là để có thể gặp lại ca ca một lần, không ngờ ca ca thật sự không hề rời đi.

Phó Yểu nghiêng đầu nhìn hắn: “Ta thậm chí còn có thể dẫn ngươi đi gặp hắn. Có điều phải xem ngươi trả giá gì đã.”

“Ngài muốn gì ta đều sẽ cho ngài.”

“Là người hào phóng.” Phó Yểu đứng lên: “Chúng ta có thể xuất phát ngay cũng được.”

Mẫn Dục cố kìm nén cảm xúc, nói: “Đợi một chút. Cơ hội để ta có thể ăn cơm với nương nương không nhiều, ta muốn ăn xong bữa cơm này với người đã.”

Phó Yểu ra vẻ hắn cứ tùy ý.

Sau bữa cơm trưa, Mẫn Dục nhìn ngắm tiểu chất nhi một lúc rồi mới từ biệt Hoàng hậu.

“Thần đi trước.” Mẫn Dục nói với Hoàng hậu: “Nương nương nhất định phải bảo trọng thân thể.”

“Đệ vẫn nên tự chăm sóc bản thân hơn chút đi.” Hoàng hậu nói: “Đừng để ta phải lo lắng.”

“Sẽ không đâu.” Mẫn Dục cười tới độ hai mắt cong thành vầng trăng, cúi đầu chắp tay, rời khỏi đại điện.

Phó Yểu dẫn hắn và Tam Nương đi qua cửa Dực Khôn Cung, lập tức xuất hiện ở một lối đi tới chùa Hộ Quốc.

Mẫn Dục nhìn thấy con đường này, lập tức biết mình đã tìm đúng người.

“Ca ca của ta, bảy năm trước đã mất trên con đường này.” Mẫn Dục nhìn cây cối to cao xung quanh, nói: “Khi đó ta vừa mới học cưỡi ngựa, lúc mẫu thân muốn dẫn hai huynh đệ đi bái phật, ta cứ một hai muốn huynh ấy cưỡi ngựa cùng, kết quả con ngựa phát điên, huynh ấy ngã ngựa, gãy cổ.”

“Dù rằng nhiều người nói rằng đó chỉ là tai nạn ngoài ý muốn, không phải là ta sai. Nhưng ta biết đó là lỗi của ta. Lúc đó ta chỉ muốn cho mẫu thân biết, không phải chuyện gì ta cũng không bằng ca ca.”

“Từ nhỏ tới lớn, ca ca lúc nào cũng giỏi hơn ta ở mọi mặt, đọc sách giỏi hơn ta, thông minh hơn ta, cũng được mẫu thân yêu thương hơn ta. Mẫu thân sẽ ôm huynh ấy ngủ, còn ta chỉ có thể một mình nằm trong phòng.”

“Lúc đó ta cực kỳ hâm mộ huynh ấy, đôi lúc còn lén lút tủi thân, ta không thể hiểu, rõ ràng cả hai đều là nhi tử của bà, vậy sao mẫu thân chỉ ôm ca ca mà không ôm ta. Nhưng giờ ta đã hiểu rồi, tay có ngón ngắn ngón dài, lòng người cũng bất công, ta và mẫu thân có lẽ là do duyên phận mẫu tử còn chưa đủ sâu.”

Mẫn Dục nói tới đây thì thở dài một hơi, hỏi Phó Yểu: “Giờ ta có thể đến gặp huynh ấy không?”

“Tất nhiên là được.” Phó Yểu đáp, ánh mặt trời trên đầu bọn họ dần bị mây đen che khuất, phong cảnh xung quanh vẫn tươi đẹp như cũ, nhưng nơi bọn họ đứng lại xuất hiện bóng râm.

Đúng lúc này, Mẫn Dục nghe được có người gọi hắn: “A Dục.”

Mẫn Dục nghe giọng nói này, chậm rãi xoay người lại, thấy dưới tàn cây là vị huynh trưởng nhiều năm không gặp đang mỉm cười nhìn hắn.

Ngay khi Mẫn Dục còn chưa kịp gọi ca ca, nháy mắt đã bị ca ca mình áp sát, hắn chỉ cảm giác được đầu óc quay cuồng, sau đó phát hiện bản thân mình đã đứng sang một bên, còn bên cạnh là “hắn” đã ngã xuống mặt đất.

Ngay khi hắn còn đang mơ màng không hiểu chuyện gì xảy ra, đã thấy Phó Yểu đạp ca ca dưới chân, nói: “Ca ca của ngươi cũng khá là thú vị đấy, vừa mới gặp lại đệ đệ đã ngay lập tức muốn chiếm lấy cơ thể.”

Mẫn Dục đã hiểu, hắn nhìn cơ thể nửa trong suốt của mình, lại nhìn ca ca đang giãy giụa trên mặt đất, cuối cùng cười khổ một tiếng, nói: “Phó quan chủ, thật ra hôm nay ta tới là muốn giao dịch cái này với ngài.”

Có điều hắn không ngờ rằng huynh trưởng lại vội vàng tới vậy, hắn định chậm rãi tâm sự với đối phương, xem ra bây giờ không cần nữa rồi.

“Nghe nói linh hồn khi bị ánh mặt trời chiếu tới sẽ dần tan mất toàn bộ ký ức.” Hắn xoay người nhìn về phía ánh mặt trời sáng rọi, khuôn mặt hiện lên cảm xúc như được giải thoát: “Vậy cũng tốt, vừa lúc để đau thương mãi mãi dừng lại ở thời khắc này.”

“Đợi chút đã.” Phó Yểu ngăn hắn lại: “Ta biết ngươi muốn chết, nhưng mà trước khi chết, có một số sự thật ngươi nên biết, cũng để ngươi được chết nhắm mắt.”

Mẫn Dục xoay người, khó hiểu hỏi lại: “Sự thật gì?”

Phó Yểu đạp Mẫn Hành nằm trên mặt đất một phát: “Sự thật về con ngựa, ngươi muốn tự nói ra hay là đợi ta đánh cho một trận mới nói?”

Mẫn Hành bị nàng đá cực kỳ đau, cả người cuộn tròn lại: “Để ta tự nói.” Nếu hắn ta còn bị đá thêm mấy phát nữa thì không chừng sẽ hồn phi phách tán mất: “Lúc xuống ngựa là ta đã cố ý dùng kim đâm ngựa. Ta chỉ định làm ngươi xấu mặt mà thôi, không ngờ lại tự hại chính mình.”

Mẫn Dục ngây người, đôi mắt hắn ngập tràn đủ loại cảm xúc, cuối cùng chuyển thành thoải mái: “Thì ra là vậy. Thân thể tóc da nhận từ cha mẹ. Hiện giờ máu thịt này coi như trả lại cho bà ấy, ta cũng không còn nợ gì nữa. Còn hồn phách, xem như là thù lao ta đưa cho quan chủ, mong ngài không ghét bỏ.”

Dứt lời, hồn phách của hắn hoàn toàn tiêu tán dưới ánh nắng mặt trời, cuối cùng hóa thành một ánh sáng ấm áp, chậm rãi bay vào tay Phó Yểu.

Phó Yểu vốn chỉ định lấy đi may mắn trên người hắn, giờ lại được nhận thêm một linh hồn trong sáng, vậy mà nàng lại không hề vui vẻ: “Đúng là ngu ngốc, dù sao cũng phải xem cảnh tượng ca ca tốt của ngươi gây chuyện ầm ĩ với người mẹ tốt kia của ngươi rồi mới đi chứ.”

Phó Yểu cầm linh hồn trong tay, cũng không quan tâm tới Mẫn Hành dưới đất, đi tới một gia đình bình thường trong kinh thành.

Dưới tàng cây bên trong ngôi nhà, một tiểu hài tử đang nghiêng đầu ngồi đó, mẫu thân hắn ở cạnh đút cơm, không một lời than phiền mà lau sạch nước canh chảy dọc theo khóe môi hắn.

Phó Yểu đứng cạnh, nhẹ nhàng buông tay, linh hồn rơi vào trong cơ thể của tiểu hài tử đó: “Đứa nhỏ này về sau càng lớn sẽ càng giống ngươi. Con người của ta khá ghi thù. Vĩnh An Hầu phu nhân dám ở sau lưng mắng chửi ta, ta đây phải khiến bà ta nếm được cảm giác có được rồi lại mất. Đổi lại ta cho ngươi một cuộc sống mới. Lần sau đừng có rơi vào tay ta, nếu không ta sẽ bắt ngươi làm kiếm hồn.”