Tô Thu Lâm vốn tưởng rằng xà phòng của mình sẽ khiến Lục An tiên sinh kinh ngạc, nhưng Lục An tiên sinh lại chỉ để quản gia nhận quà, cũng không thèm xem một cái.
“Tiên sinh, ngài không nhìn thử là gì sao?” Tô Thu Lâm mong chờ nói: “Đây là thứ mà ta tốn nửa tháng để phát minh ra đó.”
“Dùng nửa tháng để tạo ra xà phòng thơm?” Lục An tiên sinh lạnh mặt nói: “Tâm ý của ngươi lão phu nhận, nhưng lão phu không thiếu mấy thứ này. Thẩm Bình, tiễn khách.”
Thế là Tô Thu Lâm còn chưa kịp nói thêm gì đã bị người đuổi ra khỏi cửa.
Hạ nhân đuổi hắn ta còn nói: “Nếu ngài có thời gian làm mấy thứ này thì không bằng tập trung đọc sách, tiên sinh không tức giận mới là lạ.”
“Nhưng cứ đọc sách mãi thì có ích lợi gì.” Tô Thu Lâm không phục: “Đám mọt sách chỉ biết lý luận suông mà thôi, muốn dùng được phải dựa vào khoa học kỹ thuật!”
Hạ nhân không hiểu hắn ta đang nói gì, vội vã bảo hắn nhanh rời đi.
Tô Thu Lâm rơi vào đường cùng, đành phải tức giận rời khỏi Phương gia thôn, hắn ta thề phải bán xà phòng nhiều tới mức mọi người đều biết, để lão nhân kia nhận ra mình đã bỏ lỡ khối ngọc tài hoa cỡ nào.
Trong nhà trúc, Lê Phùng Niên đang giúp hắn ta cầu tình: “Tiên sinh, gia cảnh Tô huynh không bằng ta, lại không muốn hỏi xin từ phụ mẫu nên mới muốn tự lực cánh sinh.”
Lục An tiên sinh nói: “Ngươi không cần nói tốt giúp hắn, cho dù hắn tốt hay xấu thì ta cũng không có ý định nhận hắn làm đệ tử. Vì trả lại ân tình cho phụ mẫu ngươi nên ta mới nhận ngươi. Nửa tháng này, sự chăm chỉ và chịu khó của ngươi ta đã thấy, ta có thể nhận ngươi làm đệ tử, nhưng ngươi phải có sự chuẩn bị trước. Tuổi tác ta đã cao, có thể sống được bao lâu nữa cũng không biết. Nếu may mắn thì ta có thể dạy ngươi thêm vài năm, nếu không may thì tới lúc đó ngươi còn phải từ biệt lão sư, học lại từ đầu.”
Lê Phùng Niên lập tức hiểu ra nguyên nhân mà tiên sinh luôn lạnh mặt với Tô huynh.
Đã bái sư thì tất nhiên chỉ bái một người, một lòng một dạ hết đời mới phải.
“Đệ tử đã hiểu.” Lê Phùng Niên quỳ xuống: “Được đi theo ngài học hỏi là điều mà đệ tử mơ ước từ lâu, đệ tử tuyệt đối không hối hận.”
…
Tô Thu Lâm trở lại huyện thành, tiếp tục buôn bán xà phòng.
Để được mọi người chú ý, hắn ta còn chuẩn bị nước màu để pha. Giờ chỉ có hoa cúc, thế nên xà phòng có mỗi màu vàng, nhưng việc này vẫn giúp xà phòng của hắn ta nổi bậc giữa huyện thành.
Sau vài ngày buôn bán không tệ, Tô Thu Lâm quyết định mở rộng sản xuất. Nhưng ngay khi hắn định tuyển thêm người làm thì cửa hàng của hắn bị người khác đến phá hỏng trong đêm, toàn bộ dụng cụ làm xà phòng bị người khác cướp mất, ngay cả hắn ta cũng bị bắt lại.
Tô Lâm Thu bấy giờ mới nhớ ra, trị an ở cổ đại tệ đến mức nào. Trên người hắn ta mang theo báu vật, chắc chắn sẽ bị người khác dòm ngó, hiện giờ hắn có còn mạng để về không cũng là một vấn đề lớn.
“Xin các vị hảo hán tha mạng!” Đứng giữa tiền tài và tính mạng, Tô Thu Lâm không chút do dự mà chọn vế sau: “Các vị muốn biết gì ta đều sẽ trả lời, xin hãy đao hạ lưu nhân!”
“Tên tiểu tử này rất biết điều đấy.”
“Người đời hay nói mấy tên thư sinh rất có cốt khí, ta thấy cốt khí của tên này chẳng ra gì cả.”
Đám bắt cóc vừa nói cười vừa bắt hắn ta giao nộp cách tạo xà phòng.
Tô Thu Lâm nghe cuộc trò chuyện của bọn họ thì biết đối phương đã điều tra hắn ta kỹ càng, nếu không sẽ không biết hắn ta là một thư sinh.
Hắn ta nghe lời mà viết cách làm xà phòng ra, sau đó nói: “Tất cả đều ở đây, các vị có thể lấy hết, ta tuyệt đối sẽ không báo quan.”
“Đúng là cái đồ nhu nhược.” Đám bắt cóc thấy hắn ta vừa yếu đuối vừa nhát gan, thứ cần lấy cũng đã lấy được thì mỗi người nhổ một ngụm nước miếng lên người hắn, sau đó mới rời đi.
Đợi đám bắt cóc đi hết, Tô Thu Lâm mới vô lực ngã trên đất, mồ hôi lạnh thấm ướt lưng áo. Hắn ta nhìn căn phòng hỗn loạn, thật sự muốn òa khóc.
Những điều này khác xa với tưởng tượng của hắn ta.
Một người không quyền không thế, cho dù có tiền cũng là có tội sao?
Nhưng nếu nói thế thì những tri thức hiện đại mà hắn ta nắm trong tay còn có ý nghĩa gì nữa?
Sau một đêm dài ngẫm nghĩ, Tô Thu Lâm cảm thấy bản thân cần thiết bái Lục An tiên sinh làm sư phụ mới được.
Thi cử là con đường duy nhất mà bình dân có thể dùng để bò lên trên. Chỉ cần hắn ta trở thành đệ tử của Lục An tiên sinh thì cho dù không thi đậu khoa cử, cũng có thể mượn danh tiếng làm chuyện lớn, ít nhất sẽ không bị người khác tùy ý bắt nạt như lúc này.
Trước khi bái sư, hắn ta cần phải tới đạo quan để đổi ít bạc. Bạc của hắn ta đã bị đám cướp bóc kia mang đi cả rồi.
…
Nhưng mà, đợi Tô Thu Lâm tới Thanh Tùng Quan lần nữa, chưa kịp vào trong đã bắt gặp Lục An tiên sinh đang trò chuyện hết sức vui vẻ với nữ tử hắc y kia.
Không ngờ vị lão nhân nghiêm túc này cũng có lúc cười như thế, trong lòng Tô Thu Lâm bắt đầu có tính toán.
Nếu đạo quan này có quan hệ tốt với Lục An tiên sinh tới vậy, thế thì có lẽ hắn ta có thể nhờ bọn họ hỗ trợ để mình trở thành đệ tử của Lục An tiên sinh chăng?
Tô Thu Lâm nghĩ tới khả năng này, đợi Lục An tiên sinh đi rồi mới vào trong đạo quan.
“Ngài quen biết với Lục An tiên sinh à?” Tô Thu Lâm hỏi.
Phó Yểu nuốt bánh kem, xoa khóe môi nói: “Có gì mà khó hiểu. Chúng ta là hàng xóm trên dưới núi, quen biết nhau không lạ.”
“Không phải, ý ta là mối quan hệ của hai người dường như cũng không tệ lắm.”
“Cũng được. Mỗi lần ông ấy có vấn đề gì đó không giải quyết được sẽ lên đây tìm ta.” Phó Yểu đáp.
“Tìm ngài?” Hắn ta có chút khó tin: “Tìm ngài là giải quyết được sao?”
“Nếu tìm ta cũng vô dụng thì ngươi đâu cần tới đây nữa, đúng không?”
Câu này khiến Tô Thu Lâm nghẹn lời.
Hắn ta cũng không muốn vòng vo, nói thẳng: “Lúc trước ngài nói, ở đây có thể trao đổi mọi thứ. Vậy chúng ta làm giao dịch được chứ?”
“Giao dịch?” Phó Yểu cười vui vẻ: “Được chứ, ta đây thích nhất là giao dịch.”
“Ta muốn nhờ ngài giúp ta trở thành đệ tử của Lục An tiên sinh.” Tô Thu Lâm vừa nói vừa lấy từ trong ngực ra một tờ giấy: “Đây là thành ý của ta.”
Phó Yểu nhận lấy, hỏi: “Thuật tạo giấy?” Sau đó nàng cười nhạo nói: “Tài nghệ tạo giấy của Lý gia ở Nam Dương có thể thêm một mảnh lá vàng vào bên trong mà người ngoài hoàn toàn không nhận ra được. Thuật tạo giấy này của ngươi thì có chỗ nào đặc biệt?”
“Cái gì? Lợi hại vậy sao?” Tô Thu Lâm trước kia thấy trang giấy quá thô sơ, cho nên mới đưa thuật tạo giấy ra, giờ nghĩ lại thì có lẽ không phải vì kỹ thuật không tốt, mà là vì kỹ thuật tốt đều đã bị quý tộc lũng đoạn.
Nhưng nếu thuật tạo giấy không được…
“Vậy dùng cái này đổi.” Tô Thu Lâm lấy từ trong ngực ra một tờ giấy khác: “Cái này chắc chắn không có người nào biết.”
Phó Yểu nhận lấy, lúc này nàng mới nở nụ cười thật lòng: “Pha lê?”
“Đúng thế, là một loại giống với thủy tinh. Cái này hẳn là không ai biết đúng không?” Tô Thu Lâm nói: “Ta muốn dùng cái này để trao đổi với ngài, thành ý này đủ rồi chứ.”
“Đúng thế.” Phó Yểu gấp tờ giấy lại, sau đó hỏi lại lần nữa: “Ngươi chắc chắn muốn dùng cái này giao dịch với ta?”
“Đồ cũng đã giao cho ngài rồi, sao có thể đổi ý được?” Tô Thu Lâm nói.
“Tốt lắm. Ta đồng ý với ngươi. Nhưng mà chuyện này không gấp được đâu, cần thêm một chút thời gian.” Phó yểu nói.
“Cần thời gian sao?” Tô Thu Lâm suy nghĩ một lúc nói: “Cũng đúng. Dù sao ngài nhanh nhanh giúp ta là được.”
“Không thành vấn đề.”
Tô Thu Lâm cũng không nán lại đạo quan lâu, chỉ là lần này sau khi hắn ta ra về thì vận khí trên người đã nhạt đi không ít.
Phó Yểu nhìn khí vận trong tay, đột nhiên thấy để hắn ta sống cũng không tệ.
“Các ngươi có muốn tới thăm nhà hàng xóm không?” Phó Yểu hỏi.
“Ý ngài là Chung Ly công tử?” Tam Nương bất ngờ: “Sao ngài lại đột nhiên muốn dẫn chúng ta đi chung?”
“Căn mộ kia của hắn quá mức lạnh lẽo.”
“Ngài cũng sợ lạnh sao?” Tam Nương nói tới đây thì bỗng thấy không ổn, nàng ta lè lưỡi, sửa lại: “Nhưng ngài ấy không mời mà chúng ta lại tới thì có lẽ không ổn lắm.”
Phó Yểu hơi ngừng, nói: “Chúng ta có việc nên mới tới, hắn mời làm gì.”
“Để ta đi gọi Hưng Thái.” Chuyện tốt như thế, Tam Nương tất nhiên không quên đồng bọn.
Phó Yểu trố mắt nhìn bộ dạng hưng phấn của Tam Nương.
Nàng có khi nào thấy lạnh lẽo đâu chứ? Rõ ràng từ trước tới nay đều cô đơn, hẳn là đã quen rồi mới đúng…. Bạ𝔫 đa𝔫g đọc 𝒕r𝓊yệ𝔫 𝒕ại ~ 𝘛r𝑼m 𝘛r𝓊yệ𝔫.𝓥N ~
Một lát sau, bốn người cùng nhau đi tới một tòa huyệt mộ.
Khác hẳn sự lạnh lẽo trong tưởng tượng của Tam Nương, tòa mộ này được khảm rất nhiều dạ minh châu, xung quanh còn đốt nến, toàn bộ không gian được chiếu sáng như ban ngày.
“Đây thật sự là một ngôi mộ sao?” Tô Thu Lâm mới tham gia vào đội ngũ, lúc này cứ như đồ nhà quê, trong lòng vừa thấp thỏm vừa tò mò đánh giá xung quanh.
Cánh cửa trước mặt đột nhiên mở ra, có một thị nữ bằng đá ló đầu ra nhìn bọn họ, còn tủm tỉm cười.
Lúc đầu, ngay cả Triệu Hưng Thái cũng bị nụ cười đó là hoảng sợ, sau khi nhìn nhiều lần thì mới nhận ra thị nữ này chỉ là một tảng đá mà thôi.
Bọn họ đi vòng qua thị nữ, vào trong cánh cửa, khung cảnh trước mắt lập tức mở rộng… đây là một đại sảnh rộng tới mức có thể chứa hơn một ngàn người.
Đỉnh đại sảnh được xây thành dạng đỉnh nhà, dưới đất thì trải thảm đỏ thêu chỉ vàng, xung quanh xếp bảy, tám chiếc bàn bằng ngọc xinh đẹp, trên đó còn để sẵn trái cây và rượu, dường như đang chuẩn bị đãi tiệc.
Bốn phía của đại sảnh còn có mấy cánh cửa đi tới nơi khác, những chiếc tủ âm tường bày biện xung quanh, phía trên còn trang trí bằng nhiều món đồ quý giá.
“Đây thật sự là một ngôi mộ sao?” Cả ba người cùng quan sát đồ vật trong sảnh: Tô Lâm Thư chạy tới giá sách, Triệu Hưng Thái lại muốn đi xem thử thức ăn và rượu có phải thật không, còn Tam Nương thì tò mò những món đồ quý giá đặt trên tủ.
Phó Yểu lại quen cửa quen nẻo, đi tới cánh cửa ở giữa.
Nàng đi qua vài cánh cửa mới tới trung tâm ngôi mộ.
Vừa đi vào đã ngửi được hương rượu nồng nàn.
Căn phòng này không trang trí nhiều, chỉ có duy nhất một quan tài bằng gỗ giữa phòng. Đi tới gần là có thể thấy được trong mộc quan còn có một tầng kim quan, mà trong kim quan lại là ngọc quan.
Lúc này, Chung Ly không chút cẩu thả lại đang ngồi dựa vào ngọc quan, cánh tay gác lên một bên sườn, ngửa đầu ra sau, dưới ánh sáng của dạ minh châu có thể rõ ràng thấy được hầu kết, cổ áo hơi mở rộng để lộ xương quai xanh xinh đẹp ẩn sau lớp áo…