Ta Có Một Tòa Đạo Quan

Chương 31




Chuyện trong phủ Hoàng viên ngoại có quỷ được lan truyền ra ngoài.

Đám quỷ trong phủ nghe được chuyện này thì lại càng hoành hành hơn.

Chỉ cần trời tối là nha hoàn trong phủ lại đột nhiên bị vấp ngã, hoặc nửa đêm nghe thấy tiếng người cười nói xung quanh. Những người yếu bóng vía còn thấy có bóng người đi qua đi lại.

Vốn Hoàng viên ngoại không tin những điều này, nhưng tới khi lão ta trơ mắt nhìn chiếc bình quý giá của mình đột nhiên rơi xuống đất vỡ tan tành thì cuối cùng cũng phải nhờ người tới Thiên Đạo Quan nổi tiếng nhất Thủy Huyện, mời quan chủ Thiên Đạo Tử tới xem xét.

Mỗi đạo quan đều có tín đồ riêng, đây cũng là nguồn thu nhập chính của đạo quan, cho nên đạo sĩ trong đạo quan đều cố gắng để duy trì quan hệ tốt với các khách hành hương ra tay hào phóng.

Hoàng viên ngoại là một trong những tín đồ của Thiên Đạo Quan. Hiện giờ Hoàng viên ngoại có việc cần nhờ, quan chủ tất nhiên không thể từ chối.

Lúc Thiên Đạo Tử tới Hoàng trang viên đã thấy ba bốn tên ăn mày ngồi ngay góc tường âm u của cửa chính, vừa đổ xúc xắc vừa la hét rất vui vẻ.

Thiên Đạo Tử thầm nghĩ đây hẳn là đám quỷ đang giở trò nên quát lớn, đang định thu phục thì bọn họ đã cười hì hì rồi xuyên vào tường.

Thiên Đạo Tử tức giận vô cùng, lập tức đuổi theo, ai ngờ hắn vừa vào trong đã thấy ở hàng lang, dưới tán cây… tất cả những nơi mà ánh sáng mặt trời không chiếu tới đều có không ít “người” đang ngồi chơi cờ, đá cầu rất vui vẻ.

Bọn họ thấy hắn cũng không sợ hãi, có kẻ còn to gan giơ tay chào hỏi.

Thiên Đạo Tử khiếp sợ, hắn không ngờ trong Hoàng trang viên lại có nhiều quỷ quái đến vậy.

Hắn không phải là một đạo sĩ có thuật pháp cao siêu, đụng phải vài con quỷ nhỏ yếu ớt còn đỡ, nhưng nếu cùng lúc lại gặp được nhiều đến vậy thì thật sự không thể đối phó nổi.

Hơn nữa, nhiều quỷ quái như vậy không thể đột nhiên mà tập trung hết tại một chỗ được, phía sau chắc chắn có người giật dây, thế thì hắn càng không thể làm gì được.

Hắn chỉ muốn kiếm tiền mà thôi, không muốn giao cả tính mạng của mình ra.

Thiên Đạo Tử làm một lần pháp sự với tâm trạng “người khác chết chứ mình không thể chết”, xong việc thì cầm tiền chạy biến, lòng thầm thề về sau sẽ không bao giờ dính dáng gì tới Hoàng trang viên này nữa.



Ở một nơi khác, sau khi Đỗ huyện lệnh được ăn món vịt sốt chua ngọt ở Thanh Tùng Quan một lần thì lúc viết thư cho bằng hữu, khoe khoang với người đó một hồi.

Ai ngờ bằng hữu của ông ta lại là một con Thao Thiết*, mới nghe ông ta khen món đó là đã lập tức chuẩn bị hành trang, ngồi thuyền đi đến.

*Thao Thiết: Đại khái là một con hung thú, không phải người, chi tiết thì search google nha!

Đỗ Huyện Tôn không ngờ bằng hữu nói tới là tới, ông ta cũng vui vẻ dẫn người đó lên núi Nhạn Quy một lần.

Lần này Đỗ huyện lệnh cũng không gióng trống khua chiêng mà đi như lần trước, chỉ dẫn theo vài tùy tùng và bằng hữu tới Thanh Tùng Quan.

Lúc bọn họ tới gần cổng chính thì người của đạo quan lại đóng cửa ngay trước mặt họ, cho họ ăn món bế môn canh.

Sắc mặt Đỗ huyện lệnh lập tức thay đổi, đây là lần đầu tiên ông ta bị người ở nơi hương dã này đối xử như vậy.

Lí chính và sư gia đi theo cũng thay đổi sắc mặt, lí chính vội chạy lên gõ cửa, tức giận nói: “Mau mở cửa ra! Đây là cách các ngươi đãi khách sao?”

Bên trong có giọng nữ truyền ra: “Đạo quan của ta chỉ từ chối tiếp đãi những kẻ ăn không ngồi rồi như Đỗ huyện lệnh đây.”

Câu này khiến sắc mặt mọi người càng tệ hơn, nhưng Đỗ huyện lệnh tuổi tác cũng không còn trẻ nữa, đoán được nữ tử nói câu này chính là người đã viết bảng hiệu của đạo quan, cho nên ông ta cố kìm sự tức giận của mình lại: “Tại sao cô nương lại nói thế?”

Phó Yểu và Tam Nương đang đánh cờ trong đạo quan, nàng bình tĩnh nói: “Xin hỏi Đỗ đại nhân nhậm chức từ khi nào? Suốt mấy tháng qua, ngoài việc du sơn ngoạn thủy thì đã làm được việc gì có lợi cho dân chúng chưa?”

Đỗ huyện lệnh không biết nói gì.

Ông ta bị trục xuất tới Thủy Huyện nên tâm trạng lúc nào cũng buồn bực, thế nên mới phải gửi gắm tình cảm với núi non, không muốn mệt mỏi vì công văn ở huyện nha. Nói trắng ra là ông ta thật sự không hề xem xét.

“Đỗ đại nhân cảm thấy bản thân có tài nhưng không gặp thời, nghĩ rằng hoàng thượng tin lời gièm pha của kẻ gian nên mới trục xuất ngài tới đây, trong lòng ngài đau buồn nên mới không quan tâm tới chính sự. Nếu đã thế thì sao ngài không từ quan về quê, để người thật sự muốn tới đây có cơ hội tới? Như vậy, ít nhất thì bá tánh ở Thủy Huyện cũng có người để mà trông cậy vào.” Phó Yểu nói tiếp.

Đỗ huyện lệnh nghe xong vừa tức vừa thẹn. Ông ta chưa từng bị người khác chỉ trích như vậy, nhưng đúng là ông ta không thể nào phản bác lại được.

“Chúng ta về thôi.” Bằng hữu kéo ông ta lại: “Sao huynh lại đi chấp nhặt với một tiểu nha đầu.”

Câu này xem như cho Đỗ huyện lệnh một bậc thang đi xuống.

Đỗ huyện lệnh bối rối rời khỏi đạo quan, Tam Nương bên trong lại nhắc tới vị tân huyện lệnh này: “Vị này có vẻ cũng không khiến người ta ghét lắm, ít nhất không dùng tới quan quyền.” Có một số người không những vô dụng mà còn tự cho mình là đúng.

“Theo lời ngươi thì đúng là ông ta không đáng ghét lắm, nhưng làm “đại nhân” thì loại người này lại chính là kiểu đáng ghét nhất.” Phó Yểu nói: “Cả ngày chỉ cảm thấy người khác có lỗi với mình, cũng chưa từng cố gắng vượt qua chuyện gì. Ngay cả Triệu Hưng Thái cũng biết tay nghề là phải rèn luyện đêm ngày mới tích lũy được, cho nên ngày nào cũng chăm chỉ luyện tập, còn ông ta thì lại chỉ ngồi chờ từ trên trời rớt xuống bánh có nhân để mình được no bụng.”

Tam Nương im lặng một lúc, nói: “Hiếm khi thấy ngài nghiêm khắc phê bình một người như thế.”

Bàn tay cầm cờ của Phó Yểu ngừng lại, cuối cùng ném quân cờ đi: “Không có tâm trạng.”

“Vậy lát chơi tiếp.” Tam Nương dịu dàng dọn dẹp bàn cờ: “Mong là lời nói khi nãy không mạo phạm tới ngài.”

“Không sao, ta chỉ nhớ tới một vài chuyện cũ không vui mà thôi, tối nay đi nghe một bài hát là được.” Phó Yểu nói.

“Có vẻ như ngài thật sự rất thích Kim Thu cô nương.” Tam Nương nói.

Phó Yểu cũng mỉm cười: “Giọng nói của Kim Thu sắp không còn rồi.”

Tam Nương kinh ngạc: “Thế ngài…”

“Kim Thu là ca kĩ đệ nhất của sông Tần Hoài, địa vị lúc này của nàng toàn là rủi ro, việc thay cũ đổi mới rất bình thường, chuyện sau này còn phải do nàng tự mình lựa chọn.” Phó Yểu nhắc tới Kim Thu là tâm trạng lại tốt hơn, cho nên lúc Chung Ly tới đòi nợ, nàng còn nhiệt tình mời hắn đi nghe hát.

“Nghe hát?” Chung Ly không có hứng thú lắm.

“Chuyện nghe hát không phải chuyện quan trọng nhất.” Phó Yểu nói: “Suốt ngày ngươi cứ ở mãi trong nấm mồ kia thì có gì mà vui, không bằng đi xem những câu chuyện sống động hơn đống hồ sơ buồn chán kia.”



Chung Ly liếc mắt nhìn nàng một cái: “Ngươi có mưu đồ.” Y không đợi Phó Yểu nói gì đã mở miệng tiếp: “Có phải muốn vay tiền nữa không?”

“Này, chữ “lại” của ngươi là có ý gì?” Phó Yểu khoang tay trước ngực: “Chẳng lẽ lúc nào ta cũng vay tiền ngươi hay sao?”

“Bỏ cái từ “chẳng lẽ” đi.”

“Ta đau lòng quá.” Phó Yểu ôm ngực nói: “Không ngờ trong mắt của ngươi ta lại nghèo nàn tới vậy. Nhưng đúng là ta muốn mượn ngươi chút ít.”

“Không cho.” Chung Ly cực kỳ dứt khoát.

“Nếu không cho mượn thì cho ta đi.” Phó Yểu dựa sát lại: “Thế thì ngươi không cần lo lắng việc ta có trả hay không nữa.”

“…” Tam Nương ngồi bên cạnh cúi đầu thấp tới mức muốn chạm vào bàn cờ, nàng ta cảm thấy nghèo khổ chính là khắc tinh của quan chủ.

Một lúc sau Chung Ly mới nói: “Nghe nói ngươi đang sưu tập nước mắt của quỷ? Ngươi có thể dùng nó để gán nợ.”

“Cái đó thì không bán.” Phó Yểu từ chối: “Ta cũng là người có nguyên tắc…”

“Thế thì thôi.”

“…”

Nửa khắc sau, Chung Ly cầm chai thủy tinh đựng hai giọt nước mắt trong suốt, là nước mắt của Đại Lang và Bạch Quả.

“Truyền thuyết nói rằng chỉ khi một con quỷ có được tình cảm chân thành nhất thì mới có thể rơi một giọt nước mắt. Cái này phải thật không?” Chung Ly hỏi.

“Có lẽ là vậy.” Phó Yểu đáp.

Chung Ly im lặng, y nhìn hai giọt nước mắt một hồi rồi trả lại cho Phó Yểu: “Ta muốn nhìn ngươi sưu tập nước mắt của quỷ.”

“Chỉ cần ngươi cho ta vay tiền thì chuyện gì cũng dễ nói.” Phó Yểu.

Thế là vào lúc chạng vạng, ở Tiểu Nguyệt Lâu bên sông Tần Hoài xuất hiện một vị khách bắt mắt. Sau khi y đi vào Tiểu Nguyệt Lâu thì toàn bộ ánh mắt của các cô nương trong lâu đều đổ dồn về phía y, thậm chí còn có nữ tử to gan tự mình tiến tới.

Chung Ly làm lơ hết mọi lời mời, hỏi Phó Yểu: “Đưa ta tới đây làm gì?”

Phó Yểu vừa bảo quy công gọi Kim Thu vừa đáp lời y: “Cũng giống như việc nam nhân thích chinh phục nữ nhân, nữ nhân cũng thích chinh phục nam nhân để thể hiện địa vị của mình, đặc biệt là ở những nơi như thế này. Ngươi lại trông có vẻ vừa có tiền vừa có quyền nên các nữ nhân ở đây đều bị kíc.h thích ham mu.ốn chinh phục.”

“Nên là?”

“Cho nên ngươi tới đây nghe hát với ta.”

Phó Yểu nói nghe hát thì là nghe hát, giọng hát của Kim Thu đúng là rất hay, vừa mở miệng đã khiến người ta đắm chìm vào đó. Phó Yểu bày ra bộ dạng say mê, Chung Ly lại dường như không bị tiếng ca ảnh hưởng.

Kim Thu có lẽ hiếm khi thấy một vị khách không bị tiếng hát của mình mê hoặc nên suốt đêm cứ không nhịn được mà liếc nhìn Chung Ly. Đến khi cả hai sắp rời đi thì nàng ta mới đi tới hỏi y: “Vị khách nhân này thấy thiếp hát không hay sao?”

Chung Ly không đáp lại, liếc mắt nhìn Phó Yểu.

Phó Yểu nói: “Ngươi đừng quan tâm hắn, hắn làm gì biết hay hay dở. Bảo hắn nghe không khác nào dày xéo nhạc hay.”

“Ngài cứ nói đùa, này là do Kim Thu không tốt nên mới khiến khách quan không hài lòng. Ngày mai Kim Thu lại thử một bài khác.”

“Được, mai chúng ta sẽ tới.”

Thế là mấy ngày tiếp theo đó Phó Yểu đều dẫn theo Chung Ly tới Tiểu Nguyệt Lâu nghe hát, nhưng tiếc là cho dù Kim Thu có hát hay cỡ nào thì Chung Ly cũng không dao động.

Nếu là người bình thường thì chắc lúc này đã từ bỏ, nhưng Kim Thu lại càng lúc càng để ý thêm, mỗi lần Phó Yểu tới là lại dùng hết khả năng của mình để hát cho bọn họ nghe.

Ngay lúc Kim Thu đang cố gắng nhận được sự khen ngợi từ Chung Ly thì Thủy Huyện lại xảy ra chuyện lớn, đó là huyện lệnh mới nhận chức muốn kiểm tra lại một bản án oan, mà vụ án này chính là vụ án của Dương Anh.

Đỗ huyện lệnh muốn điều tra lại vụ án này cũng có nguyên nhân của nó. Sau khi ông ta bị Thanh Tùng Quan từ chối tiếp đãi thì đã về phòng suy nghĩ về bản thân, ông sợ rằng nếu mình cứ mãi như vậy thì số người khinh thường sẽ càng nhiều hơn. Thế là ông ta muốn thử dốc sức một lần, xem thử có thể tạo ra chút thành tích nào không.

Sau đó ông ta nhanh chóng nhận ra rằng cho dù mình có làm gì thì cũng đều bị cản trở. Ông ta là một huyện lệnh từ bên ngoài tới, còn huyện thừa và huyện úy thì đã ở đây từ rất lâu rồi.

Hai kẻ đó hợp sức đặt huyện lệnh là ông ta sang một bên, giờ dù ông ta có muốn làm gì thì cũng khó mà làm được.

Ông ta nghĩ ngợi một hồi, quyết định tìm một kẽ hở để phá vỡ tình cảnh hiện tại.

Vụ án của Dương Anh được huyện úy đảm nhận, nhưng lại kết án quá mức qua loa, nếu ông ta có thể chứng minh Dương Anh vô tội thì tên huyện úy làm giả bản án tất nhiên cũng sẽ gặp xui xẻo theo, thế nên ông thấy bắt đầu từ vụ án này là tốt nhất…

Chương 31

Edit: Yne | Beta: À nhớ ra rồi

Chuyện trong phủ Hoàng viên ngoại có quỷ được lan truyền ra ngoài.

Đám quỷ trong phủ nghe được chuyện này thì lại càng hoành hành hơn.

Chỉ cần trời tối là nha hoàn trong phủ lại đột nhiên bị vấp ngã, hoặc nửa đêm nghe thấy tiếng người cười nói xung quanh. Những người yếu bóng vía còn thấy có bóng người đi qua đi lại.

Vốn Hoàng viên ngoại không tin những điều này, nhưng tới khi lão ta trơ mắt nhìn chiếc bình quý giá của mình đột nhiên rơi xuống đất vỡ tan tành thì cuối cùng cũng phải nhờ người tới Thiên Đạo Quan nổi tiếng nhất Thủy Huyện, mời quan chủ Thiên Đạo Tử tới xem xét.

Mỗi đạo quan đều có tín đồ riêng, đây cũng là nguồn thu nhập chính của đạo quan, cho nên đạo sĩ trong đạo quan đều cố gắng để duy trì quan hệ tốt với các khách hành hương ra tay hào phóng.

Hoàng viên ngoại là một trong những tín đồ của Thiên Đạo Quan. Hiện giờ Hoàng viên ngoại có việc cần nhờ, quan chủ tất nhiên không thể từ chối.

Lúc Thiên Đạo Tử tới Hoàng trang viên đã thấy ba bốn tên ăn mày ngồi ngay góc tường âm u của cửa chính, vừa đổ xúc xắc vừa la hét rất vui vẻ.

Thiên Đạo Tử thầm nghĩ đây hẳn là đám quỷ đang giở trò nên quát lớn, đang định thu phục thì bọn họ đã cười hì hì rồi xuyên vào tường.

Thiên Đạo Tử tức giận vô cùng, lập tức đuổi theo, ai ngờ hắn vừa vào trong đã thấy ở hàng lang, dưới tán cây… tất cả những nơi mà ánh sáng mặt trời không chiếu tới đều có không ít “người” đang ngồi chơi cờ, đá cầu rất vui vẻ.

Bọn họ thấy hắn cũng không sợ hãi, có kẻ còn to gan giơ tay chào hỏi.

Thiên Đạo Tử khiếp sợ, hắn không ngờ trong Hoàng trang viên lại có nhiều quỷ quái đến vậy.

Hắn không phải là một đạo sĩ có thuật pháp cao siêu, đụng phải vài con quỷ nhỏ yếu ớt còn đỡ, nhưng nếu cùng lúc lại gặp được nhiều đến vậy thì thật sự không thể đối phó nổi.

Hơn nữa, nhiều quỷ quái như vậy không thể đột nhiên mà tập trung hết tại một chỗ được, phía sau chắc chắn có người giật dây, thế thì hắn càng không thể làm gì được.

Hắn chỉ muốn kiếm tiền mà thôi, không muốn giao cả tính mạng của mình ra.

Thiên Đạo Tử làm một lần pháp sự với tâm trạng “người khác chết chứ mình không thể chết”, xong việc thì cầm tiền chạy biến, lòng thầm thề về sau sẽ không bao giờ dính dáng gì tới Hoàng trang viên này nữa.



Ở một nơi khác, sau khi Đỗ huyện lệnh được ăn món vịt sốt chua ngọt ở Thanh Tùng Quan một lần thì lúc viết thư cho bằng hữu, khoe khoang với người đó một hồi.

Ai ngờ bằng hữu của ông ta lại là một con Thao Thiết*, mới nghe ông ta khen món đó là đã lập tức chuẩn bị hành trang, ngồi thuyền đi đến.

*Thao Thiết: Đại khái là một con hung thú, không phải người, chi tiết thì search google nha!

Đỗ Huyện Tôn không ngờ bằng hữu nói tới là tới, ông ta cũng vui vẻ dẫn người đó lên núi Nhạn Quy một lần.

Lần này Đỗ huyện lệnh cũng không gióng trống khua chiêng mà đi như lần trước, chỉ dẫn theo vài tùy tùng và bằng hữu tới Thanh Tùng Quan.

Lúc bọn họ tới gần cổng chính thì người của đạo quan lại đóng cửa ngay trước mặt họ, cho họ ăn món bế môn canh.

Sắc mặt Đỗ huyện lệnh lập tức thay đổi, đây là lần đầu tiên ông ta bị người ở nơi hương dã này đối xử như vậy.

Lí chính và sư gia đi theo cũng thay đổi sắc mặt, lí chính vội chạy lên gõ cửa, tức giận nói: “Mau mở cửa ra! Đây là cách các ngươi đãi khách sao?”

Bên trong có giọng nữ truyền ra: “Đạo quan của ta chỉ từ chối tiếp đãi những kẻ ăn không ngồi rồi như Đỗ huyện lệnh đây.”

Câu này khiến sắc mặt mọi người càng tệ hơn, nhưng Đỗ huyện lệnh tuổi tác cũng không còn trẻ nữa, đoán được nữ tử nói câu này chính là người đã viết bảng hiệu của đạo quan, cho nên ông ta cố kìm sự tức giận của mình lại: “Tại sao cô nương lại nói thế?”

Phó Yểu và Tam Nương đang đánh cờ trong đạo quan, nàng bình tĩnh nói: “Xin hỏi Đỗ đại nhân nhậm chức từ khi nào? Suốt mấy tháng qua, ngoài việc du sơn ngoạn thủy thì đã làm được việc gì có lợi cho dân chúng chưa?”

Đỗ huyện lệnh không biết nói gì.

Ông ta bị trục xuất tới Thủy Huyện nên tâm trạng lúc nào cũng buồn bực, thế nên mới phải gửi gắm tình cảm với núi non, không muốn mệt mỏi vì công văn ở huyện nha. Nói trắng ra là ông ta thật sự không hề xem xét.

“Đỗ đại nhân cảm thấy bản thân có tài nhưng không gặp thời, nghĩ rằng hoàng thượng tin lời gièm pha của kẻ gian nên mới trục xuất ngài tới đây, trong lòng ngài đau buồn nên mới không quan tâm tới chính sự. Nếu đã thế thì sao ngài không từ quan về quê, để người thật sự muốn tới đây có cơ hội tới? Như vậy, ít nhất thì bá tánh ở Thủy Huyện cũng có người để mà trông cậy vào.” Phó Yểu nói tiếp.

Đỗ huyện lệnh nghe xong vừa tức vừa thẹn. Ông ta chưa từng bị người khác chỉ trích như vậy, nhưng đúng là ông ta không thể nào phản bác lại được.

“Chúng ta về thôi.” Bằng hữu kéo ông ta lại: “Sao huynh lại đi chấp nhặt với một tiểu nha đầu.”

Câu này xem như cho Đỗ huyện lệnh một bậc thang đi xuống.

Đỗ huyện lệnh bối rối rời khỏi đạo quan, Tam Nương bên trong lại nhắc tới vị tân huyện lệnh này: “Vị này có vẻ cũng không khiến người ta ghét lắm, ít nhất không dùng tới quan quyền.” Có một số người không những vô dụng mà còn tự cho mình là đúng.

“Theo lời ngươi thì đúng là ông ta không đáng ghét lắm, nhưng làm “đại nhân” thì loại người này lại chính là kiểu đáng ghét nhất.” Phó Yểu nói: “Cả ngày chỉ cảm thấy người khác có lỗi với mình, cũng chưa từng cố gắng vượt qua chuyện gì. Ngay cả Triệu Hưng Thái cũng biết tay nghề là phải rèn luyện đêm ngày mới tích lũy được, cho nên ngày nào cũng chăm chỉ luyện tập, còn ông ta thì lại chỉ ngồi chờ từ trên trời rớt xuống bánh có nhân để mình được no bụng.”

Tam Nương im lặng một lúc, nói: “Hiếm khi thấy ngài nghiêm khắc phê bình một người như thế.”

Bàn tay cầm cờ của Phó Yểu ngừng lại, cuối cùng ném quân cờ đi: “Không có tâm trạng.”

“Vậy lát chơi tiếp.” Tam Nương dịu dàng dọn dẹp bàn cờ: “Mong là lời nói khi nãy không mạo phạm tới ngài.”

“Không sao, ta chỉ nhớ tới một vài chuyện cũ không vui mà thôi, tối nay đi nghe một bài hát là được.” Phó Yểu nói.

“Có vẻ như ngài thật sự rất thích Kim Thu cô nương.” Tam Nương nói.

Phó Yểu cũng mỉm cười: “Giọng nói của Kim Thu sắp không còn rồi.”

Tam Nương kinh ngạc: “Thế ngài…”

“Kim Thu là ca kĩ đệ nhất của sông Tần Hoài, địa vị lúc này của nàng toàn là rủi ro, việc thay cũ đổi mới rất bình thường, chuyện sau này còn phải do nàng tự mình lựa chọn.” Phó Yểu nhắc tới Kim Thu là tâm trạng lại tốt hơn, cho nên lúc Chung Ly tới đòi nợ, nàng còn nhiệt tình mời hắn đi nghe hát.

“Nghe hát?” Chung Ly không có hứng thú lắm.

“Chuyện nghe hát không phải chuyện quan trọng nhất.” Phó Yểu nói: “Suốt ngày ngươi cứ ở mãi trong nấm mồ kia thì có gì mà vui, không bằng đi xem những câu chuyện sống động hơn đống hồ sơ buồn chán kia.”

Chung Ly liếc mắt nhìn nàng một cái: “Ngươi có mưu đồ.” Y không đợi Phó Yểu nói gì đã mở miệng tiếp: “Có phải muốn vay tiền nữa không?”

“Này, chữ “lại” của ngươi là có ý gì?” Phó Yểu khoang tay trước ngực: “Chẳng lẽ lúc nào ta cũng vay tiền ngươi hay sao?”

“Bỏ cái từ “chẳng lẽ” đi.”

“Ta đau lòng quá.” Phó Yểu ôm ngực nói: “Không ngờ trong mắt của ngươi ta lại nghèo nàn tới vậy. Nhưng đúng là ta muốn mượn ngươi chút ít.”

“Không cho.” Chung Ly cực kỳ dứt khoát.

“Nếu không cho mượn thì cho ta đi.” Phó Yểu dựa sát lại: “Thế thì ngươi không cần lo lắng việc ta có trả hay không nữa.”

“…” Tam Nương ngồi bên cạnh cúi đầu thấp tới mức muốn chạm vào bàn cờ, nàng ta cảm thấy nghèo khổ chính là khắc tinh của quan chủ.

Một lúc sau Chung Ly mới nói: “Nghe nói ngươi đang sưu tập nước mắt của quỷ? Ngươi có thể dùng nó để gán nợ.”

“Cái đó thì không bán.” Phó Yểu từ chối: “Ta cũng là người có nguyên tắc…”

“Thế thì thôi.”

“…”

Nửa khắc sau, Chung Ly cầm chai thủy tinh đựng hai giọt nước mắt trong suốt, là nước mắt của Đại Lang và Bạch Quả.

“Truyền thuyết nói rằng chỉ khi một con quỷ có được tình cảm chân thành nhất thì mới có thể rơi một giọt nước mắt. Cái này phải thật không?” Chung Ly hỏi.

“Có lẽ là vậy.” Phó Yểu đáp.

Chung Ly im lặng, y nhìn hai giọt nước mắt một hồi rồi trả lại cho Phó Yểu: “Ta muốn nhìn ngươi sưu tập nước mắt của quỷ.”

“Chỉ cần ngươi cho ta vay tiền thì chuyện gì cũng dễ nói.” Phó Yểu.

Thế là vào lúc chạng vạng, ở Tiểu Nguyệt Lâu bên sông Tần Hoài xuất hiện một vị khách bắt mắt. Sau khi y đi vào Tiểu Nguyệt Lâu thì toàn bộ ánh mắt của các cô nương trong lâu đều đổ dồn về phía y, thậm chí còn có nữ tử to gan tự mình tiến tới.

Chung Ly làm lơ hết mọi lời mời, hỏi Phó Yểu: “Đưa ta tới đây làm gì?”

Phó Yểu vừa bảo quy công gọi Kim Thu vừa đáp lời y: “Cũng giống như việc nam nhân thích chinh phục nữ nhân, nữ nhân cũng thích chinh phục nam nhân để thể hiện địa vị của mình, đặc biệt là ở những nơi như thế này. Ngươi lại trông có vẻ vừa có tiền vừa có quyền nên các nữ nhân ở đây đều bị kí.ch thích ham mu.ốn chinh phục.”

“Nên là?”

“Cho nên ngươi tới đây nghe hát với ta.”

Phó Yểu nói nghe hát thì là nghe hát, giọng hát của Kim Thu đúng là rất hay, vừa mở miệng đã khiến người ta đắm chìm vào đó. Phó Yểu bày ra bộ dạng say mê, Chung Ly lại dường như không bị tiếng ca ảnh hưởng.

Kim Thu có lẽ hiếm khi thấy một vị khách không bị tiếng hát của mình mê hoặc nên suốt đêm cứ không nhịn được mà liếc nhìn Chung Ly. Đến khi cả hai sắp rời đi thì nàng ta mới đi tới hỏi y: “Vị khách nhân này thấy thiếp hát không hay sao?”

Chung Ly không đáp lại, liếc mắt nhìn Phó Yểu.

Phó Yểu nói: “Ngươi đừng quan tâm hắn, hắn làm gì biết hay hay dở. Bảo hắn nghe không khác nào dày xéo nhạc hay.”

“Ngài cứ nói đùa, này là do Kim Thu không tốt nên mới khiến khách quan không hài lòng. Ngày mai Kim Thu lại thử một bài khác.”

“Được, mai chúng ta sẽ tới.”

Thế là mấy ngày tiếp theo đó Phó Yểu đều dẫn theo Chung Ly tới Tiểu Nguyệt Lâu nghe hát, nhưng tiếc là cho dù Kim Thu có hát hay cỡ nào thì Chung Ly cũng không dao động.

Nếu là người bình thường thì chắc lúc này đã từ bỏ, nhưng Kim Thu lại càng lúc càng để ý thêm, mỗi lần Phó Yểu tới là lại dùng hết khả năng của mình để hát cho bọn họ nghe.

Ngay lúc Kim Thu đang cố gắng nhận được sự khen ngợi từ Chung Ly thì Thủy Huyện lại xảy ra chuyện lớn, đó là huyện lệnh mới nhận chức muốn kiểm tra lại một bản án oan, mà vụ án này chính là vụ án của Dương Anh.

Đỗ huyện lệnh muốn điều tra lại vụ án này cũng có nguyên nhân của nó. Sau khi ông ta bị Thanh Tùng Quan từ chối tiếp đãi thì đã về phòng suy nghĩ về bản thân, ông sợ rằng nếu mình cứ mãi như vậy thì số người khinh thường sẽ càng nhiều hơn. Thế là ông ta muốn thử dốc sức một lần, xem thử có thể tạo ra chút thành tích nào không.

Sau đó ông ta nhanh chóng nhận ra rằng cho dù mình có làm gì thì cũng đều bị cản trở. Ông ta là một huyện lệnh từ bên ngoài tới, còn huyện thừa và huyện úy thì đã ở đây từ rất lâu rồi.

Hai kẻ đó hợp sức đặt huyện lệnh là ông ta sang một bên, giờ dù ông ta có muốn làm gì thì cũng khó mà làm được.

Ông ta nghĩ ngợi một hồi, quyết định tìm một kẽ hở để phá vỡ tình cảnh hiện tại.

Vụ án của Dương Anh được huyện úy đảm nhận, nhưng lại kết án quá mức qua loa, nếu ông ta có thể chứng minh Dương Anh vô tội thì tên huyện úy làm giả bản án tất nhiên cũng sẽ gặp xui xẻo theo, thế nên ông thấy bắt đầu từ vụ án này là tốt nhất…