Ta Có Một Tòa Đạo Quan

Chương 27




Lúc Giang chưởng quầy dẫn tên chủ nợ vào phòng bếp thì Phó Yểu đang đứng đợi Triệu Hưng Thái mở nắp ra, nàng thấy người đi theo sau chưởng quầy cũng không bất ngờ, nói với nam tử đó: “Ồ, cuối cùng cũng chịu bò ra khỏi nấm mộ của ngươi rồi à.”

“Hôm nay là ngày mà người nào đó hẹn sẽ trả nợ, nhưng vì người đó quá chậm chạp nên ta đành phải tự tới cửa mà đòi nợ.” Nam tử vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh Phó Yểu, đồng thời lấy ra một cuốn sổ và bàn tính từ lúc nào không hay.

Phó Yểu: “…”

Nàng vỗ trán, nói: “Xem ta này, dạo này bận quá nên ta quên mất chuyện này.”

“May mắn là quên chứ không phải cố ý không trả.” Nam tử nói dứt câu thì mở sổ sách ra: “Tổng cộng ngươi đã mượn của ta ba vạn bốn ngàn lượng bạc trắng, tính trọn cả gốc lẫn lãi thì là ba vạn bốn ngàn chín trăm chín mươi sáu. Khoảng nợ này ngươi muốn trả cả gốc lẫn lãi hay là chỉ trả lãi trước?”

“Tiền lãi nhiều tới vậy sao?” Phó Yểu xoắn lưỡi: “Ngươi nói thật đi, vàng bạc trong kho của ngươi có được là nhờ cách này đúng không?”

Nam tử nhìn về phía nàng: “Nếu sợ nhiều thì ngươi có thể không mượn.”

“Chậc chậc.” Phó Yểu móc tờ biên lai mượn tiền ra ném lên bàn: “Cho ngươi này. Tổng cộng ba vạn năm ngàn lượng, số dư xem như ta thưởng cho ngươi.”

Nam tử liếc nhìn tờ biên lai vay mượn, từ chối nhận: “Ta cần vàng thật bạc trắng.”

“Tại sao?” Phó Yểu bất mãn hỏi lại: “Chẳng lẽ này không phải bạc hả? Có người nợ tiền ta, ta lại nợ tiền ngươi, vậy thì ta đưa ngươi tờ giấy nợ này, thế chẳng phải là xong rồi sao.”

“Ngươi có thấy điền trang nào dùng giấy nợ để trả nợ chưa?” Nam tử vừa nói vừa khảy bàn tính: “Đừng nói nhiều, hôm nay ngươi không trả được nợ đúng không?”

“Nếu ngươi không nhận tờ biên lai ghi nợ này thì hết rồi.” Phó Yểu nói.

“Nếu tiền gốc không trả được, thế còn tiền lãi thì sao?”

“Tiền lãi miễn cưỡng đủ trả số lẻ.”

“Mang ra đây.” Nam tử nói.

“Chút bạc đó mà ngươi cũng lấy hả?” Phó Yểu tức giận, ra lệnh cho Tam Nương mang hết số bạc mà nàng thắng được của Triệu Hưng Thái cộng với tiền lãi bán điểm tâm của đạo quan ra.

“Còn nữa.” Nam tử nói.

“Không có.” Tam Nương lật úp hộp đựng tiền lại: “Hết rồi.”

“Thế cái rương công đức kia thì sao?”

“…”

“Ngươi đúng là tên cầm thú.” Phó Yểu khinh bỉ: “Ngay cả tiền của thượng tiên Tam Thanh cũng không tha.”

“Xin cho ta nói thẳng, ngươi thiếu ta nhiều bạc như vậy, về sau nếu không trả được thì chỉ có thể dùng tòa đạo quan này để gán nợ. Tới lúc đó đừng nói là tiền trong rương của Tam Thanh, cho dù là tượng Tam Thanh cũng khó mà giữ được ấy chứ.” Nam tử bình tĩnh trả lời.

Thế là rương công đức trước tượng Tam Thanh cũng bị dọn sạch.

Từng đồng tiền rơi leng keng xuống bàn phát ra âm thanh rất dễ nghe.

Nam tử đếm tiền xong thì cất vào hộp, nói: “Ở đây có tổng cộng là 36 lượng bạc, cộng thêm 1936 văn tiền. Ta cầm trước, làm tròn rồi trừ nợ cho ngươi sau.”

Thu tiền xong, nam tử nói: “Được rồi, chuyện thứ nhất đã giải quyết xong. Tới chuyện thứ hai, lúc đến đây ta có ngửi thấy mùi rượu rất quen tỏa ra từ phía bếp. Trùng hợp hơn nữa là, mấy ngày nay rượu trong kho của ta thiếu mất mấy vò, vậy nên ta muốn hỏi là hai chuyện này liệu có liên quan gì đến nhau không nhỉ?”

“Không có!” Phó Yểu lập tức chối: “Mấy ngày nay bọn ta toàn ở kinh thành, rượu cũng là mang từ kinh thành về. Hai ta là hàng xóm của nhau đấy, ngươi cứ nghi ngờ như vậy làm ta thấy rất chi là đau lòng đấy nhé.”

“Đừng có ra vẻ quan hệ của ta với ngươi tốt đến thế, ta và ngươi chỉ là chủ nợ và con nợ mà thôi.” Nam tử nhanh chóng phủi sạch quan hệ, hắn nhìn quanh căn phòng một lượt rồi đứng dậy: “Chuyện rượu tính sau, tạm thời ta sẽ không truy xét. Nhưng giờ là ta thấy ngươi thiếu nợ quá nhiều, mà ta thì lại không tin tưởng ngươi chút nào cả, vậy nên từ giờ cứ ba ngày ta sẽ tới nhà lấy tiền một lần, lúc đó ngươi tự giác mà chuẩn bị cho tốt.”

Y nói xong, quay sang nhìn Triệu Hưng Thái đang bưng vịt ra ngoài: “Mặc dù món này không tránh khỏi việc liên quan đến chỗ rượu bị mất của ta, nhưng nể tình món ăn này ta chưa từng ăn qua nên có thể tạm thời không tính toán. Món ăn này bán mười lượng bạc được không?”

Triệu Hưng Thái không phải là người chưa từng thấy tiền, đối với chuyện tiền bạc thì hắn càng muốn cho mọi người trong đạo quan được nếm thử hơn: “Không được…”

“Một trăm lượng.” Nam tử tăng giá.

“Này…”

“Một ngàn lượng.”

“Đồng ý!” Triệu Hưng Thái lập tức nói, ngay cả nồi niêu để nấu vịt cũng giao luôn cho y.

Sau khi nam tử nhận lấy liền chỉ tay về phía Phó Yểu: “Nàng ta trả tiền.”

Y nói xong thì cất bước rời khỏi đạo quan.

Triệu Hưng Thái mong chờ nhìn về phía Phó Yểu: “Quan chủ…”

Phó Yểu ném tờ giấy ghi nợ tới trước mặt hắn: “Về sau hãy gọi ta là chủ nợ, đa tạ.”

Tạm không nhắc tới vẻ kinh ngạc của Triệu Hưng Thái khi thấy giấy ghi nợ, mọi người đến tận lúc này mới hiểu rõ độ nghèo túng của quan chủ nhà mình.

“Tại sao ngài lại thiếu nhiều bạc tới vậy?” Việc này khiến mọi người không tài nào hiểu được.

Khả năng của quan chủ bọn họ ai cũng thấy qua rồi, một vị cao nhân như thế sao lại thiếu tiền được? Chỉ cần nàng muốn là sẽ có một đống người mang tiền tới cho nàng.

Phó Yểu trả lời mấy câu hỏi này bằng những lời lẽ chính trực nhất: “Bởi vì ta sẽ không vì chuyện cơm áo mà cúi đầu khom lưng, pháp thuật của ta không thể bị hơi tiền làm bẩn được.”

Mọi người: “…”

Bây giờ bọn họ đã hiểu rồi, có lẽ đằng sau chuyện này còn có lý do khác.

Sau ngày hôm đó, chủ nợ của quan chủ đúng là cứ ba ngày lại đến thu tiền nợ một lần.

Vì gặp mặt nhiều lần nên đôi lúc mọi người sẽ nghe quan chủ gọi y là Chung Ly keo kiệt, thế là mọi người biết y có họ kép Chung Ly, cũng chính là vị hàng xóm sống ngay gần bọn họ.

Giang chường quầy với Dương đầu bếp sau khi biết quan chủ thiếu nợ nhiều tiền như vậy thì định giúp nàng trả bớt, nhưng Chung Ly lại từ chối: “Oan có đầu, nợ có chủ, ai thiếu người đó trả.”

Vì điều này mà Dương đầu bếp càng thích vị Chung Ly công tử này hơn, còn mời y ở lại ăn cơm.

“Đúng lúc tới giờ ăn cơm.” Dương đầu bếp nói: “Nếu không ngài hãy ở lại ăn cơm đi, đồ ăn hôm nay nhiều lắm.”

Chung Ly ngẩng đầu lên nhìn bọn họ, thấy tất cả đều nhìn mình với vẻ mặt chờ mong.

“Một người là muốn nghe ngươi nhận xét tay nghề của hắn, một người là muốn ăn cơm cùng mỹ nam.” Phó Yểu ở bên cạnh nói: “Nếu ngươi thấy ăn không uống không ngại thì về sau có thể giảm bớt tiền lãi cho ta.”

“Không.”

“Cái gì?”

“Ta không thấy ngại.” Chung Ly đáp.

“…”

Ngay khi Chung Ly ngồi xuống, Triệu Hưng Thái tự mình bưng cơm tới trước mặt y: “Chung Ly công tử, món lần trước ngài thấy thế nào? Vì ngài là vị khách đầu tiên nếm thử nên ta muốn biết ý kiến của ngài.”

Thực ra sau lần đó, mỗi lần hắn làm lại món này đều sẽ không được dùng loại rượu tốt như vậy nữa.

“Mùi vị không tệ.” Vẻ mặt Chung Ly vẫn lạnh nhạt, nhưng y không keo kiệt lời khen của mình: “Thịt vịt được xử lý rất mọng nước, vị mặn ngọt bên trong cũng rất có phong cách, chỉ với một món này thôi là ngươi đã hơn hẳn phần lớn các đầu bếp khác rồi.”

“Ta hiểu rồi, đa tạ ngài.” Triệu Hưng Thái nhận được câu trả lời khẳng định thì lập tức nói: “Tối nay ta sẽ làm mười con mang tới Kim Lăng bán thử.”

“Kim Lăng là nơi chuyên ăn vịt, nếu món này có thể được người ở Kim Lăng thích thì xem như ngươi đã thành công rồi.” Dương đầu bếp cũng vui thay hắn.

“Hưng Thái, có thể làm thêm một con được không?” Tam Nương nói: “Ta muốn cho Bạch Quả nếm thử tay nghề của ngươi.”

“Bạch Quả là ai?” Giang chưởng quầy hỏi: “Là bằng hữu ngươi mới quen à?”

“Cũng không hẳn là vậy.” Tam Nương liếc Phó Yểu ngồi bên cạnh, thấy nàng không có biểu hiện gì thì mới nói chuyện của Bạch Quả cho mọi người nghe.

Mọi người nghe xong lập tức than thở: “Hài tử này thành thật quá rồi, chỉ vì một lời hứa mà chờ đợi nhiều năm tới vậy.”

“Chuyện này nếu bảo là Lê Phùng Niên sai thì thật ra cũng không đúng. Hắn đã từng chết một lần, về sau cũng đã trả thù những người lúc đó. Người duy nhất hắn phải xin lỗi chỉ có Bạch Quả, xin lỗi về chuyện hắn thay lòng đổi dạ, còn hẹn ước ba kiếp với người khác. Nhưng lúc hắn đang khỏe mạnh thì lại bị phụ mẫu Bạch Quả hạ độc tới chết thì cũng xem như đã trả lại cho Bạch Quả.” Giang chưởng quầy nói.

Trong lúc mọi người đang bàn luận thì Chung Ly đã ăn xong bữa cơm, y buông đũa xuống, rồi súc miệng bằng nước trà, lau miệng xong mới nói: “Lê Chiêu Lê Phùng Niên à, ta có một tờ ghi chép về người đó.”

“Hả?” Chuyện bất ngờ như vậy khiến mọi người đều quay mặt nhìn về phía y.

Chung Ly cũng không cố ý kéo dài thời gian, chỉ bình tĩnh nói: “Trong ghi chép có nói, sau khi Lê Phùng Niên bị hạ độc mà chết thì các tộc nhân đã tranh đoạt di sản của hắn, tố cáo phu nhân và nhi tử duy nhất của hắn lên quan, nói rằng Lê Đại Lang của Lê gia không phải là con ruột của Lê Phùng Niên, là do trước kia Lê Phùng Niên không đành lòng thấy Lê phu nhân đang mang thai sắp tự tử, mới cưới nàng về làm phu nhân, vì thế tài sản của Lê gia không thể chia cho bọn họ được.”

“…”

“Tại sao ngươi lại có phần ghi chép đó?” Phó Yểu hỏi tò mò. Nàng biết vị hàng xóm này của mình không hề đơn giản, nhưng chuyện này quả là hơi trùng hợp.

“Bắt đầu từ thời Chu Anh Tông, ghi chép về các vụ án ta đều có xem qua. Đống ghi chép đó còn thú vị với ly kỳ hơn tiểu thuyết truyền kỳ nhiều.” Chung Ly đáp.

Tam Nương lúc này mới kịp phản ứng: “Nếu nói như vậy thì chẳng phải Lê Phùng Niên không hề có lỗi gì với Bạch Quả sao?”



Lúc chạng vạng, Phó Yểu vẫn dẫn theo Tam Nương và Triệu Hưng Thái tới Kim Lăng như thường lệ.

Triệu Hưng Thái lại tới cạnh sông Tần Hoài, Phó Yểu thì tới chùa Đại Từ Ân.

Mười ngày không gặp, Bạch Quả vẫn như vậy, không hề sầu khổ vì chuyện xưa.

Hắn cực kì thích món vịt sốt ngọt mà Tam Nương mang đến: “Giờ ta mới hiểu sao người ta lại nói rằng không có con vịt nào có thể chạy khỏi Kim Lăng. Bởi vì nó quá ngon.”

“Ngươi ăn ngon uống tốt như vậy chắc là mấy ngày nay sống rất sung sướng nhỉ?” Phó Yểu nói.

“Đúng thế, ta đã nghĩ kỹ rồi, thật ra hắn không hề nợ nần gì ta cả. Ta đang tính ở đây đợi tới khi phụ mẫu ta xuất hiện thì sẽ đi theo bọn họ.” Bạch Quả phóng khoáng nói.

“Suy nghĩ cẩn thận là được.” Phó Yểu nói: “Còn muốn ăn gì nữa?”

“Còn muốn nhiều lắm, ngươi định mua cho ta hả?” Bạch Quả mong chờ hỏi.

“Ta không có tiền.” Phó Yểu nói: “Nhưng ngươi có.”

Ba người đang nói chuyện thì có tiếng động vang lên từ sau vách tường, ngay sau đó là hai người một gầy một béo trèo tường mà vào.

“Tại sao không đi cửa chính mà lại phải trèo tường?” Nữ nhân oán trách hỏi: “Y phục của ta dơ hết cả rồi.”

“Này không phải do thói quen sao.” Nam nhân gầy kia nói rất hiển nhiên.

Ngay khi hai người chạm chân xuống đất thì lập tức thấy cây Bạch Quả to lớn bên cạnh: “Chà, cái cây này to vậy, chắc là đã sống được mấy trăm năm rồi nhỉ.”

“Chắc vậy.”

Hai người tò mò xoay quanh cái cây một vòng mới nói: “Lạ thật, sao ta lại thấy cái cây này trông cứ quen quen nhỉ?” Nữ nhân nói xong thì đưa tay sờ mó thân cây.

Nam nhân lại nói: “Cây cối trong thiên hạ không phải giống nhau hết à?”

Hắn nói xong, không thấy thê tử đáp lại thì lập tức dựa sát vào: “Sao thế, sao lại im vậy?”

Nữ nhân lúc bấy giờ mới thu tay lại, hít mũi một cái rồi nói: “Không biết sao ta vừa chạm vào cái cây này là đã thấy đau lòng vô cùng.”