Ta Có Một Tòa Đạo Quan

Chương 176




Chu quản gia không biết mình đã tìm được thứ công chúa cần, ông ta sai người đưa mấy món binh khí này về phủ công chúa xong thì đi bẩm báo như bình thường, tiếp tục lui xuống sắp xếp.

Bên phía Ninh Khang lúc này cũng không rảnh mà quan tâm chuyện đó.

Nàng ta sắp sinh rồi.

Cho dù nàng ta có cẩn thận cỡ nào, sinh hài tử vẫn là chuyện cực kỳ nguy hiểm, làm lòng nàng ta không nắm chắc. Thế nên trước khi ngày lâm bồn tới, Phó Yểu và Chung Ly đều được mời tới Trấn Nam Vương phủ.

“Quan chủ, tới lúc đó phải làm phiền người rồi.” Ninh Khang vì không ngủ đủ nên sắc mặt cũng rất kém.

“Ngươi yên tâm đi, ta đã nói ta sẽ bảo vệ cho ngươi một mạng. Lần này, dù ngươi không bình an cũng phải bình an.”

Nghe được lời hứa hẹn của Phó Yểu, Ninh Khang vẫn không cách nào thả lỏng nổi. Nàng ta ba lần bảy lượt xác nhận rằng bà đỡ và cung nữ đều là người của mình xong mới bước vào phòng sinh.

Trong quá trình sinh con, những người thật lòng quan tâm tới nàng ta trong Trấn Nam Vương phủ cũng không có nhiều. Ngoại trừ thế tử Trấn Nam Vương có chút quan tâm thì những người còn lại chỉ tỏ vẻ cho có.

Nhưng bọn họ làm vậy cũng đúng, Ninh Khang là thân muội của thánh nhân. Tác dụng duy nhất của nàng ta ở trong mắt Trấn Nam Vương phủ cũng chỉ là một quân cờ dùng để làm yên lòng thánh nhân mà thôi. Muốn người trong Trấn Nam Vương phủ đối xử thật lòng với nàng ta, thực sự là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra.

Nếu Trấn Nam Vương phủ thật sự làm phản, vậy thì Ninh Khang chính là người đầu tiên bị mang ra xét xử.

Phó Yểu thấy hết mọi chuyện cũng không định ra tay, Trấn Nam Vương phủ thì luôn tỏ ý phòng bị với nàng và Chung Ly, tìm lý do không cho nàng tới gần phòng sinh.

Ba ngày sau, trưởng công chúa Ninh Khang bình an sinh ra một vị tiểu công tử.

Trấn Nam Vương phủ có tôn nhi, cho dù chỉ là giả vờ thì bọn họ cũng phải tỏ vẻ. Thế là vào ngày hài tử làm lễ tắm rửa, Trấn Nam Vương bày tiệc đãi khách. Tiếp đó là tới tiệc đầy tháng, bữa tiệc này gây náo động khắp nội thành, kéo dài suốt ba ngày để cầu phúc cho tiểu thế tử.

Bữa tiệc đầy tháng kết thúc, Ninh Khang cũng hết thời gian ở cữ.

Thế là khoảng thời gian ngừng xem xét báu vật của Phó Yểu lại khôi phục.

Ngay lúc cầm thanh kiếm bằng đồng thau vào tay, Phó Yểu nói: “Trưởng công chúa đã tìm được thần binh cho ta, lần này ngươi muốn cái gì?”

Ninh Khang thấy nàng trước đây nhìn mấy trăm thanh binh khí cũng không hé răng, hiện giờ đột nhiên nói lời này thì ánh mắt không khỏi dời tới thanh kiếm đồng thau không có gì đặc biệt trên bàn, trong lòng đã có vài dự đoán: “Nói vậy nghĩa là… quan chủ đã tìm được thứ mình muốn?”

Phó Yểu lau sạch thân kiếm, để lộ ra hoa văn bên dưới: “Không nhiều không ít, vừa đẹp một thanh cuối cùng. Nếu ngươi tặng nó cho ta, tất nhiên ta sẽ thỏa mãn nguyện vọng của ngươi.”

“Thật sao?” Ninh Khang thấy thanh kiếm bằng đồng thau dần để lộ ra dáng vẻ vốn có dưới tay nàng, hai mắt nàng ta lóe sáng, hơi do dự một lúc, quyết định được ăn cả ngã về không, nói: “Quan chủ, tình hình bây giờ rất gấp gáp, ta muốn ngồi nhìn trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi, ngươi có thể giúp ta làm được không?”

Nàng ta vốn không định gửi gắm mong muốn của mình vào thứ huyền học mờ mịt này, nhưng sau đó nàng ta biết hoàng huynh của mình cũng có lúc cần nhờ đến Phó Yểu giúp đỡ, lúc này mới hơi động lòng.

Nàng ta vốn nghĩ sau khi gả tới Trấn Nam Vương phủ, nàng nhất định sẽ giấu tài, chờ có thời cơ thích hợp mới động thủ. Nhưng khi biết Phó Lệnh Ngôn là tổng đốc Tứ Xuyên có thể ra tay bất cứ lúc nào, nàng ta lại có cảm giác không chắc chắn lắm.

Trước khi xuất giá, nàng ta tin rằng hoàng huynh vẫn còn chút tình nghĩa và áy náy với mình. Nhưng bây giờ nàng ta ở Nam Chiếu lâu tới vậy rồi, nàng không còn dám bảo đảm rằng hoàng huynh vẫn đối xử với mình như trước kia nữa, huống chi bây giờ nàng ta còn có nhi tử của mình.

Việc hoàng huynh muốn tiêu diệt Trấn Nam Vương phủ cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn, người của Trấn Nam Vương phủ cũng sẽ không khoanh tay chịu trói. Nàng ta đứng ở giữa chắc chắn sẽ không được tha, tương lai dù có quay lại kinh thành cũng chẳng thể sống tốt được, thậm chí còn bị nghi ngờ, tình thế tiến không được, lùi không xong này không phải gấp gáp thì là gì chứ.

Nàng ta nghĩ tới nghĩ lui, chỉ khi nàng ta có thể nắm giữ Nam Chiếu trong tay, nàng ta mới có được đường lui.

“Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi?” Phó Yểu thổi sạch đống tro bụi trên kiếm đồng thau, sau đó lại đưa ống tay áo lên lau thêm lần nữa, từ tốn nói: “Ngươi muốn có được Nam Chiếu cũng không phải không thể. Có điều hai thanh kiếm này không đủ để ta giúp ngươi có được điều ngươi muốn, nhưng ta có thể giúp đỡ ngươi một chút, còn lại thì phải dựa vào chính ngươi rồi.”

“Hai thanh kiếm?” Ninh Khang kinh ngạc: “Lần này quan chủ tới đây chẳng lẽ không phải để giữ mạng cho ta hay sao?”

Nàng ta vẫn luôn cho rằng mình có thể thuận lợi sinh nở là do Phó Yểu giúp đỡ, nếu không Phó Yểu cũng sẽ không xuất hiện ở đây vào lúc quan trọng này.

“Ta đúng là vì cái này mà đến, có điều kiếp nạn của ngươi không phải tới từ chuyện sinh nở, mà là trong ba tháng khi Trấn An Vương đột ngột chết bệnh.” Phó Yểu nói.

Bề ngoài thì Trấn Nam Vương có vẻ khỏe mạnh, nhưng sương đen đã sớm lan tràn từ trong người ông ta ra ngoài, thọ mệnh của ông chỉ còn có hơn một tháng nữa.

Nam Chiếu có thể chống lại triều đình là vì có cây Định Hải Thân Châm là ông ta. Nếu ông ta không còn nữa, ngày Nam Chiếu đại loạn sẽ không còn xa, mà chỉ cần Nam Chiếu vừa loạn, Ninh Khang tất nhiên cũng rơi vào nguy hiểm.

“Cái gì!” Tin tức này khiến Ninh Khang chấn động: “Điều quan chủ nói là thật?” Nàng ta hỏi lại lần nữa.

“Ta lừa ngươi làm gì chứ?” Phó Yểu nói tiếp: “Có điều ngươi không tin cũng đúng thôi. Ngươi cứ nhìn đi, ba ngày sau, trong mắt Trấn Nam Vương sẽ xuất hiện tơ máu, gân xanh trên huyệt Thái Dương cũng nổi lên. Ông ta sẽ thường xuyên đau đầu, ho ra máu, nhưng dù đại phu có bắt mạch như thế nào cũng không tìm ra được điều kỳ lạ.”

Trưởng công chúa Ninh Khang chăm chú nhìn Phó Yểu một lúc, thấy vẻ mặt của nàng vẫn ung dung như cũ, nàng ta cũng chỉ đành cố kìm nén, hỏi tiếp: “Vậy quan chủ cho rằng cơ duyên của ta là ở đâu?”

“Hiện giờ Trấn Nam Vương không thể chết được.” Phó Yểu nói, mở lòng bàn tay của mình ra, Ninh Khang nhìn thấy vị trí ở giữa bàn tay nàng dần xuất hiện một bình thuốc màu xanh lục: “Cái này là thứ có thể cứu mạng, chỉ cần khi Trấn Nam Vương phát bệnh, ngươi đút ông ta ăn một giọt thì ông ta có thể thoi thóp sống tiếp. Cơ duyên của ngươi nằm ở tháng ba năm sau, không thể sớm hơn cũng không thể trễ hơn. Còn lại thì phải dựa vào năng lực của ngươi rồi.”

Ninh Khang nắm chặt bình thuốc màu xanh lục trong tay, trong lòng run lên, đã tin lời Phó Yểu tới tám phần.

“Tháng ba năm sau đúng không? Ta biết rồi.” Nàng ta nắm chặt bình thuốc trong tay, dường như đã ra quyết định nào đó.

“Được rồi, giao dịch giữa ta với ngươi đã hết, ta cũng nên đi thôi.” Phó Yểu không ngờ mình sẽ thuận lợi lấy được thanh thần binh cuối cùng trong chuyến đi tới Tây Nam này, trong lòng nàng rất vui vẻ, hiện tại nàng có thể rảnh rỗi dành thời gian để tế kiếm rồi.

“Các ngươi không định ở lại thêm chút sao?” Ninh Khang cố ý giữ lại.

“Chuyện sắp tới ta sẽ không nhúng tay vào, ở lại hay không có khác gì đâu?” Phó Yểu đáp.

Thấy nàng đã nói như vậy, Ninh Khang cũng biết không thể giữ người dược nữa. Khi Phó Yểu gần đi, nàng ta đã tặng không ít vàng bạc cho nàng… cái này là nàng ta học được từ chỗ Hoàng hậu.



Sau khi Phó Yểu quay về đạo quan, Giang chưởng quầy lập tức nói chuyện ở tiệm rèn cho nàng nghe.

“Ta biết rồi. Lần này được gặp lại bạn cũ, ngươi có vui không?” Phó Yểu hỏi Giang chưởng quầy.

“Có, ai cần gặp đều gặp cả rồi.” Giang chưởng quầy cười: “Cảm ơn quan chủ đã cho ta cơ hội này, ta đã không còn gì tiếc nuối nữa.”

“Đây là cơ hội mà ngươi tự kiếm được, ai bảo ta nhìn ngươi thấy thuận mắt đâu chứ.”

Hai người không hề nhắc tới chuyện đôi mắt, nhưng trong lòng Giang chưởng quầy đã chuẩn bị tốt tâm lý.

Hai tháng cuối năm, hoa đào dưới chân núi nở rộ.

Khi áng mây tía màu hồng phấn trên trời tan đi, nhiệt độ càng lúc càng nóng, tiếng sấm đầu tiên trong mùa hè đã tới.

Khi tiếng sấm đầu tiên vang lên trên bầu trời Giang Nam, trong tiệm rèn ở Tây Hồ, phu thê thợ rèn đang dán bùa vàng khắp nơi.

“Nếu đã thành quỷ thì cũng đừng tới gây họa cho chúng ta.” Lão thợ rèn biết con quỷ trong cửa hàng không làm hại bọn họ cho nên lá gan cũng lớn hơn, ngẫu nhiên còn mắng chửi vài câu.

Không biết là do bùa chú có tác dụng hay là vì cái gì, con quỷ bình thường ít khi xuất hiện lại hiện ra ngay lúc này.

Hắn im lặng đứng cạnh lò nung, trước mặt là một thanh kiếm mới tinh, chỉ còn một chút nữa là có thể thành hình.

Lão nhân nhìn thấy hắn thì vừa lúc nghe được sấm sét bên ngoài vang lên, ông ta nhỏ giọng nguyền rủa: “Thật hy vọng tia sét này có thể đánh chết hắn luôn đi.”

Ông ta vừa dứt lời, ánh mặt trời bên ngoài chợt lóe sáng, lão nhân chỉ cảm thấy có ánh tím lướt qua, sau đó là một tiếng sấm vang dội nổ tung ngay trên đỉnh đầu, làm ông ta bị chấn động tới mức lăn ngay xuống bàn.

Sấm sét hiện lên chỉ trong nháy mắt, sau khi nổ tung thì hoàn toàn biến mất, chỉ để lại lửa nóng trong tiệm rèn.

Lão thợ rèn vội vã gọi thê tử của mình tới dập lửa, may mà lúc này có một cơn mưa hạ xuống, hoàn toàn dập tắt đám lửa.

“Đúng là xui xẻo!” Lão thợ rèn đau lòng nhìn cửa hàng của mình, trong lúc dọn dẹp, ông ta đột nhiên nhìn thấy trên mặt đất có một thanh kiếm.

Thanh kiếm kia rất đẹp, mũi kiếm còn phiếm ánh sáng màu tím giống như lôi điện.

Lão thợ rèn vừa nhìn đã biết là đồ tốt, vội vàng nhặt lên, đúng lúc này, ông ta nghe tiếng gõ cửa bên ngoài.

“Ai đó?” Lão thợ rèn cầm kiếm trong tay, tưởng là hàng xóm nghe tiếng đi tới, vừa ra cửa lại nhìn thấy có một nữ nhân hắc y đứng trước mặt.

“Ngươi tìm ai?” Lão thợ rèn cảnh giác hỏi.

“Không phải các ngươi mời ta tới sao?” Phó Yểu đá văng cánh cửa, đi vào bên trong.

“Cái gì? Ta không quen biết ngươi.” Lão thợ rèn nói.

“Mấy ngày trước không phải các ngươi đã tới Thanh Tùng Quan ở Thủy huyện, nói rằng muốn nhờ ta giúp đuổi quỷ đi hay sao? Giờ ta đã tới rồi, sao các ngươi lại không nhận?” Phó Yểu bất mãn: “Tuy bản lĩnh của ta không lớn nhưng chưa từng bị người khác trêu chọc bao giờ. Chẳng lẽ ngươi muốn nếm thử kết cục của việc trêu đùa ta?”

Lời nói đầy uy hiếp của nàng làm vẻ mặt của lão thợ rèn hơi dịu lại: “Ngươi là đạo sĩ thật sao? Ta có nhìn thế nào cũng không thấy giống.”

“Giống hay không chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi.” Phó Yểu nói: “Quỷ ở nhà các ngươi đâu? Sao ta không thấy.”

“Cái này… hình như lúc nãy hắn mới bị sét đánh rồi.” Lão thợ rèn không chắc lắm, ông ta thật sự thấy sấm sét đánh xuống, nhưng lôi điện quá chói mắt nên ông đã nhắm mắt theo bản năng.

“Ồ?” Phó Yểu đi tới chỗ sấm sét đánh xuống, vươn tay sờ lớp tro tàn bên dưới: “Xem ra con quỷ kia đúng là xui xẻo. Khoan đã, thanh kiếm trong tay ngươi là cái gì?”

Lão thợ rèn vốn định giấu thanh kiếm đi, nhưng không ngờ đôi mắt của nữ nhân này lại tốt như thế, ông ta đành nói: “Thanh kiếm này là trấn đi3m chi bảo của chúng ta.”

“Cái gì mà trấn đi3m chi bảo. Bên trên rõ ràng vẫn còn ánh sét, kiếm cũng chỉ mới được đúc xong không lâu, đây rõ ràng là một thanh kiếm mới.” Phó Yểu vách trần lời nói dối của ông ta: “Đây chắc là thanh kiếm do con quỷ bị sét đánh để lại đúng không?”

Lão thợ rèn thấy mình bị vạch trần, rồi lại muốn mang thanh kiếm này đi bán giá cao, quyết định không che giấu nữa: “Đúng thế. Đây là thanh kiếm mà con quỷ kia đã rèn hơn một năm qua, hiện tại còn được lôi điện rèn luyện, đúng là cực kỳ hiếm có. Hắn chiếm lấy cửa hàng của ta, giờ còn biến mất không nói một lời, thanh kiếm này thuộc về ta mới đúng.”

“Lời này nghe lên thì có vẻ có đạo lý, vậy ngươi muốn bao nhiêu tiền mới bằng lòng bán thanh kiếm này?” Phó Yểu hỏi.

Đôi mắt của lão thợ rèn đảo loạn, thử nói: “Một… một trăm lượng? Không, một ngàn lượng!”

“Một ngàn lượng? Ngươi đúng là cái gì cũng dám nói.” Phó Yểu cười lạnh.

“Thích hay không tùy ngươi.” Lão thợ rèn không có ý định hạ giá: “Thứ tốt như thế này khả ngộ bất khả cầu, nếu ngươi không mua thì ta vẫn có thể bán cho người khác được.” Dù sao đồ do con quỷ kia làm ra, có rất nhiều người bên ngoài muốn mua, nếu không thì ông ta cũng đã không thể không phát tài.

“Ta mua.” Phó Yểu lấy ra mấy thỏi vàng từ trong tay áo: “Ta không có bạc, nhưng số vàng này chắc chắn đủ rồi.”

Lão thợ rèn vừa thấy vàng thì hai mắt lập tức phát sáng. Ông ta tất nhiên biết số vàng này đã vượt quá một ngàn lượng, ông ta còn sợ nàng đổi ý, vội vàng giao kiếm cho nàng rồi cầm vàng về.

Sau khi lấy vàng, ông ta còn dùng miệng cắn thử, chắc chắn nó là vàng thật rồi mới vui vẻ nói: “Cô nương đúng là người hào phóng.”

Kiếm đã tới tay, Phó Yểu cũng cười nói: “Thanh kiếm này đúng là hiếm có, các ngươi chỉ dùng vàng để đổi, không muốn thứ gì khác sao?”

“Còn có thể có thứ gì tốt hơn nữa chứ? Cho dù có thì cũng không đáng giá bằng vàng.” Đây hoàn toàn là chuyện tốt rơi từ trên trời xuống, lão thợ rèn mới không rảnh nghĩ tới mấy chuyện khác.

“Nếu các ngươi đã quyết định thì ta đi đây.” Phó Yểu nói xong lại dường như nghĩ tới điều gì đó, nói tiếp với lão thợ rèn: “Thanh Tùng Quan của chúng ta linh nhất là khi cầu con. Thanh kiếm mà con quỷ kia để lại cho các ngươi nói không chừng là để cho các người cầu con, có điều hiện tại các ngươi đã chọn vàng thì cũng xem như là công bằng giao dịch.”

Lão thợ rèn làm sao có thể nghĩ tới điều này, ông ta trước kia mong con tới phát điên, nhưng bây giờ tuổi tác đã cao, cũng không còn ý định đó nữa.

Hiện tại đột nhiên nghe nàng nói rằng mình còn có thể cầu con, trong lòng lập tức giật nảy, đang định hỏi lại thì nữ nhân đối diện đã từ từ biến mất…

“Thần, thần tiên…” Lão thợ rèn trợn mắt há hốc mồm, trong lòng ông ta tin rằng chỉ có thần tiên mới làm được như thế. Nhưng nếu nữ nhân kia là thần tiên thật, vậy thì lúc nãy nếu ông ta cầu con, chẳng phải sẽ thật sự có một đứa con hay sao…

Lão thợ rèn suy nghĩ kỹ xong, khuôn mặt tràn ngập hối hận. Ông ta muốn tìm nàng nhưng bên ngoài đã vắng tanh, làm gì còn ai đứng ở đó nữa.



Thanh Tùng Quan.

Phó Yểu trở về trong cơn mưa, đầu tiên nàng vẩy hết nước trên người xuống, sau đó mới đặt kiếm tới trước mặt tượng Tam Thanh.

Nàng vừa liếc mắt đã nhận ra, thanh kiếm này đúng là thanh cổ kiếm bị tàn phá mà lúc trước tìm được dưới Hồ Bà. Khi tàn hồn cầm kiếm bỏ chạy, hắn ta vẫn luôn tìm cơ hội chữa lại cho nó.

Không ngờ cuối cùng hắn ta lại quyết định dùng sức mạnh của sấm sét để sửa chữa thanh kiếm.

Đây đúng là một kẻ to gan, dám đánh cược vào mọi phương pháp.

“Đời trước hắn lấy thân tế kiếm, đời này lại vẫn chọn con đường đó.” Chỉ là đời trước hắn vẫn còn cơ hội vào luân hồi, đời này thì linh hồn đã hoàn toàn hòa thành một thể với thanh kiếm: “Có lẽ đây chính là kết quả tốt nhất cho các ngươi rồi.”