Ta Có Một Tòa Đạo Quan

Chương 174




Sau khi phu thê Giang chưởng quầy rời khỏi Kim Lăng, đã ngồi thuyền quay về Dư Hàng. Trên đường bọn họ còn ghé qua Hồ Tây Tử, hai người du ngoạn ở đó một chuyến.

Đầu xuân, mưa bụi triền miên, trong cơn mưa mờ ảo đó, hai người vô tình đi ngang qua một nhà thợ rèn, vì tránh mưa nên mới vào trong.

Tiệm rèn rất sáng sủa, nhưng không biết chỗ nồi hơi bị làm sao mà rất âm u, chỉ có thể thoáng nhìn thấy bếp lò có ánh lửa. Bọn họ nhìn xuyên qua ánh lửa, thấy một người đội mũ choàng đứng đó, nhưng không thấy được rõ mặt mũi.

Giang chưởng quầy cũng không quen với đồ sắt, nàng chỉ nhìn thấy phía trước trưng bày đủ loại đồ vật làm bằng sắt thép, nhìn khá giống mỏ cày, ngoài ra còn có đao kiếm giáo mác, có điều mấy thứ này tất nhiên không nằm trong phạm vi mua sắm của nàng.

Bởi vì mượn mái hiên nhà người ta, cuối cùng Giang chưởng quầy vẫn mua một chiếc kéo và hai bộ dụng cụ làm bếp. Cây kéo là để cho nàng dùng, còn đồ làm bếp thì mua cho phu quân và Triệu Hưng Thái. Nàng định xem thử có thứ gì có thể mua cho quan chủ được không, sau khi dạo quanh một vòng thì không nhìn trúng gì cả, đành phải nghĩ lại xem có nên mua chút lá trà Tây Hồ Long Tĩnh tặng quan chủ hay không.

Ngay khi nàng định tính tiền, đột nhiên nhận ra trong tiệm rèn không còn ai khác. Nàng đành phải đi tới cạnh bếp lò, nói với người đội mũ rèm kia: “Xin hỏi mấy thứ này hết bao nhiêu tiền?”

Lần này, người trong bóng tối đã ngẩng đầu lên, Giang chưởng quầy cũng nhìn thấy rõ gương mặt của hắn.

Đó là một gương mặt trắng bệch giống với Tam Nương.

Trong lòng Giang chưởng quầy hơi giật nảy, cảm giác mình hình như đã nhìn thấy thứ gì đó không nên thấy.

Cũng may người đó lên tiếng: “Tổng cộng hai lượng.”

“Được.” Giang chưởng quầy không trả giá, thả tiền rồi đi.

Ngay khi nàng cầm đồ trong tay, kéo phu quân chuẩn bị ra khỏi cửa, đã nghe bên tai vang lên giọng nói của người đó: “Trở về nói với quan chủ của các ngươi, bảo nàng tới lấy kiếm ngay khi tiếng sấm thứ nhất vang lên.”

Giang chưởng quầy dừng chân lại, xoay người đáp: “Được.”

Động tác bất ngờ của nàng làm Dương đầu bếp cảm thấy kỳ lạ, sau khi ra ngoài, hắn mới hỏi: “Lúc nãy muội nói chuyện với ai thế?”

Giang chưởng quầy kinh ngạc: “Lúc nãy huynh không nghe được lời của người đó sao?”

“Lúc nãy có người nói chuyện hả?” Dương đầu bếp càng kinh ngạc hơn: “Hơn nữa nãy muội đưa tiền cho ai vậy?” Hắn ở bên cạnh còn đang ngắm đao thì đã bị thê tử kéo ra ngoài, đang cảm thấy kỳ lạ là tại sao không có ai để đưa tiền: “Ta đâu có nhìn thấy ai đâu.”

“Lúc nãy huynh không nhìn thấy sao?”

“Không có.”

Giang chưởng quầy biết phu quân sẽ không nói dối mình, trái tim lập tức trở nên nặng nề, người đó chắc hẳn là cố ý tới tìm nàng. Hơn nữa hắn còn biết quan chủ, nghĩa là đang nhắm tới ngài.

“Đi, chúng ta về đạo quan trước.” Gặp mấy chuyện này thì cứ hỏi quan chủ là được.



Tây Nam.

Phó Yểu và Chung Ly đã tới lãnh thổ của Đại Lý. Lúc trước Phó Yểu lấy được Thần Quan Kiếm từ tay trưởng công chúa Ninh Khang, đã từng đồng ý sẽ bảo vệ trưởng công chúa một lần.

Nàng tính ngày, cảm thấy sắp có chuyện xảy ra rồi.

Đối với Đại Lý, Phó Yểu rất có cảm tình, đặc biệt là vào sáng sớm, chỉ nhìn hoa nở rực rỡ ven đường thôi cũng đã là cả một sự hưởng thụ rồi, chưa kể tới các loại thức ăn làm từ hoa của dân địa phương mang theo mùi vị đặc biệt, suốt dọc đường, Phó Yểu đã nếm thử không ít thứ.

Ngay khi Phó Yểu và Chung Ly đang ngồi ăn ở quán ven đường, có một hộ vệ giả thành người thường đi tới, nói rằng trưởng công chúa mời bọn họ về phủ.

“Nhanh như thế mà đã biết chúng ta tới đây, xem ra trưởng công chúa của các ngươi cũng không tệ lắm.” Nội thành của Đại Lý không lớn, nhưng nếu trưởng công chúa Ninh Khang không có chút thế lực nào thì làm sao lại biết bọn họ tới đây được.

Hộ vệ cười một tiếng, không nói nhiều hơn.

Bọn họ nhanh chóng vào phủ công chúa, mỗi một vị công chúa xuất giá đều có phủ đệ riêng của mình. Tuy Ninh Khang xa gả nhưng những gì nên thuộc về mình, nàng ta vẫn sẽ có.

Hai người Phó Yểu được mời vào phủ công chúa, một khắc sau, Ninh Khang đã xuất hiện từ trong cỗ kiệu.

Khi nàng ta xuống kiệu, Phó Yểu lướt qua cái bụng to của nàng ta, nói: “Sắp sinh rồi nhỉ?”

“Còn một tháng nữa.” Khác với khi chưa xuất giá, có lẽ vì Ninh Khang đang mang thai nên cơ thể cũng đ ẫy đà hơn một chút, gương mặt và sắc thái cũng trở nên giống mọi mẫu thân trong thiên hạ, dịu dàng và vô hại.

Sau khi ngồi xuống ghế, Ninh Khang quan sát Phó Yểu một phen: “Bộ dáng này của quan chủ… hình như đẹp hơn trước kia một chút.”

Phó Yểu biết nàng ta đã nhận ra mình thay đổi gương mặt, nói thẳng: “Ta đổi một gương mặt khác, tất nhiên là phải đổi cái đẹp hơn.”

“Còn có loại bí thuật như vậy?” Trong mắt Ninh Khang hiện lên chút hứng thú, dường như muốn được chính mắt nhìn thấy.

“Đối với người trong huyền môn chúng ta thì đây không phải là chuyện gì to tát. Có điều người bình thường không nên chạm vào thì hơn.” Lời của nàng tỏ rõ sự từ chối.

Trưởng công chúa Ninh Khang tất nhiên là biết những điều cấm kỵ, cho nên cũng không nhắc lại chuyện này nữa, bắt đầu dò hỏi tình hình bên Trường An từ Phó Yểu.

Phó Yểu cũng đáp lời của nàng ta, không ai nhắc tới tình hình hiện tại của Đại Lý. Cả khách lẫn chủ đều cố ý làm buổi gặp mặt này trở nên vui vẻ hơn nhiều.

Giữa trưa, Ninh Khang đãi tiệc chào mừng Phó Yểu và Chung Ly.

Tuy rằng nàng ta khá tò mò với thân phận của Chung Ly, nhưng trưởng công chúa biết người có thể đi cùng Phó quan chủ, chỉ sợ cũng là người trong huyền môn. Huyền môn không nhúng tay vào thế tục, chỉ một câu thôi cũng có khả năng gây ra họa lớn, cho nên nàng ta đã cố gắng kiềm chế sự tò mò của mình, cứ vậy mà khách sáo tiếp đãi y.

Tiệc tan, trưởng công chúa Ninh Khang định dẫn Phó Yểu đi dạo nội thành, nhưng Phó Yểu nhìn cái bụng to của nàng ta, từ chối: “Ngươi vẫn nên nghỉ ngơi cho khỏe đi.”

Ninh Khang cũng không níu kéo: “Ta bây giờ đúng là không tiện lắm. Hay là quan chủ ở lại đây một thời gian đi, đợi lúc sau ta sẽ dẫn hai vị đi ngắm phong cảnh của Đại Lý.”

Ý của nàng ta là muốn Phó Yểu ở lại.

Phó Yểu đồng ý: “Cũng được.” Đối với nàng thì ở đâu cũng giống nhau cả. Hơn nữa đây là Tây Nam, có thể nhìn về phía Côn Luân ở xa, ở lại một thời gian cũng được.

“Vậy ta trở về vương phủ trước.” Ninh Khang nói. Tuy nàng ta có phủ công chúa nhưng bình thường đều ở lại trong vương phủ, trong lúc mang thai lại càng không rời khỏi.

“Phải rồi.” Ngay khi chuẩn bị rời đi, Ninh Khang đột nhiên xoay người hỏi: “Ta còn tìm được một món binh khí tốt, không biết Phó quan chủ có muốn xem xét không?”

Câu này của nàng ta chứa đầy ẩn ý, Phó Yểu chỉ xem xét binh khí khi cần, nếu đã không cần thì xem xét trở nên vô nghĩa.

“Nhìn thử cũng được.” Phó Yểu đáp.

“Hôm khác ta sẽ sai người đưa tới.”

Hai người dường như đã cùng nhau đạt được ước hẹn nào đó, Ninh Khang hài lòng rời khỏi phủ công chúa.

Trưởng công chúa Ninh Khang vừa ra khỏi phủ đã dặn dò thị vệ bên cạnh: “Thứ lúc trước ta bảo các ngươi đi tìm đã có chưa?”

Thị vệ lập tức bẩm báo: “Thần binh hiếm có, tin tức điều tra được chưa chắc đã là thật.”

“Thà là giết lầm cũng không được buông tha.” Ninh Khang nhắm mắt lại.

“Thuộc hạ lập tức sai người dốc sức điều tra.”

Vì chuẩn bị cho những ngày tháng sau này, Ninh Khang cũng thường xuyên đưa tới không ít binh khí tốt cho Phó Yểu “xem xét”, nào là cổ kiếm lưu truyền mấy triều đại, hoặc là bảo thương gia truyền, thậm chí còn có cây rìu không biết lấy ở đâu ra.

Phó Yểu nhìn một vòng mấy thứ này, cuối cùng cũng hiểu rằng Ninh Khang đang thử vận may, xem thử mèo mù có vớ được con chuột chết nào hay không.

Có điều mấy thứ như may mắn đúng là khó có thể nói trước được, không chừng ông trời đang đứng về phe Ninh Khang thì sao.

Có người giúp đỡ nàng cũng là chuyện tốt, Phó Yểu mặc kệ Ninh Khang muốn làm gì thì làm.