Ta Có Một Tòa Đạo Quan

Chương 171




Sau khi ăn xong hai quả hồng ngọt ngào trong tiếng pháo hoa mừng năm mới, cả hai dẫn tàn hồn của Từ Khanh tới trước sơn động của lão nhân bán ốc biển.

Lão nhân bán ốc biển lúc này trẻ tuổi hơn trước đó rất nhiều, mái tóc trắng xóa đã biến thành tóc đen, mặc dù làn da vẫn thô ráp như trước nhưng vẫn có thể mơ hồ thấy được bóng dáng hiên ngang khi còn trẻ. Nếu như ông ta không vì Từ Khanh mà rơi xuống hồng trần, tất nhiên tương lai sẽ hết sức sáng lạng.

“Đây là tàn hồn của Từ Khanh.” Chung Ly không nói nhiều, chỉ đưa tàn hồn của Từ Khanh cho lão nhân bán ốc biển: “Hồn phách của nàng ta đã bị tổn hại, không thể khống chế mảnh đan lô được nữa, chúng ta tạm mượn mảnh nhỏ này một thời gian, một năm sau sẽ trả lại. Còn Từ Khanh, chúng ta không giết nàng ta, hai người các ngươi đã hợp mệnh, lúc trước ngươi cũng từng dạy chúng ta cách hợp mệnh, chuyện này xem như là chúng ta trả nợ cho ngươi.”

Lão nhân thở dài: “Vào lúc cơ thể của ta có chuyển biến tốt đẹp, ta đã biết nàng đã gặp xui xẻo rồi.” Bọn họ hợp mệnh với nhau, một bên tốt thì bên còn lại sẽ cực xấu.

Trước đó ông ta nói ra phương pháp hợp mệnh, không đòi thù lao là vì phòng cho ngày hôm nay.

“Cảm ơn hai vị đã nể mặt lão hủ, ta chắc chắn sẽ quản lý nàng thật tốt, không để nàng xuất hiện trước mắt hai người nữa.” Ông ta hứa hẹn.

“Được.” Chung Ly không nói gì thêm. Trong lòng cả ba đều hiểu, lần này bọn họ tha cho Từ Khanh là vì muốn trả nợ ân tình cho lão nhân bán ốc biển. Nhưng nếu lần sau Từ Khanh còn dám làm vậy, khi đó đừng trách bọn họ tàn nhẫn.

Tàn hồn đã đưa trả, cũng xem như biết thêm về một câu chuyện. Có điều lúc chuẩn bị rời đi, Phó Yểu đột nhiên nhìn về phía lão nhân bán ốc biển: “Ngươi có biết Từ Khanh bày mưu tính kế nhiều năm như vậy chỉ vì tiên duyên trên người Chung Ly không?”

Sắc mặt lão nhân không chút thay đổi, có điều ánh mắt đã trở nên ảm đạm: “Giờ ta đã biết.”

“Bây giờ dù đã biết nàng ta chỉ lợi dụng mình mà ngươi vẫn muốn bảo vệ nàng ta?” Phó Yểu gật đầu: “Được rồi, chúng ta đã biết. Tiền bối xin hãy bảo trọng.”

Mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình, người trong cuộc cam tâm tình nguyện thì người khác cũng chỉ có thể tôn trọng.



Qua năm mới, các gia đình đều náo nhiệt đi chúc tết khắp nơi. Chung Ly và Phó Yểu thì yên ắng hơn một chút, mãi tới tận mười lăm tháng giêng, vào đêm trăng tròn mới có người tới gõ cửa.

Phó Yểu là người mở cửa, thứ dẫm bước trên ánh trăng tới thăm là một cây thược dược héo úa.

“Ồ, đây không phải cây tử kim thược dược lúc trước đã bỏ ta mà đi sao?” Phó Yểu đứng dựa người vào khung cửa, vẻ mặt hết sức hài hước, giọng điệu lại không hề bất ngờ: “Cuối cùng ngươi cũng chịu quay về tìm ta.”

Lá cây thược dược khẽ lung lay, chui vào trong phòng, sau đó tự cắm rễ vào bình hoa mai, im lặng dựa vào cửa sổ giả chết.

“Tu luyện lâu như vậy rồi mà còn chưa thể nói chuyện được.” Đối với cái thứ không thể mở miệng nói chuyện này, Phó Yểu cũng không đùa giỡn lâu, chỉ đổ thêm ít nước cho có lệ.

Tối đó, Phó Yểu nằm trên giường, đột nhiên cảm giác th@n dưới có chấn động, vừa nhìn lại đã phát hiện mình xuất hiện trong một đình viện. Bên cạnh nàng còn có Chung Ly, trước mặt cả hai là một chậu thược dược được trồng bên cửa sổ.

Cây thược dược đó cực kỳ khỏe mạnh, cành lá sum xuê, còn có nụ hoa nở rộ.

“Đây là ký ức của tử kim thược dược?” Trong nhà vừa có thêm một cây thược dược đã gặp phải chuyện như này, tám chín phần là do nó.

“Có lẽ vậy.” Chung Ly đáp.

Hai người đứng cạnh cửa sổ, nhìn cây thược dược dần lớn lên, nói thật là thấy khá tẻ nhạt.

Thời gian linh thực trưởng thành rất chậm, cây thược dược trước mặt bọn họ chỉ mới là cây non, còn chưa biết sau này bản thân lại biến thành một tinh quái biết tu luyện, nó bây giờ chỉ biết có việc hút lấy nước và dinh dưỡng trong đất, nở ra những đóa hoa xinh đẹp.

Nơi trồng thược dược là một phú hộ. Tòa nhà không to lắm, chỉ có ba gian. Đóa hoa này là được nữ nhi của phú hộ trồng, tiểu cô nương thích trồng hoa trồng cỏ không phải chuyện gì hiếm lạ.

Có điều con người đều có một căn bệnh chung là có mới nới cũ. Trong viện của tiểu cô nương có rất nhiều hoa cỏ, thược dược vừa được mua về nên chủ nhân rất yêu thích, được chăm sóc tỉ mỉ kỹ càng. Thế nhưng thời gian dần trôi qua, tiểu cô nương lại đổi sang thích mẫu đơn, đóa thược dược kia cũng bị đưa tới bên cửa sổ.

Sau một thời gian trồng bên cửa sổ, thược dược cuối cùng cũng có nụ hoa, nhưng nó nở rộ rồi héo tàn cũng không làm bất kỳ ai phải chú ý. Sau khi tàn hoa, nó đã bị người ta lấy xuống, đặt vào một góc sân.

Trong viện có vô số hoa cỏ, chen chúc với nhau, nó không phải cây cao nhất cũng chẳng phải cây đẹp nhất, cho nên rất ít được người ta chú ý. Ánh sáng ấm áp cách nó càng lúc càng xa, nó đã biến thành một cây hoa xen lẫn trong cả vườn.

Nếu phải sống cả đời như thế, thược dược cũng cam lòng. Những cây cỏ như chúng nó chỉ cần có bùn đất là sẽ sống được.

Nhưng năm sau, phú hộ phát tài, cả nhà chuẩn bị dọn đi. Nếu bọn họ chuyển nhà, vậy thì cần phải chọn lựa đồ trong nhà cũ để mang theo.

Sân nhỏ có thược dược cũng được lựa chọn tỉ mỉ, cuối cùng đến khi đa số các hoa cỏ trong viện đều được đưa đi, chỉ còn chúng nó ở lại chờ đợi chủ nhân mới đến.

Tòa nhà có ba gian thế này vẫn còn khá đắt hàng, thế nên chẳng bao lâu sau đã có người dọn vào ở. Có điều chủ nhân mới dường như không thích đồ đạc mà chủ cũ để lại cho lắm, lớn thì vật dụng trong phòng, nhỏ tới nồi niêu chén bát, toàn bộ đều bị bỏ đi.

Thược dược và đám hoa cỏ còn lại trong hậu viện cũng bị vứt đi, vứt ngay ở đầu hẻm. Chậu hoa ngã nát, gốc rễ đều lộ ra ngoài.

Lúc đó đang là trời hè nóng bức, nếu cứ tiếp tục như vậy, chúng nó sẽ bị phơi khô, sau đó bị người đi đường dẫm đạp, nghiền nát thành bùn.

Có lẽ vì bình thường không được tưới nước nhiều nên thược dược đã quen với việc thiếu nước, cho nên sau khi cố gắng một hai ngày, các tỷ muội xung quanh nó đều đã biến thành cây khô, nó vẫn còn miễn cưỡng sống sót.

Có điều chút hơi tàn của nó lúc nào cũng có thể biến mất, dù là sương sớm ban đêm cũng không cứu giúp nổi, chỉ đành xem thử ông trời có chịu đổ một cơn mưa cứu mạng nào hay không.

Thược dược cuối cùng cũng không chờ được trận mưa nào trong mùa hè oi bức, nhưng nó đã đợi được một đôi tay.

Đôi tay đó che đi ánh nắng chói chang trên đầu nó, tưới dòng nước mát lành cho nó, còn đặt nó vào một chậu hoa mới.

“Sư huynh, cái cây này còn sống nổi không?” Người cứu thược dược là hai vị hòa thượng, tuổi tác không lớn lắm, y phục cũng tả tơi.

“Cứu rồi không chắc sẽ sống, nhưng không cứu thì chắc chắn sống không được.” Vị tiểu hòa thượng cao hơn nói.

Thế là thược dược được tiểu hòa thượng đặt trong giỏ tre đeo trên người. Một ngày, hai ngày, rồi ba ngày trôi qua, nó dường như đang chứng minh sự sống của mình, trên cành khô mảnh khảnh mọc ra một chồi non xanh mượt.

Tiểu hòa thượng thấy thược dược còn sống thì rất vui vẻ, thế là bọn họ đã cầm thược dược đi hóa duyên.

Hoa cỏ cứng cỏi thì trưởng thành cũng nhanh. Sau khi thược dược có chồi non, tuy rằng nó không thể nở hoa nhưng thân hình thì càng lúc càng lớn.

Trước đó nó còn được đặt trong giỏ tre, nhưng khi nó lớn rồi, giỏ tre cũng không đủ sức chứa nổi nó nữa, đối với hai vị tiểu hòa thượng không có nhiều sức lực này mà nói, rõ ràng nó đã trở thành một gánh nặng.

“Chúng ta phải tìm một chỗ để trồng nó.” Tiểu hòa thượng cao hơn nói.

“Hay là chúng ta tặng cho ai đó đi?”

“Trước đây không phải là nó cũng thuộc về nhà người khác sao? Kết quả là bị người ta tùy tiện ném ra ngoài.”

Hai sư huynh đệ thương lượng một lúc, cuối cùng quyết định trồng hoa trên núi. Thược dược mà trồng ở ven đường, sau này nếu nở hoa tất nhiên sẽ bị người khác ngắt cành bẻ lá, chỉ có ở trên núi mới được an toàn.

Trồng một đóa hoa trên núi không phải việc khó, nơi bọn họ đang ở lại là phía nam Trường Giang, một nơi có nhiều núi đồi, ngoại trừ những chỗ đông đúc dân cư, nơi khác đều là núi sâu rừng già.

Khi đi ngang qua một sơn cốc non xanh nước biếc, bọn họ đã trồng thược dược vào sườn núi, cách đó không xa là dòng suối chảy róc rách, không cần sợ thược dược phải chết khát.

Mãi đến lúc này, hai sư huynh đệ mới chia tay thược dược.

Phó Yểu xem hết toàn bộ ký ức, liếc mắt tới chỗ sơn cốc trên không đó, nói với Chung Ly: “Vừa hay được trồng ở nơi linh tuyền lộ diện, cây thược dược này cũng xem như là may mắn.”

Dưới núi rừng đều có linh mạch, dòng suối này đúng là một linh tuyền chứa đầy linh khí, mà nơi linh tuyền xuất hiện cũng là nơi chứa lượng linh khí nồng nhất. Có lẽ nhờ được trồng ở đây nên thược dược mới dần có trí tuệ, bước lên con đường tu luyện.

“Nhưng chỉ mới mấy chục năm trôi qua thôi mà nó đã biến từ một cây thược dược bình thường thành tử kim thược dược, trong thời gian đó chắc chắn nó còn gặp được cơ duyên khác.” Phó Yểu nói tiếp.

Nàng đang cảm thấy kỳ lạ, Chung Ly lại ra hiệu cho nàng nhìn về phía sơn cốc.

Ngay khi nhìn thứ bên trong sơn cốc, Phó Yểu lập tức hiểu hết: “Quả nhiên ta nói không sai mà, nó không chỉ có chút may mắn như vậy.”

Ký ức của thược dược dừng lại ngay tại đây, cảnh vật trước mắt tan biến dần như sương mù, cây thược dược trên cửa sổ lại càng ủ rũ hơn.

Phó Yểu nhìn dáng vẻ yếu ớt của nó, bỗng thấy hơi buồn cười: “Được rồi, bày ra dáng vẻ đó cho ai xem chứ. Lúc trước ngươi trốn khỏi Thanh Tùng Quan không phải rất giỏi à. Nếu ta đã dùng một chiếc lá của ngươi, tất nhiên là sẽ ra tay giúp ngươi.”

Nhận được câu trả lời chắc chắn của nàng, lá cây thược dược khẽ lay động, thân cây đứng thẳng thêm một chút.



Thiếu Lâm Tự.

Năm mới vừa tới, phương trượng lại nằm trên giường lần nữa. Lần này, cho dù có là nước mà tiểu Bạch Quả đưa tới cũng không có tác dụng gì, Tuệ Không đại sư biết, chuyện gì nên tới vẫn phải tới.

Nam nhân gầy dựa vào tàn cây mà rơi lệ, hối hận nói: “Đáng lẽ ta nên về Thủy huyện sớm hơn một chút.” Hắn vốn định qua năm sẽ đi ngay, nhưng khi thấy sắc mặt phương trượng hồng nhuận trở lại, hắn đã thay đổi ý định, chỉ viết thư gửi về.

Ai ngờ còn chưa qua mười lăm, phương trương lại bắt đầu không chịu nổi nữa.

“Dù ngươi có quay về cũng không có tác dụng.” Tuệ Không đại sư nói: “Nghe nói cây thược dược kia tối qua đã biến mất?”

“Đúng thế.” Nhưng bây giờ đâu ai còn tâm trạng mà quan tâm tới một cây hoa chứ.

Tuệ Không đại sư thở dài, có lẽ đây là chuyện mà trời cao đã định.

Ngay khi toàn bộ người trong sân đang u buồn, hòa thượng tiếp khách bên ngoài chạy vào trong, nói với Tuệ Không đại sư: “Tuệ Không sư thúc, bên ngoài có khách đến.”

“Không gặp.” Tuệ Không đại sư từ chối: “Hiện tại trong chùa đang loạn, ngươi bảo bọn họ về đi.”

“Nhưng bọn họ nói là được Vân sư huynh mời đến.” Hòa thượng tiếp khách đáp, nếu không phải thế thì hắn cũng đã không chạy tới đây bẩm báo.

Nhân Vân là pháp hiệu của nam nhân gầy khi còn ở chùa.

“Ta mời?” Nam nhân gầy kinh ngạc, ngay sau đó chuyển thành vui mừng trước ánh mắt của mọi người: “Có phải người mới tới đó mặc một thân y phục màu đen, hai mắt không thấy được đúng không?”

Hòa thượng tiếp khách đáp: “Đúng thế.”

“Đó là quan chủ! Sư phụ được cứu rồi!” Nam nhân gầy nhảy dựng lên, hưng phấn chạy ra ngoài đón người.

Những người khác không hiểu chuyện gì cho lắm, nhưng chỉ cần liên quan tới tính mạng của phương trượng, bọn họ quay qua nhìn nhau, vội vàng đi theo.