Ta Có Một Tòa Đạo Quan

Chương 162




Lần đầu bọn họ quen biết nhau là lúc còn khá nhỏ tuổi, không ngờ khi có cơ hội gặp lại lần nữa thì cả hai đã râu ria đầy mặt.

“Thảo dân bái kiến đại nhân.” Thiệu Nhiên hành lễ.

“Nhanh thật đấy.” Phó Thị Lang xuống xe ngựa, đích thân nâng ông ta đứng dậy.

Ông và Thiệu Nhiên không quá thân quen nhưng cũng từng nói chuyện với nhau, sau khi biết Thiệu Nhiên vì thê tử mình mà đã rời bỏ gia tộc, ông còn rất tán thưởng lòng dạ của Thiệu Nhiên.

“Đúng vậy.” Đôi mắt của Thiệu Nhiên ửng đỏ: “Khi trước lúc chúng ta nói lời từ biệt, đại nhân vẫn còn anh tuấn trẻ trung, vậy mà giờ gặp lại, ngài đã là đại quan biên giới rồi.”

“Cũng nhờ có hoàng ân mênh mông thôi.”

Hai người lâu ngày gặp lại, tuy rằng không quá thân thiết nhưng Phó Thị Lang vẫn rất vui vì gặp được bạn cũ: “Chỗ này có thể cho xe ngựa đi qua, cứ để bọn họ đi trước, chúng ta qua bên cạnh nghỉ ngơi.”

Đây là nơi núi hoang rừng vắng, bọn họ có gặp mặt cũng chẳng thể trò chuyện được lâu.

“Nghe theo ngài.”

Hộ vệ nhanh chóng dọn dẹp một bên đường núi thành chỗ nghỉ ngơi cho hai người.

Trong lúc thương đội và đoàn xe đi lướt qua nhau, Phó Cửu được người ta ôm xuống dưới, bên cạnh Thiệu Nhiên cũng xuất hiện thêm một vị phụ nhân.

“Đây là tiện nội.” Thiệu Nhiên nói xong cũng không giải thích thêm.

“Dân phụ bái kiến đại nhân.” Phụ nhân hành lễ.

Phó Thị Lang quan sát phụ nhân này, biết bà ta là người sống trong nhung lụa từ nhỏ, lại nhớ tới chuyện năm đó, trong lòng ông hơi do dự nên cũng không tiện nhắc lại, bắt đầu hỏi thăm tình ở Tây Nam.

Thiệu gia là đại thương Tây Nam, chắc chắn cũng biết không ít chuyện ở nơi này. Ông chuẩn bị nhậm chức ở Tây Nam, biết nhiều hơn chút cũng tốt.

Hai nam nhân nói chuyện chính sự, Thiệu phu nhân cũng bắt đầu trò chuyện với Phó Cửu Nương.

Phó Cửu Nương đã cùng phụ thân trải qua nhiều chuyện, tính cách cũng đã chững chạc hơn nhiều. Nàng thấy Thiệu phu nhân đoan trang, cho nên cũng thích bà ta, hai người trò chuyện có thể coi như khá vui vẻ.

Khoảng một khắc sau, Phó Thị Lang chuẩn bị tiếp tục lên đường, ông không thể để lỡ giờ được. Ông có thể dành ra chút thời gian cho phu thê Thiệu thị đã là để mắt tới họ lắm rồi.

“Đợi khi nào chúng ta trở về, nhất định sẽ tới Tứ Xuyên bái phỏng ngài.” Thiệu Nhiên lập tức nói.

“Được, tới lúc đó chúng ta uống rượu nói chuyện đến khi tận hứng.”

Ngay khi bốn người đang đứng dậy chuẩn bị rời đi, đột nhiên có thứ gì đó từ trên trời rơi xuống ngay trước mặt họ.

Thứ đó màu trắng, dường như được làm bằng giấy. Bốn người lùi về sau mấy bước theo bản năng, thấy thứ mới rơi xuống đó không có động tĩnh gì mới gọi hộ vệ tới kiểm tra, nhặt nó lên quan sát.

“Khởi bẩm đại nhân, đây là một con hạc giấy.” Một con hạc giấy rách nát, cũng không hiểu sao lại rơi xuống ngay chỗ này.

Hộ vệ dứt lời, đột nhiên hai cánh của con hạc giấy cử động. Hộ vệ còn chưa kịp phản ứng, Phó Cửu đã hoảng sợ.

“Hình như nó vừa cử động?” Nàng kinh ngạc đến tròn mắt.

Phó Thị Lang lập tức ra lệnh: “Để thứ đó qua một bên, chúng ta tiếp tục lên đường.”

Ông đã trải qua vài việc, tất nhiên cũng biết có một số thứ không nên tùy tiện đụng vào. Người bình thường nếu có thể không động gì tới huyền thuật thì tốt nhất là không nên tiếp xúc.

Hộ vệ nghe vậy lập tức thả hạc giấy xuống một bụi cỏ bên đường, Thiệu phu nhân nhìn con hạc giấy, đột nhiên ngơ ngẩn.

Ngay khi cả hai chuẩn bị tách ra, Thiệu phu nhân đột nhiên hỏi Phó Thị Lang: “Phó đại nhân, nghe nói Thủy huyện ở Giang Nam có một đạo quan tên là Thanh Tùng Quan, cực kỳ linh thiêng, không biết là thật hay giả?”

“Các ngươi muốn tới Thanh Tùng Quan?” Phó Thị Lang nhíu mày.

Thiệu Nhiên cười khổ đáp: “Phải, chúng ta từng nghe nói tới nó cho nên mới quyết định tới Giang Nam.” Thăm họ hàng là giả, xin quẻ mới là thật.

“Chuyện như vậy, được hay không đều phải tùy vào người.” Phó Thị Lang không thể nói nhiều hơn: “Phải xem bản thân các ngươi đã.”

Ông nói rất mơ hồ, cũng không khẳng định nơi đó linh hay không linh, lời này không khác nào đang ám chỉ cho phu thê Thiệu thị.

“Cảm ơn đại nhân đã giải đáp thắc mắc.” Bọn họ cúi đầu cảm ơn.

Hai đoàn người dần xa nhau, một người đi tới Tây Nam, một người tiếp tục tiến Bắc.

Đường núi này chính là con đường dẫn tới tương lai của mỗi người.

Sau khi mọi người đi hết, con hạc giấy dường như đã nghỉ đủ, bắt đầu giãy giụa trên mặt cỏ. Nhưng bầu trời đã dần chuyển sang một màu âm u, chẳng mấy chốc đã có vài hạt mưa nhỏ.

Hạc giấy không thể để dính mưa, cho nên nó chỉ đành lập tức chui về bụi cỏ, đợi trời hết mưa.



Cùng lúc đó, tại tiểu Ngọc Sơn cách xa những vài trăm dặm, cửa động của sơn chủ vốn đang bế quan đột nhiên mở ra, một nữ tử xinh đẹp bước ra từ trong đó.

Vừa nhìn thấy nàng ta, toàn bộ tinh quái đều quỳ xuống hành lễ: “Chúc mừng chủ nhân xuất quan.”

Nữ tử khẽ cong môi: “Đứng lên hết đi.”

“Vâng.”

“Sao đám Như Lâm không có mặt ở đây?” Nữ tử nhìn quanh một vòng, hỏi.

Như Lâm là một trong những thị vệ của nàng ta.

Nhắc tới bọn họ, đám tinh quái lập tức kêu khóc thảm thiết: “Chủ nhân, ngài phải báo thù cho mấy người Như Lâm công tử.”

Sau đó đám tinh quái bắt đầu kể lể một hồi, nụ cười trên mặt nữ tử cũng càng lúc càng nhạt.

“Thanh Tùng Quan ở Thủy huyện? Ta vừa mới bế quan một thời gian mà đã có một nhân vật lợi hại như vậy xuất hiện rồi.” Nữ tử nói: “Rất thú vị. Các ngươi mau đi tu luyện đi, ta qua gặp một người bạn cũ đã.”

Nàng ta vừa nhấc chân, chưa gì đã xuất hiện ngay giữa một mảnh rừng hoang. Mưa dầm rải đều khu rừng, có một con hạc giấy đang núp trong bụi cỏ.



Trời mưa rất lâu, hạc giấy phải di chuyển từ bụi cỏ sang dưới tán cây mới miễn cưỡng không bị ướt.

Đợi đến khi mưa ngừng, ánh mặt trời ló dạng, hạc giấy mới dám bay ra khỏi tán cây, vẫy vẫy hai cánh cho ánh mặt trời hong khô cơ thể.

Ngay khi nàng ta đang nhắm mắt hưởng thụ, đột nhiên phía trên đỉnh đầu xuất hiện một bóng râm, che khuất toàn bộ ánh sáng.

Đầu tiên hạc giấy mở to hai mắt đầy cảnh giác, kết quả vừa nhìn thấy người mới tới, nàng ta lập tức vui mừng: “Từ Khanh?”

Không uổng công nàng ta tốn trăm cay ngàn đắng tới tìm, may mắn đã tìm được.

Nữ tử ngồi xổm xuống, cầm hạc giấy lên đặt vào lòng bàn tay, vẻ mặt đầy bất ngờ: “Hoàng Lương tiên?”

“Là ta.” Hoàng Lương tiên thấy nàng ta nhận ra mình thì xém chút khóc ra nước mắt: “Ta bay từ Nam Hải tới Vịnh Bột Hải, bọn họ đều nói ngươi đã gả cho Quỷ Vương Lê Du, vậy là ta đành phải bay tới Tây Nam. May mà tìm được ngươi rồi.”

“Không phải ngươi chết rồi à?” Từ Khanh hong khô chỗ nước trên người hạc giấy, lúc nãy nàng ta đã phải quan sát một lúc lâu mới xác định được con hạc giấy này chính là Hoàng Lương tiên: “Hay là… thần linh cũng có thể sống lại?”

“Không.” Hoàng Lương tiên khó khăn lắm mới gặp được bạn cũ, lập tức kể hết mọi chuyện xảy ra trong giấc mộng hoàng lương cho nàng ta nghe: “…Là Chung Ly, Chung Ly đồng ý cho ta một con đường sống. Nhưng để trừng phạt, ta phải lấy nước ở núi Trương Sơn tưới lên long thi.”

Hoàng Lương tiên sợ Chung Ly, hơn nữa nàng ta còn không biết nữ tử bên cạnh y là ai, cho nên không nhắc gì tới nàng, chỉ nói thẳng chuyện này là do Chung Ly làm.

Từ Khanh nghe vậy thì rất hứng thú: “Ý ngươi là y thả ngươi ra?”

“Đúng vậy, nếu không sao ta có thể sống lại được chứ.”

“Nói cũng đúng.” Từ Khanh nâng Hoàng Lương tiên dậy: “Mặc dù không biết tại sao y lại đột nhiên tốt bụng với ngươi, nhưng nếu y đã trừng phạt ngươi thì ngươi cứ làm theo lời y đi.”

Hoàng Lương tiên thấy nàng ta đã hiểu lầm ý mình, vội nói: “Không, ta không muốn đi lấy nước. Từ Khanh, ngươi giúp ta đi!”

Từ Khanh chỉ cười, ném nàng ta sang một bên, mở một chiếc dù đỏ: “Từ lúc bắt đầu ngươi không nên si tâm vọng tưởng, đây là kết cục của ngươi.”

Hoàng Lương tiên bay giữa không trung, nhìn vẻ mặt châm chọc của nàng ta, đột nhiên trong lòng hiểu ra rất nhiều điều.

Lúc trước… lúc trước nàng ta làm bạn với Từ Khanh là do Từ Khanh biết nàng ta thích Chung Ly, khen ngợi dung mạo của nàng ta, ủng hộ nàng ta. Cũng chính Từ Khanh là người bày mưu tính kế cho nàng ta, bảo nàng ta làm quạt Hoàng Lương, nói rằng Chung Ly chắc chắn sẽ rất thích.

“Hóa ra ngươi cũng…” Hoàng Lương tiên nở nụ cười, lúc này bỗng có gió thổi tới, cuốn theo nàng ta bay về phía xa.

Có điều Hoàng Lương tiên không muốn nhìn thấy nữ nhân kia đắc ý, đột nhiên nở nụ cười điên cuồng: “Chung Ly cho ta một con đường sống là vì một nữ nhân đã mở miệng nhờ vả y. Thứ chúng ta từng mơ ước, có lẽ đã nằm trong tay nữ nhân khác rồi.”

Sau đó, có một trận gió cuốn Hoàng Lương tiên quay lại tay Từ Khanh, nữ nhân đó nắm lấy cơ thể yếu ớt của nàng ta, tuy trên mặt vẫn nở nụ cười nhưng đôi mắt lại ánh lên sự lạnh lẽo: “Ngươi nói cái gì?”

“Không có gì.” Hoàng Lương tiên cười to: “Chỉ là ta thấy ngươi so với ta còn buồn cười hơn kìa. Một kẻ tiểu nhân núp trong bóng tối, ngươi cũng chỉ xứng đứng ở nơi đó mà thôi.”

Từ Khanh giận dữ, chỉ muốn bóp nát cơ thể của Hoàng Lương tiên, nhưng khi nàng ta mới dùng sức một chút thì tay đã bị đâm tới mức máu chảy đầm đìa.

Hoàng Lương tiên thấy thế thì lại càng tỏ vẻ đắc ý: “Cơ thể này của ta là do nữ nhân kia tạo ra, giờ tới lượt ngươi gặp báo ứng rồi đấy.”

Hoàng Lương tiên mang cơ thể dính đầy những máu của Từ Khanh, vẫy cánh bay đi.

Từ Khanh không đuổi theo, bởi vì nàng ta cảm nhận được một sức mạnh áp chế trên người Hoàng Lương tiên.

Tại sao… rõ ràng nàng ta đã luyện hóa cả Lê Du, sao vẫn còn yếu như vậy…

Từ Khanh không tin, sau khi cho nổ mấy ngọn núi, xác định tu vi của mình đã tăng lên rất nhiều, lúc này nàng ta mới bình tĩnh lại đôi chút.

Nàng ta cũng không tin lời của Hoàng Lương tiên. Không có ai hiểu Chung Ly vô tình như thế nào hơn nàng ta, nam nhân đó căn bản là kẻ không có trái tim.

Từ Khanh quay lại tiểu Ngọc Sơn, định sai người tới Thủy huyện hỏi thăm tin tức của Thanh Tùng Quan, nhưng khi biết Thủy huyện ở Giang Nam, nàng ta tức khắc trở nên cảnh giác: “Thủy huyện ở đâu?”

“Bẩm chủ nhân, ở Dư Hàng, giáp với Đông Hải. Đông Hải có một ngọn núi tên Nhạn Quy, nằm trong địa phận của Thủy huyện.”

Núi Nhạn Quy?

Hai mắt Từ Khanh mở to: “Ý ngươi là Thanh Tùng Quan nằm trên núi Nhạn Quy?”

“Vâng ạ.”

“Sao lại vậy được.” Chung Ly trước nay đều thích yên tĩnh, từ sau chuyện lần đó, không còn ai dám bén mảng tới gần núi Nhạn Quy nữa, sao y lại cho phép người khác tới gần.

Từ Khanh nghĩ tới đây, hỏi: “Vị quan chủ của Thanh Tùng Quan kia là nam hay nữ?”

“Nghe nói là nữ nhân.”

Từ Khanh càng thấy nực cười.

Lúc này thuộc hạ của nàng ta đột nhiên lên tiếng: “Trước đó mấy ngày, Chung Ly đại nhân từng đi hỏi thăm cách sửa mệnh. Thần cũng có ra ngoài tìm hiểu, nghe được vài tin đồn về vị Phó quan chủ kia. Nghe nói nàng là một người rất lợi hại, đã vượt qua ranh giới ngũ hành, không nằm trong tam giới, ngay cả thần linh cũng không muốn đụng chạm gì tới nàng. Có điều cho dù nàng có lợi hại như vậy, nhưng hẳn là không thể bằng chủ nhân được.”

Từ Khanh lại không để ý tới những lời sau đó.

Chung Ly muốn sửa mệnh? Sửa mệnh cho ai? Bản thân y có tiên duyên, hoàn toàn không cần phải sửa.

Nếu không phải sửa cho y thì là cho người khác…

Từ Khanh đột nhiên thấy sau khi mình bế quan, dường như đã không còn theo kịp sự thay đổi bên ngoài nữa rồi.

“Các ngươi ở lại đây, ta ra ngoài một chuyến.”

Nàng ta rời khỏi tiểu Ngọc Sơn, nhanh chóng tới một vùng núi hoang vu.

Trong hang động của ngọn núi đó, lão nhân bán ốc biển đã thoi thóp nằm trên giường, chỉ có lồng ngực là hơi phập phồng.