Ta Có Một Tòa Đạo Quan

Chương 157




Đời trước, phụ thân cũng đi Tây Nam vào đúng lúc này, khác biệt duy nhất chính là, đời trước ông chỉ là một tri phủ, một vị tri phủ mất mạng tại đất Thục.

Đời này ông lấy thân phận tổng đốc nhậm chức tới Xuyên Thục, vận mệnh đã thay đổi nhưng Phó Yểu không muốn ông lấy mạng mình ra để đánh cược.

Nàng tính ngày, thời điểm sự kiện đó xảy ra chỉ còn khoảng hai năm nữa.



Phó Ngũ rời khỏi Thủy huyện, phiêu đãng khắp nơi. Ngay lúc biết bản thân vốn có thể sống lại nhưng cơ hội đó đã bị mình lãng phí, trong lòng ả tràn ngập sự oán hận.

Ả oán trời cao bất công với mình, oán Phó Yểu giấu giếm điều kiện giao dịch, biến ả thành cô hồn dã quỷ, oán Tam Nương đã chết cũng không chịu đi đầu thai, một hai phải sống lại lần nữa.

Sự oán hận trong lòng làm ả khao khát sức mạnh, vừa hay tên cận vệ bỏ chạy của tiểu Ngọc Sơn dẫn người tìm được tới chỗ ả. Sau mấy lần đặt bẫy, Phó Ngũ thành công nuốt chửng cả hai người này. Phó Ngũ ăn người xong thì thực lực lại càng tăng cao, đám tinh quái nhìn thấy cảnh tượng này đều vô cùng sợ hãi.

“Nếu còn để tiếp diễn như vậy, ả sớm muộn gì cũng biến thành ma vật.” Rõ ràng mấy tháng trước, ả vẫn chỉ là một lệ quỷ có ít đạo hạnh, vậy mà bây giờ lại dám không xem người của Quỷ Vương ở tiểu Ngọc Sơn ra gì, nói nuốt là nuốt.

Quỷ quái tầm thường đều không dám tu hành như vậy, bởi vì tới cuối cùng chắc chắn sẽ biến thành ma. Ma vật tuy mạnh mẽ, thế nhưng không khác nào cái xác không hồn, không có lý trí, chỉ biết giết người. Quanh thân nữ quỷ này toàn là sương đỏ, đã có dấu hiệu nhập ma.

“Yên tâm đi, ả có quan hệ với Thanh Tùng Quan. Phó quan chủ chắc chắn sẽ không mặc kệ.”

“Cái này cũng khó nói lắm, nói không chừng là do Phó quan chủ cố ý tạo ra ma vật này đó.”

Trong khi đám tinh quái đang tranh chấp với nhau, không phát hiện Phó Ngũ tăng cao thực lực đã để ý tới mình…



Sau khi ăn no nê, Phó Ngũ tìm một nơi núi rừng để chuẩn bị luyện hóa đống linh lực trong người.

Phó Ngũ cảm nhận được linh lực tràn đầy, bắt một con tiểu quỷ tới, hỏi: “Nhập ma mà các ngươi vừa nói là ý gì?”

Tiểu quỷ đó nơm nớp lo sợ, trên mặt toàn là sự kinh hoảng, vội vàng nói hết những gì mình biết: “Nếu ngươi cứ tiếp tục tu luyện như thế sẽ càng lúc càng bạo ngược, cho tới khi hoàn toàn đánh mất lý trí, chỉ còn biết giết chóc. Nếu không có phương pháp tu luyện nhanh như vậy, sao những người khác lại không làm, chỉ có một mình ngươi dám làm chứ?”

“Vậy sao?” Vẻ mặt Phó Ngũ trở nên nghiêm túc: “Vậy ma vật với Phó quan chủ thì ai mạnh hơn?”

Ả khao khát sức mạnh, nguyên nhân lớn nhất là vì không muốn bị Phó Yểu khống chế nữa, mà nếu có thể đổi ngược lại, khống chế được nàng ta thì càng tốt.

“Cái này ta không biết…” Tiểu quỷ nói.

Sau đó Phó Ngũ hỏi tiểu quỷ thêm vài chuyện khác, thấy không còn gì để hỏi nữa, ả lạnh lùng nuốt sống tiểu quỷ.

Ngay lúc Phó Ngũ đang ảo tưởng tới việc đạo hạnh của mình sẽ cao tới mức vượt qua cả Thanh Tùng Quan, tiểu Ngọc Sơn đã mất đi hai cận vệ, sáu cận vệ còn lại bên cạnh Quỷ Vương dĩ nhiên không dễ gì tha thứ cho Phó Ngũ, nhanh chóng tìm tới chỗ ả.

Thực lực của sáu người này mạnh hơn hai người kia rất nhiều, bây giờ xuất hiện cùng lúc, trong đầu chỉ có ý định tốc chiến tốc thắng.

Phó Ngũ cũng biết đạo lý nhân ngoại hữu nhân, sơn ngoại hữu sơn, bây giờ ả không thể đánh lại sáu ngọn núi trước mặt mình, trực tiếp chạy thẳng về Thủy huyện, dẫn họa lên Thanh Tùng Quan.

Phó Ngũ nhìn sáu người kia chạy vào đạo quan, trong lòng nổi lên chút mong chờ: Nếu sáu người này có thể đánh Phó quan chủ tới lưỡng bại câu thương thì thật tốt, tới khi đó ả chỉ cần làm ngư ông đắc lợi là được, nói không chừng còn có thể thế chỗ Phó quan chủ đó, trở thành quan chủ thứ hai của Thanh Tùng Quan.

Ả nghĩ tới đây, không vội bỏ chạy mà chọn một nơi để ẩn nấp, quan sát tình hình.

Thế nhưng, ả đợi một lúc lâu, trong Thanh Tùng Quan kia vẫn không hề thấy có chút động tĩnh nào. Không có tiếng kêu thảm thiết cũng chẳng có tiếng đánh nhau, mọi thứ vẫn bình thường như mọi ngày, không có chút gợn sóng.

Khoảng hai khắc sau, cuối cùng ả cũng thấy có một người bước ra từ Thanh Tùng Quan.

Người đó đúng là Phó quan chủ, nàng không những không bị gì, trong tay còn cầm một miếng dưa hấu, vừa đi vừa ăn.

Phó Ngũ nhìn thấy cảnh này thì sau lưng chợt lạnh toát, cũng không dám quay đầu lại mà bỏ chạy ngay lập tức.

Ả không ngờ thực lực của Phó quan chủ lại mạnh tới vậy, sáu người kia đã hoàn toàn biến mất, mà bản thân nàng lại chẳng hề có chút thương tích nào.

Sau khi Phó Ngũ hiểu rõ điều này, đột nhiên cảm thấy suy nghĩ trước đây của mình quả đúng là vọng tưởng, có lẽ ả vẫn cần thêm thời gian nữa mới nói tiếp được.

Trong đạo quan, Phó Yểu cầm một miếng dưa hấu khác giơ ra trước mặt Chung Ly: “Vất vả rồi, dưa này do đạo quan trồng, vị cũng không tệ lắm đâu.”

Chung Ly thu hồi sáu linh hồn đó vào tay, đặt lên trước mặt tượng Tam Thanh, cầm miếng dưa hấu rồi nói: “Không thể để Phó Ngũ nhập ma.” Một khi nhập ma, ả sẽ tạo sát nghiệt, điều này cũng có thể phản phệ lên người Phó Yểu.

“Ta biết.” Phó Yểu vuốt ve sáu linh hồn kia: “Ta có thứ muốn lấy, tới khi đó ả sẽ hết tác dụng.”

Tổng cộng nàng cần mười hai thanh thần binh, Ngư Trường, Thiên Nhất, bút Hoàng Lương và bội kiếm của thánh nhân đều là thần binh có khí hồn; còn tám thanh còn lại, ngoại trừ thần binh Thiếu Lâm đã có sẵn khí hồn, nàng chỉ cần chuẩn bị thêm bảy kiếm hồn là được.

Trong tay nàng lúc này đã có sáu cái, thêm một Phó Ngũ nữa, đã đủ rồi.



Trường An.

Kỳ Sương Bạch đang ngồi dựa lưng vào tường trong nhà lao, hai vòng sắt xuyên qua xương tỳ bà, xích sắt kéo dài tới tận trên trần nhà lao, làm gã chỉ có thể cử động được trong một phạm vi nhỏ cố định.

Cơn đau đớn trên người cũng không làm Kỳ Sương Bạch sợ hãi, thứ gã sợ hãi chính là từ khi gã vào đây tới nay, không có một ai tới thẩm vấn gã cả.

Thẩm vấn phạm nhân là một trong những trình tự cơ bản, có hai lý do không hỏi, một là người đó sẽ nhanh chóng được thả ra ngoài, hai là tội danh của người đó đã được xác định.

Kỳ Sương Bạch không nghĩ bản thân có thể may mắn tới mức không có chuyện gì xảy ra.

Nếu nói như vậy, gã chính là trường hợp thứ hai.

Kỳ Sương Bạch nhìn nhà lao giăng đầy mạng nhện, ánh mắt cũng trở nên trống rỗng.

Gã biết, triều đình chắc chắn sẽ không tha cho gã, gã sắp phải chết rồi.

Vào giờ khắc này, gã vẫn không hề tuyệt vọng, chỉ thấy hơi tiếc nuối.

Những chuyện mà gã muốn làm không phải không thể thành công, chỉ do gã không được may mắn. Gã không thua trên tay người khác, mà chỉ thua do vận may mà thôi.

“Nếu cho ta thêm chút may mắn, sao ta có thể rơi vào tình cảnh này.” Kỳ Sương Bạch không cam lòng.

Đúng vào lúc này, sau lưng gã lại có người cười khẽ: “Nếu ngươi muốn có may mắn, ta cho ngươi được không?”

Giọng nói này cực kỳ quen thuộc với Kỳ Sương Bạch.

“Ngũ Nương?” Trong mắt Kỳ Sương Bạch hiện lên tia sáng kỳ dị, sau đó ngậm chặt miệng.

“Là ta.” Phó Ngũ vươn chạm tay vào vết thương của Kỳ Sương Bạch, động tác của ả làm gã đau tới mức phải hít vào một hơi: “Không phải ngươi nói muốn có may mắn à? Ta cho ngươi.” Ả nói xong, ngón tay chui vào cửa lao một chút, khóa sắt lập tức rơi xuống mặt đất, đồng thời xích sắt trên người gã cũng tách ra: “Bây giờ ngươi đã được tự do, chỉ cần rời khỏi đây, sau này biển rộng mặc cá lội, trời cao mặc chim bay.”

Kỳ Sương Bạch cảm nhận sự trói buộc trên người đã mất, cũng không cử động: “Tại sao ngươi lại giúp ta?”

“Ngươi vẫn còn thiếu nợ ta, sao ta có thể để ngươi chết đơn giản như vậy được.” Phó Ngũ lạnh lùng nói.

“Chỉ vì lý do này sao?” Kỳ Sương Bạch không tin, hiện giờ gã đã lưu lạc tới bước đường này, đơn giản cũng không cần phải giả vờ nữa: “Trên đời này, người hận ta nhất chính là ngươi. Nếu ngươi thật sự không muốn ta chết dễ dàng như vậy thì hẳn sẽ tìm mọi cách tra tấn ta mới đúng, chứ không phải là thả ta ra ngoài.” Gã nói xong, nhìn ra bên ngoài nhà lao: “Nếu ta không nói sai thì nếu ta rời đi như lời của ngươi, chỉ sợ ta còn chưa kịp bước ra cửa lớn thì đã bị người khác đánh ngất xỉu rồi.”

Sắc mặt Phó Ngũ vẫn không chút thay đổi, ánh mắt ả nhìn Kỳ Sương Bạch lúc này như nhìn một con kiến, thế nhưng giao dịch của ả với Phó quan chủ là ả sẽ được tự tay giết chết Kỳ Sương Bạch, cho nên Kỳ Sương Bạch có thể chết nhưng không thể là do ả ra tay.

Nếu Kỳ Sương Bạch chết vào tay kẻ khác, vậy thì cuộc giao dịch này mãi mãi cũng không thành công, ả cũng chẳng sợ bị người khác quản lý.

“Tin hay không là do ngươi.” Phó Ngũ lạnh lùng nói.

“Chúng ta cũng đã từng rất tin tưởng nhau.” Kỳ Sương Bạch khó khăn đứng lên, vết thương ở hai bên vai vì hành động của gã mà bắt đầu chảy máu: “Ngươi muốn ta chết rồi lại không tự mình ra tay. Cho nên ta có thể hiểu rằng không phải ngươi không muốn giết ta, mà là do ngươi không thể làm như vậy được. Rốt cuộc lý do là gì mà có thể khiến một người hận ta như ngươi lại tha cho ta chứ? Ngũ Nương, ngươi đã giao dịch với vị Phó quan chủ kia đúng không? Thậm chí nội dung giao dịch của ngươi có lẽ chính là tự tay giết ta.”

Gã nói tới câu cuối thì ngữ điệu đã chuyển sang chắc chắn. Gã bị nhốt trong nhà lao lâu tới vậy, trong lòng vẫn luôn nghĩ tại sao Phó Ngũ lại trở nên lợi hại tới thế, cộng thêm sự xuất hiện lần này và những suy nghĩ trên, mọi chuyện gần như đã sáng tỏ.

Phó Ngũ không ngờ gã còn đoán được cả chuyện này, trên mặt ả vấn giữ sự bình tĩnh: “Ta không hiểu ngươi đang nói gì, ngươi không muốn rời khỏi nơi này thì tùy ngươi thôi.”

Ả giả vờ xoay người muốn đi, tin rằng Kỳ Sương Bạch chắc chắn sẽ không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội chạy trốn nào.

Nhưng còn không đợi ả đi tới cửa, Kỳ Sương Bạch đột nhiên rút dao găm giấu dưới đế giày ra, đâm thẳng vào lưng Phó Ngũ.

Phó Ngũ đã nhận ra điều này nhưng không hề tránh đi, ngược lại còn xoay người, để gã trơ mắt nhìn dao găm xuyên thẳng qua ngực ả.

“Ngươi cho rằng cái này có thể giết được ta đấy à?” Ả nhìn Kỳ Sương Bạch đầy châm chọc: “Ta đã không còn là người sống nữa, ngươi thì vẫn từ từ rút dao găm trong ngực ra: “Thứ này chỉ là sắt thép bình thường, đừng nói là giết ta, ngay cả làm ta bị thương cũng không thể.”

Kỳ Sương Bạch lại nở nụ cười với ả: “Ai nói ta muốn làm ngươi bị thương.”

“Cái gì?” Phó Ngũ lập tức thấy không ổn, thế nhưng Kỳ Sương Bạch đã nhanh chóng nắm lấy tay ả, mượn tay ả dùng dao găm cắt cổ mình.

Máu tươi vẩy ra xung quanh, nụ cười trên mặt Kỳ Sương Bạch không hề biến mất: “Ngươi đã giết ta.”

Dao găm trong tay Phó Ngũ rơi xuống, ả điên cuồng muốn cứu sống Kỳ Sương Bạch, nhưng Kỳ Sương Bạch ra tay với bản thân mình quá tàn nhẫn, miệng vết thương quá lớn, không lâu sau, linh hồn của gã đã rời khỏi cơ thể.

Đúng lúc này, hạc giấy trong cơ thể Phó Ngũ cũng tự động bị đốt cháy, ngọn lửa của nó nhanh chóng bao quanh cơ thể ả, đốt sạch như đốt một trang giấy.

“A!” Phó Ngũ kêu lên trong đau đớn, miệng liên tục nói lời cầu xin tha thứ, thế nhưng lửa lớn vẫn không có dấu hiệu tắt, ngược lại còn càng cháy to hơn. Phó Ngũ thấy cầu xin không có tác dụng, bắt đầu mắng chửi rồi nguyền rủa, nhưng cho dù có làm gì đi chăng nữa, ả cũng không thể khống chế được việc linh hồn của mình đang bị thiêu đốt như con hạc giấy.

Ánh lửa kéo dài suốt khoảng một khắc, Phó Ngũ cuối cùng cũng không kháng cự được nữa, hóa thành một bãi máu loãng tanh hôi, trên vũng máu loãng đó lơ lửng một viên hồn châu.

Ngay khi hồn châu ngưng tụ, trong không trung xuất hiện một bóng người, bắt lấy hồn châu.

Kỳ Sương Bạch thấy người vừa tới, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.

Gã đá đánh cược chính xác rồi.