Ta Có Một Tòa Đạo Quan

Chương 144




Tân đế lộng quyền tất nhiên khiến triều thần bất mãn, căn cơ của tân đế yếu ớt, quyền thần cẩn thận, trong lòng Triệu Diễm hiểu rõ tất cả điều này, ngay lúc phu quân còn chưa ngồi vững ngôi vị hoàng đế, đối đầu với quyền thần không phải là chuyện tốt, cho nên nàng chủ động thuyết phục phu quân tuyển phi.

Tú nữ tiến cung, ai nấy đều xinh đẹp rạng ngời, đôi phu thê bị mười mấy người đột ngột xen vào giữa, cho dù biết đây chỉ là kế sách tạm thời, thế nhưng tình cảm giữa đế hậu cũng dần xuất hiện vết nứt.

Hoàng hậu bị cầm chân ở chốn thâm cung, không thể ra ngoài, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn một khoảng trời bé nhỏ bên trên, nàng chỉ biết nhìn đồng hồ nước rồi đếm thời gian trôi qua, từ hoàng hôn cho tới bình minh, nhìn phu quân ra vào các cung điện khác nhau.

Cũng chẳng biết Triệu Diễm có từng nghĩ “Hối giao phu tế mịch phong hầu*” hay không, mà cho dù nàng có thì sự đau khổ này nàng cũng phải cố nuốt vào lòng.

*Hối hận khi để phu quân tòng quân, phong hầu – Trích Khuê oán

Triệu Diễm gả cho Chử Cảnh Nguy xong đã từng bị Thái hậu hãm hại không ít lần, khiến nàng khó có thể có con. Ngay khi nhận được tin phi tần trong hậu cung đã mang thai, Triệu Diễm nằm trên giường bệnh suốt một tháng, sau khi khỏi bệnh, nàng đã tự xin rời cung, tới chùa cầu phúc.

Chử Cảnh Nguy có lẽ là vì áy náy nên đã đồng ý.

Hoàng hậu rời cung không còn là nữ nhân hay oán hận nữa, chỉ một ngôi chùa bé nhỏ làm sao có thể vây được nàng.

Nàng ra ngoài thị sát dân tình, tiến cử hiền tài, thường xuyên viết những suy nghĩ của mình vào thư rồi đưa về cung. Hoàng hậu lúc này tựa như một chú chim tự do tự tại, có lẽ chính vì sợ nàng sẽ bất ngờ bay mất, còn chưa hết ba tháng, Chử Cảnh Nguy đã phái người mời Hoàng hậu hồi cung.

“Triệu Diễm đúng thật là ngu ngốc, biết rõ chỉ có ở ngoài cung thì nàng mới sống sót được, vậy mà nàng vẫn chọn quay về bên cạnh hắn.” Quý phi nói tới đây thì gương mặt hiện lên vẻ mỉa mai, vậy mà ánh mắt lại chứa đựng thứ cảm xúc đau buồn: “Trở về đó thì có gì tốt đẹp chứ? Có trở về cũng chỉ biết trơ mắt nhìn hắn với nữ nhân khác sinh hết đứa con này tới đứa con khác mà thôi.”

Triệu Diễm sau khi hồi cung đã quay về với hiện thực, nàng nhìn những nữ tử vây quanh phu quân, bắt đầu cuộc sống ru rú trong cung của mình, suốt ngày niệm kinh bái Phật. Ngoài ra, nữ nhân trong hậu cung cũng càng lúc càng nhiều hơn.

“Người không được quý trọng, ông trời nhìn xuống cũng thấy thương tiếc, cho nên mới mang nàng đi sớm như thế.” Vào năm thứ ba kể từ khi Triệu Diễm sống trong thầm lặng, căn bệnh lúc còn trẻ lại tái phát, khi đó có sủng phi vừa lúc sắp sinh nở, Thái Y Viện không rảnh mà quan tâm tới vị Hoàng hậu đã thất sủng, chính vì cứu chữa không kịp, Triệu Diễm đã lặng lẽ qua đời.

Tới khi Chử Cảnh Nguy chạy tới Phật đường trong cung Hoàng hậu, chỉ còn nhìn thấy một cỗ thi thể lạnh băng.

Theo sách sử ghi lại, sau khi Hiền đức Hoàng hậu qua đời, Cảnh Đế đã bãi triều suốt một tháng, khi thượng triều lần nữa thì đầu đã bạc tóc. Kể từ ngày đó, hậu cung cũng bị quét sạch một lượt, toàn bộ hoàng tử đều bị đưa khỏi hậu cung, đưa tới nơi khác tập trung dạy dỗ. Chút tình thân trong nhà đế vương cuối cùng cũng bị Cảnh Đế tự tay ngăn cảnh bên ngoài bức tường cung cấm dày nặng.

Lúc Hiền đức Hoàng hậu qua đời, nàng chỉ mới hai mươi bảy tuổi, trời cao như muốn trừng phạt Chử Cảnh Nguy, bắt hắn phải sống một mình tới bảy mươi hai tuổi. Sau khi hắn băng hà, danh phận duy nhất hắn để lại cho Triệu Diễm cũng bị tân đế dùng hai nữ nhân khác chia cắt.

“Không ngờ bốn mươi lăm năm sau, bọn họ còn có thể chuyển thế, lần nữa trở thành phu thê. Kiếp trước Triệu Diễm đào tim đào phổi cho hắn, đời này cũng nên để hắn cảm nhận được cái gì gọi là cầu mà không được.” Quý phi ôm bình rượu, đã say tới mức hồ đồ, vừa khóc vừa cười.

Phó Yểu nghe xong chuyện cũ của đế hậu, tò mò hỏi quý phi: “Vậy còn ngươi thì sao? Năm đó ngươi sắm vai gì trong câu chuyện này.”

“Ta?” Quý phi lau nước mắt trên mặt, dụi má vào vò rượu, nhắm hai mắt nói: “Năm đó ta sắp hóa hình, lại vô tình đã nhìn thấy Triệu Diễm vào chùa cầu phúc.” Lúc đó trên núi rất náo nhiệt, đám tinh quái đều chạy ra ngoài hóng chuyện, nàng ta cũng đi theo xem, chỉ liếc mắt một cái, nàng đã bị sự xinh đẹp của Triệu Diễm bắt làm tù binh: “Sau khi hóa hình, gương mặt của ta có tới bảy phần giống với Triệu Diễm.”

“Sau này, ta với gương mặt gần giống với Triệu Diễm đi khắp nhân gian. Vào tháng tư ở Dương Châu, khi hoa quỳnh nở rộ, ta gặp được một người. Người đó nói rằng ta rất giống với vong thê đã mất của hắn, hỏi rằng ta có muốn đi cùng hắn không. Sau đó hắn vừa yêu ta vừa bảo vệ ta, dùng noãn ngọc xây cung điện cho ta, dùng tinh hoa đất trời cho ta tu luyện. Lúc hắn biết ta thích trân châu, đã từng mang trân châu về lấp kín cung điện chỉ để nhìn thấy ta cười, bởi vì sáng vẻ của ta khi cười cực kỳ giống thê tử hắn.”

Sau đó, bọn họ lợi dụng lẫn nhau vài chục năm, thọ mệnh của con người cuối cùng vẫn không thể bằng yêu quái. Hắn vừa chết, nàng ta đã bị nhi tử của hắn nhốt ở trong mộ, khi nhìn thấy ánh mặt trời lần nữa thì trời biển đã đổi dời, người kia và vong thê của hắn đã trở thành quyến lữ.

“Ngươi thích hắn.” Phó Yểu nói.

Quý phi nở nụ cười: “Chuyện cũ tựa giấc mơ, năm đó quỳnh hoa nở rộ như ngọc, có ai mà không thích.”

Sau khi uống hết chỗ rượu hoàng lương, Phó Yểu nhìn quý phi biến thành bạch hồ ôm vò rượu nằm ngủ, vươn tay vuốt ve đầu nàng ta, trong lòng cũng nảy ra cảm thán.



Ngay khi hai người đối ẩm với nhau, trong Tàng Kinh Các của chùa Hộ Quốc cũng nghênh đón một vị khách không mời, chuyện này khiến ba vị cao tăng đang thủ vệ trong hậu cung phải trở về ngay lập tức.

Ba vị cao tăng biết rằng trên đời này có thế ngoại cao nhân, thế nhưng đột ngột xuất hiện cùng lúc hai người như vậy vẫn khiến bọn họ thấy nghi ngờ: Trước đó đã có Phó quan chủ ngang trời xuất thế, bây giờ lại thêm một vị nam tử có tu vi không thua kém gì Phó Yểu, dạo này tu hành dễ tới vậy à?

“Ba vị không cần phải đề phòng như thế.” Người đi vào Tàng Kinh Các kia đúng là Chung Ly, trong tay y lúc này đang cầm một quyển kinh thư, vẻ mặt bình tĩnh: “Ta chỉ tới đây để mượn kinh thư, tiện thể tham khảo Phật pháp với ba vị mà thôi.”

Trong lòng ba vị cao tăng biết, dù là mượn hay là xem, bọn họ cũng chẳng thể ngăn được y. Còn việc tham khảo Phật pháp…

“Hình như chúng ta không có quyền từ chối.”



Lúc quý phi tỉnh rượu thì trời đã ngả sang chiều tà. Ánh hoàng hôn vừa lúc chạm tới Vĩnh An cung, tỏa sáng như mộng ảo.

“Đi thôi, đi nói lời tạm biệt.” Phó Yểu nói. Nàng đã nhận kiếm, chuyện cần làm cũng xong, về sau có lẽ nàng sẽ không vào cung lần nữa. Nàng nên đi chào tạm biệt đế hậu, xem như là kết thúc một đoạn trần duyên.

Quý phi ngơ ngác một lát, gật đầu: “Được.”

Khi các nàng tới Dực Khôn Cung, Hoàng hậu đang hôn mê như cảm nhận được gì đó mà mở mắt ra.

“Chúng ta nên đi rồi.” Phó Yểu nói với đế hậu.

Tuy nàng nói không rõ nhưng trong lòng đế hậu đều biết, sau này có lẽ Phó Yểu sẽ không xuất hiện nữa.

Hoàng hậu vươn tay nắm lấy bàn tay Phó Yểu, nói: “Lúc sinh thời không có cơ hội tới đạo quan, khi chết, ta sẽ đặc biệt tới để thắp nén nhang, khi đó xin quan chủ hãy ngồi với ta, uống một ly trà.”

Nàng quay qua quý phi, nói: “Quan chủ từng nói rằng kiếp trước chúng ta có duyên. Nhưng kiếp trước đã qua rồi, chúng ta phải sống thật tốt ở kiếp này. Tường trong hoàng cung quá cao, thế gian lại vẩn đục, một người trong sáng như ngươi không nên bị vấy bẩn.”

Quý phi hít một hơi thật sâu, đồng ý với nàng: “Được.”

Chuyện cũ cứ để nó rời đi theo thương hải tang điền, nàng ta vẫn sẽ là tiểu bạch hồ vô danh trên núi.

Khi Phó Yểu và Tiêu Như Sắt rời khỏi hoàng cung, Thiên Huyền Tử cũng nhân cơ hội xin thánh nhân cho mình từ chức.

Thánh nhân nói với Hoàng hậu ngồi bên cạnh: “Cái tên này nếu vẫn ở lại cạnh ta thì ta chắc chắn sẽ sống ít thêm mười năm mất. Giờ hắn đi rồi cũng tốt, trở nên yên tĩnh hơn nhiều.”

Tới khi khẩu dụ của hắn được đưa tới trước mặt Thiên Huyền Tử, còn có thêm một trương thánh chỉ trống rỗng bị đè dưới ngọc tỷ.

Thiên Huyền Tử nhận được thứ này, hốc mắt đỏ bừng, lần đầu tiên thành tâm quỳ xuống, dập đầu ba cái thật vang về phía hoàng cung.