Ta Có Một Tòa Đạo Quan

Chương 138




Trong lòng Kỳ Sương Bạch cũng biết, con đường làm quan của gã đã hoàn toàn bị cắt đứt ở Đại Chu rồi.

Vụ án khoa cử xảy ra lần đó, thánh nhân đã hạ chỉ không cho gã được phép tham dự thi cử nữa, vậy thì chắc chắn không bao giờ dùng gã. Gã muốn bước lên địa vị cao, vậy thì chỉ khi thiên hạ này đổi chủ thì mới làm được.

Ánh mắt Kỳ Sương Bạch nhìn thành Trường An ở nơi xa, cố nén mọi cảm xúc, dẫn thương đội tiếp tục tiến vào thành.

Sau lưng gã, Phó Ngũ Nương đầy một người máu lặng lẽ theo sau.

Ả đã bám theo Kỳ Sương Bạch suốt một đường, cũng thấy cảnh gã tới thảo nguyên làm thân với kẻ khác, biết gã tặng quà cho ai, thậm chí còn tiết lộ sở thích của vài vị triều thần ra ngoài. Sau khi ả biết được những chuyện này, trong lòng cũng đã đoán ra được ý đồ của gã.

“Đúng là tự tìm đường chết.” Phó Ngũ Nương cười lạnh, kiềm chế cơn hận thù trong lòng, ả phải chọn thời điểm tốt hơn mới được, không đẩy Kỳ Sương Bạch xuống vực sâu ngàn trượng thì ả không cam tâm.

Lúc thương đội của Kỳ Sương Bạch tiến vào thành Trường An, Phó Ngũ Nương đột nhiên nhìn thấy có một người đang ngồi trong một cỗ kiệu hai người nâng, đi ngay bên cạnh.

Lý do khiến ả chú ý tới bọn họ là vì y phục của nữ nhân trong kiệu kia, nàng mặc hắc y, che đi đôi mắt, trùng hợp thay Phó quan chủ trong lời đồn cũng có dáng vẻ như thế.

Ngay khi Phó Ngũ Nương đang thầm kinh ngạc, nữ tử ngồi trong kiệu đột nhiên nhìn về phía ả rồi nở nụ cười.

Dù rằng hai mắt nàng bị mù, nhưng Phó Ngũ Nương lại như bị một ánh mắt thật sự bao trùm, thoắt cái cơ thể ả đã không thể nhúc nhích được dù chỉ một chút.

Ngay lúc Phó Ngũ Nương đứng im tại chỗ, Kỳ Sương Bạch cũng chú ý tới nữ tử mặc y phục kỳ quái bên cạnh, cảm thấy ngay cả kiệu phu của nàng cũng cực kỳ quỷ dị, không những mặc bạch y mà đến gương mặt cũng trắng bệch, hai mắt vô hồn.

Do chuyện lần trước của Phó Tam Nương nên Kỳ Sương Bạch không còn nghi ngờ mấy chuyện quỷ thần gì nữa, có điều gã lúc nào cũng giữ thái độ xa cách, không dám tới gần cũng không tỏ vẻ như quá chán ghét.

Nữ nhân bên cạnh này rõ ràng không phải người bình thường, Kỳ Sương Bạch không muốn có liên quan tới nàng, đang định dời mắt thì nghe nữ tử đó cười nói: “Thú vị thật, lệ quỷ này to gan tới mức đi theo bên cạnh người sống luôn sao?”

Gần như chỉ trong chớp mắt, một cơn ớn lạnh bò lên tới sau gáy Kỳ Sương Bạch, làm sống lưng gã cũng thấy lạnh lẽo.

Kỳ Sương Bạch cố giữ bình tĩnh, cho dù cảm thấy thật kỳ lạ nhưng sắc mặt vẫn không chút thay đổi, hỏi nữ tử hắc y: “Lệ quỷ nào?”

Nữ tử hắc y không đáp lời gã, chỉ nhìn về phía gã rồi nở nụ cười, sau đó nhìn qua chỗ khác, ra hiệu cho kiệu phu rời đi.

Tốc độ của kiệu phu đó rất nhanh, Kỳ Sương Bạch vừa đi qua cổng thành đã không còn thấy bóng dáng của bọn họ đâu nữa rồi.

“Hồ Tam.” Kỳ Sương Bạch gọi tâm phúc của mình tới: “Ngươi đi tìm hiểu xem nữ nhân lúc nãy đi đâu.”

Mọi việc xảy ra chẳng có gì gọi là vô cớ, đã xảy ra thì chắc chắn sẽ có nguyên nhân. Nữ nhân kia nói những lời như vậy, nghĩa là cũng có lý do của mình. Gã cần phải cẩn thận từng bước, cho dù là một chi tiết nhỏ cũng không thể chủ quan bỏ sót.

“Vâng.”

Phó Ngũ Nương thấy Kỳ Sương Bạch cũng chú ý tới Phó quan chủ thì trong lòng thầm oán hận, không theo dõi Kỳ Sương Bạch nữa mà chạy nhanh đi tìm Phó quan chủ kia, ả hy vọng trước khi Hồ Tam tìm được nàng thì mình có thể nói chuyện với quan chủ trước.



Bấy giờ Phó Yểu đang ở trong phủ quốc sư.

Tuy phủ quốc sư vẫn là nơi giống với lúc trước, nhưng tiểu đồng bây giờ lại có vẻ mặt nghiêm trang hơn nhiều, mỗi người đều thẳng lưng thẳng eo, xem ra Thiên Huyền Tử làm quốc sư còn rất thuận lợi.

Phó Yểu vừa vào phủ quốc sư đã nhìn thấy Thiên Huyền Tử chờ mình, lý do nàng tới đây là vì hắn chủ động gửi tin tới, nói rằng đã tìm được vài thông tin về thần binh.

“Thẩm sư phó vẫn chưa tới đây.” Thiên Huyền Tử trơ mắt nhìn hai gã kiệu phu biến thành người giấy, cố gắng giữ bình tĩnh, để bản thân không đến mức kinh ngạc tới trợn mắt.

“Nghĩa là thông tin của thần binh là do ông ta tìm được?” Phó Yểu hỏi.

“Đúng thế, còn có tới hai món.” Thiên Huyền Tử thành thật đáp.

“Không tệ.” Phó Yểu khen ngợi một câu, sau đó nhìn điệu bộ chất phác của hắn, hỏi: “Người tham gia sau mà còn có tác dụng hơn ngươi, chẳng lẽ ngươi không có gì muốn nói à?”

Dù sao hắn cũng chỉ mới tìm được một thanh.

Thiên Huyền Tử thật sự không biết nói gì, đứng cả buổi trời cũng chỉ nghẹn ra được một câu: “Ta vừa mua đất.”

Đạo tràng của Chính Nguyên Giáo trước đây đã không còn, hắn muốn xây dựng lại thì cần phải mua đất, sau đó mới tu sửa đạo quan.

Phó Yểu nghe hiểu ý trên lời nói của hắn: “Ồ, kiếm đủ tiền rồi nên muốn bỏ chạy lấy người đúng không?”

“Quý tộc trong thành Trường An ra tay rất hào phóng.” Thiên Huyền Tử đáp.

Từ khi xuất hiện trước mặt người khác bằng vẻ ngoài anh tuấn này, hắn vẫn luôn ra vẻ tiên phong đạo cốt, không nhiễm trần thế, những người đó trả bạc cũng nhiều hơn hẳn. Tính đến giờ còn chưa được bao lâu, nhưng số bạc mà hắn có được cũng đã vượt qua số lượng hắn dự đoán rồi.

Mục tiêu của hắn rất rõ ràng, sau khi kiếm đủ tiền thì nên chọn cách rời đi.

“Cho nên gọi ta tới đây là để nói lời tạm biệt à?” Phó Yểu hỏi.

“Đây là chuyện thứ nhất.” Thiên Huyền Tử đáp: “Ngoài ra, bội kiếm của bệ hạ cũng là thần binh, ta định dùng lời hứa trước đây của bệ hạ để đối lấy nó, xem như là để báo đáp ngài. Mặc dù quan chủ luôn bảo đây là giao dịch công bằng, nhưng nếu không nhờ ngài giúp đỡ thì Chính Nguyên Giáo của chúng ta cũng không xây dựng được nhanh tới thế.”

“Xem như ngươi có lương tâm, nhưng không cần đâu.” Phó Yểu từ chối: “Điều kiện kia của ngươi cứ giữ lại, khi nào tới lúc thì mang ra sử dụng sau, còn bội kiếm của thánh nhân thì hắn sẽ sớm tự tay đưa tới cho ta thôi.”

Thiên Huyền Tử chớp mắt nhìn nàng, hắn tất nhiên không nghi ngờ việc nàng có thể làm được như vậy. Có điều hắn vẫn được coi là hiểu đôi chút về thánh nhân, vị như vậy cũng có ngày cần nhờ người khác giúp đỡ sao?

Đột nhiên hắn thấy tò mò…

“Nếu muốn sống lâu thì đừng có tò mò như vậy.” Phó Yểu đạp hắn một cái.

“À.” Thiên Huyền Tử biết nghe lời phải, vội xoá hết suy nghĩ trong lòng.

Nửa đêm, Thẩm quỷ quay về phủ quốc sư.

Ông ta nhảy từ trên tường phủ quốc sư xuống, chân vừa chạm đất đã thấy hai người đứng trước mặt mình, sợ tới mức trái tim gần như ngừng đập.

Đợi ông ta nhìn thấy hai người đó là ai thì mới vỗ ngực, hỏi: “Các ngươi đối xử với người có công như vậy đó hả?”

Phó Yểu không lên tiếng, Thiên Huyền Tử lại bất đắc dĩ nói: “Tại sao lần nào tới cũng không chịu đi bằng cửa chính vậy?” Hắn đã đặc biệt dặn dò thị vệ canh cửa rồi, vậy mà mỗi lần Thẩm sư phụ xuất hiện là đều từ xó xỉnh nào đó bất ngờ nhảy ra.

“Là do thói quen của ta thôi.” Thẩm quỷ vặn cổ, nói với Phó Yểu: “Thứ ngài nhờ ta tìm hiểu lần trước, giờ có tin tức rồi đây.”

Ông ta nói xong cũng không nói tiếp.

Thiên Huyền Tử đợi một lúc, không nghe ông ta nói tiếp thì hỏi: “Sau đó thì sao?”

Thẩm quỷ nhìn gương mặt nghiêm túc của Thiên Huyền Tử, thấy hắn thật sự đang đợi ông ta nói tiếp thì trong lòng không biết phải đáp lại như thế nào.

Trước khi giao đồ vật ra thì phải trao đổi điều kiện với nhau trước đã chứ? Đến cái này mà hắn cũng không hiểu hay sao?

“Chúng ta ngồi xuống đã.” Phó Yểu bước tới bàn ghế đá bên cạnh: “Thiên Huyền Tử, ngươi đi đổ ly trà giúp ta đi.”

Phó quan chủ đã lên tiếng, Thiên Huyền Tử tất nhiên biết nàng muốn hắn tạm thời tránh đi.

“Được.”

Hắn vừa đi, Thẩm quỷ đã nói: “Hắn làm quốc sư như vậy thật sao?” Hoàng thượng không trực tiếp đuổi hắn đi thì đúng là rất rộng lượng.

“Thánh nhân thích bị hắn chọc cho tức giận, ngươi không quản nổi đâu.” Phó Yểu ra hiệu cho ông ta đừng nói mấy lời vô nghĩa nữa: “Có chuyện thì nói, ta không dư thời gian ngồi mãi với ngươi đâu.”

Tối nay nàng vẫn còn một buổi tiệc cần tham gia.

Hôm nay là ngày đạo quan của nàng được xây dựng xong xuôi, trong thời gian qua, nhóm thợ thủ công ở rừng hòe đã làm việc rất tận tâm. Hiện giờ tâm nguyện của bọn họ cũng được đền bù, sắp phải rời đi, nàng tất nhiên phải đãi tiệc đưa tiễn bọn họ.

“Vốn dĩ ta chỉ làm theo lời ngài nói, nghe ngóng tin tức thôi là đủ, nhưng giờ ta đã tìm được vị trí của hai thanh kiếm, cho nên muốn hỏi ngài thử xem có thể thêm một điều kiện không?” Thẩm quy xoa tay hỏi.

Giao dịch với người khác thì ông ta có thể nắm chắc mười phần, nhưng đối với người trước mặt này thì ông ta chỉ dám an tâm nửa phần.

“Nói điều kiện của ngươi trước đi đã.” Phó Yểu không đồng ý ngay.

“Thật ra cũng chỉ là…” Thẩm quỳ có hơi khó mở miệng: “Ta muốn ngài tìm cho nữ nhi của ta một mối lương duyên tốt. Ngài cũng biết thân phận của ta rồi đấy, nói ra thì hơi khó nghe, ta cũng chẳng biết bản thân sẽ đầu lìa khỏi cổ lúc nào. Ta cũng không muốn để nữ nhi phải tiếp tục lưu lạc giang hồ, chỉ muốn tìm một người có thể bảo vệ được nàng.”

Đây là nguyện vọng của ông ta, nếu có thể thành hiện thực thì đời này xem như không uổng.

“Tại sao lại muốn tìm một người có thể bảo vệ nàng, mà không phải là để nàng có được năng lực tự bảo vệ mình, nhân tiện che chở luôn cho người phụ thân là ngươi?” Phó Yểu hỏi: “Bị người khác bảo vệ thì dù sao cũng phải đứng dưới mái hiên. Ngày nào đó người nọ không còn muốn che mưa chắn gió cho nàng nữa, vậy thì nàng nên làm gì đây? Đổi một mái hiên khác hả? Nếu đã như vậy, sao lại không tự xây cho mình một căn nhà chứ?”

Đây là lần đầu tiên Thẩm quỷ nghe được có người nói như vậy, ông ta tròn mắt, một lúc lâu sau mới đáp: “Hình như rất có đạo lý.”

Ông ta vốn là người trong giang hồ, những nữ hiệp ở đây có ai mà không dựa vào bản lĩnh của mình, khiến kẻ khác nghe danh đã sợ vỡ mật. Còn những nữ nhân được các nam đại hiệp bảo vệ dưới cánh chim lại trở thành quả phụ dễ bị người khác bắt nạt.

“Hơn nữa, chuyện này không phải ngươi nên thương lượng với nữ nhi nhà mình một tiếng à?” Phó Yểu nói tiếp: “Không hỏi ý nàng đã tự tiện ra quyết định thay nàng, mặc dù ngươi nói là muốn tốt cho nàng nhưng sao ngươi có thể chắc chắn rằng nàng sẽ vui vẻ vì điều đó chứ? Nói không chừng…” Phó Yểu dừng một chút, trong giọng nói của nàng trộn lẫn cảm xúc nào đó kỳ lạ: “…nàng lại muốn cùng ngươi gánh vác mọi chuyện hơn thì sao?”

“Chuyện này…” Thẩm quỷ gãi tay, cuối cùng nói: “Thật sự rất có đạo lý. Ta sẽ về thương lượng với nữ nhi trước đã. Còn chuyện thần binh, cái thứ nhất nằm ở Thiếu Lâm Tự. Ta đã tự mình xác nhận thiền trượng trong tay Tuệ Thông đại sư của Thiếu Lâm, đó là bảo vật nhà Phật, đã truyền thừa được trăm năm cho nên chắc chắn là thần binh. Còn một thanh khác thì ta cần phải xác nhận thêm một chút nữa.”

“Thiếu Lâm Tự à?” Trước đó Phó Yểu đã tới nhìn thử ba con lừa trọc trong cung, không cảm nhận được hơi thở thần binh nào từ bọn họ cho nên nàng không để ý tới bên Phật tử. Hiện giờ xem ra, thứ mà nàng nên tìm thấy thì trước sau gì cũng bị phát hiện: “Được. Ngươi nhanh chóng đi xác nhận cái còn lại đi.”

“Ta biết rồi.”

Đến khi Thiên Huyền Tử bưng trà tới, trên bàn đá trong đình viện đâu còn bóng hình của hai người kia nữa.

Hắn nhìn vào bóng cây lắc lư trong đình viện trống rỗng, đặt trà lên bàn, im lặng ngắm nhìn mặt trăng hồi lâu.

Những chuyện xảy ra trên đời luôn rất kỳ lạ, thu hút sự chú ý của người khác, khiến bọn họ không tự chủ được mà muốn tìm ra đáp án cuối cùng

Nói tóm lại vẫn là do đạo tâm của hắn không yên, cho nên mới xúc động vì vật ngoài thân.

Nhưng dù hắn có kiềm chế cảm xúc của mình đến mức nào, hắn cũng phải thừa nhận rằng đôi khi hắn thật sự rất hâm mộ Phó quan chủ. Con người mà không lưu luyến điều gì thì trái tim đương nhiên cũng sẽ được tự do.