Ta Có Một Tòa Đạo Quan

Chương 122




Thúy Kiều im lặng nghe hết chuyện, lại tiếp tục im lặng lấy nước, quay về hầu hạ cô nương rửa mặt như bình thường.

Một ngày nữa trôi qua, Thúy Kiều vào phòng bếp lấy đồ ăn thì nghe người hầu ở trong đó đang bàn luận với nhau: “Không biết tối qua thư phòng lão gia bị gì mà liên tục có gió lạnh thổi tới, thổi tới mức cửa sổ rung lắc không ngừng, sách trong phòng cũng bay tán loạn, làm quản sự tới kiểm tra sợ vỡ mật, còn tưởng rằng có thứ không sạch sẽ gì chui vào bên trong.”

Thúy Kiều cầm theo hộp đồ ăn đi ngang qua: “…”

Lần này, Thúy Kiều cố ý đi vòng qua con đường kia, vừa tới gần đã nghe được đám “người” gần đó oán hận: “…Tối qua người tới đông quá, gây ra động tĩnh lớn, thời gian tới chúng ta vẫn nên im lặng một chút đi, nếu không đợi bọn họ mời đạo sĩ tới thì chúng ta cũng sẽ gặp xui xẻo.”

“Tuy là nói vậy, nhưng Trà Nhi có tìm được đồ mà hắn muốn tìm chưa?”

“Trà Nhi đâu có xuất hiện, giờ thì chúng ta đã làm loạn hết lên rồi, chắc là không thể tìm được nữa đâu.”

“Các ngươi có ai biết chữ không mà thổi mạnh quá vậy?”

“…”

Thúy Kiều nghe các nàng nói chuyện như muốn đánh nhau đến nơi, trong lòng thầm nghĩ tới chuyện các nàng đang nói, cảm thấy có gì đó hơi kỳ lạ.

Trà Nhi là một trong những người được lão gia tin tưởng nhất, việc cho phép hắn ở lại thư phòng càng chứng minh rằng hắn đã vượt qua sự kiểm tra của lão gia. Vậy mà giờ người vốn rất trung thành lại bắt đầu phản bội… Thúy Kiều dường như đã nhận ra được điều gì đó.

Ngay lúc nàng ta sắp bước vào viện của cô nương, đột nhiên bị quản sự luôn ở cạnh lão gia chặn lại.

Thúy Kiều hoảng sợ, quản sự không nói gì mà kéo nàng ta vào một góc yên tĩnh, nghiêm túc hỏi: “Hôm trước Thất cô nương và ngươi tới chùa Hộ Quốc đúng không?”

Chuyện này không phải là bí mật cần phải giấu giếm gì cả, tất nhiên Thúy Kiều cũng gật đầu nói đúng.

“Vậy các ngươi có gặp được người nào không?” Quản sự hỏi tiếp.

“Có.” Thúy Kiều không dám nói thẳng ra: “Gặp hai vị quý nhân.”

Quản sự nghe thế thì thở dài, nói: “Đi thôi, lão gia muốn gặp Thất cô nương.”

Thúy Kiều không hiểu tại sao, theo quản sự vào trong viện.

Dư Thục Nhã thấy quản sự tới tìm mình thì nghĩ rằng gia gia đã đổi ý, không nói hai lời đã lập tức đi theo quản sự.

Ai ngờ vừa mới bước vào thư phòng đã nhìn thấy gia gia lạnh lùng ngồi ở ghế thái sư, ánh mắt vô cùng đáng sợ.

“Gia gia.” Dư Thục Nhã vốn rất sợ gia gia của mình, bình thường nàng ta lúc nào cũng kiêu ngạo, nhưng bây giờ lại co rúm như chim cút.

Dư các lão nhìn chăm chú vào nàng ta, đôi mắt của lão có vẻ cực kỳ hung ác: “Hôm qua ngươi tới chùa Hộ Quốc, còn gặp được bệ hạ và Hoàng hậu nương nương đúng không?”

Dư Thục Nhã cẩn thận nhìn sắc mặt gia gia, đáp: “Vâng. Tiếc rằng chất nữ cũng không thể lọt vào mắt bệ hạ.”

“Ngươi muốn được bệ hạ chú ý?” Dư các lão nói: “Sao nào? Làm chất nữ của ta quá thấp kém, muốn làm hoàng phi mới vừa lòng ngươi à?”

“Gia gia, con biết sai rồi.” Dư Thục Nhã vội vàng giải thích: “Chất nữ chỉ muốn giúp cho ngài mà thôi. Nếu chất nữ có thể tiến cung, tới lúc đó cũng có thể giúp gia gia được phần nào, đúng không?”

“Vậy ngươi có thành công không?”

Dư Thục Nhã nghẹn lời.

“Ngươi có biết chính vì chuyện ngươi tự ý tiếp cận bệ hạ đã làm bệ hạ bắt đầu nghi ngờ ta rồi không? Mà chính vì sự nghi ngờ đó mà làm cho kế hoạch đưa phụ thân ngươi lên làm Ngự sử vận muối bị hủy trong chớp mắt rồi đấy.” Lão đã cẩn thận chuẩn bị cho việc này từ năm ngoái, mắt thấy sắp đạt thành mục tiêu, vậy mà bệ hạ lại đột nhiên thay đổi ý định.

Một gia tộc có hưng thịnh hay không cũng chẳng phải chỉ dựa vào một người là được, sau khi lão không còn nữa, nhất định phải có một người tới nhận lấy gánh nặng này, có quyền lên tiếng trong triều đình. Kết quả lại vì một chút dã tâm nực cười của hậu bối mà làm toàn bộ tâm huyết của lão đổ sông đổ bể.

Hơn nữa chuyện này còn chưa phải là chuyện làm Dư các lão thấy khó giải quyết nhất, điều khó khăn nhất lúc này chính là thái độ của bệ hạ với lão.

Bệ hạ muốn dùng ai đó thì dù đối phương có tham ô hay nhận hối lộ cũng chẳng sao. Nhưng một khi bệ hạ đã muốn tiêu diệt thần tử chướng mắt, vậy thì chẳng thiếu cách để làm vậy.

Dư các lão nghĩ tới đây, đôi mắt lại trở nên âm u lần nữa.

Lão có thể chấp nhận mình bị đối thủ đánh bại, nhưng không cách nào chấp nhận được việc bản thân bị hủy hoại chỉ vì một việc ngu xuẩn tới thế.

“Con…” Dư Thục Nhã vẫn chưa ý thức được sai lầm của mình, có điều Dư các lão cũng không muốn nghe nàng ta giải thích gì nữa: “Trà Nhi, tới nói với đại phu nhân rằng Thất cô nương sắp thành thân rồi, cần phải thận trọng hơn trước, sau này đừng có cho nó ra khỏi phủ nữa. Đồng thời tới chỗ lão đại, bảo nó viết một phong thư cho Liễu gia, nói rằng tháng tư có nhiều ngày tốt, chọn một ngày mà tổ chức lễ thành hôn đi.”

Mặc dù bây giờ có làm gì cho bệ hạ thấy thì cũng đã muộn, nhưng ít nhất vẫn tốt hơn là không làm gì cả.

“Gia gia, ngài không thể đối xử với con như vậy được!” Dư Thục Nhã luống cuống, có điều chưa gì nàng ta đã bị người khác bịt miệng kéo xuống.

Không nhắc tới việc Dư các lão trải qua những gì trên triều, từ sau ngày hôm đó, Dư Thục Nhã đã bị nhốt trong phòng. Để ngừa những chuyện không hay xảy ra, quản sự còn đặc biệt phái hai ma ma tới canh giữ.

Thúy Kiều chứng kiến từ đầu tới cuối thì vô cùng lo sợ, chỉ biết cố gắng hạ thấp sự tồn tại của mình xuống.

Dư Thục Nhã sao có thể cam tâm chịu đựng bị nhốt như vậy được? Có điều lúc này dù nàng ta có khóc lóc, ầm ĩ cỡ nào cũng không có người tới an ủi, ngay cả Dư phu nhân cũng chỉ tới để mắng nhiếc nàng ta, bả nàng ta yên phận.

“Chẳng lẽ con còn chưa ngại xấu hổ hay sao?” Dư phu nhân không còn hiền hòa như trước nữa: “Lần này phụ thân con khó khăn lắm mới có cơ hội thăng quan, kết quả chỉ vì con mà mọi thứ đã đổ bể hết. Nếu phụ thân con có thể trở thành Ngự sử vận muối, các ca ca của con cũng có thể dựa vào đó mà tiến xa hơn. Nhưng bây giờ thì toàn bộ đã bốc hơi cả. Con là nữ nhi Dư gia, nên suy nghĩ vì Dư gia mới đúng chứ.”

Dư Thục Nhã nhìn vẻ mặt xa lạ của mẫu thân, cuối cùng cũng hiểu ra điều gì đó.

“Trước kia người chưa từng nói nặng lời nào với con, vậy mà giờ chỉ vì con cản đường phụ thân và ca ca mà nói với con những lời này. Trong mắt của người, có lẽ con đã từ nữ nhi biến thành vật cản đường rồi, đúng không?” Dư Thục Nhã bỗng thấy trái tim mình đã trở nên lạnh lẽo.

“Bây giờ ta nói nặng một câu với con, con đã quên sạch những điều tốt ta cho con trước kia rồi đấy à? Nếu sớm biết thế này thì khi trước ta không nên nuông chiều con quá mức.” Dư phu nhân cũng thấy lòng mình nguội lạnh: “Con hãy tự suy nghĩ lại đi. Thúy Kiều, các ngươi phải để ý tới Thất cô nương cho tốt, đừng để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nếu không ta chắc chắn sẽ hỏi tội các ngươi đấy.”

Đám Thúy Kiều lập tức mở miệng đáp lời.

Ngay cả chỗ dựa duy nhất cũng bỏ nàng ta mà đi, Dư Thục Nhã hoàn toàn nhận ra, gia tộc đã quyết tâm muốn gả nàng ta cho Liễu gia.

“Ha ha.” Dư Thục Nhã vừa khóc vừa cười: “Cái gì mà quý nữ thế gia chứ? Cái gì mà nuông chiều, yêu thương chứ? Hóa ra cũng chỉ được thế này thôi.”

Lúc này, Dư Thục Nhã thoáng liếc mắt qua hạc giấy đặt trên bàn trang điểm.

Con hạc giấy đó không phải do nàng ta đặt ở đó, là chính nó tự dừng lại trên bàn trang điểm. Khác với sự kháng cự lần trước, hiện giờ Dư Thục Nhã không còn thấy sợ hãi như trước nữa.

Nàng ta giống như bị hút hồn, bước từng bước tới gần hạc giấy.

“Các ngươi đều muốn dẫm đạp ta xuống bùn lầy, vậy ta nhất định sẽ không để cho các ngươi được như mong muốn.” Nàng ta nói đầy hận thù, không lập tức đốt cháy hạc giấy mà chỉ cẩn thận cất nó đi.

Chưa tới khoảnh khắc cuối cùng, nàng ta còn chưa muốn dùng tới nó.



Lúc này, thảo nguyên ở phía bắc Trường An, Kỳ Sương Bạch đang dẫn thương đội của mình quay lại Trường An, có điều hiện giờ nhóm của gã đang bị lạc đường.

“Kỳ công tử, không thể đi tiếp về phía kia, nếu đi tiếp có khả năng sẽ đụng trúng binh lính Hung nô, tới lúc đó lại phải chuẩn bị hàng hóa cho bọn họ.” Người trong thương đội nhắc nhở gã.

Kỳ Sương Bạch đáp: “Không sao, tốn chút bạc mà có thể giúp chúng ta nhanh chóng quay về Trường An cũng tốt, vụ làm ăn này rất có lời.”

“Nếu chỉ vậy thì không nói.” Người đó nói tiếp: “Chỉ sợ chúng ta bị bọn chúng bắt gặp sẽ có đi mà không có về.”

“Không đâu. Có ta ở đây, các vị đừng lo lắng, chúng ta cứ đi tiếp đi.” Kỳ Sương Bạch nói.

Giống như lời của vị thương nhân trong đội, bọn họ đã gặp được kỵ binh Hung nô.

Có điều chẳng một ai biết Kỳ Sương Bạch đã dùng cách gì, Hung nô không những không giết chết bọn họ mà còn bắt đầu xưng huynh gọi đệ.

Sự thay đổi này làm các thương nhân trong đoàn vừa vui mừng lại vừa lo sợ. Bọn họ dù sao cũng là người Hán, nếu qua lại quá thân mật với Hung nô thì không hay lắm.

Vậy mà Kỳ Sương Bạch lại tỏ vẻ đây chỉ là kế sách tạm thời: “Nếu chúng ta tạo quan hệ tốt với bọn họ, về sau cũng có thể ra vào thảo nguyên dễ dàng hơn, đúng không?”

Những lời này có vẻ rất hợp lý, mọi người nghĩ tới lợi ích của mình, trong lòng đều thầm chấp nhận việc này.



Trong suốt thời gian Dư Thục Nhã bị nhốt, nàng ta không còn gây chuyện nữa, ngược lại còn tích cực tỏ thái độ hợp tác với gia tộc. Có điều sự thay đổi này vẫn chỉ đổi lấy việc bị giam giữ và ánh nhìn lạnh nhạt của mọi người.

Sau khi Dư Thục Nhã chắc chắn bản thân sẽ bị gả cho Liễu Phú Vân, trái tim nàng ta đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Vào ngày cuối tháng hai, nàng ta đốt hạc giấy.

Hạc giấy vừa đốt, Dư Thục Nhã đã nhìn thấy người mình muốn gặp đang đẩy cửa bước vào.

“Nghĩ kỹ rồi chứ?” Phó Yểu cầm quạt xếp, vừa đi vào đã hỏi.

“Nghĩ kỹ rồi.” Dư Thục Nhã nhìn nàng: “Có điều trước đó, ta có một câu muốn hỏi. Linh hồn mà ngài nói là chỉ cái gì? Nếu ta dùng cái này đổi với ngài, có phải ta sẽ biến thành đồ ngốc luôn không?”

Đồ ngốc là người thiếu mất hồn phách.

“Cái này thì không.” Phó Yểu cười đáp: “Linh hồn của ngươi sẽ chỉ bị lấy đi khi ngươi chết mà thôi.”

Sau khi nàng ta chết sao?

Dư Thục Nhã thở phào một hơi, đáp án này không khác với dự đoán của nàng ta lắm.

“Vậy được, ta sẽ giao dịch với ngài.” Nàng ta đáp: “Ta muốn tiến cung.”

“Không vấn đề.” Phó Yểu nói: “Tuổi thọ của ngươi có thể giúp ngươi làm Tiệp Dư hai tháng.”

“Không phải, ngài hiểu nhầm rồi, ta muốn dùng linh hồn của mình để trao đổi.” Dư Thục Nhã nói. Dùng tuổi thọ trao đổi thì có ích lợi gì? Nàng ta cũng đâu hưởng lợi được.

“Ồ? Nhưng mà linh hồn của ngươi không đáng giá như ngươi tưởng đâu. Linh hồn dơ bẩn tới mức ta cầm thôi cũng thấy dơ tay, nếu không phải đúng với thứ ta đang cần thì ta cũng lười giao dịch với ngươi.” Vẻ mặt Phó Yểu không thích thú cho lắm.

Dư Thục Nhã bị nàng mỉa mai một câu cũng không dám đáp lại, chỉ đành nén giận hỏi: “Ta có thể đổi được cái gì?”

“Một thứ phù hợp với giá trị mà ngươi bỏ ra.” Phó Yểu vứt vấn đề lại cho nàng ta.

“Ta không muốn gả cho Liễu Phú Vân.”

“Cái này được.” Phó Yểu đáp.

“Không phải, không phải là cái này.” Dư Thục Nhã đột nhiên nghĩ tới một việc, cho dù nàng ta không gả cho Liễu Phú Vân đi chăng nữa thì cũng có thể gả cho Trương Phú Vân hoặc Cao Phú Vân nào đó. Chuyện hôn nhân của nàng ta không phải do nàng ta quyết định, lấy điều này ra để trao đổi là đang lãng phí cơ hội của mình.

Sau khi suy nghĩ khoảng một khắc, Dư Thục Nhã nói: “Ta muốn sau này Liễu Phú Vân sẽ thăng quan tiến chức, trở thành nhất phẩm đương triều.”