Ta Có Một Bầy Họa Thủy

Chương 79: Thiếu




*

Edit: Jung Ad

Người bình thường nghe y nói "Nàng tự mình làm phần thưởng đi," đều phải cúi đầu quỳ xuống nhận sai, các cung trên dưới có thể đỡ được lời này chỉ có duy nhất Phùng Niệm, nàng không chỉ đỡ được, mà còn phản lại Hoàng Thượng một quân.

Nghĩ đến Quý phi ôm chẳng hạn như Lệ phi ngọt ngào ngủ say, Bùi Càn lập tức cảm thấy không ổn.

"Quý phi đợi một lát, đừng vội vàng rời đi."

Phùng Niệm nghi ngờ nhìn y, hỏi: "Hoàng Thượng còn có chuyện gì sao?"

"Cũng không có..."

"Không có thì thần thiếp trở về, phải thông báo một lần nữa, ngoài ra còn có vài chuyện khác nữa."

"Trẫm nói là phần thưởng còn có thể thương lượng, sao có thể thật sự đưa nàng ra ngoài chứ?"

"Vậy là Hoàng Thượng đồng ý?"

Bùi Càn giống như bị táo bón, nhẫn nhịn nửa ngày mới nói: "Không thể ban thưởng đồ vật sao? Vàng bạc đá quý, trâm ngọc tơ lụa, ngọc bội tùy ý nàng ta chọn lựa."

"Làm nương nương trong cung, ai thiếu những thứ này?"

...

Mặc kệ Bùi Càn nói gì, Phùng Niệm luôn có thể chặn y lại, đến lúc này y còn không có cảm giác không đúng, Lý Trung Thuận bên cạnh đã lâm vào trầm tư.

Luôn cảm thấy giữa Hoàng Thượng và Quý phi nương nương bị đảo ngược, bình thường không phải là Hoàng Thượng bắt bẻ Quý phi nương nương tìm cách giảng hòa? Rốt cuộc làm sao biến thành dáng vẻ như vậy?

Nhớ đến lời của Hoàng Thượng lúc ở trước mặt Náo tần, y nói năng có khí phách, kết quả thế nào? Có dùng cái rắm.

Mặc dù rất không muốn làm phần thưởng, chẳng qua y không nói không lại, đành bị đánh bại một cách tàn nhẫn. Sau khi Bùi Càn gật đầu, Phùng Niệm bày tỏ nàng không làm chậm trễ sự bận rộn của Hoàng Thượng, không lưu luyến chút nào nói cáo lui.

Bùi Càn buồn bực rất lâu, quay đầu nhìn về phía Lý Trung Thuận: "Trẫm cảm thấy Quý phi thay đổi, trước đây nàng rất dịu dàng."

Dịu dàng sao? Lý Trung Thuận không cảm thấy nha.

Nhìn hắn như vậy, Bùi Càn lại nói: "Ngươi không đồng ý lời trẫm nói?"

"Nô tài nhớ lúc nương nương vẫn còn là Mỹ nhân đã dám lớn giọng với người, quên mất lúc ở tần vị hay là trên phi vị, bảo người viết thư hối lỗi, còn có một lần đóng cửa sân để người dựng thang trèo tường đi vào..."

"Câm miệng đi, ngươi nói nhiều rồi."

"Là Hoàng Thượng bảo nô tài nói."

"Hiện tại bảo ngươi ngậm miệng!"

Lý Trung Thuận rụt cổ một cái: "Vâng."

Lý Trung Thuận câm miệng, Bùi Càn nhắm không nổi, y lại nói: "Phùng thị này thật sự là muốn lật trời, trẫm phải nghĩ cách trị nàng một chút, để cho nàng biết cái gì gọi là lấy phu là trời. Nhìn xem những phi tần trong cung này, người nào chẳng nhỏ giọng thì thầm nói chuyện? Trừ nàng ai dám hô to gọi nhỏ với trẫm? Chỉ có nàng vô lý, mất hứng liền ném sắc mặt cho trẫm, còn uy hiếp trẫm! Mặc dù lúc nàng uy hiếp trẫm vẫn rất xinh đẹp, nhưng cũng không được như vậy!"

Nói thầm nửa ngày bên cạnh không có ai tiếp lời, Bùi Càn lại mất hứng: "Đứng ở chỗ này giống như cái cọc gỗ, ngươi câm sao?"

Lý Trung Thuận:...

"Là người bảo nô tài câm miệng."

"Mới vừa rồi là vừa rồi, bây giờ là bây giờ, ngươi nói một chút có cách nào có thể dạy dỗ được Quý phi."

"Hạ phân vị?"

"Lần trước nàng còn chủ động cầu xin, có thể thích cái này?"

"Nếu không tạm thời người đừng đi Trường Hi cung."

"Sợ rằng không phải ngươi muốn dạy dỗ nàng, mà là muốn để trẫm chịu tội."

"..."

Từ lúc Quý phi nương nương tiến cung, Hoàng Thượng càng khó hầu hạ, Lý Trung Thuận thật sự muốn đổi chỗ với Cát Tường ở Trường Hi cung, Quý phi nương nương dễ nói chuyện biết bao, mặc dù thỉnh thoảng bùng nổ một lần, đó là đối với Hoàng Thượng, nàng cũng không gây khó dễ với nô tài.

Hoàng Thượng thì không thế, người ở trước mặt Quý phi nương nương ăn quả đắng, quay người lấy hắn hả giận.

Lúc Lý Trung Thuận phàn nàn trong lòng, Bùi Càn một lần nữa tự thuyết phục bản thân: "Được rồi, trẫm là Hoàng Thượng, Hoàng Thượng phải có sự độ lượng và khoan dung của Hoàng Thượng, hơn nữa Quý phi chẳng qua cũng tán tỉnh ve vãn với trẫm, đây là niềm vui thú chốn khuê phòng."

Lý Trung Thuận:?

Mới vừa rồi còn cậy sủng mà kiêu, đột nhiên đã thành niềm vui thú chốn khuê phòng rồi?

Cũng được, ai bảo người là Hoàng Thượng chứ.

Sau khi tìm về mặt mũi, Bùi Càn tiếp tục bận rộn chuyện của y, hoàn toàn quên mất có một nữ nhân đang chờ y đại phát thần uy.

Náo tần lui ra ngoài đúng lúc đi ngang qua người Phùng Niệm, lúc ấy nàng ta mỉm cười nhìn Phùng Niệm một cái. Với phản ứng của Hoàng Thượng, chẳng sợ Quý phi không chịu khổ cũng không tránh được bị mắng.

Từ lúc vào cung đến nay Quý phi vẫn luôn là tâm can của Hoàng Thượng, xưa nay chỉ làm người khác ăn quả đắng, cuối cùng ngày hôm nay đến phiên nàng ta bị trừng trị.

Suy nghĩ một chút trong lòng Náo tần đã rất sung sướng.

Bởi vì quá chờ mong, nàng ta thậm chí còn đợi ở cách đó không xa, nhìn Phùng niệm đi ra, lập tức tiến ra đón.

"Thần thiếp nghe nói ai có thể dẫn đầu trong gia yến tết Trung Thu, là có thể đạt được cơ hội thị tẩm ba ngày, không thể tin được nên cả gan đến tìm Hoàng Thượng chứng thực, chưa lấy được lời chứng thực người đã đến rồi. Thần thiếp định chờ thêm một lát, hỏi người một chút,



Truyện convert hay : Cuồng Thê Đột Kích: Cửu Gia, Chào Buổi Sáng!