Ta Có Kỹ Năng Đặc Biệt Cao Lãnh

Chương 23




Cố Thiên Thụ cảm giác cả người mình đều như cháy lên, thậm chí còn sinh ra một loại ảo giác tựa như mình đang bị bắt lên giàn nướng. Nhưng trong hư vô mù mịt hắn lại không thể mở mắt ra được.

Có một nam nhân cứ luôn thì thầm gì đó bên tai, Cố Thiên Thụ có thể nghe nhưng lại không thể hiểu được hàm nghĩa câu nói, cũng không có cách nào ghi nhớ lại giọng nói này trong đầu… Hắn mơ hồ cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc, hình như đã từng nghe thấy ở nơi nào đó.

Cảm giác da thịt bị đụng chạm, Cố Thiên Thụ phát ra tiếng rên rỉ rất nhỏ. Mắt hắn run rẩy như là ngay sau đó sẽ mở mắt ra… Nhưng mà hắn lại không thể làm được.

Bóng đêm dày đặc như tơ nhện, bao kín cả người hắn.

Thân thể khó chịu làm cho đầu óc Cố Thiên Thụ càng thêm hỗn độn. Hắn đột ngột sinh ra một loại ảo giác đáng sợ — có một con rắn đang quấn quanh lên người hắn, và đang bắt đầu chậm rãi thắt chặt lại như muốn nghiền nát cả người hắn thành mảnh vụn.

Mày Cố Thiên Thụ nhăn lại, trán đổ mồ hôi.

Vân Đình đã không thể kiềm chế được dục vọng của mình. Khi Sở Thiên Hoàng đi mất, hắn liền ôm chặt lấy Cố Thiên Thụ vào lòng mình. Hiện tại mỗi một động tác đều là những suy nghĩ mà hắn từng ảo tưởng qua vô số lần, lại chưa bao giờ có thể ngờ rằng mình có thể làm được… Nhưng bây giờ giấc mộng của hắn lại được thực hiện.

Người trong ngực có làn da trắng nõn, bởi vì bị trúng xuân dược nên lộ ra một màu phấn hồng. Mày nhăn lại, lộ ra biểu tình không thoải mái… Cho dù là vẻ mặt này, nhưng ngày thường Vân Đình cũng rất ít khi nhìn thấy.

Đây là tôn thượng mà Vân Đình chưa từng thấy qua, cho dù hắn có nghĩ cũng không dám nghĩ đến.

Tôn thượng lạnh lùng luôn làm hắn thấy kính sợ, nhưng ngay lúc này lại bất tri bất giác làm Vân Đình phát hiện ra loại kính sợ này đang dần biến chất — Từ sùng kính đơn thuần biến thành dục vọng chiếm hữu.

Vân Đình muốn có người nam nhân này, muốn người nọ chỉ nhìn một mình hắn, muốn nhìn người nọ cười, muốn nghe người nọ khóc, muốn có được tất cả con người của người nọ.

Đây vốn nên là một giấc mộng hoang đường.

Nhưng hôm nay, giấc mộng này lại thành hiện thực.

Sinh hoạt cá nhân của Cố Thiên Thụ thực sạch sẽ, nguyên chủ Cố Lân Đường vốn là người có tính sạch sẽ, thị nữ ở Kính thành đều đeo mặt nạ. Bởi vậy bên người hắn hầu như không xuất hiện người ấm giường.

‘Nấm’ nhà hắn cũng rất xinh đẹp, lộ ra một màu hồng nhạt chưa từng được sử dụng qua, làm Vân Đình nuốt vào miệng nhưng lại không cảm thấy bẩn.

Vân Đình nghĩ vậy, liền làm vậy. Hắn cúi đầu, ngậm lấy cây nấm giữa hai chân Cố Thiên Thụ.

Cảm nhận cây nấm trong miệng hắn chậm rãi to lên, trở nên nóng bỏng, Vân Đình ngẩng đầu. Nhìn thấy mày Cố Thiên Thụ nhăn chặt, bờ môi bị hắn mút lâu nên nhan sắc trở nên hồng hào ướt át, cực kỳ mê người.

“Ah~…” Bị Vân Đình liếm đến rên lên, Cố Thiên Thụ phản xạ có điều kiện muốn kẹp chặt hai chân — Trong mộng, con rắn kia đang muốn quấn chết hắn.

Vân Đình đương nhiên sẽ không dừng lại, hắn nghiêm túc thành kính liếm liếm, giống như là đang viếng vị thần. Mặc cho ai cũng không thể từ gương mặt của hắn nhìn ra hắn đang làm chuyện dâm ô.

Dù sao cũng là lần đầu tiên, Cố Thiên Thụ thực nhanh chóng bắn ra. Giọng hắn mang theo âm khóc, loại âm thanh làm Vân Đình càng thêm hưng phấn.

Người dưới thân lộ ra trọn vẹn, hai chân hơi cong lên, ánh mắt lộ vẻ xuân sắc. Vân Đình từ trên cao nhìn xuống, nhếch miệng cười. Nụ cười này khác xa với vẻ ôn hòa ngày thường của hắn.

“Đừng trách ta.” Vân Đình nói vậy, ngón tay xoa lên cánh môi Cố Thiên Thụ.

Đôi môi kia mềm mại vô cùng, tựa như lời Sở Thiên Hoàng nói — so với mật hoa thượng đẳng nhất còn ngọt ngào hơn gấp trăm lần.

“Tôn thượng.” Vân Đình nhẹ nhàng nói: “Đừng trách Vân Đình…” Hắn sinh ra chính là một sai lầm. Từ khi bị đưa vào Kính thành, sứ mạng của hắn chỉ có một — giết chết người đứng đầu Kính thành.

Người đứng đầu Kính thành không ngừng thay đổi. Chẳng qua đến đời này, người đứng đầu Kính thành tên là Cố Lân Đường. Nếu tôn thượng vẫn cứ như trước đối xử với hắn như cũ, vậy thì Vân Đình tuyệt đối sẽ không nổi lên bất cứ tư tưởng không an phận nào cả.

Nhưng tôn thượng lại không. Hắn ôm mình lúc mình bị thương, hắn gọi tên mình, thậm chí ở trước mặt mình ngủ say… Chấp niệm của Vân Đình bắt đầu giống như cỏ dại mọc lan tràn, hắn rốt cuộc nhịn không được vượt qua giới hạn. Hắn đã hoàn toàn không thể khống chế được bản thân… Thật giống như bị cái gì mị hoặc vậy, hoàn toàn không thể khắc chế được suy nghĩ trong lòng.

Sở Thiên Hoàng là song sinh với hắn, tự nhận là ca ca, suy nghĩ của bọn họ đương nhiên giống nhau.

Giết chết Cố Lân Đường là mục tiêu ban đầu của bọn họ, mà có được hắn lại biến thành mục tiêu hiện tại.

Một nén nhang qua được một nửa, cho dù Vân Đình nhìn không đủ, giống như gặp phải mỹ thực ngươi luôn khao khát, không ăn thì thôi, một khi nếm được hương vị của nó sẽ cảm thấy không thể dừng lại được nữa.

Nhưng Vân Đình vẫn nhịn xuống, chậm rãi từ trong lồng ngực móc ra một cái chai, đổ ra một loại chất lỏng trong suốt. Hắn chậm rãi thoa lên đôi môi bị chà đạp đến sưng đỏ của Cố Thiên Thụ cùng cây nấm đã được mình nếm qua.

Cảm giác mát lạnh khiến tiếng thở dốc của Cố Thiên Thụ trở nên nhỏ đi, chân mày hắn giãn ra — cuối cùng con rắn kia cũng buông tha hắn.

Loại chất lỏng này là một loại thuốc cực kỳ trân quý, có thể nhanh chóng chữa khỏi vết thương trên người. Vân Đình dùng nó để xóa đi các dấu vết trên người Cố Thiên Thụ.

Sau đó hắn thay nước ấm trong thùng tắm rồi đặt Cố Thiên Thụ vào bên trong.

Tôn thượng một lần nữa khôi phục lại bộ dạng ban đầu: cao quý, lạnh lùng, khí chất xa cách, tựa như đóa tuyết liên rét lạnh trên núi tuyết. Cho dù chạm phải cũng là một sự khinh nhờn.

Vân Đình nhìn Cố Thiên Thụ lần cuối, sau đó xoay người rời đi — Hắn không cần phải vội… Một ngày nào đó, hắn sẽ có thể dưới ánh mắt mở to của tôn thượng, làm được tất cả những hành vi vừa rồi.



Lúc Cố Thiên Thụ mở mắt ra, cảm thấy thân thể rất không thoải mái. Hắn cho rằng mình đã ngủ thật lâu, nhưng lại không ngờ nước tắm vẫn còn rất ấm áp…

Tuy trong lòng cực kỳ rối rắm, nhưng do dự một chút Cố Thiên Thụ vẫn cúi xuống nhìn hạ thân trong nước của mình một cái — Không có bất cứ dị thường, không có vết tích, không sưng đỏ, hết thảy đều là giấc mộng của bản thân.

Mơ thấy một con rắn thật lớn… cuối cùng mình còn bắn nữa chứ. Nghĩ đến đây, Cố Thiên Thụ đỏ mặt. Hắn đột nhiên cảm thấy hình như mình đã quá cấm dục rồi. Dù sao cũng là một thành chủ, đã hơn hai mươi tuổi mà còn chưa có lấy vợ.

Chẳng qua cũng không cần phải vội. Cố Thiên Thụ trầm ngâm  — đích đến của hành trình lần này chính là Xuân Viên, là vì đến tìm vợ cho hắn.

Cố Thiên Thụ áp chế phiền não khó hiểu trong lòng, mở miệng nói: “Vân Đình.”

“Tôn thượng.” Thuộc hạ của hắn từ ngoài cửa đi đến.

“Quần áo.” Cuối cùng Cố Thiên Thụ vẫn không nói gì. Hắn có thể nói gì với Vân Đình, chẳng lẽ nói cho hắn biết mình mơ phải một giấc mơ nên tâm tình vô cùng không thoải mái sao.

Vân Đình vô cùng thuần thục mặc quần áo cho Cố Thiên Thụ. Mặt của hắn bị ẩn sau lớp mặt nạ nên nhìn không ra biểu tình.

Mặc quần áo tử tế, Cố Thiên Thụ trở về phòng ngủ. Lúc rời Phù Dung Thiên đã là đêm khuya, bây giờ trời còn tối, cộng thêm bầu trời đầy sao làm toàn bộ căn phòng càng thêm yên tĩnh.

Cố Thiên Thụ ngồi cạnh bàn một lát liền lên giường ngủ. Đầu của hắn bây giờ còn mơ mơ màng màng, cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì… Cố Thiên Thụ vốn cho là mình sẽ mất ngủ, lại không nghĩ rằng vừa ngã xuống giường liền ngủ luôn.

Ngày hôm sau, sau khi tỉnh lại đã là mặt trời ban trưa. Cố Thiên Thụ ngồi dậy, ngoài ý muốn phát hiện mình bị cảm.

Đúng vậy, bị cảm. Cố Thiên Thụ đơ mặt, cảm thấy cổ họng đau muốn chết — Thôi, đau thì đau đi, dù sao hắn cũng không có cơ hội nói chuyện.

Nhưng chảy nước mũi thì làm sao, Cố Thiên Thụ nghĩ. Một nam thần cầm khăn tay không ngừng lau nước mũi là chuyện mất hình tượng đến cỡ nào.

Nhưng lại có một vấn đề — vì cái gì hắn lại bị cảm.

Đã nói là nhân vật chính tuyệt đối sẽ không bị bệnh đâu hả! Đã nói cho dù có kết nối với WC cũng có thể tỉnh đâu hả! Cố Thiên Thụ không ngừng phun tào, ngồi ở trên giường bắt đầu ngẩn người… Hiện tại cả người hắn đều ê ẩm, căn bản không muốn động.

“Tôn thượng.” Giọng Vân Đình ở ngoài cửa vang lên, Cố Thiên Thụ theo thói quen tạm dừng một lát mới nói: “Vào đi.” Vừa lên tiếng mới phát hiện, giọng của mình đã trở nên khàn khàn.

“Tôn thượng, ngài bị nhiễm phong hàn?” Vân Đình nghe thấy giọng Cố Thiên Thụ liền sửng sốt.

“À.” Cố Thiên Thụ cảm thấy đầu mình đau đớn không thôi.

“Tôn thượng, để thuộc hạ bốc cho ngài ít thuốc, ngài đừng ngồi dậy vội.” Vân Đình vội vàng nói.

“Ừ.” Cố Thiên Thụ lên tiếng.

Sau đó Vân Đình liền mang chậu rửa mặt đến bên giường, giúp Cố Thiên Thụ vệ sinh răng miệng, rửa mặt sạch sẽ liền rời đi  — Nhìn bộ dạng vội vội vàng vàng kia quả thật rất là sốt ruột.

“…” Cố Thiên Thụ chậm rãi húp cháo, lại bắt đầu đi vào cõi tiên. Trước khi hắn đi theo thần tiên thì ngoài cửa vang lên giọng một nữ nhân: “Tôn thượng, ngài có ở bên trong không?”

Hả? Là Ân Túy Mặc? Lúc nghe đến đó, Cố Thiên Thụ liền trở nên tinh thần, hắn cũng không để ý giọng nói khàn khàn của mình, nói thẳng: “Vào đi.”

“Vâng, tôn thượng.” Giọng Ân Túy Mặc so với ngày thường dường như có chút bất đồng: “Ta vào đây…”

Sau đó Ân Túy Mặc liền đẩy cửa đi vào. Hôm nay nàng mặc một bộ quần áo màu xanh, vốn nên cực kỳ hoạt bát nhưng lại lộ ra một tia uể oải khó hiểu.

“Chuyện gì?” Cố Thiên Thụ hỏi.

“Ta… Ta…” Ân Túy Mặc lắp bắp: “Ta có một số việc… muốn nói cho tôn thượng.”

Lại là tiên tri sao? Trực giác nói cho Cố Thiên Thụ biết những lời Ân Túy Mặc nói sau đây có khả năng là những điều hết sức quan trọng. Vì thế hắn gật gật đầu, ý bảo Ân Túy Mặc nói tiếp.