Ta Có Hệ Thống Gamer Tại One Piece

Chương 15: Đến Kịp Hay Không Kịp




Aoi thấy vậy cũng lười để ý tiếp tục cùng Nam đi đến chỗ quầy rượu. Còn Nam thì khá khó chịu, hắn nghĩ thầm “CM bọn ngu này, dám trêu người của tao ngay trước mặt tao à, đúng là tự tìm cái chết!”.Nhưng cũng chỉ là nghĩ thôi, vì hắn cho rằng giết bọn này chỉ tổn bẩn tay.

Bổng có một tên không biết lấy can đảm ở đâu đứng dậy tiến tới ngăn cản bước đi Aoi. Miệng nở nụ cười dâm tặc vừa nói vừa chỉ về chỗ một đám người.

“Người đẹp dừng bước, có thể đến chỗ ông chủ . . .”

Chưa kịp nói hết câu bên cạnh đã vang lên tiếng đút kiếm vào vỏ “xoẹt – cạch” . Khi thanh kiếm đã được tra hoàn toàn vào vỏ thì cũng là lúc đầu của tên ngu xuẩn kia rơi xuống.

“Bịch"

“ Hít”

Cả quán ăn thấy một màn này thì tất cả đều hít vào một ngụm khí lạnh, đến cả Aoi cũng không thoát được kinh ngạc. Mà người rút kiếm và chém bay đầu tên kia nhanh đến nỗi mọi người còn chưa thấy thanh kiếm xuất hiện như thế nào, tên thanh niên kia xuất thủ ra sao không ai khác ngoài Nam nhà ta. Hắn đang búc xúc không có chỗ xả, lại đúng lúc có một tên tự tìm đến nên hắn liền lấy kiếm từ trong rương đồ ra xả giận. Giết người xong hắn lại thu kiếm vào trong rương đồ, tiến tới chỗ chủ quán giọng nói đủ lớn để cho tất cả mọi người nghe thấy.

“Ông chủ, cho một bàn thức ăn ngon lên đây, tiền của bữa ăn tính cho chủ của cái tên không đầu kia”

Dứt lời hắn tỏa ra sát ý về phía đám người của tên không đầu kia. Boss của bọn chúng bị màn kia dọa chỉ dám ngồi im nuốt nước bọt ừng ực.

“Vâng, vâng, mời ngài ngồi, món ăn sẽ rất nhanh được mang lên thôi”Chủ quán giọng sợ hãi kèm nịnh nọt nói.

Thức ăn sau đó rất nhanh được mang lên, cái xác cũng đã được dọn đi, mọi thứ đều trở lại như trước nhưng không ai dám ho he trêu hoa ghẹo nguyệt nữa. Mọi người lại tiếp tục ăn nhưng không dám gây ra một tiếng động mạnh vì sợ mình sẽ là kẻ xấu số tiếp theo. Vậy là hắn cứ như vậy thưởng thức bữa ăn, nhưng Aoi thì cứ ăn 2 3 miếng lại ngước nhìn Nam một lần. Vì đây là lần đầu tiên cô được chiêm ngưỡng cảnh Nam giết người như vậy, tuy không thấy được động tác nhưng nhìn kết quả thôi cũng khiến Aoi có thêm một cái nhìn về Nam. Một tên thiếu niên trẻ tuổi lúc thì hòa đồng vui vẻ, còn có lúc thì lại như thú dữ bá đạo và lạnh lùm. Nhưng có vẻ như Aoi rất thích nhìn vẻ bá đạo của Nam, nếu như Nam mà biết điều này thì chỉ sợ hắn sẽ lập tức hô to hét lợn giết hết bọn côn đồ ở đây thôi. Ăn uống xong xuôi Nam chuẩn bị đứng dậy, đến chỗ chủ quán thuê phòng thì bên ngoài có tiếng người hớt hải, vừa chạy vừa nói.

“Mau lên không là không kịp bây giờ, nghe nói bây giờ ở quảng trường chuẩn bị xử tử hai quý tộc dám chống đối hoàng tộc đấy”

"Quý tộc mà cũng dám chống đối hoàng tộc cơ à, mau mau không lỡ mất kịch hay"

Tiếng nói chỉ thoáng qua nhưng cả Nam và Aoi đều nghe lọt tất cả. Aoi thì lập tức đứng dậy, hướng ra cửa chạy về hướng của hai người vừa nói chuyện. Nam thấy vậy cũng lập tức đuổi theo Aoi.

Lúc này tại quảng trường của thành phố, người xếp thành vòng tròn đông nghìn nghịt, ở giữa quảng trường có hai trước cọc gỗ, phía trên hai cộc gỗ treo hai người một nam một nữ, không sai đây chính là cha mẹ của Aoi, phía trước cha mẹ Aoi là 2 tên lính của hoàng gia đang cầm những khẩu súng trường ngắm bắn về phía 2 người. Bên cạnh còn có một đám người, một tên ăn mặc xoa hoa quý phái, khuôn mặt còn khó coi hơn cả khỉ, hắn chính là hoàng tử của vương quốc và xung quanh là một đám lính bảo vệ cho tên hoàng tử này. Bỗng nhiên tên hoàng tử hét lớn.Tay chỉ về hướng cha mẹ OAi

“Lũ dân đen các người hãy nhìn cho rõ hai kẻ được treo lên cọc gỗ kia, bọn chúng chính là 2 kẻ dám to gan chống lại ta, một hoàng tộc mang trong mình dòng máu cao quý, và đây sẽ là tấm gương cho những người dám chống lại ta”

“Bắt đầu hành hình đi”Tên hoàng tử ra lệnh cho một tên lính, có lẽ là chỉ huy của đám lính. Đã nhận lệnh từ hoàng tử tên chỉ huy không dám chậm trễ, hắn nghiêm người hướng hai tên đang cầm súng quát lớn.

“Dương súng… Nạp đan … Ngắm bắn …”

Hai tên lính động tác đều phăng phắc, nghe lệnh chỉ huy mà hành động chĩa súng về phía tim của cha mẹ Aoi, tay để sẵn vào cò súng, chỉ cần tên chỉ huy hạ lệnh thì lập tức nổ súng.

“Chuẩn bị… Bắn”Tên chỉ huy dơ tay lên cao rồi phất mạnh xuống.

“Không được bắn”Aoi chạy từ xa tới nhìn thấy hai người bị treo trên cột thì đã nhận ra đó chính là cha mẹ của cô. Đã xác minh đó chính là cha mẹ mình lòng Aoi nóng như lửa đốt, dùng hết sức bình sinh mà chạy đến, vừa chạy vừa hét lớn. Nam khi biết được chính xác là cha mẹ của Aoi thì đã bạo phát tốc độ, hắn lập tức sử dụng teleport hết công xuất lao đi cứu người.

“Bùm… Bùm”Khi nghe được lệnh, hai tên lính lập tức nổ súng, bọn chúng căn bản là không nghe thấy tiếng hét của Aoi vì quá xa do vậy nên cũng không chần chừ một giây nào.

HẾT CHƯƠNG