Khi tra án của Tôn Thục Phương thì Khương Điềm cũng đã nói chuyện với Lục Diễn, cô biết không phải tất cả mọi người đều có nhân tính, cô có thể tiếp nhận điểm này.
Nhưng mà, cô có thể tiếp nhận cũng chỉ là, chắc có một số ít người mới mất nhân tính như vậy thôi.
Nếu một người lọt vào một sự kiện nào đó, mà tất cả những người tham dự đều mất đi nhân tính của mình, vậy người này chẳng khác gì đang ở địa ngục.
Cô kinh ngạc nhìn về phía Lục Diễn, vì sao mỗi chữ trong lời của hắn cô đều có thể nghe hiểu, nhưng khi gom lại một chỗ thì cô chẳng hiểu cái gì hết thế này?
Hai vợ chồng Hồ Lệ Quân cũng ngây ngẩn cả người, ánh mắt bối rối lại khiếp sợ nhìn Lục Diễn, cuối cùng là Hồ Lệ Quân phản ứng lại trước: "Tôi không hiểu anh đang nói cái gì, Tiểu Mân nhà chúng tôi chưa từng bị người ta... bị người ta làm như vậy, những lời kia đều là lời đồn!"
Lục Diễn ném xấp tư liệu cầm trong tay vào trước mặt Hồ Lệ Quân: "Đây là chẩn đoán và bệnh án của Diêm Tiểu Mân trong bệnh viện mà năm ngoái cô bé nhập viện."
Hồ Lệ Quân run lên, kinh ngạc nhìn phần tài liệu kia: "Cái bệnh viện này sao lại thất đức như vậy? Bệnh án của bệnh nhân không phải là riêng tư sao? Dựa vào cái gì tùy tùy tiện tiện không được người nhà cho phép dám cho người ngoài xem chứ?"
Lục Diễn không trả lời bà ta, ánh mắt nhìn bà ta tràn đầy chán ghét.
Hồ Lệ Quân biết, chuyện này không giấu được, đơn giản kích động đứng lên, lớn tiếng nhìn Lục Diễn hét lên: "Lục Cảnh Quan, anh làm ơn hiểu rõ, xảy ra chuyện như vậy, chúng tôi là người nhà của người bị hại, anh thật sự muốn thẩm vấn cũng nên đi tìm phụ huynh của mấy thằng khốn đó chứ! Thế nào? Biết bọn họ thân phận hiển hách, các người không thể trêu vào, nên đến khi dễ thị dân như chúng tôi sao?"
Lục Diễn lạnh lùng nhìn bà, đáy mắt đều là chán ghét.
Không nói chuyện, Lục Diễn cầm lấy bệnh án, nắm tay Khương Điềm, Khương Điềm mềm như cái xác không hồn, tùy ý Lục Diễn nắm tay kéo ra khỏi phòng thẩm vấn.
Ninh Tiểu Dương đứng bên ngoài cửa, vẻ mặt nghiêm túc.
"Thứ cha mẹ này thật mẹ nó không phải con người, khốn nạn!" Ninh Tiểu Dương hạ giọng nổi giận mắng.
"Cậu tiếp tục xét hỏi, cần phải làm cho bọn họ biết rõ ràng tiền căn hậu quả, cùng với hình phạt nếu giúp giấu giếm những người tham dự." Lục Diễn nắm thật chặt bàn tay Khương Điềm run rẩy được càng ngày càng kịch liệt.
"Hiểu." Ninh Tiểu Dương gật gật đầu, sau đó mang vẻ mặt hung ác, phẩy phẩy cánh tay, hung thần ác sát đẩy cửa vào phòng thẩm vấn.
"Khương Điềm..." Lục Diễn cúi đầu nhìn Khương Điềm.
"Lục Cảnh Quan." Khương Điềm nhìn mũi chân mình, nhẹ nhàng kêu Lục Diễn một tiếng, sau đó chỉ chỉ bệnh án của Diêm Tiểu Mân trên tay Lục Diễn, "Tôi có thể xem cái này chứ?"
Lục Diễn trầm mặc một chút, đưa bản ghi chép bệnh án trên tay cho cô.
Khi Khương Điềm nhận lấy, cực lực khắc chế bản thân nhưng tay vẫn run đến mức lợi hại: "Tôi có thể tự mình ngồi xem một lúc không?"
Lục Diễn nhẹ nhàng thở dài một hơi, sau đó xoay người vào phòng theo dõi.
Khương Điềm ôm lấy phần bệnh án kia, khi thẳng đến cuối hành lang bên ngoài phòng thẩm vấn, ngồi xuống trên băng ghế, một hồi lâu sau, cô gian nan hít sâu một chút, rốt cuộc cũng đủ dũng khí lật trang thứ nhất ra.
Đây là một phần ghi chép bệnh án không chứa bất cứ tình cảm dư thừa nào, không có những từ ngữ cảm thán hay miêu tả làm người nghe kinh sợ, đều là từ ghi chép chuyên nghiệp, đầu óc Khương Điềm đầu óc từng cơn trống rỗng, chỉ còn lại có một ít từ ngữ chói mắt hiện ra trước mắt cô đang phóng đại vô hạn.
Cẳng tay dập nát, xương trụ cánh tay phải gãy xương, xương cánh tay trái gãy, thân thể có nhiều chỗ bị phỏng, tổ chức phỏng sâu và tổn thương phần mềm, phần âm hộ bị rách rất nghiêm trọng...
Gió lạnh từ khe cửa sổ gào thét thổi vào, tay chân Điềm lạnh lẽo, hô hấp cũng rất khó khăn, nàng vốn dĩ lo lắng mình sẽ thất thố, sẽ gào khóc, sẽ cuồng loạn, nhưng mà đều không có, ánh mắt khô khốc đến phát đau, trái tim không còn cảm thấy gì, chỉ có gió lạnh như thổi vào bên trong gào thét.
Cô cứng rắn nhìn về phía bóng đêm đang vẩy đầy bên ngoài cửa sổ, trong thoáng chốc tựa như lại thấy được cô gái xinh đẹp mặc cái quần hoa li ti, xung quanh là ánh mặt trời ấm áp quanh quẩn toả xuống, cả người tản ra tia sáng chói mắt, tiếng đàn khoái hoạt lại linh động, dễ nghe lại êm tai.
Mười ngón tay mảnh khảnh gắt gao nắm thành quyền, ánh sáng mặt trời đầy phòng nhất thời hóa thành làn khói lam biến mất hầu như không còn, một điểm bi thống cuối cùng trên khuôn mặt Khương Điềm cũng biến mất theo, cô cúi đầu nhìn thoáng qua bệnh án của Diêm Tiểu Mân, sau đó đứng dậy, lập tức đi về hướng Lục Diễn ở phòng theo dõi.
Ninh Tiểu Dương là một thanh niên táo bạo, nhưng lại không giống loại táo bạo đập bàn đạp ghế như Mã Hầu, Ninh Tiểu Dương táo bạo là trên mặt tinh thần, nghiền ép đối phương.
Khi Khương Điềm đi vào phòng theo dõi, Ninh Tiểu Dương đã bày ra gương mặt lạnh lùng, mắng cho hai vợ chồng Hồ Lệ Quân đến khóc lóc nức nở.
"Các người còn có thể khóc, Diêm Tiểu Mân thì sao? Vừa mới mất đi bà ngoại vốn sống nương tựa lẫn nhau, lòng đầy chờ mong tìm được nơi nương tựa ở chỗ người làm cha như ông, còn tỉ mỉ chuẩn bị quà cho các người, mà các ngươi thì sao? Vỏn vẹn một năm ba tháng, liền bẻ xương lột da con bé, ăn đến sạch sẽ, khi con bé nhận hết khuất nhục, thì người vốn nên bảo hộ con bé lại vui vẻ dùng thương tổn trên người nó đổi lấy tiền, vui vui vẻ vẻ hòa giải. Con bé chỉ là một đứa con gái mười sáu tuổi, cô đơn không nơi nương tựa, các người bảo con bé đi đâu khóc đây? Khóc với ai đây!"
Câu nói sau cùng, Ninh Tiểu Dương đã là rống lên.
"Thực xin lỗi! Tiểu Mân! Là ba có lỗi với con!" Diêm Châu trong khoảnh khắc liền mất khống chế, ôm đầu gào khóc lên.
"Diêm Châu ông điên khùng cái gì? Ông có lỗi với ai chứ? Là chính con nhỏ đó ở trong trường học không ai kiềm chế được, phụ huynh của mấy thằng bé đó đều nói ; trước đó bọn họ cũng thường xuyên chơi như vậy cùng Diêm Tiểu Mân, Diêm Tiểu Mân do quá vui thích, ngày đó mới chơi đến quá điên..."
"Ba!"
Diêm Châu đứng lên, nâng tay liền hung hăng tát cho Hồ Lệ Quân một bạt tai, sức lực khá lớn, trực tiếp làm Hồ Lệ Quân văng từ trên ghế xuống mặt đất. . ngôn tình hay
Hồ Lệ Quân đại khái chưa từng bị Diêm Châu đánh, cũng có thể như tỉnh mộng, bụm mặt ngơ ngác lau máu trên góc miệng, một hồi lâu mới phản ứng kịp: "Diêm Châu, ông dám đánh tôi? Thứ vô dụng như ông lại dám đánh tôi? Tôi muốn ly hôn với ông, tôi muốn dẫn con tôi đi, ta ly hôn với ông!"
"Ly hôn thì ly, ai không ly hôn thì là súc sinh!" Hồ Lệ Quân ầm ĩ ly hôn là chuyện thường xảy ra, mặc kệ là chuyện gì, chỉ cần bà ta nói ly hôn, Diêm Châu luôn sẽ thỏa hiệp, nhưng lúc này đây bà ta không nghĩ đến Diêm Châu lại không thèm nghĩ liền đồng ý.
Ninh Tiểu Dương ôm cánh tay nhìn Diêm Châu nổi giận đùng đùng, cười nhạo một tiếng: "Diêm Châu, Diêm Tiểu Mân chết không minh bạch, ông không phối hợp cảnh sát chúng tôi điều tra, nói câu thực xin lỗi có ích lợi gì?"
Diêm Châu sửng sốt, nghi hoặc nhìn về phía Ninh Tiểu Dương: "Không minh bạch? Tiểu Mân không phải tự sát sao?"
"Đầu óc có sao không dùng, không biết tự mình nghĩ a? Con gái ông sau khi bị xâm phạm còn không đến mức đi tự sát, sẽ vì mấy chuyện yêu đương linh tinh mà đi nhảy lầu sao?"
Diêm Châu cúi đầu suy nghĩ một chút: "Lúc đó tôi cũng từng có hoài nghi, tuy rằng cảm xúc của Tiểu Mân một đoạn thời gian rất dài cũng không tốt, nhưng hai tháng trước khi nhảy lầu rõ ràng là con bé tích cực lạc quan hơn nhiều, nhìn thế nào cũng không thể đột nhiên nhảy lầu."
"Hoài nghi rồi mà ông còn không báo cảnh sát xử lý? Quay đầu lại còn đòi trường học 270 vạn tiền mai táng?" Ninh Tiểu Dương châm chọc cười cười.
Sắc mặt Diêm Châu nhất thời trắng bệch: "Đồng chí cảnh sát, tôi thừa nhận tôi đích thật tham tiền, thêm cái bà vợ tôi lại suốt ngày bên cạnh thổi gió đốt lửa, tôi nhất thời không giữ được... Tôi lập tức đem tất cả những gì mình biết đều nói cho các người, cầu các người nhất định phải điều tra rõ tại sao con gái của tôi lại đi nhảy lầu!"
"Diêm Châu!" Hồ Lệ Quân kích động từ mặt đất đứng lên, nắm lấy cổ áo Diêm Châu, "Ông biết cái gì! Ông cái gì cũng không biết!"
"Cút đi!" Diêm Châu một cước đá văng Hồ Lệ Quân ra, "Tao đã chịu mày đủ rồi, không nghe thấy cảnh sát mới vừa nói sao? Tiểu Mân có thể không phải tự sát, nếu con bé thật sự bị người hại chết, tao còn thờ ơ, vậy tao còn là con người sao?"
"Diêm Tiểu Mân đã chết, chết thì là không còn nữa, ông đừng quên ông còn có một đứa con trai phải nuôi sống, chúng ta đã đồng ý rồi, không thể nói bất cứ cái gì hết! Nói ra bọn họ sẽ lấy toàn bộ tiền lại, về sau ông lấy cái gì cung cấp nuôi dưỡng con trai chứ?" Hồ Lệ Quân vỗ ngực, liên tục khóc lớn lên.
Diêm Châu biểu tình chần chờ một chút, cuối cùng vẫn cắn răng một cái: "Đồng chí cảnh sát, làm ơn ghi chép đi."
- ---
Sau khi Diêm Tiểu Mân đến sống với nhà của Diêm Châu bên này, vì mỗi tháng có thêm 2000 khối thu nhập, một nhà ba người Diêm Châu sống tốt hơn so với trước kia một chút, đêm giao thừa năm nay, vợ chồng hai người cũng chạy theo thời thượng, ăn mặc ngăn nắp xinh đẹp mang theo con trai bảo bối đi một nhà hàng Tây thật tốt để mừng giao thừa.
Đại khái khoảng tám giờ rưỡi, Diêm Châu nhận được một cuộc gọi từ trường học, nói là Diêm Tiểu Mân đã xảy ra chuyện, lúc này đang cấp cứu ở bệnh viện.
Diêm Châu cùng Hồ Lệ Quân sau khi dàn xếp cho con trai xong mới chạy qua, vừa đến nơi liền nhìn đến hiệu trưởng, chủ nhiệm trưởng, cô giáo chủ nhiệm lớp Tiểu Mân cùng mấy người nam nữ vừa thấy liền biết thân phận hiển hách đứng chung một chỗ, thần sắc nghiêm túc đang nói cái gì.
Nhìn thấy Diêm Châu, hiệu trưởng lập tức tươi cười ôn hòa tiến lên đón: "Ngài chính là cha của Diêm Tiểu Mân đi?"
" Tiểu Mân nhà tôi làm sao?" Diêm Châu mơ hồ cảm thấy được ánh mắt mấy vị nam nữ kia nhìn hắn cũng không hữu hảo, hắn theo bản năng nghĩ, có phải Diêm Tiểu Mân ở trường học đã gây ra họa gì? Nếu đắc tội những kẻ có tiền này, muốn bồi thường, hắn cũng không tiếp nổi, chỉ có thể bảo luật sư của bà già kia lại đây xử lý.
Nụ cười trên mặt Hiệu trưởng có chút cứng lại: "Sự tình là như thế này, Tiểu Mân cùng mấy bạn học..."
"Hiệu trưởng, để tôi nói đi." Một người phụ nữ mặc áo khoác lông cáo, mang theo túi xách da cá sấu khí thế hiên ngang đi lại.
Trương hiệu trưởng nhìn thấy bà ta liền tươi cười, nịnh nọt lên: "Mẹ của Đàm Minh Hàn, sao có thể làm phiền ngài như vậy?"
"Ông là hiệu trưởng, nói chuyện cũng phải cần nhìn trước nhìn sau, tôi thì không có gì cần phải bận tâm cả, chuyện thế nào nói thế ấy thôi." Mẹ của Đàm Minh Hàn ôm cánh tay, ánh mắt khinh miệt lướt qua quan sát Diêm Châu cùng Hồ Lệ Quân một chút.
Cho dù đêm nay Diêm Châu cùng Hồ Lệ Quân đã mặc trên người quần áo đẹp nhất của mình đi nữa, thì... đứng trước mặt vị phu nhân này, vẫn là nghèo đến kiết xác.
"Đến cùng là làm sao?" Diêm Châu bị phu nhân này nhìn đến thập phần không thoải mái, mày chợt cau lại, hỏi tới.
"Đám con nít chơi chung với nhau ở một chỗ, nhìn không được phát hỏa, con gái ông bị thương một chút." Phu nhân hời hợt nói, "Tuy rằng đều là chuyện xảy ra dưới tình huống tự nguyện, nhưng mà chúng tôi cũng không phải loại người có máu lạnh, nói giá đi."
"Bà đang nói cái gì?" Trong lòng Diêm Châu lộp bộp một tiếng, nghĩ rằng đây là đánh nhau?
"Bớt giả ngu đi." Phu nhân cười nhạo một tiếng, "Cái loại dân đen như các người tôi cũng thấy không ít,, đừng nói ông không biết con gái ông vẫn luôn quyến rũ mấy đứa con trai nhà chúng tôi. Thôi nói trắng ra cho rõ ràng đi, con gái ông thường xuyên lên giường với con của chúng tôi, lần này nó cũng quá khích, đám con nít không biết nặng nhẹ, làm nó bị thương chút, hiện tại chúng tôi nguyện ý cho các người một chút bồi thường, cho ông ra giá."
Diêm Châu phản ánh một chút, rốt cuộc hiểu được Diêm Tiểu Mân đã xảy ra chuyện gì, hắn mắng một câu thô tục, trực tiếp nhào lên bắt lấy tóc của người phụ nữ kia: "Ta đánh chết mẹ mày!"
Người đàn ông cao lớn đứng phía sau đi lên liền cho Diêm Châu một cước, trực tiếp đạp Diêm Châu ngã xuống đất.
"Ông ơi!" Hồ Lệ Quân thét lên kêu trời kêu đất, chạy đến nâng Diêm Châu dậy, sau đó chỉ vào phu nhân liền bắt đầu mắng: "Đám tội phạm cưỡng hiếp các người còn dám đánh người, ta phải báo cảnh sát! Các ngươi chờ đó!"
Vừa nói chuyện, Hồ Lệ Quân liền lấy di động ra định báo cảnh sát.
Trương hiệu trưởng tiến lên một bước, trực tiếp đoạt lấy di động trong tay Hồ Lệ Quân, hắn vẫn còn duy trì nụ cười bình thản trên mặt: "Diêm phu nhân, xin bà đừng quá kích động, chúng ta là đến đây để thương lượng, lúc này báo cảnh sát, đối với các người mới là không có lợi."
Hồ Lệ Quân tức giận, nhưng vẫn bị lời nói của Trương hiệu trưởng dọa sững sốt, "Chúng tôi không có làm chuyện xấu, làm gì có chuyện xấu gì với chúng tôi chứ?"
"Hai vị có thể ra bên này nói chuyện một chút không?" Trương hiệu trưởng chỉ chỉ bên cạnh.
Hai vợ chồng Hồ Lệ Quân hai mặt nhìn nhau, cuối cùng vẫn theo Trương hiệu trưởng đi tới một bên.
"Diêm tiên sinh, vừa rồi phụ huynh của học sinh kia nói cơ bản không sai, Diêm Tiểu Mân bình thường cũng thường xuyên đi theo mấy đứa nam sinh kia chơi, trường học cũng thực bất đắc dĩ với chuyện này, vốn nghĩ tháng sau sẽ hẹn ngài đến nói về chuyện này, nhưng không nghĩ bây giờ liền xảy ra chuyện."
"Không thể nào, Tiểu Mân nhà chúng tôi ngoan như vậy, con bé làm sao có thể làm chuyện đó chứ?" Diêm Châu không hề nghĩ ngợi, hoàn toàn không tin lời dối trá của Trương hiệu trưởng.
"Tôi nghe nói Diêm Tiểu Mân không phải lớn lên bên cạnh ngài đúng không? Vậy có thể ngài không phải thật sự hiểu con bé..." Trương hiệu trưởng đẩy đẩy kính mắt, "Vừa rồi vị nữ sĩ kia... Là phu nhân của một vị cục trưởng, con trai của bà ta là học sinh giỏi của trường học chúng tôi, từ sau khi con gái ngài chuyển vào đây học, nó mỗi ngày đều quấn lấy thằng bé kia, thằng bé kia lần trước khi thi kỳ thi tháng thì thành tích tụt rất nhiều. Đàm phu nhân đã đi tìm con bé nói chuyện, nhưng..."
"Cục trưởng phu nhân thì làm sao? Cục trưởng phu nhân thì có thể tùy ý khi dễ người sao? Không được, chúng ta phải báo cảnh sát!" Hồ Lệ Quân hét lên.
Đám người đang tụ tập cùng một chỗ với nhà nam sinh kia nhìn về phía bên này, biểu tình đều rất phiền chán, mẹ của Đàm Minh Hàn cùng người bảo tiêu bên cạnh nói câu gì, tên bảo tiêu hung thần ác sát lập tức bước đi về hướng vợ chồng Diêm Châu.
Hai vợ chồng Diêm Châu theo bản năng rụt về phía sau lưng Trương hiệu trưởng một chút: "Ngươi muốn làm gì?"
"Phu nhân nhà tôi nói, nếu nói chuyện đàng hoàng tử tế các người nói chuyện không nghe, trả thù lao các người không chịu, nhất định phải báo cảnh sát, vậy cuối cùng người chịu xui xẻo nhất định là con gái các người mà thôi. Hơn nữa, các người về sau cũng đừng nghĩ đến chuyện sống nổi ở chỗ này."
Hai vợ chồng Diêm Châu nhất thời trợn tròn mắt, sau khi tên bảo tiêu truyền lời xong, xoay ngoắt người đi trở về.
Vẻ mặt hiệu trưởng Trương bất đắc dĩ: "Các người thấy không, tình huống là như vậy đó, ý của tôi là... Không bằng lấy tiền, rồi làm cho chuyện này chìm xuống, Diêm Tiểu Mân nói gì thì nói cũng là con gái, còn nhỏ tuổi nữa, làm gì cũng nên giữ chút mặt mũi. Quậy cho lớn chuyện thì bên thua thiệt lớn cũng là các người thôi."
"Nhưng..." Diêm Châu còn muốn nói chút gì, Hồ Lệ Quân kéo hắn một cái, sau đó nhìn trương hiệu trưởng Trương nói: "Hiệu trưởng Trương, chuyện này lớn như vậy, chúng tôi phải thương lượng một chút."
Hiệu trưởng Trương tránh ra chỗ khác, Hồ Lệ Quân lập tức nói: "Ông còn nhưng nhưng cái gì, hiệu trưởng Trương người ta nói không sai, Diêm Tiểu Mân tự mình tìm chết, có thể trách được người ai chứ?"
"Sao bà có thể nói như vậy chứ, Tiểu Mân là con gái của tôi!" Sắc mặt Diêm Châu xoát một cái chìm xuống.
"Con gái của ông thì làm sao? Ông nhìn gia đình của người ta đi, không phải Diêm Tiểu Mân có ý quyến rũ con trai người ra, còn có thể có khả năng bọn họ chủ động tìm tới cửa sao?" Hồ Lệ Quân hạ giọng nói.
Diêm Châu nhìn thoáng qua bên kia, những người với trang phục đẹp đẽ đó hoàn toàn không phải cùng một thế giới với hắn, đời này hắn cũng không thể nào quen biết những người thuộc giai tầng này, nội tâm nhất thời có chút chần chờ.
"Chuyện lo cho con trai mình đến trường vẫn chưa tính toán xong, thừa cơ hội này, lấy một khoản tiền, sau đó chuyện bên này cũng coi như thu xếp xong, không phải vẹn toàn đôi bên sao?"
Diêm Châu suy nghĩ một chút, cảm thấy những người này vừa nhìn chính là không thiếu tiền, nếu đòi mấy chục vạn hẳn là sẽ cho đúng không?
Sau một lát, hai vợ chồng Diêm Châu cho ra giá: "50 vạn."
"50 vạn?" Các phu nhân thở dài nhẹ nhõm một hơi, biểu cảm sau đó liền là khinh thường, bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng cho cái giá ít nhất phải trăm vạn, không nghĩ đến... Đám dân đen thì trước sau cũng là dân đen thôi.
Mẹ của Đàm Minh Hàn cao cao tại thượng liếc xéo hai vợ chồng Diêm Châu một chút, sau đó lấy ra tờ chi phiếu, nhanh chóng ký tên rồi đưa cho bọn hắn: "Thôi cho luôn con số cát lợi, 68 vạn đi!"
Hai vợ chồng Diêm Châu cực kỳ kinh ngạc, bọn họ vốn tính là đòi hai ba mươi vạn thôi, nhưng mở miệng đòi 50 vạn là phòng ngừa đối phương mặc cả, nào biết... đối phương còn tăng thêm cho mười tám cạn.
Phẫn nộ vừa rồi toàn bộ tan thành mây khói, Diêm Châu nhìn tấm chi phiếu, khóe miệng muốn toét đến mang tai.
Diêm Tiểu Mân hôn mê hai ngày mới tỉnh lại, sau khi tỉnh lại, con bé khóc lóc muốn gặp ba ba, nhưng Diêm Châu không có xuất hiện, Hồ Lệ Quân nói cho con bé biết sự tình cùng với cách giải quyết, Diêm Tiểu Mân lập tức không khóc nữa, kể từ ngày đó, mãi cho đến xuất viện, đều không nói câu nào.
"Tiểu Mân nhà tôi đại khái là không muốn làm tôi khó xử, về nhà cũng chưa từng có tranh cãi ầm ĩ lần nào, chỉ là cũng không nói chuyện với tôi cho lắm." Diêm Châu thở dài một hơi, "Khi đó tôi không nên để con bé tiếp tục về trường đi học... Nói không chừng nó sẽ không chết."
"Mấy người tham dự vụ xâm phạm kia, ông đều biết tên hết sao?" Đối với sự sám hối muộn màng của Diêm Châu bây giờ, Ninh Tiểu Dương một chút đồng tình cũng không có.
"Chỉ biết hai cái tên, nhưng đã chết hết rồi." Diêm Châu nói lầm bầm.
"Ông vữa nãy có nói, Diêm Tiểu Mân trước khi xảy ra chuyện nhảy lầu, cảm xúc đã khôi phục lại? Đại khái là chuyện khi nào?"
"Là lúc khai giảng học kỳ mới." Diêm Châu nghĩ nghĩ.
"Được rồi, lát nữa sẽ có người tới mang hai người đi làm thủ tục, trong khoảng thời gian này đừng rời khỏi thành phố Thanh Dương, chúng tôi có thể tới tìm hai người bất cứ lúc nào." Ninh Tiểu Dương nói xong lập tức định xoay người đi.
"Đồng chí cảnh sát, tôi có thể gặp cô giáo Khương được không?" Diêm Châu đột nhiên nói.
Bên kia phòng theo dõi, vẻ mặt Khương Điềm lạnh lùng.
"Ông gặp cô ấy làm cái gì?" Ninh Tiểu Dương nhíu mi hỏi, chẳng lẽ có đầu mối gì không thể nói cho hắn biết, còn phải cùng một người nhất định nào đó nói mới được?
"Chỉ... Chỉ là có chút việc cũng muốn hỏi cô ấy." Diêm Châu trầm mặc một hồi, hàm hồ nói câu này.
"Tôi có thể gặp không?" Khương Điềm bình tĩnh hỏi Lục Diễn, nhưng mặt vẫn dính chặt trên khuôn mặt làm người ta chán ghét của Diêm Châu trong camera theo dõi.
"Chúng ta cùng đi."
Sau đó, Lục Diễn cùng Khương Điềm liền đi đến phòng thẩm vấn.
"Tôi có thể nói chuyện với cô giáo Khương một mình được không?" Diêm Châu nhìn nhìn những người khác trong phòng thẩm vấn.
"Không cần, nói thẳng đi." Biểu hiện Khương Điềm cực kỳ lãnh đạm.
Diêm Châu rối rắm một chút, cắn răng một cái hỏi: "Cho tới hiện giờ, là cô nhắn tin bằng số điện thoại của Tiểu Mân cho chúng tôi đúng không?"
Khương Điềm ngẩn ra, mày dần dần chau lên, đột nhiên liền nghĩ đến một dãy tin nhắn cô gửi đi cho Tiểu Mân vẫn chưa được đọc cũng nhưng chưa được hồi đáp.
"Tôi biết trong chuyện này chúng tôi thật thiếu đạo đức, tôi không đáng làm người, nhưng hiện tại tôi thật sự biết sai lầm, tôi sẽ dùng những đồng tiền kia, số tiền còn sót lại toàn bộ quyên ra ngoài để làm công đức cho Tiểu Mân. Cô có thể đừng tiếp tục nhắn mấy cái tin dọa người kia nữa được không?" Diêm Châu nhỏ giọng nói.
"Tin nhắn là cô ta gửi hả?" Hồ Lệ Quân nãy giờ vẫn im lìm đứng một bên không ho he tiếng nào bỗng nhiên lập tức nhảy dựng lên, trực tiếp muốn nhào về hướng Khương Điềm, Ninh Tiểu Dương tay mắt lanh lẹ chộp lấy bà ta ấn lên trên bàn, Hồ Lệ Quân lớn tiếng hét lên, "Khương Điềm, mày đã là cảnh sát, sao lại có thể làm chuyện táng tận thiên lương như vậy chứ, hù doạ chúng tao thì thôi đi, vì sao lại làm vậy với con tao chứ?"
"Con trai của bà làm sao?" Khương Điềm trầm giọng hỏi.
"Hôm giao thừa, con trai của tôi ra ngoài chơi, lúc trở lại không biết sao đã thay một bộ quần áo... Là một bộ đồ liệm..." Sắc mặt Diêm Châu tái nhợt, nhìn thoáng qua Khương Điềm, "Nói là một chị gái xinh đẹp thấy nó bị ngã trong vũng bùn, rồi thay cho nó giùm."
"Hôm giao thừa Khương Điềm đang đi cùng với tôi, không phải cô ấy." Âm thanh Lục Diễn lạnh lùng nói, "Ngoại trừ việc này, nhà các người còn thấy chuyện gì khác lạ không?"
Diêm Châu vừa nghe lại không phải Khương Điềm, trái tim hắn liền hoảng sợ, hắn dùng sức nuốt xuống một chút: "Vậy... vậy chuyện chụp hình một nhà ba người chúng tôi lúc đi thành phố P làm thành di ảnh, có tính không? Sau bốn mươi chín ngày của Tiểu Mân, mỗi tuần tôi đều nhận được. Còn có trước cửa nhà cũng thường xuyên xuất hiện xác chết động vật nhỏ."
"Ông thấy vậy cũng quá lớn gan rồi đó, chuyện đến nước như vậy mà ông còn không báo cảnh sát?" Ninh Tiểu Dương sợ ngây người.
"Báo cảnh sát, sự thật Tiểu Mân Tử vong liền không giấu được, một tháng 2000 đồng cũng không còn nữa, bọn họ không nỡ đâu." Âm thanh Khương Điềm lạnh lùng nói.
Diêm Châu nhất thời đỏ mặt: "Cô giáo Khương, thật sự không phải cô làm a?"
"Ông nghĩ nếu như tôi sớm biết chuyện này, sẽ tùy ý để cho các người giấu diếm sự tình sao?" Khương Điềm nắm chặt nắm tay, móng tay khảm thật sâu vào trong thịt, "Tôi không giống như các người, tôi là người, không làm hành vi súc sinh."
"Ai tin mày được chứ? Diêm Tiểu Mân không có họ hàng thân thích, những người quen thân này nọ cũng chưa biết nó đã chết, chỉ có mỗi mày!" Hồ Lệ Quân giãy dụa đặc biệt dữ dội, "Buông tao ra, tao muốn đánh chết cái con quỷ cái ngoan độc này, dám đụng đến con trai tao hả, tao liều mạng với mày!"
Ninh Tiểu Dương phiền quá, dứt khoát buông bà ta ra, sau đó trước khi bà ta kịp xông về phía Khương Điềm, "ai nha" một tiếng, ngã xuống đất.
"Đánh người! Mọi người tới đây! Phạm nhân đánh lén cảnh sát này!!"
Hồ Lệ Quân: "..."
Bà ta chỉ hất tay hắn ra một chút thôi, làm sao đẩy ngã được hắn như vậy chứ?
Cuối cùng, Hồ Lệ Quân vì tội đánh lén cảnh sát nên không thể được thả ra khỏi thị cục, Diêm Châu thì lại được thả về đi đón con trai.
Lúc hắn sắp đi, Ninh Tiểu Dương còn dặn dò một câu: "Nhà các người có khả năng bị theo dõi, bình thường nên cẩn thận một chút, lần này có bất kỳ tình huống gì, lập tức báo cảnh sát."
Diêm Châu sợ tới mức xanh cả mặt, vội vàng chạy vội đi đón con trai.
Cho dù Trương Bằng Phi vận dụng hết tất cả mối quan hệ trước sau trong ngoài gì, thì vụ án nhảy lầu ở trường trung học Thị Nhất lần này xảy ra ngay giữa ban ngày, vẫn lên tin tức, trên mạng khắp nơi đều đầy đủ lên hot search, đều là từ khoá học sinh trường trung học Thị Nhất nhảy lầu.
Nhưng mà, càng làm người ta khiếp sợ chính là, đêm nay, lại thêm một học sinh của trường trung học Thị Nhất nữa xảy ra chuyện.
"Người chết là Chu Sáng, tối qua rạng sáng 1h rưỡi, hắn trèo lên chiếc Porsche mới mua chạy ra ngoài, lao thẳng xuống cầu Tân Giang, chiếc xe còn chưa được vớt lên, nhưng mà địa điểm rơi xuống lại vào giữa dòng sông, mặt sông cách đáy sông có hơn mười mét, sợ là dữ nhiều lành ít." Trong phòng ăn, Mã Hầu đơn giản giải thích sự cố lại cho Khương Điềm, Lục Diễn một chút, "Không hề ngoài ý muốn, người chết thứ ba này cũng là một người trong tấm hình chụp chung mà hai người cầm về ngày hôm qua."
"Xem ra, tấm ảnh chụp chung này chính là danh sách kẻ giết người." Lục Diễn không nhanh không chậm uống cháo, ánh mắt nhìn về phía Khương Điềm, thoạt nhìn thấy khẩu vị cô cũng không tệ, đã ăn hết ba cái bánh bao thịt, nhưng mà nghe được án tử vong này, trên mặt cô không có chút phản ứng nào.
Mã Hầu đang muốn nói cái gì, di động trong túi vang lên, chiếc di động này trên người hắn chính là chiếc có số điện thoại in trên danh thiếp mà Lục Diễn hay phát ra ngoài. Sau khi ấn nút nhận cuộc gọi, đối diện liền truyền tới một thanh âm quen thuộc mà vô cùng lo lắng: "Là Lục Cảnh Quan phải không? Tôi là Trương Bằng Phi, hiệu trưởng trường trung học Thị Nhất, ngày hôm qua anh có đưa cho tôi danh thiếp, nói là có chuyện thì bảo tôi gọi điện thoại cho anh."
Chiếc di động cũ kỹ không trị giá bao nhiêu tiền này, khi nghe máy thì âm thanh cũng không phải lớn lắm, nhưng lời của đối phương đều rõ ràng đến mức ba người ngồi đây đều nghe hết sức thấu đáo.
Lục Diễn ưu nhã lau miệng, lấy di động qua, thanh âm trầm thấp mà bằng phẳng: "Chào ngài, tôi là Lục Diễn."
- ---
Lần thứ hai gặp mặt, Trương Bằng Phi hôm qua còn dáng vẻ trịnh trọng mực thước, hôm nay đã hoàn toàn thay đổi, quần áo vẫn là bộ ngày hôm qua hắn mặc, tóc tai cẩn thận tỉ mỉ đã loạn lạc thất bát như cái ổ gà, hốc mắt hãm sâu, quầng thâm mắt hoàn toàn lộ ra.
"Lục Cảnh Quan, Khương cố vấn, các người phải cứu Thị Nhất chúng tôi!" Nhìn thấy Khương Điềm cùng Lục Diễn, Trương Bằng Phi lập tức vội vàng tiến lên đón.
"Trương hiệu trưởng, làm cảnh sát nhân dân, chúng tôi đương nhiên là muốn bảo vệ tốt mọi người dân, nhưng chuyện này cũng phải căn cứ trên điều kiện tiên quyết là các người có chấp nhận phối hợp hay không. " Lục Diễn bình tĩnh nói.
Trương hiệu trưởng ngẩn ra, hàm hồ nói: "Tôi từ đầu đã rất phối hợp hai người..."
"Thật không? Vậy chuyện xảy ra đêm giao thừa năm kia, ngài là quá bận rộn nên quên mất?" Khương Điềm giọng điệu lạnh bạc hỏi.
Nghe được đêm Giao thừa năm kia, hiệu trưởng Trương đầu tiên là hoảng loạn một phen, cuối cùng biết sự tình chung quy không thể giấu giếm, suy sút ngồi xuống, gỡ mắt kiếng xuống, xoa xoa mi tâm: "Quả nhiên vẫn không thể giấu được các người."
" Hiệu trưởng Trương, không bằng chúng ta đem lưu trình ngày hôm qua làm lại một lần?" Khương Điềm nhìn hắn, từng chữ từng câu nói, "Xin ngài mời những công nhân viên chức ngày hôm qua chúng tôi đã gặp lại đến một lần, lúc này, chúng tôi muốn nghe lời thật."
Hiệu trưởng Trương không trả lời, Khương Điềm trực tiếp đưa ảnh chụp tới trước mặt hắn: "Người tham dự vào chuyện kia, đều ở trong tấm ảnh chụp chung này đúng không?"
Hiệu trưởng Trương hiển nhiên không biết này tấm ảnh chụp này, vừa thấy giật mình: "Từ đâu cô có được?"
"Tuy cảnh sát cũng muốn phái người đi bảo hộ những người còn sống sót trong tấm ảnh chụp này, nhưng nếu ông không tích cực phối hợp, những người còn lại trên ảnh chụp, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cũng sẽ chết." Khương Điềm lạnh giọng nói.
Lúc này, mấy thầy cô giáo và dò quản lý ký túc xá ngày hôm qua cũng cùng nhau đến.
Sau khi ngồi xuống, Lục Diễn "khai môn kiến sơn"(*) nói: " Hiệu trưởng Trương đã nói với mọi người tính quan trọng của chuyện này rồi đúng không? Vì học sinh của các người, hoặc là vì sinh mệnh của các vị, ta hi vọng các vị đừng nói dối nữa."
"Sinh mệnh của chúng tôi?" Giáo viên thể dục vẻ mặt sợ hãi, "Chuyện này có quan hệ gì với chúng tôi chứ, cứ xem như là có ai vì Diêm Tiểu Mân báo thù, cũng không đến lượt chúng tôi mà?"
"Thầy Ngô à, cũng không thể nghĩ như vậy, lúc trước không phải thầy từng nói... Lúc ở phòng thiết bị, thầy nhìn thấy những nam sinh kia bắt nạt Diêm Tiểu Mân sao?" Giáo viên vật lý nhỏ giọng nói, "Còn nói Diêm Tiểu Mân có từng xin thầy giúp đỡ, thầy thì không muốn chọc đến mấy thằng con nhà quyền quý kia, cho nên coi như không nhìn thấy."
"Ông...ông đừng có ngậm máu phun người!" Thầy Thể dục nhảy dựng lên, chỉ vào mũi giáo viên vật lý, liền bắt đầu mắng, "Nếu trả thù mà tìm đến trên đầu tôi, thì ông cũng chạy không thoát. Lúc trên bài thi sinh vật của Đàm Minh Hàn miêu tả qua cảnh xâm phạm Diêm Tiểu Mân, còn phản ứng thân thể của Diêm Tiểu Mân, ông còn theo tôi trêu chọc, bảo bây giờ đám nhỏ cũng thật biết chơi, ông dám đắc tội với người cha cục trưởng của người ta không? Nếu không dám sao ông lại đem đốt bài thi đó?"
"Thầy Ngô à, thầy Nghiêm chỉ là hảo tâm nhắc nhở cậu thôi, cậu mới là phản ứng thái quá!" Lão tiên sinh dạy toán vẻ mặt nghiêm khắc phê bình.
"Lão Lý, lúc này ông còn muốn cậy già lên mặt phải không? Lúc ban đầu khi Diêm Tiểu Mân ban đầu bị quấy rối, trước tiên là tìm ông cùng với chủ nhiệm lớp xin giúp đỡ. Lúc ấy nói ông nói như thế nào nhỉ, ngay trong phòng làm việc, cầm bài thi được tám mươi điểm của con bé mắng té tát một trận, căn bản không thèm để ý lời kêu cứu của con bé!" Giáo viên Thể dục thật sự nóng nảy, chỉ vào lão tiên sinh, mắng một trận.
"Thầy Ngô, cậu đang lớn tiếng ồn ào với ai vậy?" Ánh mắt lão tiên sinh trợn thật lớn, vỗ bàn đứng lên, "Tuổi của tôi cong có thể làm cha cậu, cậu tôn trọng một chút đi. Lại nói, tôi đây chỉ phụ trách dạy toán học, chuyện khác tôi không xen vào, cậu là một giáo viên Thể dục thân cường lực kiến như vậy, tận mắt nhìn thấy quá trình bé gái bị xâm phạm, cậu còn không dám đi lên ngăn trở, thế nào? Cậu còn có mặt mũi bảo bộ xương già này của tôi đi xông pha chiến đấu a?"
"Thầy Ngô, nói như vậy, thầy thật sự phải chú ý an toàn đó, vạn nhất là thật sự có người muốn giúp Diêm Tiểu Mân báo thù, người khoanh tay đứng nhìn như anh đây đích thật rất nguy hiểm." Giáo viên Anh ngữ nhẹ giọng nhắc nhở.
"Nha, cô có nghĩ đến cô đối với Diêm Tiểu Mân làm chuyện gì, người khác không ai biết a?" Giáo viên Thể dục cười lạnh, "Trời rất lạnh, cô bắt con bé đi ra nhà ăn giúp cô mua cơm, mua về mùi vị ăn không ngon, cô toàn bộ hất lên trên người nó. Vì không để người khác phát hiện, cô còn không cho phép nó mặc cái áo khoác dơ hầy đó về lớp học, trời lạnh như vậy, cô muốn con bé bị đông chết sao?"
A...
Trong lòng Khương Điềm cười lạnh một tiếng, cơm trong căn tin ăn ngon là nói cái này sao?
"Tôi làm sao biết được nó ngu như vậy, còn không biết tìm một bộ quần áo khác thay ra!" Giáo viên Anh ngữ cũng gấp gáp.
"Tìm? Đi đâu mà tìm?" Giáo viên thể dục chỉ chỉ chủ nhiệm lớp đang không nói một lời, vừa chỉ chỉ bà quản lý ký túc xá, "Hai người các ngươi, một người thì không cho phép học sinh trong lớp nói chuyện với con bé, một người thì đem quần áo con bé tắm xong ném vào trong thùng rác, con bé không mượn không quần áo mặc, còn tự mình cũng không có quần áo thay!"
"Tôi...tôi làm sao biết đó là quần áo của nó, nói cho đúng, trước sáu giờ chiều thì phải lấy hết quần áo đi rồi, đây là quy củ..." Bà quản lý ký túc xá quản chột dạ nói.
"Bà không biết? Trên quần áo nào cũng có tên học sinh, bà bị thất học sao?" Giáo viên Thể dục nói xong trầm thấp cười cười, "Đồng chí cảnh sát, cả đám chúng ta ở đây không ai chưa từng đối xử không tối với Diêm Tiểu Mân cả ; tất cả những gì bọn họ nói trước đó các người đừng tin, đều là giả!"
"Thầy Ngô, thầy dựa vào cái gì đại diện cho chúng tôi phát biểu chứ? Mấy chuyện tôi nói đều không phải giả!" Chủ nhiệm lớp rốt cuộc đã mở miệng.
"Không phải giả? Nói về những trò đùa dai kia phải không?" Giáo viên thể dục triệt để vò đã mẻ thì không sợ sứt, "Mấy con nhóc nhà giàu Vương Khải Lỵ kia đứng trước mặt cô ép buộc Diêm Tiểu Mân nhận mấy chuyện đó là do con bé làm, cô là người trưởng thành, là cô giáo dạy học mười mấy năm, đều mẹ nó nhìn người muốn thành tinh, cô còn không nhìn ra Diêm Tiểu Mân là bị ép thừa nhận? Con bé có khi nào kiêu ngạo ở trước mặt cô chưa? Lớn tiếng nói câu nào chưa? Chưa có đúng không! Vậy cô dựa vào cái gì tin tưởng con bé làm những chuyện thái quá đó? Cô căn bản là biết, người làm ra mấy trò đùa dai kia là mấy con nhóc nhà giàu đó, cô chỉ là không dám đắc tội bọn họ mà thôi, muốn nói ở đây có ai thương tổn Diêm Tiểu Mân sâu nhất, chính là cô!"
"Lục Cảnh Quan, hắn điên rồi, anh không nên tin lời hắn nói!" Hứa Dao bối rối nhìn Lục Diễn nói.
"Khi Diêm Tiểu Mân bị ức hiếp đã tìm cô cầu cứu, mấy người chúng tôi đều ở trong văn phòng, còn có thầy cô giáo của các lớp khác, cô đã trả lời con bé như thế nào?" Giáo viên thể dục cất cao giọng, "Cô nói, bảo con bé tự mình suy xét lại bản thân một chút, có phải vì mình mặc đồ quá hở hang quyến rũ, hay có phải cơ thể quá phát triển hay không, không thì vì sao những nam sinh kia không đi tìm người khác mà lại tìm nó!"
"Chẳng lẽ tôi nói sai sao?" Hứa Dao cũng đứng dậy, "Trước khi nó đến trước trường học thì làm gì có loại chuyện này? Vì sao trước đây Đàm Minh Hàn không đi gây rối bạn học nữ nào, nó đến liền đi quấy rối nó?"
"Cô điên rồi sao?" Khương Điềm lạnh giọng tiếp lời của bà ta, "Diêm Tiểu Mân là người bị hại, mà cô thân là một giáo viên dạy học, vậy mà dám mở miệng người bị hại tự mình nghĩ xem vì sao mình à người bị hại chứ không phải người khác?"
Sắc mặt Hứa Dao trắng bệch, nhìn Khương Điềm hoàn toàn không biết trả lời như thế nào.
"Con bé là đang tìm cô cầu cứu, không phải tới tìm cô thẩm phán chuyện của con bé! Nếu như cô có thể chỉ là ngăn cản một chút, cảnh cáo những nam sinh một lần thôi cũng được, nói không chừng bọn nó sẽ không dám càn rỡ như vậy, sẽ không xảy ra chuyện đáng sợ phía sau như vậy." Khương Điềm tức giận nói.
Trong văn phòng, các giáo viên đều trầm mặc.
"Các người..." Khương Điềm nhìn một vòng những thầy cô này, cảm thấy cái trường này thật quá hoang đường rồi, "Rõ ràng một đứa bé gái tươi tắn mạnh khoẻ ở trước mặt các người bị lăng ngược, chết thảm, mà trong lòng các người một điểm gợn sóng cũng không có. Thậm chí khi cảnh sát chủ động tìm tới cửa điều tra tình huống, các người còn tiếp tục hèn hạ vô sỉ đi tạt nước bẩn lên trên người con bé, còn ra vẻ là chuyện bất đắc dĩ của người làm thầy làm cô các người."
Thanh âm Khương Điềm nghẹn ngào một chút, cô cố gắng bình tĩnh một chút tâm tình, phun ra một ngụm khí: "Tôi cũng thật sự là hồ đồ, sao lại còn trông cậy vào các người có chút nhân tính nào chứ?"
"Khương cố vấn, chúng ta tôi sự sẽ trở thành đối tượng bị báo thù sao?" Giáo viên Anh ngữ đã muốn bị loại không khí này hù cho sắp khóc.
"Ai biết được?" Khương Điềm trào phúng cười.
Một phòng đầy người lập tức cũng thay đổi sắc mặt: "Chúng tôi cũng là không có cách nào, ai bảo con bé bị mấy nam sinh nhà hào môn kia theo dõi chứ? Cha mẹ người ta muốn giết chết chúng tôi dễ như trở bàn tay, chúng tôi cũng thực bất đắc dĩ..."
"Tóm lại các người nên cẩn thận một ít đi." Khương Điềm nhìn miệng của những người này, trong lòng có một thanh âm thật nhỏ nhẹ nhàng nói một câu, "Những người này đều là đồng loã giết chết Diêm Tiểu Mân, nếu có thể, đều chết hết mới đúng."
Ý nghĩ này vừa bật lên, Khương Điềm hoảng sợ, cô theo bản năng che ngực, cái thanh âm kia là cái gì? Tiếng lòng của cô sao?
"Chúng tôi đã liên hệ gần hết với những người trong tấm ảnh này, nhưng có nữ sinh này vẫn chưa liên lạc được, phiền các người hỗ trợ liên lạc một chút." Lục Diễn cầm tấm ảnh chụp chung ra, chỉ vào nữ sinh bên cạnh Diêm Tiểu Mân.
Mọi người vừa nhìn, sắc mặt nhất thời đại biến, sau đó lại bắt đầu dáo dát, che che lấp lấp.
Sắc mặt Lục Diễn nghiêm túc, đại khái đoán được một ít gì.
"Nó nghỉ học rồi." Hứa Dao thấp giọng nói.
"Vì sao nghỉ học?" Lục Diễn lạnh lùng hỏi.
Hứa Dao không đáp, ngược lại giáo viên Thể Dục cảm xúc vẫn luôn thực kích thích liền hô to lên: "Các người quả nhiên đều điên dại rồi, đến lúc này, các người còn muốn giấu diếm sao?"
Vừa nói, hắn vọt tới trước mặt Lục Diễn, "Đồng chí cảnh sát, kỳ thật đêm giao thừa ngày đó, không chỉ mỗi một người bị hại là Diêm Tiểu Mân, còn có một nữ sinh nữa tên là Vương Kiều, chính là người trên ảnh chụp kia, con bé còn thảm hơn cả Diêm Tiểu Mân, tử cung bị bóc ra, xuất huyết đến chết!"
"Thầy Ngô!!!" Trương Bằng Phi từ bên ngoài xông vào, "Anh đang nói hươu nói vượn cái gì?"
"Tôi nói bậy sao? Diêm Tiểu Mân là vì còn sống cho nên các người mới đưa con bé đi bệnh viện, còn Vương Kiều thì sao? Khi chúng ta đến thì con bé đã chết, ông sợ cảnh sát biết xong thì chuyện sẽ bị phanh phui lớn ra, nên giấu thi thể đi, nhà Vương Kiều cũng nghèo, em gái lại sinh bệnh nặng, cần tiền, các người bắt được nhược điểm này của nhà bọn họ, cũng cho một số tiền là xong việc." Thầy Ngô kích động hô.
"Lục Cảnh Quan, hắn thoạt nhìn không đúng lắm đâu, nhất định là bị tâm thần rồi!" Trương Bằng Phi kích động nhìn Lục Diễn nói.
"Đồng chí cảnh sát, sau Tết âm lịch năm đó, không phải có một vụ phụ nữ nhảy sông sao? Đó là mẹ của Vương Kiều!!! Tôi tự mình đại diện cho hiệu trưởng trường đến tận cửa an ủi, cả nhà người ta đang vui vẻ ấm cúng, lại thành cửa nát nhà tan... Đều là chúng tôi!!! Đều là do chúng tôi!!! Tôi không chịu nổi! Cũng không chịu được hành hạ của lương tâm nữa rồi!"
Thầy giáo Thể dục ôm đầu, dùng sức bức tóc, cả người thoạt nhìn như phát điên mất rồi, lớn tiếng la lên rồi trực tiếp xông ra khỏi phòng làm việc của hiệu trưởng.
"Lục Cảnh Quan, chuyện này thật sự không phải như hắn nói đâu, Vương Kiều đích xác..."
"Rầm!"
Lời của Trương Bằng Phi vẫn chưa nói hết, ngoài cửa liền truyền đến một tiếng vang thật lớn, mày Lục Diễn chợt cau lại, vội vàng ra ngoài.
"Lại nhảy lầu, lại có người nhảy lầu!"
Dưới lầu, một tiếng thét hoảng sợ của một người phụ nữ vang lên.
Trương Bằng Phi kinh hoảng chạy ra bên ngoài vừa nhìn, giáo viên Thể Dục vừa rồi la hét chạy đi giờ đã nằm dưới sàn xi măng trong tư thái vặn vẹo...
"Trời ơi..." Trương Bằng Phi chuyển tròng mắt, trực tiếp ngất đi.
Cùng lúc đó.
Trong một toà nhà cao tầng gần trường học.
Một thân ảnh gầy teo thật cao đi đến trước bức màn chắn sáng vô cùng tốt, dùng sức lôi kéo, ánh sáng lập tức chiếu vào trong phòng.
Hắn nhìn về phía trường trung học Thị Nhất cách đó không xa, Xe quân cảnh, xe cứu thương gào thét đuổi tới, trên sân thể dục một mảnh hỗn loạn. Đã có rất nhiều kênh truyền thông ngay trước khi giáo viên thể dục nhảy lầu đã thu được tin báo tử vong, mặc dù mọi người cũng hoài nghi, nhưng vì tin tức này quá bắt mắt, bọn họ vẫn tìm hết biện pháp để lẻn vào trong trường học.
Khóe môi hắn gợi lên một nụ cười hồn nhiên, lấy điện thoại di động ra mở nhạc, nhất thời toàn bộ căn chung cư đều vang lên giai điệu dương cầm du dương cực kỳ dễ nghe. Thân ảnh nhỏ gầy cất bước khiêu vũ theo âm nhạc, nhìn tư thế hắn nhảy, hẳn là một điệu nhảy của hai người mới đúng.
Cả toà chung cư to như vậy, khắp nơi đều là bóng tối, điểm bắt mắt duy nhất chỉ có một bông hoa hồng đỏ tươi kiều diễm đặt trên chiếc đàn dương cầm.
Sau khi âm nhạc ngưng lại, hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó đi đến trước cây dương cầm, nâng hoa hồng lên môi, hôn một chút, sau đó đi đến trước một bức tường cũ kỹ xơ xác có dán rất nhiều ảnh chụp, dùng bút dạ quang màu đỏ, xóa đi gương mặt của giáo viên thể dục.
- -------
Editor: Cái phần này tình tiết vụ án hơi có phần nhạt cảm với mình, nên mình cũng mất nhiều thời gian suy nghĩ mới tiếp tục edit. Tốc độ chắc sẽ chậm lắm, mọi người thông cảm nha!