Virus khuếch tán lần thứ hai cũng giống như lần thứ nhất đều lặng yên không một tiếng động mà lan ra, mọi người chỉ cảm thấy một giây trước còn là người bình thường rồi đột nhiên liền biến thành điên cuồng hơn, trên mặt bọn họ xuất hiện màu xanh lại có chút trắng bệch, ánh mắt đục ngầu ngốc trệ, động tác chậm chạp nhưng lại không hề có sự sợ hãi gì, chỉ hướng về phía có máu thịt tươi mới mà duỗi ra răng nanh.
Đi cùng Tần Việt tổng cộng có mười ba người, trong đó có năm người kích phát ra dị năng, trừ Tần Việt có dị năng hệ lôi cùng Ngô Giang có dị nămg hệ thủy còn có Tiểu Trần dị năng hệ lực lượng, lão Hùng cùng Tiểu Mạch có dị năng hệ tốc độ, cũng là bởi vì vậy, nên bọn họ mới có thể đi vào được bên trong thành, cũng đã tìm được người nhà của Lý Minh và lão Hùng, mặt khác còn gặp được một số người bình thường muốn dựa vào bọn họ, cầu xin bọn họ có thể mang những người đó cùng đi ra khỏi thành phố này, vì vậy từ một đội ngũ mười ba người đã mở rộng lên khoảng bốn mươi người.
Dựa theo kế hoạch của Tần Việt, chỉ cần bọn họ đi theo con đường lúc trước để trở về, nếu không có gì phức tạp xảy ra, thì bọn họ liền có thể thoát thân thành công.
Có thể là bởi vì phải mở đường để đi vào trong thành phố nên đã hao tốn không ít thời gian, Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue, tìm người cũng cần thời gian, thời gian bảy ngày thoáng một cái đã qua, ai có thể nghĩ tới thật sự sẽ có lần thứ hai virus bộc phát? Đồng thời lần thứ hai so với lần thứ nhất còn nhanh hơn, cũng đáng sợ gấp mấy trăm lần.
"A! Tại sao cậu lại cắn tôi?!"
"A nhanh, nhanh cứu tôi, mau mau kéo cậu ta ra đi!"
"Đau quá, đau quá..."
Mới chỉ một lát, một tiểu đội mấy chục người đã lâm vào hỗn loạn, ở ngày xưa bọn họ có thể nói với bản thân mình là thân bất do kỷ*, là do thế giới này hoàn cảnh này sai, bây giờ khi thật sự phải đứng trước cảnh mà người thân của mình biến thành Zombie ăn thịt người, loại cảm giác đau lòng và thống khổ cùng bất lực này giống như có thể đem bọn họ đánh thành trăm mảnh. Khiến cho bọn họ hoảng loạn không thôi.
*Thân bất do kỷ: ở đời có biết bao chuyện mà bản thân chẳng thể làm chủ được. Nguồn:mangthuvien.net
Mà mẹ của Lý Minh sau khi bị Tần Việt đẩy ra đã nhào về phía một người phụ nữ khác, Lý Minh thấy thế, không quan tâm liền xông đến đem mẹ Lý đè lại, vừa nói: "Anh Việt, mau đưa dây thừng cho em!"
Tần Việt không kịp nghĩ nhiều, tìm tới một sợi dây thừng đi qua hỗ trợ, Lý Minh vừa khóc vừa đem mẹ của mình trói lại, nhưng mà mẹ Lý đã sớm không còn lý trí, chỉ mở ra răng muốn đi cắn anh, nghiễm nhiên đã trở thành không có nhân tính.
Lý Minh còn nhớ rõ lúc vừa tìm thấy mẹ của anh, hai người liền ôm nhau khóc một trận, vừa khóc lại cười, anh càng cảm thấy mình là một người vô cùng may mắn, nhưng mà đoàn tụ mới được bao lâu... Anh khóc ròng nói: "Mẹ, mẹ, là con mà, con là tiểu Minh đây, mẹ mau tỉnh lại đi!"
Trong lòng Tần Việt trầm xuống, bây giờ một người biến thành Zombie chưa bao giờ có con đường thứ hai có thể đi, chỉ có thể bị người khác chặt đứt đầu để kết thúc, nếu không liền sẽ trở thành quái vật người không ra người quỷ không ra quỷ.
Ngô Giang ở bên kia cũng phải chịu áp lực khá lớn, bởi vì không chỉ có người mà bọn họ cứu trợ biến thành Zombie, liền ngay cả đồng đội đi cùng bọn họ cũng có bốn người phát sinh dị biến! Đồng đội đã từng dắt tay tác chiến mà lúc này đây lại biến thành kẻ địch ngươi chết ta sống, mà lực lượng của những người đó càng mạnh mẽ hơn, cũng không phải điều mà người bình thường có thể so sánh!
Lúc này Ngô Giang không tránh khỏi lo lắng cho cha mẹ của anh ta đang đi cùng mấy người Giang Niệm đến Đế Đô, không biết tình huống ở đó có phải là mạo hiểm giống như chỗ của bọn họ hay không?
Ngô Giang la lớn: "Anh Việt, làm sao bây giờ? Chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Tần Việt xem xét, phát hiện vị trí bây giờ của bọn họ là một nhà kho, truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue, một giây trước còn là thế giới bình yên, một giây sau liền thành luyện ngục trần gian!
...
Giang Niệm đã đến Đế Đô và hại ngày trước, cùng người nhà đoàn tụ.
Cha Giang mẹ Giang nhìn cũng còn tốt, Giang Nguyên cũng nhảy nhót tưng bừng, bây giờ mọi người đang ở tại một căn chung cư nhỏ có hai phòng trong khu vực an toàn, nghe nói phần lớn người từ nơi khác chạy đến đây, đều được phân phối ở khu vực này.
Giang Niệm nói: "Bác trai và bác gái đâu? Bọn họ đều không sao chứ?"
Cha Giang thở dài, ánh mắt của mẹ Giang cũng lóe lên một cái, Giang Nguyên bẹp miệng nói: "Sau khi em với cha mẹ đến Đế Đô liền đi tìm bác trai cùng bác gái, chỉ là muốn gặp mặt nói mấy câu mà thôi, bác gái liền thúc giục nhà mình đi nhanh lên một chút, giống như sợ nhà mình ăn mất một ngụm gạo nhà bác ấy vậy."
Cha Giang trừng con trai một chút: "Con nói bớt lại một chút đi, tình huống bây giờ đặc thù, một nhà bác ấy còn có hai đứa con cái phải nuôi nữa, cũng là bất đắc dĩ."
Bác gái của Giang Niệm là người địa phương ở Đế Đô, còn thuộc nhà khá giả, trong nhà thì có ba khu phòng để cho thuê, tùy tiện bán một cái đều có thể trở thành phú ông, cùng với bác trai của Giang Niệm là tự do yêu đương, sau khi hai người kết hôn bác trai nhà Giang Niệm liền ở tại trong nhà của bác gái, lúc ông bà còn sống thì dịp tết bọn họ cũng sẽ trở về, chỉ là ở trong lời nói và cử chỉ luôn có chút cao ngạo, giống như là mười phần xem thường nhà mọi người nghèo hơn nhà bọn họ.
Lần này phần lớn người sống sót đều như ong vỡ tổ xúm nhau tới Đế Đô, tình huống tốt còn có thể được chia cho một bộ phòng ở, không tốt thì cũng chỉ có thể dựng lều lán ở trong sân, lại kém một chút nữa, thì ngay cả chỗ ở cũng không có. Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue. Một nhà bác gái làm người địa phương ở đây, tự nhiên sống đến hết sức thoải mái, cũng còn có không ít đồ ăn dự trữ, nhưng mà thời thế bây giờ rất bất ổn, ăn một miếng liền thiếu đi một ngụm, tự nhiên muốn để dành được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
Sở dĩ bọn họ phòng bị như vậy, không phải là sợ người nhà họ Giang đến nhờ vả, ăn nhờ ở đậu sao, không chỉ có như thế, nghe nói con trai cùng con gái của bác cả cũng đều kích phát ra được dị năng, địa vị cũng không thể so với người bình thường được.
Mẹ Giang nghĩ đến túi gạo sắp rỗng, cười khổ nói: "Mẹ chính là lo lắng cho anh trai mẹ, nên mới đi xem anh ấy một chút, bây giờ thấy anh trai khỏe mạnh mẹ cũng yên lòng. Bây giờ một nhà chúng ta cũng đã đoàn viên, liền khó khăn lớn hơn nữa cũng có thể vượt qua được."
Giang Nguyên nói: "Cha mẹ, chị mọi người đừng lo lắng, con sẽ cố gắng tu luyện ra dị năng, con sẽ bảo vệ mọi người!"
Cha Giang cũng nói: "Nghe nói chính phủ đang đăng tin tìm người sửa tường thành, chờ một lúc nữa cha sẽ đi báo danh, chỉ cần người một nhà chúng ta ở cùng một chỗ, có cái gì mà không vượt qua được."
mà phát sầu với cả con còn kích phát ra dị năng hệ lực lượng về sau con co thê bảo vệ mọi người
mà phát sầu, với cả con còn kích phát ra dị năng hệ lực lượng, về sau con có thể bảo vệ mọi người."
Cha Giang cùng mẹ Giang trông thấy từ trong không khí trống rỗng mà lại xuất hiện ra lương thực đều cực kỳ kinh ngạc, kìm lòng không được mà nuốt một ngụm nước bọt, Giang Nguyên bừng tỉnh đại ngộ nói: "Khó trách cả nhà chúng ta được Dương đội trưởng tự mình hộ tống đến Đế Đô, còn được phân phối đến phòng tốt như vậy, có phải là đều bởi vì chị đi?"
Lúc trước bọn họ được quân đội thông báo sẽ hộ tống cả nhà đến Đế Đô, đều rất là khiếp sợ trong chốc lát, dù sao người một nhà bọn họ đều không có gì đặc thù, làm sao có thể đặc biệt tới đón bọn họ chứ? Đáng tiếc khi hỏi Dương đội trưởng thật lâu Dương đội trưởng cũng không hề nói gì, chỉ nói là nhận được mệnh lệnh của cấp trên, sau đó dạy bọn họ cách thức tu luyện dị năng, những cái khác đều một mực không có nói ra, bây giờ nghĩ đến, khẳng định là bởi vì chị gái của hắn là song hệ dị năng giả hiếm có!
"Chị, chị! Có phải bây giờ chị rất là lợi hại không? Chị có thể bằng một cái tay mà nâng lên được một con trâu sao?"Giang Niệm ưỡn ngực toét miệng, đó là đương nhiên rồi, dù sao bây giờ có khá ít người lợi hại giống như cô vậy, đây chính là nhân tài thế gian hiếm có khó tìm nha!
Ban đêm mẹ Giang liền nấu cơm thơm ngào ngạt, bên trên cơm lại trải lên ít nước của thịt đóng hộp, trộn lẫn thịt ăn với cơm, miệng đầy mùi thịt cùng mùi cơm gạo! Đối với người lâu rồi chưa ăn qua đồ ăn nóng như cha Giang và mẹ Giang mà nói, quả thực chính là món ăn ngon nhất trần đời, hận không thể đem đầu lưỡi đều nuốt vào!
Bởi vì ăn no rồi, cha Giang tự nhiên nhiệt tình mười phần: "Ngày mai cha sẽ đi đến công trường hỏi một chút, hiện tại ăn uống khan hiếm, chúng ta vẫn là phải tăng cường tích góp đồ ăn, được bao nhiêu hay bấy nhiêu."
Giang Niệm nói: "Cái này không vội, tình huống bây giờ vẫn chưa ổn định, chúng ta cũng mới đến Đế Đô, nhà mình vẫn phải xem xét thời cuộc như thế nào sau đó lại nói."
Cha Giang nghĩ nghĩ, liền đồng ý.
Giang Nguyên đem gian phòng của cậu nhường lại cho chị, còn mình lại chạy tới ngủ ở sô pha, Giang Niệm về đến phòng, nhìn nhìn hào quang nữ chính của cô đã lên tới năm mươi điểm, sau đó quyết định thử nhỏ máu lên ngọc bội của cô một lần, có thêm một không gian trong ngọc bội như vậy tự nhiên là một điều rất tốt rồi, quan trọng nhất chính là nó còn có thể trồng cây, vì trong lần thứ hai virus bộc phát, không chỉ có hơn phân nửa con người một lần nữa phát sinh ra biến dị, liền ngay cả động vật thực vật cũng phát sinh biến hóa, mà những biến hóa này không chỉ có phá hư cân bằng sinh thái, càng làm ô nhiễm đất đai, chính vì vậy đất đai sạch sẽ màu mỡ liền trở nên trân quý cực kì.
Cho nên Giang Niệm xem xét đến hào quang nữ chính của cô đã đột phá năm mươi điểm, có thể thử nghiệm nhỏ máu nhận chủ với ngọc bội.
Cô tìm một cây kim, chọc vào đầu ngón tay sau đó nhỏ một giọt máu lên đó, qua một hồi lâu về sau, cô giống như cũng không có cảm nhận được cái gì gọi là biến hóa đặc biệt? Chả lẽ là miếng ngọc bội này rất có chính kiến, vì vậy nên nó chỉ nhận chủ nhân đầu tiên đã nhỏ máu nên người nó sao?
Tốt xấu gì thì cô cũng là nữ chính, còn có hào quang của nữ chính duy trì nữa, nhất định là có thể thành công!
Nghĩ như vậy, lại nhỏ thêm một giọt máu nữa, ngưng thần tĩnh khí, chỉ sau một lát, cô có thể cảm giác được tinh thần của mình có biến hòa nhỏ, đợi đến lúc cô bình tĩnh lại, thì đã ở bên trong không gian của ngọc bội, chỉ thấy trước mắt là một mảnh đất đai rộng lớn, cùng một dòng suối nhỏ, còn có thêm một tòa nhà gỗ.
Quả nhiên nơi này là một vùng đất tốt, linh khí dồi dào, không chỉ có thể trồng trọt dự trữ, còn đặc biệt thích hợp cho người tu luyện.
Hiện tại Giang Niệm còn đang đứng ở trong một khoảng sân rộng có một bộ bàn trà tràn đầy phong cách cổ xưa cộng thêm một gốc cây đào to đang nở hoa, tạo nên một phong cảnh đẹp không sao tả hết, truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue, trong nhà gỗ còn bày một đống lương thực mì gói chỉnh chỉnh tề tề, trên mặt đất còn có khá nhiều thùng rau quả hoa quả, đồng thời tất cả còn đều không bị hỏng, khá lắm, Diêu Tiểu Duyệt này tuyệt đối là đã đi đánh cướp hẳn một cái siêu thị đi!
Giang Niệm đi qua đi lại thăm thú, nghĩ đến việc chờ khi ra ngoài cô phải đi tìm một chút hạt giống các loại, như vậy mới có thể đem không gian trong ngọc bội sử dụng triệt để.
...
Khi Thẩm Nhiên về đến nhà, anh trai và chị gái của cậu đang đi làm nhiệm vụ còn chưa có trở về, chỉ có ông nội bà nội cậu ở nhà, bà nội Thẩm ôm cậu nói tốt quá rồi khóc một trận, luôn miệng hô bảo bối của bà còn nói là tưởng rằng cậu đã chết, sẽ vĩnh viễn cũng không còn được gặp lại cậu nữa, khiến cho bà buồn chỉ muốn chết vân vân, liền ngay cả người không bao giờ thể hiện cảm xúc ra ngoài như ông nội Thẩm cũng liền nói mấy chữ "Tốt rồi", cha Thẩm nghe nói con trai trở về, tự nhiên cũng là kích động không thôi, thừa dịp thời gian ăn cơm trưa để chạy về nhìn thoáng qua, vỗ con trai đầu nói:
"Lần này trở về liền an tâm ở nhà, bây giờ mọi thứ đều rất rối loạn, muốn khôi phục trật tự chỉ sợ còn phải mất một đoạn thời gian rất dài, về sau con không nên chạy loạn nữa. Đúng rồi, ông ngoại bà ngoại của con, có phải là..."
Thẩm Nhiên cúi đầu xuống, trầm mặc vâng một tiếng.
Mẹ của cậu lúc sinh ra cậu đã bị khó sinh mà qua đời, lần này đi đến thành phố A, chính là đi gặp ông ngoại bà ngoại cậu, thế nhưng sau khi virus bộc phát, ông ngoại và bà ngoại cậu liền... Cậu được vệ sĩ che chở trốn thoát, về sau vệ sĩ cũng bị lây nhiễm bệnh độc mà chết, nếu như không phải gặp được chị Giang cứu được cậu, có lẽ cậu cũng sẽ chết.
"Cha, con có thể may mắn còn sống mà trở về là do có chị Giang, chúng ta có thể đem một nhà chị Giang đón vào tiểu khu mà chúng ta đang ở được không? Con sợ chị ấy ở bên ngoài không an toàn."
Cha Thẩm suy tư nói: "Ở bên khu này của chúng ta không có phòng ốc cho thuê, để cha đi hỏi trước một chút, Giang Niệm là ân nhân cứu mạng của con, cũng là ân nhân của chúng ta, huống chi cô gái này cũng có công cống hiến cho đất nước, tự nhiên phía cấp trên cũng muốn để Giang Niệm ở chỗ ở an toàn hơn."
Thẩm Nhiên nhắc nhở, còn liên tục dặn dò cha cậu: "Vậy cha phải nhanh chút! Đúng rồi, chị Giang nói tình huống gần đây có khả năng có chút không ổn, chị ấy sợ sẽ xảy ra chuyện, bảo con nói cho mọi người biết sớm để làm chuẩn bị." Cha Thẩm cũng đã nhận được tin tức, nói là Giang Niệm phát giác ra năng lượng có dị động, không biết còn sẽ phát sinh ra biến cố gì, cho nên ông đã gấp rút đề phòng, đem dị năng giả tập trung huấn luyện, để ứng đối với các loại tình trạng đột ngột phát sinh. Bây giờ Thẩm Nhiên nhắc nhở lần nữa, chỉ sợ tình huống so với trước đó càng khẩn cấp hơn, xem ra mấy ngày nay nhất định phải phòng bị.
Thẩm Nhiên về tới nhà, ngủ trên giường lớn sạch sẽ, lại vô cùng hoài niệm thời điểm cậu cùng chị Giang ở cùng một chỗ ngả lưng ra đất nghỉ ngơi, mặc dù nơi đó vừa cứng lại phải chen chúc, nhưng lại làm cho cậu vô cùng an tâm.
Ngày mai cậu sẽ đi tìm chị Giang, còn muốn mang thật nhiều đồ ăn đến đó, hiện tại cậu có thể quan tâm chăm sóc cho chị ấy.
...
Lại không nghĩ đến hai ngày sau, quả nhiên tai nạn lớn lại một lần nữa bạo phát, lần này, triệt để đem trật tự chưa vững chắc đánh vỡ! Càng đáng sợ là những người sống sót phát hiện, lần này Zombie biến dị thế mà so với trước đó còn lợi hại hơn gấp mấy lần, không chỉ có hành động trở nên nhanh chóng, liền ngay cả muốn đập nát xương đầu của Zombie thì cũng mất nhiều công sức và khí lực hơn ngày xưa, bọn chúng thậm chí còn có thể ngửi được hương vị của máu từ rất xa, cũng có thể nghe được âm thanh nhỏ nhất...
Tần Việt cũng rất nhanh phát hiện ra điểm không đúng, bởi vì mẹ Lý đang bị trói lại dĩ nhiên có thể cắt đứt dây thừng, một lần nữa nhào về phía Lý Minh đang ở trước mặt bà khóc thút thít!
Tần Việt không kịp nghĩ nhiều, đá Lý Minh một cái bay ra ngoài, cầm lấy cái ghế ở một bên đánh về hướng mẹ Lý, lại chỉ khiến cho bà lảo đảo một cái, thoát khỏi cái ghế sau đó lại một lần nữa đánh tới --
"Lý Minh, Lý Minh cậu mau tỉnh táo lại đi! Mẹ cậu sẽ không muốn cậu chết ở trong tay bác ấy, như vậy sẽ khiến cho bác ấy chết không nhắm mắt!"
"Nhưng mà đây là mẹ của em, mẹ của em..."
Bên kia Ngô Giang hai mặt đều có địch, anh ta cầm vũ khí tranh thủ thời gian hướng về phía Tần Việt hét lên: "Hơn phân nửa người của chúng ta đều đã bị biến dị, mà lại mọi người có phát hiện biến dị lần này so với trước đó thì lợi hại hơn không, anh Việt, chúng ta nhất định phải tranh thủ thời gian để rút lui!"
Tình huống bây giờ đã loạn thành một đoàn, tiếng kêu thảm thiết tiếng la khóc hỗn tạp, trong lúc nhất thời không cách nào có thể khống chế được, bởi vì không chỉ có mẹ của Lý Minh, liền ngay cả tình huống của người nhà lão Hùng cùng mấy anh em khác bên kia cũng cực kì thảm khốc, bọn họ làm sao có thể nghĩ đến, sau khi vừa tìm được người nhà của mình, thời điểm họ vừa mới hưởng thụ cảm giác đoàn viên vui sướng, lúc đó bọn họ đã thấy được tương lai đã nghĩ là cho dù có bao nhiêu khó khăn đi nữa đều có thể cùng nhau đối mặt, mà giờ khắc này, vận mệnh lại một lần nữa khiến cho tất cả rơi vào đau khổ không lối thoát!
Đối mặt với người thân bị biến dị, như vậy làm sao có thể xuống tay được?
Ngô Giang càng thêm bối rối la lên: "Anh Việt, anh Việt! Bây giờ chúng ta nên làm cái gì?"
Nếu như còn tiếp tục như vậy, chỉ sợ những người còn lại như bọn họ cũng sẽ chết hết!
Tần Việt nhanh chóng hơn nói: "Ngô Giang, cậu mang người chạy lên trên tầng, Tiểu Trần, cậu cùng Triệu Khoa, Tưởng Minh mở đường, Hầu Tiến, Tiểu Lý các cậu cùng anh lót đằng sau!"
Ngô Giang lập tức mang theo người sống sót chưa bị lây nhiễm đi lên tầng, nhưng cùng lúc đó, người lây bệnh quá nhiều, lần theo hương vị của máu thịt tươi mới mà đuổi theo, bọn họ muốn sống thì nhất định phải phản kháng! Nhất định phải đánh nát xương sọ của những người bị nhiễm kia!
Lão Hùng cùng Tiểu Mạch làm sao có thể chịu đựng được cảnh người thân của mình chết ở ngay trước mặt bọn họ chứ? Mặc dù rất đau khổ nhưng họ cũng không đành lòng, không tự chủ được ngăn cản công kích của mấy người Ngô Giang cùng Tiểu Trần: "Đừng có giết mẹ của anh, anh tin tưởng bà ấy sẽ tốt hơn sẽ mau khỏe lại, chỉ cần tìm được kháng thể, bọn họ nhất định sẽ khôi phục, một lần nữa trở lại thành người bình thường! Đúng, chúng ta có thể đi cầu Giang Niệm, Giang Niệm lợi hại như vậy, cô nhất định sẽ biết nên làm cái gì..."
Tần Việt một tay đè chặt Lý Minh, rống to: "Lão Hùng, anh đừng ngu xuẩn nữa, nếu như Giang Niệm biết kháng thể, thì cô ấy cần gì phải dạy cho chúng ta phương pháp tự mạnh mẽ lên? Nếu như cô ấy biết phương pháp khắc chế virus zombie, cô ấy sẽ không nói ra sao? Nếu quả thật anh muốn tốt cho cha mẹ mình, cũng đừng để bọn họ trở thành cái xác không hồn!"
Lão Hùng là một người hơi béo, bình thường cũng cực kì lạc quan, luôn cười toe toét, giờ phút này đã nước mắt đã rơi đầy mặt, khóc giống như đứa bé, "Không được, anh làm không được..."
Tiểu Mạch cũng đầy mặt đau khổ: "... Đây là cha mẹ đã sinh ra em nuôi nấng em, làm sao em có thể xuống tay với bọn họ?"
Nhưng giờ phút này bọn họ đã không còn nhận ra được người trước mắt là người thân của bọn họ, đó chỉ là những cái xác không hồn tuân theo bản năng muốn ăn, muốn thỏa mãn cảm giác đói bụng mà thôi, truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue, bởi vì có lão Hùng cùng Tiểu Mạch phản chiến, mấy người Ngô Giang bỗng cảm giác áp lực tăng mạnh, mười mấy người duy nhất may mắn còn sống sót hoảng sợ thét lên, "Anh Việt, anh Việt nhanh nghĩ biện pháp!"
Tần Việt chỉ cảm thấy trong lòng bi thương, hắn giơ thẳng tay lên trời thở dài một tiếng, không do dự nữa, một đạo sấm sét nện ở trên người mẹ Lý, Lý Minh đang liều mạng giãy dụa trong nháy mắt dừng lại, anh quát to một tiếng "Tần Việt!", đôi mắt muốn nứt ra, điên cuồng nhào về phía Tần Việt --
Tần Việt sát phạt quả quyết, như là đã làm ra quyết đoán, sẽ không có khả năng mềm yếu như vậy, hắn một quyền đánh cho Lý Minh hôn mê, khiêng anh lên vai, một tay cầm lên gậy bóng chày, phàm là Zombie hướng về phía hắn nhào đến, đều bị hắn một gậy vung đi, gậy bóng chày được bọc lôi điện mười phần đáng sợ, những Zombie muốn tới gần hắn lại cũng phải dè chừng.
Lão Hùng cùng Tiểu Mạch thấy thế, tất cả đều đem vũ khí nhắm về phía hắn.
Liền ngay cả ánh mắt của mấy người Ngô Giang nhìn hắn, đều mang e ngại cùng hoảng sợ, những người sống sót trốn ở sau lưng Ngô Giang cũng co rúm lại lui về phía sau mấy bước, sợ hãi nhìn xem hắn, giống như hắn là nhìn thấy quái vật ăn thịt người.
Đột nhiên Tần Việt nghĩ đến thời điểm trước kia bọn họ còn đang học tập phương pháp tu luyện của Giang Niệm, khi đó bọn họ ngồi cùng một chỗ, nói tương lai dù có khó khăn như thế nào, đều sẽ cùng một chỗ xông pha với nhau, muốn sống cùng sống, muốn chết cùng chết.
Hắn cười khổ một cái.
...
Diêu Tiểu Duyệt đi theo sau lưng mấy người Tần Việt tiến vào thành phố B, nhưng cô ta cũng không đi quá gần, mà tìm tới một cái siêu thị sau đó liền đi vào bổ sung vật tư, nhưng đáng tiếc ngọc bội của cô ta đã bị Giang Niệm cướp đi, bằng không thì cô ta liền có thể thu thập càng nhiều vật tư, đợi đến lúc cô ta đi đến Đế Đô, nhất định phải nghĩ biện pháp đem ngọc bội cầm về.
Lần virus bộc phát này cô ta có biết đến, cho nên sớm đã chuẩn bị kỹ càng, trừ chuẩn bị đồ ăn, cô ta còn phải đợi Tần Việt, theo như tình huống mà cô ta nhớ được, Tần Việt chính là ở cái địa phương này kém chút nữa thì chết.
Cô ta đứng ở cửa sổ tầng ba xem xét tình huống bên ngoài, đột nhiên nghe được cách đó không xa truyền đến lớn tiếng kêu to, thanh âm này, là Lý Minh? Anh ta đang hét tên của Tần Việt?
Cô ta nở nụ cười, lần này Tần Việt chắc chắn sẽ ngã xuống bùn.