Edit: An Minh Tuệ.
_____________________
Hoắc Lăng từ trước đến nay tỉnh táo tự kiềm chế, ngay cả trời có sập xuống trước mặt hắn cũng có thể không đổi sắc, mấy năm này càng sâu, không nghĩ tới hôm nay liền bị phá rách.
Không, phải nói từ sau khi gặp được Giang Niệm, tâm tình của hắn liền không có chịu sự khống chế của bản thân.
Sau khi cúp cuộc gọi video, vẻ trấn định trên mặt hắn sớm đã không còn ở đây, điện thoại trực tiếp bị ném vào một bên, cô gái nhỏ bị hắn bóp lấy eo nâng lên trên đùi, đánh không được chửi không được, liền hôn đến chết đi sống lại, giống như là tất cả tình cảm đều phát tiết ở bên trong cái hôn kia.
Giang Niệm sờ lấy mái tóc của người đàn ông vừa ngắn mà cứng rắn, đâm ở trong lòng bàn tay có cảm giác ngứa ngáy, không chỉ có môi lưỡi của cô run lên, giống như ngay cả tâm tạng cũng bởi vì sự dịu dàng này mà trở nên tê tê dại dại.
"Giang Niệm." Hắn y nguyên ở rất gần, hô hấp ngay ở bên môi cô, tròng mắt hắn đen nhánh nhìn xem cô, một tay giật ra cúc áo ở cổ, một viên, hai viên, khi cúc ở cổ áo được cởi, lộ ra da thịt khiêu gợi màu lúa mạch.
Giờ phút này phảng phất như Hoắc Lăng đem toàn bộ nguy hiểm hắn dấu đi mà bạo lộ ra ngoài, liền ánh mắt đều mang theo tính xâm ngược cùng dã tính, hắn như vậy, để cho người ta nghĩ lùi bước, nhưng cũng càng muốn dựa vào gần hơn.
"Giang Niệm."
"Làm sao rồi?"
Hắn xoa bóp cái cằm nhỏ thanh tú của cô, uy hiếp nói: "Thích ăn đòn đúng hay không?"
Giang Niệm lắc đầu, nhìn xem hắn, rất chân tình nói: "Bảo bối, chú thật là dễ nhìn!"
"..."
Lần này tốt, Giang Niệm trực tiếp bị ép trên ghế sa lon, người đàn ông đâm vào bờ môi cái cổ của cô, quên hết tất cả, làm thêm trầm trọng, không khí giữa hai người đều biến thành hương vị dịu dàng nhẹ nhàng.
....
Cha Giang liền có cảm giác rất khó chịu, nguyên bản ông cũng không phải là người đàn ông yếu ớt gì, nhưng hôm nay ở trong hai lần bạo kích kia, ông thật là nhịn không được muốn rơi xuống một dòng nước mắt chua xót.
Anh em tốt của ông bị con gái bảo bối lấy mất, con gái bảo bối muốn cùng ông đoạt anh em, anh em ông vứt bỏ ông, con gái bảo bối của ông cũng không cần ông! Chuyện này là sao chứ, nếu nói ra có người dám tin sao?!
Không chỉ có cha Giang vuốt một hàng nước mắt chua xót, mẹ Giang ông nội Giang bà nội Giang cũng là có phần bị khiếp sợ, mây người mồm năm miệng mười thảo luận không ngừng, hiển nhiên chính là chuyện yêu đương này của Giang Niệm, thế mà Giang Niệm có thể cùng Hoắc Lăng yêu đương, khiến cho người ta khiếp sợ.
Ông nội Giang rất mờ mịt: “Niệm Niệm nhà chúng ta là từ lúc nào thích người anh em Hoắc vậy?”
Mẹ Giang thở phì phì: “Con bé này gan lớn thật, lại còn dám chủ động thổ lộ!”
Bà nội Giang kỳ quái nói: “Vậy người anh em Hoắc là đồng ý rồi? Có phải là sợ kích thích đến bệnh của
Niệm Niệm cho nên không dám cự tuyệt không?”
Ông nội Giang cũng nghi hoặc đó: "Đúng nha, trước đó hoàn toàn không nhìn ra vết tích người anh em Hoắc có yêu mến Niệm Niệm nha, chẳng lẽ là việc xảy ra trong một tháng qua khi chúng ta không ở cùng Niệm Niệm?"
Kiểu nói này, cha Giang bị chấn động mạnh: "Có thật không? Có thật không?!" Chẳng lẽ anh em của ông thật sự là xem xét mặt mũi của ông mà đáp ứng con gái bảo bối sao?
Vậy thật là tủi thân cho người anh em của ông!
Mẹ Giang vội vàng nói: "Cha mẹ hai người chớ có đoán mò, nếu như Tiểu Hoắc không phải thật sự thích, sẽ có khả năng đáp ứng Niệm Niệm nhà chúng ta sao? Việc này liên quan đến tình cảm, nếu quả thật cậu ấy không thích Niệm Niệm mà lại lo nghĩ cho thân thể của con bé, thì hẳn là sẽ chỉ nghĩ kỹ một lí do để từ chối, không có chuyện lại đi đồng ý."
Kiểu nói này giống như cũng rất có đạo lý, cha Giang lại ỉu xìu.
Không phải là vì ông, vậy chẳng lẽ là vì tình yêu sao???
Buổi tối Giang Tiểu Bảo trở về khi kết thúc buổi tự học, lại nhìn thấy cả một nhà của cậu đang ngồi ở trong phòng khách ngẩn người đó, ti vi mở lên giống như không có mở, vẻ mặt hốt hoảng cũng không biết suy nghĩ cái gì, không có chuyện gì còn thở dài, liền ngay cả cậu trở về đều không có phản ứng.
Giang Tiểu Bảo vuốt vuốt mái tóc, "Cha mẹ ông nội bà nội, mọi người làm sao vậy?"
Người Giang gia lúc này mới cùng nhau lấy lại tinh thần, có thể làm sao? Còn có thể làm sao?
Bảo bối Niệm Niệm của bọn họ có bạn trai aaaaa!
Giang Tiểu Bảo khóc, ai nha má ơi, cậu lại còn có thể có anh rể?!
Cậu thừa nhận chị cậu là một thiên tài, nhưng mà chị cậu là người bị bệnh thần kinh cũng là sự thật nha!
...
Hoắc Lăng đợi đến lúc Giang Niệm ngủ thiếp đi mới lái xe trở về nhà, hắn căn dặn Trương Yến cẩn thận chăm sóc Giang Niệm, mấy ngày nay khỏi bệnh, dễ dàng lặp đi lặp lại.
Chờ hắn về đến nhà, phát hiện Trương nữ sĩ còn ở phòng khách xem tivi, gặp hắn trở về, liền cười đến ý vị sâu xa: "Lại đây ngồi, mẹ và con tâm sự. Mẹ nhìn thấy gần nhất con thường xuyên chạy ra bên ngoài, trở về nhà cũng muộn, nghe thằng nhóc Trương gia kia nói, con có phải hay không là có bạn gái?"
Hoắc Lăng ngồi xuống, nói: "Có."
Trương nữ sĩ nhận được đáp án khẳng định, thật sự là rất vui vẻ, bà cười nói: "Cô bé kia là làm cái gì? Năm nay bao nhiêu tuổi? Người nhà ở nơi nào? Chừng nào thì con mang về nhà cho ta xem một chút?"
Hoắc Lăng nở nụ cười, nói còn sớm, huống chi hiện tại mới vừa mới bắt đầu, gặp cha mẹ không khỏi quá gấp chút: "Mẹ, mẹ nghỉ ngơi sớm một chút, con cũng trở về phòng."
Trương nữ sĩ vội nói: "Làm sao lại gấp? Không có vội hay không, liền về nhà ăn một bữa cơm, nhà hai chúng ta quen biết một chút, đi vòng một chút! Chờ tình cảm các con lại ổn định chút liền đính hôn, nếu kết hôn các con cảm thấy gấp cũng có thể lại chậm rãi. Con cũng biết đấy, mẹ liền muốn có thể có người chiếu cố con, nhìn con thành hôn sinh con có một gia đình tốt đẹp. Công việc này của con nguy hiểm, mẹ về sau già rồi thì cũng có người ở bên cạnh con làm bạn với con nha."
Hoắc Lăng nói: "Mẹ, mẹ suy nghĩ nhiều quá, con không cần người chiếu cố, coi như tương lai có già, con cũng có thể chiếu cố chính con, lại nói nếu như đến lúc đó thật sự không đi được, thì mời một dì đến cũng giống như vậy. Con bất kể là quen bạn gái hay là kết hôn, đều chỉ là bởi vì thích, không phải là vì tìm người làm bạn cùng chiếu cố."
"Vậy làm sao có thể giống nhau? Mẹ chính là muốn con có người bạn, tương lai già rồi còn không phải là vợ cùng con trai con gái của con ở bên người sao?" Trương nữ sĩ cười cười, "Hoắc Lăng, mẹ biết, mẹ biết con rất mạnh mẽ, cái này chúng ta cũng không nói trước, con xem xét rồi tìm cái thời gian đem bạn gái mang về, chúng ta cũng nhận thức quen mặt."
Trương nữ sĩ là thật vui vẻ, vui vẻ lại kích động. Con trai của bà đã lớn như vậy, còn là lần đầu tiên nghe nói có bạn gái, bà cũng biết thằng nhóc Trương Hưng kia cũng không có việc gì liền chế giễu Hoắc Lăng là đồ độc thân vạn năm, là lãnh cảm, khiến cho bà đều có chút nóng nảy, hiện tại xem ra căn bản cũng không phải là vậy nha, chỉ cần phát triển được tốt, không chừng qua hai năm bà liền có thể ôm cháu!
Con trai lớn của bà cũng là không đứng đắn, lúc này đều ba mươi, cái bóng của thành hôn một chút cũng đều nhìn không đến, cũng chưa bao giờ mang bạn gái về nhà ra mắt; ngược lại con gái thứ hai còn tốt, mặc dù quen mấy người bạn trai, nhưng mà nói đến chuyện kết hôn thì lại chả thấy bóng dáng; hiện tại tốt rồi, nguyên bản con trai út không có một chút hi vọng nào rốt cục nhìn đến một chút hi vọng, bà có thể không vui vẻ sao?
Còn phải để Hoắc Khải cùng Hoắc Anh nếu không có việc gì thì lắc lư em trai út của bọn nó một chút, mau đem bạn gái mang về nhà.
Đáng tiếc miệng Hoắc Lăng lại nghiêm, bà đều không làm được việc gì, cũng khỏi phải nghĩ đến mấy đứa Hoắc Khải làm nên được cái gì.
Vẫn là cha Hoắc ra mặt nói, con trai út Hoắc Lăng thật vất vả mới nói chuyện yêu đương, em cũng để bọn trẻ từ từ nói chuyện, thời cơ đã đến tự nhiên là mang về, em cứ giục giục như vậy, liền không sợ giục thành hỏng sao?
Trương nữ sĩ ngẫm lại cũng thấy đúng, lúc này mới coi như thôi, lại nói đây không phải là do bà quá hưng phấn sao!
Mà một bên khác Giang Niệm đã đi trường học báo cáo, Trần Thần cùng Tưởng Vân còn không có từ bên trong xung kích của huấn luyện viên Hoác lấy lại tinh thần đó, còn vừa cùng Giang Niệm nhả rãnh nói miệng của huân luyện viên Hoặc cũng quá chặt chẽ, đừng nói số điện thoại, liền ngay cả Wechat QQ các cô đều không có được!
Bằng không thì bây giờ còn có thể có chút xíu hi Vọng...
Có thể huấn luyện viên Hoắc là một người mắt què, bằng không thì sao có thể cự tuyệt mỹ nữ như các cô vậy chứ? Ai.
Giang Niệm cười hì hì rất kiêu ngạo: “Kỳ thật huấn luyện viên Hoắc đã là bạn trai tớ, ghen tị sao!”
Trần Thân: “Giữa trưa ăn cái gì?”
Tưởng Vân: “Đến căng tin ăn? Tớ nghĩ đi ăn cơm.”
Giang Niệm bĩu môi, những người thường vô tri này nha, chân tướng đều bày ở trước mắt lại còn có thể bỏ lỡ, đáng thương đáng tiếc.
Giang Niệm đi học, tự nhiên số lần gặp mặt cùng Hoắc Lăng cũng không nhiều giống như trước đó, càng nhiều vẫn là gọi điện thoại, huống chi hắn cũng có công việc của chính mình, cũng là bề bộn nhiều việc, thời gian hai người gặp mặt phần lớn chồng chất tại buổi tối, lúc đấy cô không có khóa, hắn rời bộ đội, xe Jeep đứng ở dưới bóng cây, cô cùng hắn tay trong tay trong trường học tản bộ phơi ánh trăng.
Đương nhiên, làm một cặp mới bắt đầu yêu đương, đối với lẫn nhau luôn luôn vô cùng khát vọng, dắt tay liền muốn ôm, ôm liền muốn hôn hôn, Giang Niệm cảm thấy dụ hoặc này của vận mệnh thật là quá dụ dỗ, dưới bóng đêm chú Hoắc cũng là đặc biệt mê người, Giang Niệm đều muốn đem hắn giấu vào trong túi xách mang theo bên người.
Đáng tiếc cái này cũng chỉ có thể tưởng tượng, hôn nhiều thêm hai lần vẫn là có thể.
Cô bị ôm đặt ở dưới cây đại thụ hôn đến mơ mơ màng màng, chỉ có thể chăm chú vịn hắn, cảm thụ hắn. Mặc dù vóc dáng Hoắc Lăng cao lớn, lại một chút cũng không lộ vẻ to lớn, dáng người hắn cực kì thon dài thẳng tắp, vân da rõ ràng, ngược lại quần áo mặc trên người nhìn lại gầy, ôm đặc biệt có cảm giác an toàn.
Hắn cuối cùng hôn một cái ở khóe miệng của cô, ấn cô vào trong ngực một mực ôm lấy: "Qua mấy ngày nữa anh phải ra ngoài làm một cái nhiệm vụ, ngày về chưa rõ, chính em nhớ chiếu cố tốt chính mình."
Giang Niệm gật gật đầu, ở trong ngực hắn cọ xát.
Kỳ thật cẩn thận tính toán, Hoắc Lăng hầu như ở bên người cô đều có tầm một tháng, là nên ra ngoài đi làm việc. Đương nhiên cô vẫn là rất không bỏ được, ôm càng thêm không muốn buông tay, cô nhón chân lên, lại kéo hắn xuống hôn một cái.
Loại dụ hoặc của vận mệnh này thật đáng sợ, lúc này mới bao lâu chứ, liền làm cho cô thần hồn điên đảo!
"Bảo bối, anh phải nhanh lên một chút rồi trở về."
"Được."
Hoắc Lăng đem Giang Niệm đưa trở về phòng ngủ, nhìn xem cô lên lầu ký túc xá mới lái xe rời đi, thời điểm Giang Niệm vô cùng vui vẻ trở lại phòng ngủ, cuối cùng người trì độn như Trần Thần cùng Tưởng Vân cũng phát giác không đúng, ánh mắt nhìn cô hừ hừ hừ: "Mấy ngày nay buổi tối cậu đều ở bên ngoài đến muộn mới về là làm gì nha?"
"Đúng, cậu còn không thành thật khai báo, cậu đã làm cái gì?"
Giang Niệm cũng kỳ quái: "Tớ không phải đã nói rồi sao, tớ cùng huấn luyện viên Hoắc đi hẹn hò nha."
Ha ha lại nằm mơ à: "Nhanh lên, đừng nói mò, nói thật."
Giang Niệm lắc đầu, thở dài một tiếng, đây cũng là rất đáng thương, sự thật bày ở trước mắt mà còn không dám tin, cũng chỉ sợ mấy người này sau khi biết chân tướng sẽ thương tâm tuyệt vọng.
Giang Niệm đối với lần này tỏ ra là đã hiểu, lừa mình dối người nha, cô hiểu.
Đúng lúc đang truy vấn, máy điện thoại trong phòng ngủ vang lên, Trần Thần nhảy qua nghe điện thoại, "Xin chào, anh tìm người nào? Tìm Giang Niệm?..., thanh âm này của anh làm sao lại có chút quen tai?"
Trần Thần nháy con mắt có chút nghi hoặc, thăm dò nói: "Xin hỏi anh là huấn luyện viên Hoắc sao?"
Một câu, dẫn tới người toàn phòng ngủ đều nhìn sang!
Trần Thần ngốc ngơ ngác: "Giang Niệm, huấn luyện viên Hoắc nói điện thoại di động của cậu để quên ở trong túi của thầy ấy, thầy nói là đang ở dưới lầu chờ cậu."
Giang Niệm đặc biệt bình tĩnh nga một tiếng: "Vậy tớ đi nha."
Ai nha má ơi, các cô sai rồi, sai vô cùng!
Hóa ra huấn luyện viên Hoắc thật đúng là cùng Giang Niệm có gian tình! Liền nói lúc trước thời điểm huấn luyện quân sự huấn luyện viên Hoắc đối với mọi người đều lạnh lùng, liền đối với Giang Niệm đặc biệt chiếu cố đó, lúc ấy còn tưởng rằng là bởi vì thân thê Giang Niệm kém cần chiếu cố, hiện tại xem ra, lúc ấy hai người này đã có cái gì đó!
Mặc dù tức giận, thế nhưng là huấn luyện viên Hoắc thật sự rất đẹp trai oa!
Giang Niệm đều đã quên điện thoại di động của cô là thuận tay liền để ở trong túi của Hoắc Lăng, thời điểm trở về bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo lại quên mất cầm đi, hiện tại cũng rất tốt, lại có thể nhìn bảo bối một chút nha.
Về phần mấy cái bạn cùng phòng không dám đối mặt hiện thực kia, cô cũng có thể có lòng tốt an ủi bọn họ một chút: "Các cậu đừng quá khó chịu, nếu như không tiếp thụ được, vậy lần sau tớ vụng trộm đi không nói thật cho các cậu biết được không?"
"......"
Cậu làm như vậy cũng không để cho người ta vui vẻ được, đây là được tiện nghi còn khoe mẽ sao!
"Còn không mau khai thật ra, đến cùng cậu làm sao đem huấn luyện viên Hoắc lừa gạt tới tay hả!"
"Cái này sao, khả năng bởi vì tớ là thiên tài còn đẹp?"
... Xác định không phải là cậu đã làm cái yêu pháp gì sao?:)
...
Hoắc Lăng là ở hai ngày sau đi, đêm hôm đó hắn gửi cho cô một tin nhắn cuối cùng, nói nhiệm vụ cơ mật, khi chưa hoàn thành nhiệm vụ đều không thể liên hệ cùng cô, bảo cô chiếu cố bản thân mình thật tốt, có chuyện gì không xử lý được liền đi tìm Trương Hưng vân vân, sau khi gửi cái tin nhắn này xong, liền cắt đứt liên lạc, tự nhiên Giang Niệm trả lời tin nhắn cũng như đá ném vào biển rộng.
Đương nhiên Giang Niệm cũng là lý giải hắn, bây giờ cô không chỉ có ủng hộ bảo bối của cô, còn phải ủng hộ nghề nghiệp cùng lý tưởng của bảo bối.
Lại nói hiện tại Hoắc Lăng đi làm nhiệm vụ, cô tự nhiên cũng không thể nhàn rỗi, trừ học tập lên lớp, cô đã chỉnh lý tài liệu, bốn năm đại học, cũng không thể hoàn toàn lấy ra học tập, có nhiều thời gian như vậy cô cũng phải tận dụng, mà cô lại ốm yếu, không chừng ngày nào đó liền bệnh lại chỉ có thể ở nhà tĩnh dưỡng, mà thời gian cô ở nhà cũng không thể lãng phí.
Cho nên Giang Niệm chuẩn bị viết một quyên sách lịch sử, may mắn đời trước cô là biên kịch, kịch bản viết không ít, cũng coi như có chút cơ sở sáng tác, huống chỉ điểm viết văn của cô lúc thi cấp ba cùng thi đại học đều là max điểm, Giang Niệm vẫn rất có một chút ngọn nguồn.
Đầu tiên muốn viết lịch sử phải biết lịch sử, quen thuộc lịch sử, những năm gần đây Giang Niệm xem không ít sách, nhưng mà cũng chỉ là lúc rảnh rỗi nhìn một chút, thời điểm hiện tại vẫn còn ba năm, cho nên hiện tại cô muốn cần thận hơn, càng muốn hiểu rõ một chút, làm một chút đại cương cùng tư liệu.
Vì cùng vận mệnh chống lại, cô cũng là rất cố gắng.
Lần xem sách này của Giang Niệm chính là trôi qua nửa năm, đại cương viết ba quyển vở, tư liệu vô số. Bởi vì cô viết chính là chiến tranh, về chính quyền dân tộc sự hưng thịnh suy vong tại Hoa Hạ của ba nhà Tống, Liêu, Kim tại thế kỉ XII, tuyến thời gian cùng chuyện xưa đều đi theo thời cuộc biến hóa mà phát triển, tự nhiên là phải phân chia rõ ràng, liền ngay cả mỗi con người mỗi sự vật trong lịch sử, mỗi một cuộc chiến tranh cô đều muốn hiểu rõ từng cái, trừ nhìn chính sử, cô cũng xem một chút video liên quan tới chuyện này, càng xem thêm tự truyện của mấy nhân vật.
Cho nên nửa năm qua của Giang Niệm cũng rất bận, sau khi học xong trên lớp về nhà cô cũng không đi chơi, chính là ngẫu nhiên bồi bổ dạy thêm cho tứ đại hộ pháp của cô, đều là người đang tập trung thi cử, các cậu cũng biết là phải nắm chặt học tập, thi được một cái đại học tốt là rất cần thiết, có nhiều thứ là tiền cùng quyền đều không thể cho, dù sao tri thức giống như biển cả vừa tốt đẹp lại vừa có ích.
Ngày thứ nhất nghỉ đông của đại học, Hoắc Lăng còn đặc biệt trở về một ngày, mang theo lễ vật đến nhà thăm hỏi.
Lần này thân phận của hắn liền không còn là anh em tốt của cha Giang, mà là con rể tốt của cha Giang!
Cái nhận biết này để cho cha Giang lau nước mắt, vậy đây đại khái chính là hành hạ của vận mệnh đối với ông, nhưng mà đây là bảo bối của con gái ông, ông có thể nhịn đau cắt thịt, chỉ có thể đem người anh em tốt của ông thả trong lòng! QAQ
Hoắc Lăng đến Giang gia tự nhiên nhận được khoản đãi nhiệt tình, ông Hoắc liền nói thương yêu không dứt, Hoắc Bình càng là mặt đen rất lâu, đại khái bọn cậu đều không nghĩ tới Giang Niệm lại dám xuống tay với Hoắc Lăng, còn đặc biệt nhanh hung ác chuẩn cầm xuống, đúng là làm cho lòng người đau đớn!
Đến khai giảng của học kỳ mới, Giang Niệm còn không viết xong, cô lại thăm viếng mấy vị thầy giáo già, một lần đi này tự nhiên lấy được chỗ tốt không nhỏ.
Trong thời gian này Hoắc Lăng ra ngoài làm mấy lần nhiệm vụ, bởi vì là cơ mật cô cũng không biết hắn đi làm cái gì, chỉ biết hẳn là rất nguy hiểm, cô cũng đã nhìn qua cơ thể hắn dưới bộ quân trang kia, ngực lưng đều có mấy vết sẹo không hề cạn, có thể thấy được lúc ấy bị thương không nhẹ. Đại khái cũng bởi vì những nhiệm vụ kia trọng đại lại nguy hiểm, cho nên quân hàm của hắn mới có thể thăng nhanh như vậy được, lần đầu cô gặp hắn vẫn là trung uý, hiện tại đã là Trung tá.
Mà lần này, sau khi hắn đưa cô đi tựu trường liền đi, đến nay đã qua không sai biệt lắm là hai tháng.
Trước kia tối đa cũng liền là một tháng, hắn sẽ gửi tin tức bình an đến cho cô.
Đây là chuyện chưa bao giời xảy ra trong gần một năm bọn họ quen nhau.
Giang Niệm không khỏi là rất lo lắng, liền gọi điện thoại cho Trương Hưng hỏi một chút, Trương Hưng ấp úng, chỉ nói là Giang Niệm đừng lo lắng, Hoắc Ngũ có chín cái mạng, qua mấy ngày liền có thể trở về.
Giang Niệm: “Anh cũng không biết tình huống của anh ấy sao?”
Trương Hưng bắt đắc dĩ thở dài: “Bọn anh cũng không biết, nói là mất liên lạc, còn đang tìm, khi nào có tin tức nhât định lập tức thông báo cho em, em đừng vội, thời điểm trước khi đi Hoắc Ngũ cũng giao cho anh nhiệm vụ chiếu cố cho em, nếu như em có cái gì, khi Hoắc Ngũ trở về còn không phải sẽ đau lòng chết sao?”
Giang Niệm gật gật đầu: “Cảm ơn, em đã biết.”
Đợi cúp điện thoại, Giang Niệm trong phòng ởi vài vòng.
Cô là không tin Hoắc Lăng sẽ chết, dù sao cũng đây cũng là do vận mệnh phái đến để dụ hoặc cô nha, cô cũng chưa chết hắn sao có thể chết? Nhưng mà hào quang của nữ chính xác thực đã kẹt tại sáu mươi điểm được một đoạn thời gian rất dài, cô coi là "Khuynh thành tuyệt luyến"* hẳn là ứng nghiệm ở trên người cô mới đúng, hẳn là sẽ không báo ứng ở trên người Hoắc Lăng chứ?
Muốn nói không lo lắng vậy khẳng định là giả, dù sao cũng là bảo bối của cô nha.
Tự nhiên mẹ Giang cũng biết Hoắc Lăng đi làm nhiệm vụ rất lâu chưa về, bà còn đi hỏi ông Hoắc, ông Hoắc đều lắc đầu nói không biết, chỉ sợ tình huống xác thực không hề tốt đẹp gì, bà sợ con gái bà sẽ lo lắng, liền khuyên vài câu, nói Hoắc Lăng lợi hại như vậy nhất định sẽ trở về.
Giang Niệm nói: "Mẹ, mẹ đừng lo lắng, con nhào lên Hoắc Lăng, để anh ấy làm bạn trai con, vậy khẳng định con đã làm xong chuẩn bị tâm tư, con tiếp nhận sự sủng ái mà anh ấy cho con, vậy công việc mang đến nguy hiểm của anh ấy con cũng sẽ tiếp nhận, mà con rất tin tưởng Hoắc Lăng nhất định sẽ trở về."
Mẹ Giang cực kì đau lòng, cha Giang đều muốn lau nước mắt, trong lòng đang cầu phúc cho người anh em của ông, thật vất vả lắm ông mới quyết định nhượng bộ, cũng đừng cứ như vậy mà chết yểu nha, vậy sự hi sinh của ông tính là gì??? QAQ
Đương nhiên cha Giang cầu nguyện vẫn là rất hữu dụng, một tháng sau, Giang Niệm đang ngủ thì bị hôn đến tỉnh lại, hơi thở quen thuộc kia làm cho cô mừng rỡ vạn phần, dùng cả tay chân đem hắn ôm chặt.
Hắn hôn đến quấn quýt si mê: "Niệm Niệm, anh đã trở về."
Giang Niệm sờ lên mặt của hắn, cười nói: "Em liền biết anh sẽ trở về, bởi vì anh không nỡ bỏ lại em."
Nhiệm vụ lần này của Hoắc Lăng xác thực nguy hiểm, bởi vì là muốn hộ tống một con tin về nước, ai ngờ ở biên cảnh gặp phải phục kích, hắn cùng ba người đồng đội khác đang truy kích phạm nhân lại mất liên lạc cùng đại bộ đội, mắt thấy nhiệm vụ liền sắp thất bại, tự nhiên bọn họ không thể cứ rút lui như vậy, cho nên liền một đường ngụy trang lần theo dấu vết, rốt cục ở gần biên giới đem người bắt giữ, một đường ẩn núp cùng liên lạc bộ đội, tự nhiên lại hao phí không thiếu thời gian, mà hắn lại còn bị thương, thời điểm cửu tử nhất sinh*, hắn nghĩ tới cô gái yếu ớt của hắn, hắn nhất định phải trở về để che chở cô.
*Cửu tử nhất sinh: Chín phần chết một phần sống. Đang ở vào cảnh ngộ cực kì nguy hiểm.
Hắn ở trong bóng đêm vuốt ve hình dáng hắn quen thuộc, hôn cái trán cô cùng gương mặt: "Đúng, anh không nỡ bỏ em lại."
Giang Niệm ôm hắn nói: " Chú Hoắc, anh bị thương sao?"
"Vết thương nhỏ, đã tốt rồi."
"Nha." Cô lại cười, "Anh ôm em thật chặt, có sức lực như thế, hẳn là gần như khỏi hẳn."
Mặt mày Hoắc Lăng liền nhu hòa xuống, liền muốn đứng dậy, Giang Niệm đem hắn kéo lại, nghiêm túc nói: "Bảo bối, em thật sự nhớ anh muốn chết."
Hoắc Lăng: "......"
Hắn giống như tức giận ở trên mặt cô ngắt một chút, Giang Niệm nắm chặt tay của hắn nháy con mắt nhìn hắn, mặc dù hình dáng ở dưới ánh trăng mơ mơ hồ hồ, nhưng hắn kiên nghị như lúc ban đầu, tuấn lãng như lúc ban đầu, liền ngay cả thâm thúy trong cặp mắt kia cũng giống như quá khứ.
Cô ở mu bàn tay hắn hôn một cái: "Hoắc Lăng."
Hoắc Lăng chỉ cảm thấy trong lòng của hắn có một chỗ mềm mại đang sụp đổ, nơi đó xếp vào một người gọi là cô bé Giang Niệm, cô tự luyến, tự tin, đầu óc có bệnh, nhưng cô lại kiên cường, lạc quan, vĩnh viễn không từ bỏ, hắn thích cô.
Hắn lần nữa hôn lên môi của cô.
Giang Niệm ôm chặt hắn, cảm thụ nỗi nhớ sau bao ngày lo lắng.
Thời điểm tình cảm nồng đậm, từ hôn mà gây nên thân mật là chuyện không thể ngăn cản, bọn họ chia cách quá lâu, lại suýt chút nữa trở thành âm dương khác biệt, chờ mong đối với lẫn nhau liền càng thêm nồng đậm.
Cô mò tới vai của người đàn ông lại tăng thêm một vết sẹo mới, hô hấp hắn ở bên tai cô nhẹ mà nặng, "Thân thể của em chịu được sao?"
Giang Niệm run lên một cái, cảm thấy rất cần phải phơi bày một ít sức mạnh của cô: "Vậy... Em đến?"
Hoắc Lăng cắn một ngụm vào lỗ tai cô, đè cô xuống.
Giang Niệm bị che chở quá tốt, liền ngay cả thân thể cũng tựa như cánh hoa, mà Hoắc Lăng thô ráp gần như cuồng dã, giờ phút này hắn thu hồi tất cả sắc bén, không dám xúc động, lại không dám dùng quá sức, sợ sẽ gấp gáp sẽ làm hư cô, chỉ còn lại tất cả ôn nhu cùng thương tiếc của hắn, động tác của hắn nặng mà kiên định, nụ hôn dịu dàng rơi vào bên tai cùng gương mặt của cô, một tay cùng cô mười ngón đan xen.
"Niệm Niệm, lúc nào cùng anh về nhà nhé?"
Giang Niệm mở to mắt nhìn hắn, trông thấy gương mặt tuấn lãng của hắn, còn có tổn thương từ vai đến gần tim, hô hấp của hắn giống như đều chậm lại, cô cảm thụ được sự khẩn trương của hắn.
"Chú Hoắc, chờ em nói với cha mẹ của em, sau đó cùng anh về nhà."
Hoắc Lăng trầm thấp ừ một tiếng, "Được."
Hắn cười, hắn cười lên thật là đẹp trai nha, Giang Niệm nắm lấy tay của hắn, cảm thụ sự thân mật nhất của hai người.
Hôm sau trời vừa sáng, Giang Niệm từ trong ngực Hoắc Lăng bò lên, cô sờ sờ mặt của hắn, trong đêm qua quá tối không thấy rõ ràng, giờ phút này xem ra có chút rã rời, nhưng hắn cũng mới hai mươi sáu, chính là thời gian quý báu, cũng đã trải qua vô số sinh tử, ở trong mưa gió cùng trời tranh mệnh.
Cô cúi người ở trên mặt hắn hôn một cái, bảo bối của cô xem như về đến rồi!
Thời điểm cô xuống giường run chân kém chút ngã ngay tại chỗ, Giang Niệm mặt đen một chút, đây là nồi của vận mệnh, không phải cô không được.
Giang Niệm rón rén, đi sang một căn phòng khác rửa mặt, sau đó gọi điện thoại cho mẹ của cô, nói cho bọn họ là Hoắc Lăng đã trở về, để bọn họ không cần lo lắng.
Mẹ Giang là yên tâm, ông nội Giang bà nội Giang cũng là cám ơn trời đất, cha Giang cũng ở trong lòng cảm tạ Thần Phật ở trên trời một chút, còn chuẩn bị ngày nào đi vào miếu nữa đó.
Xem ra sự hi sinh của ông không có uổng phí! QAQ
_________________
Tác giả có lời muốn nói: ba mươi vị trí đầu, ngẫu nhiên ba mươi, a a kít
Ta sửa một cái
__________________
"Khuynh thành tuyệt luyến"*
Các nàng có ai biết ý nghĩa của câu này không?
Mình có tìm hiểu trên mạng nhưng chỉ có kết quả là tên một bộ phim và không rõ nghĩa...
Cầu cíu giúp...