Tin tức liên quan tới “Thiên tài Giang Niệm rơi xuống” trong buổi tối hôm ấy liền gỡ xuống, dù ở trên mạng hay một chút vết tích cũng không còn, bình luận cũng bị xóa bỏ, chính là muốn tìm cũng tìm không thấy, thật giống như chưa hề xuất hiện qua.
Giang Niệm đối với lần này không có quá nhiều cảm giác, còn có chút đáng tiếc, bởi vì cô cảm thấy vỡ lở ra cũng không có gì, tin tưởng càng nhiều người biết sẽ càng tốt, dễ dàng giúp cô cùng nhau lừa bịp vận mệnh.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue. Đọc trên Wattpad chính là sự ủng hộ và là động lực cho Edit.
Ngược lại người Giang gia là thật vui vẻ, bọn họ chính là không nghe được người ngoài nói Niệm Niệm nhà bọn họ không tốt, những người ngoài kia chỉ biết nhìn bề ngoài nghị luận cái này nghị luận kia, chỉ biết Giang Niệm để cho người ta tiếc hận thật đáng buồn đáng tiếc, ở nơi nào có thể hiểu được tâm tình của bọn họ chứ? Thành tích không tốt thế nào? Thân thể tốt là được rồi nha! Bọn họ không nghĩ Giang Niệm làm cái thiên tài ghê gớm gì, chỉ muốn cô kiện kiện khang khang sống được lâu lâu dài lâu.
Bọn họ chỉ biết về sau thành tích của Giang Niệm trở nên kém đi thân thể mỗi ngày một khá hơn, nếu như có thể một mực kém như vậy kia là không còn gì tốt hơn.
Trước đó lao tâm phí thần, không phải là con đường giữ gìn sức khỏe nha.
Trong nhà có một thiên tài thật sự rất để cho người ta lo lắng.
Cũng không biết vì cái gì tin tức trước đó còn thật náo nhiệt, lúc này mới qua một đêm làm sao bỗng nhiên đều không thấy? Cha Giang còn định cho một số người miệng thối gửi văn kiện của luật sư đó, dù sao dù sao ông tài đại khí thô*, còn nhiều tiền, không sợ lấy bị thua thiệt.
*Tài đại khí thô:
1. Giàu có hào sảng (tài sản giàu có, phong thái bất phàm).
2. phô trường giàu có; ỷ vào giàu có khinh thường người khác.
Mà lại không chỉ có mấy cái tin tức nói Giang Niệm là thiên tài hết thời không thấy, liền ngay cả phỏng vấn nửa năm trước nổi lên kia giống như cũng không không thấy?
_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.
Cha Giang rất nghi hoặc, mẹ Giang cũng cảm thấy kỳ quái, chuyện gì xảy ra vậy, bọn họ không phải còn chưa có dùng tiền dàn xếp quan hệ xóa tin tức sao, làm sao lại không có? Chẳng lẽ là có người hỗ trợ?
Mẹ Giang nói: “Em cảm thấy là Hoắc Lăng đi, hôm qua Hoắc Lăng cũng vừa vặn ở đây, khẳng định là lo lắng Niệm Niệm khổ sở, cho nên tìm quan hệ xóa đi?”
Cha Giang cũng gật đầu phụ họa, cái suy đoán này rất có thể là thật sự, bởi vì bọn họ nhận biết quyền quý thật rất nhiều, nhưng có thể vô thanh vô tức( không tiếng động) làm việc tốt không lưu danh cũng chỉ có Hoắc gia, huống chi Hoắc Lăng năng lực thân phận đều không tầm thường, có quan hệ như vậy lại không chút nào để cho người ta cảm thấy kinh ngạc cùng ngoài ý muốn.
“Không nghĩ tới nhìn rất lạnh lùng, vậy mà còn thật nhiệt tâm nha, trước đó nói muốn đi đón em họ thuận tiện giúp chúng ta cùng một chỗ đón Niệm Niệm, hiện tại liền chuyện phiền toái đều cùng một chỗ xử lý, thật là một cái người tốt, cái vị anh em này anh nhận định rồi!”
Mẹ Giang bất đắc dĩ nói: “Anh suốt ngày chỉ biết cùng người ta xưng anh gọi em, cũng không nhìn một chút mình đã là người mấy chục tuổi, người ta Tiểu Hoắc mới bao nhiêu lớn?”
“Anh cái này nhìn cũng không phải cao tuổi gì, bây giờ đều thời đại nào, chúng ta giảng chính là’ cùng chung chí hướng’, trò chuyện đến lại thấy thuận mắt, làm sao lại không thể xưng anh gọi em?”
“Vậy em làm sao không biết hai người các anh liền’ cùng chung chí hướng’ nha? Người ta Tiểu Hoắc là ai anh là ai? Đừng suốt ngày cho mình dát thêm vàng, anh cũng không cần mặt dày như vậy đâu.”
“Bảo vệ Niệm Niệm nha! Như thế vẫn chưa đủ cùng chung chí hướng sao?”
“......???”
Đừng nói, lời này mẹ Giang thật đúng là không có lời nói phản bác. Nhưng mà chồng mình bà hiểu, lúc trước bà gả cho ông chẳng phải là thấy ông làm người thành thật thành thật sao? Cha mẹ chồng cũng đều là người tốt, cho nên bà cũng liền lười nhác quản.
_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.
Bởi vì đoán được là Hoắc Lăng giúp một tay, cha Giang mẹ Giang tự nhiên muốn cảm ơn hắn một chút, lập tức liền khiêng cái bao tải to ra cửa, ngày hôm nay thời tiết tốt, tuyết rơi xuống liên tiếp nửa tháng cũng đã ngừng trời trong xanh, khó có được một ngày mặt trời xuất hiện, chiếu lên người cảm giác rất ấm áp.
Giang Niệm sợ lạnh, nhưng một mực ở hơi ấm trong phòng đợi cũng không tốt, ra phơi phơi nắng đi một chút hữu ích cho thân thể lại khỏe mạnh, tự nhiên cũng đi theo cha Giang mẹ Giang cùng ra ngoài, trong tay cô liền ôm cái ấm giữ nhiệt, bọc cả người tròn tròn đi ở phía sau cùng.
_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.
Đừng nói cô cũng khá là ngoài ý muốn, hoàn toàn không nghĩ tới Hoắc Lăng sẽ ra tay tương trợ, người này bình thường vô thanh vô tức, làm lên việc gì ngược lại là rất nghiêm túc, đối với hắn giữ gìn, Giang Niệm đương nhiên cũng là rất cảm tạ.
...
Giang Niệm trước đó đã đi qua Hoắc gia mấy lần, ông Hoắc mang theo bác sĩ tới cửa cho cô xem bệnh bọn họ có thể không đi cảm ơn sao? Đi lần thứ nhất thì có lần thứ hai, nhiều lần, tự nhiên là quen thuộc.
Thời điểm bọn họn đến, ông Hoắc còn đang ở trong lương đình phơi nắng, thời điểm nhìn thấy Giang Niệm cùng cha mẹ cô cùng nhau đi đến còn có chút ngoài ý muốn, nhưng mà khi ông trông thấy cái bao tải trướng phình lên kia liền không quá ngoài ý muốn, ông cũng là mới biết được, hóa ra một nhà nhà giàu mới nổi tặng quà không phải dùng tay cầm, mà là cho vào bao tải để gánh! Bên trong có các loại rau quả trái cây nhà tự trồng, cũng có đông trùng hạ thảo Nhân Sâm tổ yến, dù sao đưa lên đồ vật tới là phá lệ có khí thế!
_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.
Ông Hoắc rụt hạ cái cổ, ông gần nhất không phải rất an phận sao, làm sao nhà này lại khiêng bao tải đến đây?
Hỏi về sau mới biết được, hóa ra là thằng nhóc thối Hoắc Lăng kia gây sự, ông Hoắc liền an tâm, để dì giúp việc đi gọi hai đứa cháu trai trong nhà ra, thuận tiện đem một chút bánh đậu xanh mà cô bé Giang Niệm thích bưng lên. Dì giúp việc cười ha hả liền đi, cái gia đình này mặc dù có chút chói mắt, nhưng thắng ở chỗ là người thật là thành thật, có bọn họ thời gian bà phải đi chợ mua thức ăn đều ít đi.
“Mọi người ngồi trước, hai đứa kia không biết đang làm cái gì, trong phòng lề mà lề mề hơn nửa ngày rồi.”
“Không có vội hay không, chúng cháu không nóng nảy.”
Bọn họ đều ở trong lương đình ngồi xuống, bên chân còn thả một cái lò lửa, phốc phốc bốc hơi nóng, để cho người ta cảm thấy ấm hô hô.
_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.
Ông Hoắc nhìn xem Giang Niệm nói: “Thân thể cháu nhìn so với trước đó tốt hơn nhiều, không sai.”
Có thể không tốt sao, làm một người phàm lâu như vậy còn không tốt một chút thì chính là có lỗi với bản thân khi cô ẩn tàng đi trí thông minh của mình, cô thở dài: “Đại khái là bởi vì gần nhất cháu đều không dùng đầu óc nhiều đi, mỗi ngày hay dùng sống phóng túng che giấu sự thông minh cơ trí của cháu, mặc dù không thể để cho người ngoài biết cháu vẫn là một thiên tài, nhưng thân thể của cháu xác thực tốt hơn nhiều, đây chính là được cái này mất cái kia trong truyền thuyết ạ.”
“......”
Khóe miệng ông Hoắc giật một cái, vậy cháu thật là tủi thân nha.
Cha Giang mơ mơ màng màng, mẹ Giang che mặt, thật là không có mắt thấy.
Thời điểm Hoắc Lăng xuống tới nơi, Giang Niệm đang bưng lấy bánh đậu xanh ăn, nhìn thấy hắn liền quơ quơ móng vuốt, cười nhẹ nhàng nói buổi sáng tốt lành nha, tăng thêm cô liền mặc vào một thân trắng, bọc lấy áo lạnh dày cộm liền lộ ra một trương tuyết trắng khuôn mặt nhỏ, ở trong khung cảnh mày, càng giống một người tuyết tròn.
_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.
Hoắc Lăng mềm lòng một chút, có lẽ là Giang Niệm quá đáng thương lại quá hiểu chuyện, rất lạc quan lại rất kiên cường, cho nên lúc đối mặt với cô bé này, hắn không tự chủ động lòng trắc ẩn, muốn đem cô đặt vào phía dưới cánh chim của mình để che chở, cho nên khi nhìn đến những cái tin tức không thật kia, tìm bạn bè hỗ trợ xử lý, hiện tại vợ chồng Giang Lai Phúc mang theo Giang Niệm tới, chỉ sợ là đoán được là hắn làm.
Mọi việc cùng hắn đoán trước một điểm không sai, vợ chồng Giang Lai Phúc thật đúng là đến cảm ơn hắn.
_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.
Kỳ thật cái này với hắn mà nói là tiện tay mà thôi, không đáng kể chút nào, đương nhiên cũng không cần đặc biệt đến nhà nói lời cảm ơn, thậm chí ngay cả Giang Niệm đều cùng đi.
Mẹ Giang nói nghiêm túc Tiểu Hoắc cháu là làm chuyện tốt không lưu danh, bọn họ biết rồi tự nhiên không thể làm như không biết, phi thường cảm ơn hắn vì Niệm Niệm suy nghĩ như thế, giúp Niệm Niệm chính là giúp bọn họ nha, còn nói: “Chúng ta lúc đầu còn đang tức giận nghĩ đến tìm người hỗ trợ đem tin tức xử lý một chút, ai ngờ chỉ chớp mắt cháu liền đã giúp chúng ta xử lý, Tiểu Hoắc, thay mặt người một nhà cám ơn cháu! Về sau cháu có chỗ cần hỗ trợ cháu cứ mở miệng, chúng ta cũng nhất định sẽ đem hết toàn lực giúp cháu.”
_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.
Cái này ngược lại đem Hoắc Lăng làm cho tay chân luống cuống, vội nói không cần: “Cái tin tức kia vốn là bị người cố ý nói ngoa, nó không phải sự thật, xóa đi là vừa vặn.”
Ông Hoắc thế mới biết Giang Niệm đã từ “Thiên tài” biến thành “thiên tài rơi xuống”, ông nhịn không được cười, vỗ vỗ bả vai Hoắc Lăng nói làm tốt, hiện tại một chút truyền thông vô lương vì cầu chú ý, cầu lưu lượng, căn bản không quan tâm bọn họ làm như vậy sẽ mang đến cho người khác bao nhiêu tổn thương, loại vật này không nhìn cũng được.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của AnMinhTue.
Cha Giang thật sự là càng xem càng thích Hoắc Lăng, nghe nói Hoắc Lăng năm nay cũng mới hai mươi hai, trên người hắn lại không chút nào có sự táo bạo của người tuổi trẻ, mặc dù coi như có chút lãnh mạc nhưng cũng lại là cái lòng nhiệt tình, làm người cũng đầy đủ điệu thấp nội liễm, lại như thế bảo vệ Niệm Niệm nhà ông, thật đúng là cái tảng băng nhỏ, ông một kích động, vỗ xuống bàn tay không lựa lời nói nói: “Tiểu Hoắc nha, liền hướng chú trượng nghĩa như thế, phóng khoáng như vậy, người anh em như chú anh nhận định!”
Hoắc Lăng: “......?”
Giang Niệm: “......!”
Ông Hoắc: “...... Phốc khụ khụ!”
Mẹ Giang xấu hổ giật giật khóe miệng, trừng chồng mình một chút, làm dịu xấu hổ nói: “Niệm Niệm ngây ngốc lấy làm gì? Còn không mau nói cảm ơn!”
Giang Niệm nha một tiếng: “... Cảm ơn chú?”
Mẹ Giang cứng, ông Hoắc cũng ha ha ha ha ha cười to lên!
Hoắc Lăng:............:)
Khụ khụ!
...
Cùng ngày người hai nhà đều vây quanh một bàn ăn cơm rau dưa, sau bữa ăn, Hoắc Lăng liền lên máy bay rời đi thành phố B, Giang Niệm đang nghỉ ngơi vài ngày sau cũng về tới trường học, dù sao cô cũng là danh nhân trong trường học rồi, tin tức liên quan tới cô trong thời gian qua đi mấy ngày mặc dù nhạt đi không ít, nhưng một lần tình cờ có người thấy cô vẫn là sẽ nhịn không được trong âm thầm nói lên hai câu, dù sao cũng là thiên tài thi được sáu trăm bốn mươi chín điểm nha, đột nhiên lạc như thế có thể không khiến người ta đau lòng sao? Có thể không khiến người ta tiếc hận sao?
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của AnMinhTue.
Liền ngay cả Tiểu Đồng cùng bàn cũng rất là bi thống, mỗi lần thành tích ra đến xem chính bài thi của mình sau đó còn phải xem bài của Giang Niệm, sau khi xem xong liền ô ô ô đến lợi hại hơn!
Ai nói Giang Niệm thiên tài hết thời? Ai nói Giang Niệm là thiên tài rơi xuống? Không nhìn qua bài thi của cô đều hoàn toàn đúng, không có làm mới là không điểm sao? Người bình thường có thể có dạng này?! Cho nên thành tích của Giang Niệm mỗi lần đạt ở biên giới tiêu chuẩn chập trùng, không thể đi lên cũng sượng mặt, người ngoài không rõ ràng cho lắm, không biết nội tình, liền cho rằng là Giang Niệm kiêu ngạo tự mãn, lúc này mới đem thành tích rơi xuống.
_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.
Vì thế giáo viên còn đặc biệt tìm Giang Niệm nói qua, hỏi cô tại sao muốn như thế này?
Giang Niệm nói đến thành khẩn lại nghiêm túc: “Thầy ạ, em không phải cố ý, đây là em đang nghỉ ngơi dưỡng sức là vì thi đại học làm chuẩn bị!”
“... Nhưng mà lúc này mới lớp mười mà?”
“Hừm, chỉ có ngắn ngủi ba năm, em càng phải toàn tâm tụ lực xung kích thi tốt nghiệp trung học!”
“......???”
... Cân nhắc đến tình trạng cơ thể đặc thù của Giang Niệm, suy nghĩ lại một chút Giang Niệm thi cấp ba kết thúc liền nằm nửa tháng, bọn họ thật không có lời nói phản bác.
Đương nhiên không rõ chân tướng, còn đang chờ Giang Niệm lúc nào có thể lần nữa thi được thành tích tốt lại khiến cho người khiếp sợ, nhưng mà bọn họ chờ thật lâu cũng không đợi được, ba năm qua đi, Giang Niệm vẫn là ở cuối xe kia, cô triệt để thành thiên tài rơi xuống, thành một cái ma bệnh bình thường, nguyên bản những cái kia còn rất chú ý cô, lấy cô làm mục tiêu cũng sớm liền từ bỏ cô, ai sẽ quay đầu nhìn lại người đi ở sau lưng mình chứ?
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.
Giang Niệm đối với lần này rất là hài lòng, cô quả nhiên là thiên tài, những người phàm này đều bị cô lừa gạt, tin tưởng vận mệnh hiện tại đã bị cô làm cho tê liệt đến thần chí không rõ!
Đại khái liền trừ Tiểu Đồng cùng bàn Giang Niệm, còn có ít người thông minh như vậy, bởi vì mỗi lần nhìn thấy bài thi của cô đều có thể khóc lớn một trận, vừa khóc ở bên cạnh vừa cầm nắm đấm nói mình sẽ càng cố gắng, càng càng cố gắng! Nhưng mà cũng không biết từ lúc nào, Tiểu Đồng đã không còn gào khóc nữa, rõ ràng muốn khóc còn muốn đem nước mắt nghẹn trở về. Giang Niệm hỏi vì cái gì, Tiểu Đồng nói mình đã mười tám, trưởng thành, đã là một người lớn, không thể giống như đứa bé nghĩ khóc sẽ khóc.
Đúng rồi, mười tám nha, lập tức liền tập trung thi cử.
Đợi lâu như vậy, cuối cùng đã tới thời điểm cô tái xuất giang hồ rồi!
Lại nói ba năm này cô nghỉ ngơi dưỡng sức vẫn rất có thành quả, thân thể cao lớn không ít không nói, liền ngay cả sân bay đều biến thành bánh bao hấp, gương mặt không có huyết sắc cũng có thể nhìn ra một chút hồng nhuận đến, chớ nói chi là mỗi ngày cô đều sẽ khắp nơi đi dạo chơi, thể cốt cũng cường kiện không ít, hi vọng sau khi kết thúc thi đại học sẽ không giống như thi cấp ba, một lần nằm chính là hơn nửa tháng.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.
Giang Niệm là tính trước kỹ càng, dù sao cô là cái thiên tài điệu thấp nha, coi như điệu thấp ba năm đó cũng là một thiên tài nha!
Cha Giang mẹ Giang cùng ông nội Giang bà nội Giang liền không nhẹ nhàng giống như Giang Niệm vậy, cả một nhà mỗi ngày ở bên tai cô nói thi đại học tùy duyên, thành tích tùy duyên, đọc sách không học đại học đều tùy duyên, dù sao chính là tùy duyên,