Ta Có Hào Quang Của Nữ Chính

Chương 64




Ông Hoắc tự mình mang theo bác sĩ Vương đến xem bệnh cho Giang Niệm không chỉ có vượt khỏi đoán trước của người Giang gia, liền ngay cả các bạn hàng xóm nghe nói về chuyện này cũng cực kỳ kinh ngạc, bọn họ ở trong khu ai mà không biết địa vị của Hoắc gia rất siêu nhiên? Cũng là bởi vì cùng ở một khu, giai cấp địa vị giữa lẫn nhau mới rõ ràng hơn, bọn họ mặc dù cùng Hoắc gia là hàng xóm, nhưnh so sánh cùng Hoắc gia kia thật là không đáng chú ý, tương tự, Giang gia cùng bọn họ so ra cũng là không đáng chú ý, nhưng hôm nay Hoắc gia cùng Giang gia thế mà đi đến gần, việc này có thể không khiến cho người ta bất ngờ sao?

_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.

“Nghe nói mấy ngày trước có người trông thấy Hoắc Bình cùng Hoắc Lăng khiêng cái bao tải to từ Giang gia ra, tôi còn tưởng rằng là bọn họ nhìn lầm, hiện tại xem ra là sự thật?”

“Nhưng tôi nghe con trai của tôi nói, Hoắc Bình cùng Giang Tiểu Bảo luôn luôn không hợp nhau, lần trước còn đánh một trận, hai người ở trong lớp cũng thường xuyên cãi nhau đi cãi nhau đến, vậy Hoắc Bình làm sao cũng đi đến Giang gia?”

“ Vậy lần này ông Hoắc mang theo ông Vương đi Giang gia, chẳng lẽ vẫn là xem bệnh cho ma bệnh kia hay sao?”

“... Không biết, chuyện này tôi cũng nghĩ không thông, hai nhà này là lúc nào có quan hệ rồi?”

“...”

Bọn họ nghĩ không thông cũng dễ hiểu, đương nhiên cũng không biết cái duyên phận này thật đúng là từ cái ma bệnh quý giá mạng nhỏ trong miệng bọn họ mà sinh ra, nếu là biết rồi chỉ sợ cái cằm đều phải rơi trên mặt đất đi.

Thiên hạ không có tường nào gió không lọt qua được, rất nhanh, việc ông Hoắc đi Giang gia liền bị truyền ra, trong lúc nhất thời người quan sát còn không phải số ít, quả nhiên là hiếu kì lại vừa kinh ngạc.

Người Giang gia thì đơn giản hơn nhiều, người tìm bác sỹ để khám bệnh cho Niệm Niệm nhà bọn họ, đó chính là người tốt đối bọn họ là có ân, đó chính là thượng khách, tự nhiên nhiệt tình muốn đem đồ tốt trong nhà đều chuyển lên bàn, trái cây nước trà đều bày đầy, liên tục nói không ít cảm ơn.

Vẫn là ông Hoắc nói trước tiên bắt mạch cho Giang Niệm trước, mục đích một chuyến này của bọn họ không phải liền là cho Giang Niệm xem bệnh sao? Người Giang gia vội vàng nói tốt tốt tốt, đẩy Giang Niệm lên trước mặt bác sĩ Vương, sau đó tất cả đều chờ mong nhìn xem bác sĩ Vương, một nhà cô có sáu nhân khẩu, có năm ánh mắt đều cùng nhau sáng sáng lấp lánh nhìn xem bác sĩ Vương, bộ dáng trông mong như vậy còn có chút làm cho người ta sợ hãi.

Không chỉ đám bọn họ, liền ngay cả mấy cái Hoắc Bình cùng Trần Nghĩa, Từ Lập Hải cũng nhịn không được nhìn chằm chằm bác sĩ Vương.

_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.

Bị người cả phòng nhìn bằng ánh mắt nóng bỏng lại chú ý như vậy, bác sĩ Vương ho khan một cái, bắt mạch cho Giang Niệm.

Bọn họ đều khẩn trương như thế, Giang Niệm thân là người trong cuộc ngược lại không giống bọn họ khẩn trương như vậy, muốn thản nhiên rất nhiều.

Hoắc Bình liền không thăng bằng, Giang Niệm rõ ràng là cái tham sống sợ chết đồ hèn nhát, chính là đơn giản ra ngoài một chút còn muốn cái gì chung quanh tứ đại hộ pháp đâu, lúc này làm sao lại không khẩn trương đâu? Khẳng định là ở giả vờ giả vịt!

Liền ngay cả Hoắc Lăng nhìn thấy Giang Niệm dạng này cũng có chút ngoài ý muốn, hắn coi là lấy trình độ yêu mạnh sống của Giang Niệm, nhìn thấy một tia hi vọng cũng sẽ mừng rỡ, sẽ khẩn trương, sẽ chờ mong, nhưng bây giờ... Tựa hồ không phải như vậy?

Ông Hoắc vuốt vuốt chòm râu, đây là lần thứ nhất ông nhìn thấy cô bé vô cùng yêu quý mình lại quý giá mạng nhỏ này, thể chất cùng xương cốt nhìn đúng là kém, chợt nhìn ông còn tưởng rằng đây là học sinh tiểu học từ đâu tới, rõ ràng so với cháu trai ông còn lớn hơn hai tuổi, người bên ngoài nhìn chỉ sợ còn tưởng rằng là cùng tuổi, thân thể yếu như vậy, khó trách ra ngoài sẽ trong lòng run sợ, cẩn thận từng li từng tí.

_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.

Về phần người Giang gia nhìn cũng không tệ, rất giản dị, chính là một phòng kim quang lóng lánh, sáng rõ rực rỡ khiến hai mắt ông có chút đau, khả năng đây chính là như người ta nói trong truyền thuyết “Chói mù mắt chó”. = =

Lúc này, gần như lực chú ý của mọi người đều ở trên người Giang Niệm, không có ai chú ý tới một bên còn có một Lưu Oánh Oánh.

Cô ta đứng ở phía ngoài, xinh đẹp trên mặt không có quá nhiều biểu lộ, lông mày cau lại nhìn giống như có chút bận tâm, trong lòng lại là sóng to gió lớn, chẳng lẽ là bởi vì cô ta nên tạo ra hiệu ứng hồ điệp, cho nên để Giang Niệm cùng Hoắc gia hiện tại liền có liên lạc sao? Còn có Hoắc Lăng, cô ta rõ ràng biết Hoắc Lăng làm người lạnh lẽo cứng rắn, lúc trước khi Hoắc Lăng làm em rể của cô ta, mỗi lần tiếp xúc qua hắn, thái độ của hắn đều cực kì lạnh lùng, cô ta biết người mà hắn không để ý, chính là chết ở trước mặt hắn cũng sẽ không nhìn nhiều, giống như việc ông Hoắc mang theo bác sĩ đến xem bệnh cho Giang Niệm, nếu như không phải chính hắn nghĩ đến, ai có thể động đến hắn? Huống chi hắn cũng không cần thiết, không có lý do tới, còn có đã hơn một lần vân vân...

_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.

Chẳng lẽ Hoắc Lăng liền thích loại con gái bệnh tận lúc nào cũng mệt mỏi sao? Không, không phải, chí ít hiện tại trong ánh mắt Hoắc Lăng nhìn Giang Niệm không có chút nào là tình yêu, huống chi công việc của Hoắc Lăng bận rộn, hẳn là sẽ không đợi quá lâu, chỉ hi vọng hắn mau mau rời đi, đừng tìm Giang Niệm để tiếp xúc nhiều.

Hiện tại Giang Niệm còn nhỏ như vậy, thân thể giống như đều không có phát dục, bộ ngực đều không có, căn bản không thể tính là một người phụ nữ, cô ta còn không có quá lớn uy hiếp. Hiện tại quan trọng nhất làm cho Lưu Oánh Oánh lo lắng, là cuối tuần cô ta liền phải về nhà, trở về quê quán căn bản cô ta sẽ không có cơ hội gặp lại Hoắc Lăng, kế hoạch của cô ta cũng không có cách nào áp dụng.

Tâm tình Lưu Oánh Oánh phức tạp, nhịn lại nhẫn, mới khắc chế mình không có lập tức gọi điện thoại về nhà chất vấn vì cái gì, cô ta biết, trước đó cô ta đã sai rồi quá nhiều lần, cô ta không thể lại phạm sai lầm.

Bây giờ cô ta chỉ có thể bảo vệ ở một bên, làm một cái chị họ tốt biết quan tâm em họ —— chí ít không thể để cho Hoắc Lăng hiểu lầm cô ta.

_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.

Kỳ thật Giang Niệm cũng có chút ngoài ý muốn, cô không nghĩ tới ông của Hoắc Bình sẽ đích thân tìm bác sĩ đến xem bệnh cho cô, nhưng mà đây là bệnh từ trong bụng mẹ mang ra, chính là sức khoẻ không đủ, không có cách nào trị tận gốc, chỉ có thể điều dưỡng thật tốt, coi như đến xem, chỉ sợ cũng dạng này, nhiều nhất kê được mấy phương thuốc tương đối có giá trị đi.

Giang Niệm nghĩ không sai, kết quả cuối cùng quả nhiên là cơ bản giống nhau, nhưng bác sĩ Vương đến cùng là bác sĩ có danh vọng, y thuật bản thân liền cực kì cao siêu, ông cho ra đơn thuốc tự nhiên so với thuốc trước đó mà Giang Niệm uống tốt hơn một chút, lại dựa vào một chút đồ ăn bồi bổ, đối với điều trị thân thể tự nhiên rất nhiều chỗ tốt.

Chỉ cần chiếu cố làm, Giang Niệm cũng không có chết dễ dàng như vậy, sống lâu mấy năm không là vấn đề.

_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.

Mặc dù cha Giang mẹ Giang thất vọng, bọn họ vì cô con gái này có thể nói là sầu đến bạc đầu, cũng thất vọng vô số lần, trong lòng lại buồn khổ cũng là đóng kín ở phía sau cánh cửa hướng trong bụng nuốt, giờ phút này đương nhiên sẽ không ở trước mặt Giang Niệm biểu hiện ra cái gì, đương nhiên cũng rất cảm kích tấm lòng của ông Hoắc cùng bác sĩ Vương, ông nội Giang bà bội Giang liền tương đối thực sự, lại đi xếp vào mấy cái túi rau quả hoa quả, toàn lấy túi to, phải tất yếu biểu đạt cám ơn một chút đến sự quan tâm của bọn họ.

Tự nhiên Giang Niệm cũng là nói cám ơn, mặc dù biết không có tác dụng gì nhưng cô rất cảm ơn về sự quan tâm của của bọn họ, chính là tên yêu tinh nhỏ tên là vận mệnh này quá tra tấn người, nhưng mà ai kêu cô là một thiên tài đâu, còn có tiền như vậy, khó trách sẽ bị ghen ghét.

Cô kéo xuống ống tay áo, nghiêm túc nói: “Cảm ơn bác sĩ Vương, cũng cảm ơn ông Hoắc, mọi người yên tâm, trị không hết cháu cũng không bắt buộc, dù sao nhiều năm như vậy cháu đều sống tốt, cháu sẽ nuôi tốt cũng sẽ ăn thật ngon thuốc, cháu tin tưởng cháu nhất định có thể sống được lâu lâu dài lâu!”

Bác sĩ Vương cũng ngoài ý muốn không nghĩ đến ngược lại Giang Niệm là rất mở, ông còn tưởng rằng cô bé này sẽ khóc nhè đâu, dù sao con nhà ai không phải lại chạy lại nhảy, còn cô liền nghĩ ăn chút gì đều phải cố kỵ lại cố kỵ, thời gian này mười năm như một ngày, người trưởng thành đều không nhất định vượt qua được. Ốm đau mới là tra tấn người nhất, ông mấy chục năm nhìn đến, không ít người liền chịu không được cái khổ này, tính tình trở nên u ám táo bạo không phải số ít.

_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.

Cái gọi là dưỡng bệnh, trừ thường ngày dùng thuốc, tinh thần suy nghĩ cũng rất quan trọng, chỉ cần Giang Niệm nghĩ thoáng ra, bệnh này tự nhiên là dễ nuôi.

Hoắc Lăng nhíu nhíu mày, nhìn cô bé kia một chút, lưng tinh tế, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn, tuyết trắng gương mặt không có huyết sắc gì, liền ngay cả nụ cười cũng biến thành yếu ớt.

Trong lòng ông Hoắc thở dài, nói: “Suy nghĩ của cô bé này không sai, nhảy nhảy nhót nhót là sống, yên lặng cũng là sống, riêng phần mình có riêng phần mình cách sống, riêng phần mình có riêng phần mình niềm vui thú. Nghĩ thoáng một chút, không có gì phải sợ.”

Giang Niệm gật đầu nói: “Hừm, cháu không sợ.”

Hoắc Bình hừ hừ nho nhỏ, bĩu môi, cậu mới không tin cái ma bệnh này có thể không sợ đâu, dù sao cô yêu quý lại quý giá mạng nhỏ của mình như vậy, đi cái đường đều muốn có người che chở, ghét bỏ cái này ghét bỏ kia, cô có thể nói mình không sợ? Đừng nói Hoắc Bình không tin, mấy người Trần Nghĩa Từ Lập Hải lại càng không tin, kể cả Giang Tiểu Bảo đều có rất nhiều nghi ngờ như vậy, đã từng làm một trong những thành viên của “Tứ đại hộ pháp chung quanh”, thế nhưng là tự mình cảm thụ qua Giang Niệm “Tham sống sợ chết”, cô có thể không sợ?

Ông Hoắc phát hiện Giang Niệm là thật sự nghĩ thoáng ra, cũng là thật sự không sợ, không khỏi cười nói: “Ngày hôm nay ông không có đến giúp được cháu cái gì, chờ lần sau cháu có gì cần hỗ trợ, liền tới tìm ông, đến lúc đó khẳng định ông già này sẽ cấp cho cháu.”

Ông Hoắc vừa mở miệng như thế, bác sĩ Vương đều kinh ngạc, ông bạn này từ khi lui về phía sau liền làm vườn nuôi chim chơi ván cờ, không hỏi thế sự, liền ngay cả học sinh cũ đến trước cửa cầu ông Hoắc đều một mực không giúp, bây giờ hứa hẹn muốn quan tâm một cô bé, cái này có thể khó có được.

Liền ngay cả Hoắc Lăng đứng một bên cũng rất là ngoài ý muốn, hắn coi là ông Hoắc chỉ đối với Giang Niệm là thương tiếc của trưởng bối đối với vãn bối cùng đồng tình, hiện tại xem ra, ông còn thật thích cô bé này, có lẽ đây chính là duyên phận đi.

_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.

Giang Niệm hai mắt tỏa sáng: “Có thật không ạ?”

Ông Hoắc ra vẻ uy nghiêm: “Đương nhiên là thật sự, số tuổi này của ông sẽ còn đi lừa gạt một cô bé như cháu sao?”

Cha Giang ba mẹ Giang cũng không có ngốc như vậy, ông Hoắc tự mình mở miệng muốn cho con gái của bọn họ một cái hứa hẹn có thể không vui vẻ sao? Lúc này liền nói: “Niệm Niệm còn không mau cảm ơn ông Hoắc đi.”

Giang Niệm liền đứng lên nói: “Thật sự cảm ơn ông, vậy hiện tại cháu có thể xin ông giúp một chuyện sao?”

Ông Hoắc sững sờ: “Hiện tại sao? Gấp cái gì?”

Mẹ Giang ôi một tiếng, cái con bé ngốc này, một chút không biết xấu hổ! Ông Vương cùng Hoắc Lăng đều là ngoài ý muốn nhìn Giang Niệm, Hoắc Bình lại nhỏ lại không hiểu chuyện cũng rõ ràng cái ma bệnh này là mù mở miệng nói, căn bản không có ý thức được tầm quan trọng về cái hứa hẹn của ông cậu, cái này có thể tùy tiện liền mở miệng sao? Trần Nghĩa cùng Từ Lập Hải đều cảm thấy Giang Niệm quả nhiên đần độn.
_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.

Lưu Oánh Oánh nhìn thấy một màn này rất là vui vẻ, Giang Niệm tham lam, liền sẽ khiến người ta chán ghét lại thấy phiền, đến lúc đó bị chán ghét mà vứt bỏ, nhìn Giang Niệm còn đắc ý cái gì.

Ông Vương nói: “Cô bé này, cháu có muốn hay không suy nghĩ lại một chút?”

Mẹ Giang cũng nói: “Giang Niệm, không được vô lễ.” Bọn họ chính là nghĩ có sự che chở của Ông Hoắc, Giang Niệm cũng không tệ rồi, thời điểm nào phát bệnh nằm viện có thể có cái đặc quyền vậy thì càng tốt hơn, nơi nào có thể tùy tiện tìm người hỗ trợ chứ? Nhà bọn họ là có tiền, có thể có đôi khi có tiền là so ra kém có thế.

Hoắc Lăng nói: “Chuyện này đối với em quan trọng vậy sao?”

Giang Niệm gật gật đầu: “Quan trọng, đặc biệt quan trọng, việc cấp bách, quan trọng nhất!”

Ông Hoắc cười khoát khoát tay: “Tốt, cô bé này, có chuyện gì đến nói ông nghe một chút.”

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều nhìn xem Giang Niệm.

Giang Niệm xoa xoa đôi bàn tay, nghiêm túc nói: “Cháu chính là cảm thấy, tứ đại hộ pháp chung quanh cháu rất cần phải có sự tiếp nhận cùng công nhận của người có quyền lực! Ông Hoắc, ông làm chứng cho cháu được không ạ?”

......... Hả??!

Phốc —— hụ khụ khụ khụ! Hoắc Lăng lại bị sặc nước bọt, không cầm được ho khan, nhưng lại không khó coi ra mặt mày lạnh lẽo cứng rắn của hắn nhu hòa xuống, mơ hồ có ý cười.

Hắn còn tưởng rằng là chuyện lớn gì, lại là cái này?

Hoắc Bình: “...?!!”

Cậu một ngụm máu phun ra ngoài, Trần Nghĩa cùng Từ Lập Hải cũng là một mặt màu gan heo! Bọn cậu còn tưởng rằng Giang Niệm là có cái chuyện trọng đại gì đâu, thế mà ở đây cho bọn cậu gài bẫy? Đây quả nhiên chính là cái đồ hèn nhát tham sống sợ chết!

Lưu Oánh Oánh đều bị khiếp sợ choáng váng, Giang Niệm này đầu óc quả nhiên là có bệnh? Cái gì cô cũng không đề cập tới thế mà xách ra cái này?!

Ông Hoắc khôn khéo mấy chục năm giờ phút này nháy con mắt, nhìn có điểm buồn cười, ông nhìn xem Hoắc Lăng cố nén ý cười, lại nhìn xem cháu trai nhỏ cùng đồng bọn của mình đang đỏ bừng cả khuôn mặt thở phì phò, đột nhiên cười lên ha hả, nụ cười này liền có một chút thu lại không được, liền ông Vương cũng có chút mơ hồ, mẹ Giang ôi một tiếng che mắt sọ não đều đau.

Hoắc Bình đều nhanh bị làm cho tức chết, cậu dậm chân: “Ông, ông còn cười, ông nhìn xem Giang Niệm một chút, cháu mới không phải là cái hộ pháp sai vặt gì đó!”

Ông Hoắc cười đủ rồi, nhẹ ho khan vài tiếng, bất đắc dĩ cùng cháu trai nhỏ nói: “Ông vừa mới cho ra hứa hẹn, còn nhiều người nhìn như vậy, chẳng lẽ muốn ông làm một ông già nói lời không giữ lời sao?”

Hoắc Bình bẹp miệng, nhìn ông của cậu, lại nhìn nhìn anh họ, được rồi được rồi cũng đừng giả vờ đứng đắn, liền hai người các người cười đến vui vẻ nhất, đừng khi dễ cháu ít đọc sách nhìn không ra!

Còn có ma bệnh không cho phép chị cười trộm!

= miệng =

Giang Niệm liền rất hài lòng, hưởng thụ qua sự cao cấp đãi ngộ của tứ đại hộ pháp chung quanh, cô liền tuyệt không nghĩ bỏ qua cái đội bảo vệ này, dù sao cô là muốn làm thiên tài thật dài thật lâu còn sống nha.

...

Cha Giang mẹ Giang muốn giữ ông Hoắc ở lại ăn cơm chiều, nhưng mà ông Hoắc lại nói đồ ăn trong nhà đã làm tốt, lần sau lại đến, bọn họ liền cũng không có cưỡng cầu, đi theo đem người đưa đến cửa nhà, thẳng đến khi nhìn hai ông cùng mấy cậu bé kia khiêng theo hai cái bao tải đi xa mới vào phòng.

_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.

Ba người Hoắc Bình cùng Trần Nghĩa Từ Lập Hải là kéo một cái túi lớn, cũng không biết bên trong lại chứa cái khỉ gì đó, đều nhanh làm cho cậu nặng chết người rồi, mấu chốt cậu còn đang hờn dỗi, cậu cảm thấy ông cậu có thể là bị ma bệnh cho lắc lư, lại nói cho bác sĩ Vương về chuyện Giang Niệm “Nhát gan sợ chết” sinh động như thật, ông Vương đều cười cho phun ra, dọc theo con đường này miệng của bọn họ cười liền không có khép lại qua, đều ở cảm khái Giang Niệm là cái kỳ hoa.

Quả nhiên Giang Niệm là khắc tinh của cậu nha.

“Ông ông, mọi người đều bị ma bệnh lừa, ma bệnh căn bản chính là sợ hãi, bằng không thì vì cái gì còn muốn cháu làm... Cái gì hộ pháp? Chị ấy khẳng định đang giả vờ.”

Rõ ràng liền nhát gan như vậy lại sợ chết, làm sao lại không sợ trị không hết bệnh của mình đâu?

Ông Hoắc cười lắc đầu, Hoắc Lăng một tay liền xách theo một cái bao lớn, dáng người hắn thon dài cao lớn, cơ bắp tráng kiện cùng lực lượng cường đại để hắn nhấc đồ vật lên đều không tốn sức chút nào, đi đường đều không mang theo hơi thở mệt nhọc gì, nói: “Em còn nói mình thông minh, làm sao lần này liền xem không hiểu rồi?”

Hoắc Bình không hiểu: “... Nhìn không hiểu cái gì?”

Ông Hoắc nói: “Cháu nha, cô bé Giang Niệm kia mặc dù nhỏ, nhưng đầu óc lại thông minh hiểu chuyện, xác thực cô bé không sợ bệnh của mình trị không hết, ông nghĩ cô bé đấy là ở ngày tháng lâu dài lại thất vọng, về sau, chính mình suy nghĩ thông suốt, cô bé chỉ có thể tiếp nhận thân thể của của mình là khả năng về sau cả một đời đều là ốm yếu, nhưng lại không có tiếp nhận bởi vì một chút nguyên nhân bên ngoài mà để thân thể của mình trở nên càng kém, tệ hơn, cho nên một phương diện không sợ chết, một phương diện lại mười phần sợ chết. Ông nói như vậy, cháu hiểu chưa?”

Hoắc Bình là thông minh, có lẽ là bởi vì tuổi tác còn trẻ con, trải qua còn ít chuyện, có một số việc nhìn không rõ là bình thường, nhưng không có nghĩa là cậu liền thật sự không hiểu, ông cậu vừa nói như vậy, cậu lại tưởng tượng, tự nhiên liền hiểu.

_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.

Cậu nhíu lông mày không nói chuyện.

Ông Hoắc cảm khái nói: “Cô bé kia cũng rất làm cho người khác đau lòng.”

Hoắc Bình nhấc nhấc túi lớn, như thế đáng thương, cùng lắm thì về sau cậu quan tâm cô nhiều một chút đi, dù sao cậu cũng là đàn ông, đương nhiên cậu là sẽ không thừa nhận mình là cái gì tứ đại hộ pháp!

Bên này cha Giang còn đang cảm khái nói ông Hoắc thật đúng là người tốt nha, ông nội Giang bà nội Giang cũng gật đầu nói đúng, còn nói chờ sau này đồ ăn của nhà đều mang cho Hoắc gia bên kia đưa chút đi, nhà bọn họ cũng không đánh thuốc trừ sâu, ăn cũng yên tâm nha.

Mẹ Giang cũng không biết nói như thế nào, người nhà họ Hoắc đều là người tốt. Một người không có gặp qua một lần là ông Hoắc đều có thể vì Giang Niệm suy nghĩ, hết lần này tới lần khác người cùng nhau lớn lên còn có quan hệ máu mủ lại hận không thể để Giang Niệm đi chết, thế giới này chính là kỳ diệu như vậy.

_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.

May mắn cuối tuần Lưu Oánh Oánh liền không ở trong nhà, bằng không thì lại để cho bà phát hiện Lưu Oánh Oánh ám hại con gái bà, bà có thể không biết chừng mình sẽ làm cái gì.

Bởi vì đều là không có phát sinh sự tình gì, còn có một phần là suy đoán của bà, bà càng không có chứng cứ chứng minh Lưu Oánh Oánh hại Giang Niệm cái gì, cho nên tự nhiên là không có cách nào để cho chồng mình cùng cha mẹ chồng nói rõ, chuyện này thật vỡ lở ra thì đối với hai mẹ con bà cũng bất lợi, cũng sẽ trêu đến cha mẹ chồng không vui, sẽ còn tưởng rằng bà đang ở giữa châm ngòi ly gián, đến lúc đó gia đình khỏe mạnh có ngăn cách, thời gian kia còn thế nào mà qua?

_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.

Cho nên mẹ Giang gọi điện thoại cho Giang Lai Xuân, nói chút chuyện trong nhà, sau đó lại nói một chút về chuyện của Lưu Oánh Oánh.

Đương nhiên bà sẽ không ngốc mà đi nói con gái của em muốn hại con gái của chị, bà chỉ là rất khó khăn nói: “Lai Xuân, Oánh Oánh tới ở đã không sai biệt lắm sắp hai tháng, có một chút, chị một mực không cùng em nói.”

Giang Lai Xuân bị gọi tới vốn chính là lo lắng xảy ra chuyện gì, lại nghe mẹ Giang nói kiểu này, trong nháy mắt lo lắng hơn: “Đến cùng là có việc gì? Chị trực tiếp cùng em nói, nếu chị không nói em thật là vội muốn chết.”

Mẹ Giang lúc này mới nói: “Oánh Oánh đến ở những ngày này, gần như mỗi cuối tuần chị đều nhìn cháu ra bên ngoài chơi, nói là cùng bạn bè có hẹn, lúc ở nhà cũng không có xem sách hay ôn tập gì cả, mỗi tối chị đưa sữa bò cho cháu, đều trông thấy cháu đang chơi điện thoại, chị thì thầm mấy lần nhưng mà giống như không dùng được... Chị lo lắng Oánh Oánh ở đây bạn học bạn bè quá nhiều, chơi quá mức, cái này không ảnh hưởng học tập sao?”

“Em nghe chị nói như vậy, em làm sao lại có chút nghi ngờ có phải là Oánh Oánh đang yêu đương?”

“Cái này chị không rõ ràng, nếu chị hỏi cũng không tốt.”

Giang Lai Xuân là thật sự muốn nổ, học tập một chút không chăm chú, khắp nơi chơi không nói, lại còn dám yêu đương? Cô ta lập tức liền muốn đi trường học tìm Lưu Oánh Oánh, khiến cho nó lập tức chia tay! May mắn bị mẹ Giang kéo lại, mẹ Giang lại khuyên nói, Oánh Oánh cái tuổi này chính là thời điểm phản nghịch, nếu như quá cưỡng chế gì gì đó ngược lại kết quả sẽ hoàn toàn ngược lại, càng quan trọng hơn hiện tại là thời kỳ mấu chốt lớp mười một, làm lớn chuyện sẽ ảnh hưởng nhiều đến học tập không phải sao? Cũng sẽ để Oánh Oánh ở trường học bị chỉ trỏ, không bằng đưa về trong nhà, mình tự mình nhìn xem, tự mình dạy bảo, chị làm bác dâu cùng chồng mình thật sự không tiện nói gì, cha mẹ lại là nửa mù chữ có thể làm cái gì đây?

Giang Lai Xuân mặc dù rất không vui vẻ, có thể cũng biết cái người chị dâu này nói đến rất hợp lý, tin tức liên quan tới học sinh cấp ba bị bức ép đến mức nóng nảy phí hoài bản thân mình tự sát, cô ta cũng xem không ít, cô ta rõ ràng về tính tình của con gái mình rất nóng nảy, nếu mà cứng đầu lên thì tám con ngựa kéo cũng không quay lại, còn đặc biệt sĩ diện, nếu muốn làm lớn chuyện, khẳng định cái việc học này sẽ không xong.

_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.

Mẹ Giang lại ở bên cạnh khuyên vài câu, nói nếu như sợ vừa đi vừa về ngồi xe lãng phí tốn thời gian, thì chị sẽ bảo người ta đưa đón, như vậy còn tránh khỏi Lưu Oánh Oánh sau khi tan học còn đi chơi ở bên ngoài, miễn cho thật sự xảy ra chuyện.


timviec taitro


Giang Lai Xuân nghĩ đến nhà cô ta vốn là không bằng nhà của anh trai mình, cô con gái này nếu thi không đậu một cái đại học tốt, kia cô ta không phải càng thật mất mặt rồi? Trước kia Lưu Oánh Oánh ở nhà cũng không dám làm chuyện gì hoang đường, không ai trông coi thật là không được. Liền một năm, một năm này không thể bị làm trễ nải.

Cô ta càng nghĩ, chỉ có đem con gái đón về nhà tự mình quản thúc giống như mới là quyết định chính xác nhất, giao cho người khác cô ta cũng không yên lòng, nhà bọn họ liền trông cậy vào con gái thi cái đại học tốt trở nên nổi bật.

_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.

...

Lưu Oánh Oánh vừa đi, tự nhiên thân thể Giang Niệm cũng khá, huống chi lúc này đã tới gần cuối kỳ, lập tức liền muốn thi cấp ba, cô sợ không quay lại trường học cái tên thứ ba của cô đều khó mà giữ được.

Mà lại trước đó ăn đan dược tăng cường sức mạnh, mặc dù bệnh trong thân vẫn còn, nhưng so sánh với trước đó mà nói thì cơ thể và xương cốt của cô đã cứng rắn một chút, mặc dù tác dụng không lớn, nhưng cũng tốt hơn là không, cho nên Giang Niệm lại đổi một viên đan dược mỹ nhan đến ăn, lần ăn này màu vàng trên mặt cô quả nhiên biến mất không ít, mặc dù y nguyên vẫn là tái nhợt không có huyết sắc, nhưng là nhìn trong suốt, mơ hồ có một chút hình thức ban đầu của mỹ nhân ốm yếu, chính là thể cốt y nguyên rất kém cỏi, bánh bao hấp vẫn là bánh bao hấp.

_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.

Những mà dù sao cũng không phải là đan dược có thể chữa bệnh được, đưa đến tác dụng cực kỳ bé nhỏ.

May mắn Giang Niệm còn có trong tay « Trù thần bí tịch », một quyển sách rất dày, gần đây cô mới xem xong, nội dung đằng sau có vài trang liền có quan hệ với đồ ăn bồi bổ, giúp tăng sức khỏe hay bổ sung máu đều có, Giang Niệm chép một phần cho mẹ Giang, nói cô là ở trong sách xem ra, viết quá mê người nên cô muốn nếm thử. Tự nhiên mẹ Giang đều theo Giang Niệm, tìm bác sĩ nhìn qua tờ đơn xác định không có vấn đề liền làm cho cô, một thời gian ngắn sau khi Giang Niệm ăn xong thì nhìn khí sắc quả nhiên tốt hơn nhiều, mẹ Giang vui vẻ đến không được, còn hỏi Giang Niệm về quyển sách kia có nhìn thấy những đơn thuốc khác không?

Giang Niệm nói không có, lại về sau có nhìn thấy cùng loại như vậy liền nhớ kỹ, mẹ Giang còn có chút thất vọng.

Đợi đến một tuần trước khi thi cấp ba, Giang Niệm vẫn là cái tên thứ ba, rất đáng sợ là còn có một cái tên xếp hạng song song thứ ba với cô —— chính là Tiểu Đồng cùng bàn.

Tiểu Đồng cùng bàn gào khóc: “Ô ô ô rõ ràng thêm hai điểm nữa tớ liền có thể được hạng hai, tớ viết văn viết quá kém, tớ viết văn đều viết không tốt nhưng làm sao bây giờ nha ô ô ô!”

Giang Niệm: “... Nếu không về sau mỗi ngày tăng lên một chút thời gian viết văn?”

Tiểu Đồng cùng bàn: “Tớ ghét nhất sáng tác văn!”

“Vậy hai ngày một lần?”

“Sao có thể hai ngày một lần chứ, cậu cũng quá lười biếng, biết mình không đủ ở chỗ nào làm sao còn có thể thư giãn? Tớ không thể giống như cậu không biết tiến tới! Đúng vậy, tớ phải cố gắng!”

“...???”

Giang Niệm sờ lấy vòng cổ vàng trên cổ mình run lẩy bẩy, cái vị thần học tập này uy lực cũng thật là đáng sợ!

Cái vị trí thứ ba của cô đều tràn ngập nguy hiểm...

Giang Niệm là cái ma bệnh, chân chính ma bệnh, học tập cũng không thể rất dùng sức, một khi dùng sức liền hao tổn hao tổn tinh thần, vậy cuối cùng ăn thiệt thòi còn không phải là cô? Linh hồn của cô thế nhưng là thuộc về Đại Hoàng Kim!

Cho nên cô chỉ cần phát huy một phần ba trí thông minh đến học tập là được rồi...

Ngày này tan học, Giang Niệm có tứ đại hộ pháp bao vây chung quanh bảo vệ đi theo dòng người chảy về bên ngoài, Giang Tiểu Bảo nhảy nhảy nhót nhót ở phía trước mở đường, Hoắc Bình mặt mũi tràn đầy xấu hổ, cậu cảm thấy hẳn là sọ não của cậu bị cửa kẹp mới có thể cùng Giang Niệm tiến tới cùng nhau, một bên khác Trần Nghĩa cũng là cương nghiêm mặt, núp ở phía sau là Từ Lập Hải lại rất tốt, dù sao cậu chỉ cần cúi đầu xuống, đem thân thể cao lớn của cậu giấu sau lưng Giang Niệm liền tốt.

_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.

Bạn học chung quanh đều hiếu kỳ hướng trên người bọn họ nhìn, không rõ đi như thế nào mà lại vây quanh một cô gái đi như vậy nha? Còn mỗi ngày mỗi lần đều như thế đi? Cái này không phải có bệnh sao?

Mặt Hoắc Bình đều muốn cho đỏ lên.

Giang Niệm đột nhiên nói: “Hoắc hộ pháp em yên tâm, lấy sự thông minh tài trí của chị, nhất định sẽ nở mày nở mặt!”

Hoắc Bình: “...???”

“Tương lai các em sẽ vì bảo vệ chị, một thiên tài mà cảm thấy kiêu ngạo!”

Hoắc Bình & Trần Nghĩa & Từ Lập Hải: “...”:)

... Đầu óc chị thật sự không có vấn đề sao?

Một nhóm người tới cổng trường học, thật xa đã nhìn thấy Hoắc Lăng tựa ở trên cửa xe.

_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.

Người thanh niên toàn thân khí thế, áo đen tóc ngắn, cao lớn tuấn lãng, chỉ là đứng đó, liền trêu đến rất nhiều ánh mắt hết thảy hướng về phía hắn, liền ngay cả phụ huynh tới đón đứa bé đều nhìn nhiều thêm vài lần, vừa nghĩ đây là Đại thiếu gia nhà ai? Có những người biết thân phận của Hoắc Lăng, còn nghĩ đi chào hỏi, có thể còn chưa đi lên, liền bị ánh mắt lạnh lùng người sống chớ đến gần của hắn làm cho đông lại bước chân.

Hoắc Bình đi qua, nghi ngờ nói: “Anh họ, hôm nay làm sao anh lại tới đón em vậy?”

Giang Niệm cũng ngẩng đầu nhìn hắn, Hoắc Lăng quá cao, giờ phút này chí ít cũng là một mét tám năm, mà cô mới một mét năm, nhất định phải ngửa đầu nhìn hắn, không thể không nói, người này bất kể là khí thế vẫn là khí chất, đều không phải tầm thường, huống chi hắn còn có gia thế siêu nhiên, khó trách Lưu Oánh Oánh đối với hắn nhớ mãi không quên.

_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.

Hoắc Lăng đứng thẳng, cũng không có trả lời vấn đề của Hoắc Bình, mở cửa xe nói: “Đi.”

Hoắc Bình nha một tiếng liền muốn tiến vào trong xe, nào biết bị Hoắc Lăng đâm cái trán lui về sau, Hoắc Bình ôm đầu mang theo ngạc nhiên, Hoắc Lăng cũng không nhìn cậu, đối với Giang Niệm nói: “Lên xe, lúc anh đi đã cùng Dì nói không cần tới đón em, anh thuận tiện cùng một chỗ đón.”

Giang Niệm cười nhẹ nhàng nói cảm ơn bò lên trên xe, tiểu mập mạp tự nhiên là đi theo chị cậu, Hoắc Lăng đã đóng cửa xe, Hoắc Bình bẹp miệng rất tủi thân, oán niệm sâu hơn, Trần Nghĩa cùng Từ Lập Hải nhịn không được, phốc một tiếng bật cười, bị Hoắc Bình trừng một cái, soạt soạt soạt liền thật vui vẻ chạy đi tìm mẹ.

Hoắc Bình tự mình bò lên trên tay lái phụ, Hoắc Lăng lái xe, mắt hắn nhìn cô bé trong kính chiếu hậu, cô mặc đồng phục sạch sẽ bộ dáng y nguyên rất gầy yếu: “Lập tức sẽ thi cấp ba, khẩn trương sao?”

Giang Niệm lắc đầu nói: “Không khẩn trương.” Dù sao lòng của cô là hướng về Đại Hoàng Kim, về thần học tập cùng cô không có chút quan hệ.

Hoắc Lăng nói: “Anh nghe nói thành tích của em rất khá, không nên quá miễn cưỡng, thành tích không phải là quan trọng nhất.”

Hoắc Bình cướp lời: “Vậy em cũng có thể không đem thành tích xem như quan trọng nhất sao?”

Hoắc Lăng: “Hửm?”

Hoắc Bình: “... Em vừa nói chơi.”

Giang Niệm phốc cười một tiếng, Hoắc Bình quay đầu trừng Giang Niệm một chút.

Hoắc Lăng đem Giang Niệm đưa đến cửa nhà, hắn nhìn cô cùng Giang Tiểu Bảo đi vào cửa nhà, còn quay đầu cho hắn phất phất tay, mặc dù coi như ốm yếu rất yếu đuối, nụ cười lại rất xán lạn, là một cô bé kiên cường.

_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.

Hắn cũng không biết vì sao lại ở trước khi chia tay đến xem Giang Niệm một chút, có lẽ là cô rất kiên cường, dùng lời của cô tới nói, chính là “Mỗi ngày đều cùng vận mệnh làm đấu tranh, vận mệnh ghen ghét cô là người có tài hoa”, mặc dù nghe rất muốn cười, có thể lại có chút làm cho người ta thấy đau lòng. Hắn nghĩ, lúc hắn đứng trước nhiệm vụ nguy hiểm, giống như cũng có vô hạn dũng khí.

Hoắc Lăng vào lúc ban đêm liền rời đi, về sau một đoạn thời gian rất dài đều chưa từng xuất hiện, tự nhiên cũng không có chút nào tin tức truyền đến, liền ngay cả Hoắc Bình cũng không có nhắc lại qua cái người anh họ rất nghiêm khắc của cậu, cũng không có thời gian suy nghĩ những cái khác, mỗi ngày trừ học tập cậu còn phải chịu đựng rất nhiều sự tra tấn của Giang Niệm đã rất thống khổ, nơi nào có thời gian suy nghĩ nhiều chứ.

_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.

Mà Giang Niệm cũng rốt cục cũng nghênh đón lại một lần thi cấp ba trong đời cô.

Giang Niệm thi cấp ba, tự nhiên cả nhà cùng nhau đi theo cô, liền ngay cả tứ đại hộ pháp cũng ở đây, bọn họ đều là một mảnh ánh vàng rực rỡ, nhìn xem liền để cho lòng người thư giãn sung sướng.

Rốt cục cũng có thể mở ra tài hoa của cô khi bị ông trời ghen ghét rồi.