Ta Có Dược A!

Quyển 3 - Chương 164: Biến cố




Edit: Cám

Võ giả nhìn Cố Tá, có chút nghi hoặc.

Cố Tá liền nói: "Ước chừng có mười mấy người, đa phần là thiếu niên, chỉ có một tiểu thiếu nữ, bọn họ cưỡi Thiết Giáp Hoang Tê Thú, hẳn là tới thành đã mấy canh giờ."

Võ giả nghe xong, tâm thả lỏng bắt đầu căng thẳng lên, ánh mắt nhìn Cố Tá cũng khác đi.

Một đám người kia tới khí thế bất phàm, tọa kỵ đều là hoang thú tứ cấp trở lên, sao có thể không gây chú ý? Phàm là người trên phố hôm nay, không ai không biết.

Vị thiếu niên Luyện dược sư này hỏi là vì chuyện gì? Bọn họ quen nhau, hay là địch? Hắn tuy một thân vũ lực, nhưng không muốn chọc thêm phiền toái.

Cố Tá thấy thế, nghĩ đối phương có lẽ hiểu lầm, liền giải thích: "Những người đó đều là con cháu nhà Cố mỗ, trước đó tạm thời cáo biệt, hiện giờ đang muốn tìm bọn họ. Nếu huynh đài biết, mong rằng có thể chỉ cho."

Võ giả thấy Cố Tá thành khẩn, yên lòng, ngẫm lại việc này cùng mình không liên quan, liền chỉ một hướng: "Những người đó hướng đến khách điếm Thanh Nguyên, hẳn là muốn tìm nơi ngủ lại, có thể đến đó tìm thử xem."

Cố Tá vui vẻ, vội vàng nói lời cảm tạ: "Đa tạ huynh đài chỉ điểm."

Võ giả thấy hắn như vậy, lại có chút do dự, nhưng cũng không nói thêm gì, chỉ xua xua tay, tiếp tục dùng cơm.

Hết thảy, đều bị Công Nghi Thiên Hành thu vào mắt.

Cố Tá sau khi trở lại, nhíu mày nói: "Đại ca, ta cảm thấy có chút không thích hợp a."

Công Nghi Thiên Hành hơi hơi gật đầu: "Hắn hình như có chuyện giấu diếm."

Cố Tá có chút khó hiểu, suy đoán nói: "Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi?"

Công Nghi Thiên Hành nói: "Đến đến đó nhìn sẽ rõ."

Ngẫm lại cũng phải, Cố Tá liền cùng Công Nghi Thiên Hành đi đến khách điếm Thanh Nguyên. Giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền, có đại ca hắn, vấn đề gì cũng không còn là vấn đề.

––– bất quá hắn muốn biết, trong thời gian ngắn như vây, có thể xảy ra chuyện gì?

Cố Tá đi về trước, Cố Tá phát hiện người càng ít, hơn nữa thực lực càng cao. Rất nhiều Võ giả Luyện Huyết cảnh Đoán Cốt cảnh sôi nổi chạy ra ngoài thành, mà Võ giả Ngưng Mạch cảnh dựa hồ có chút chần chờ, có chút hưng phấn cũng theo hướng đó mà đi.

Trong lòng hắn kinh ngạc, đương nhiên phải ngăn một người lại dò hỏi, người đó cũng không thèm để ý, chỉ vội vàng trả lời: "Phía trước có chút chuyện, một Luyện dược sư không cần đi xem náo nhiệt."

Không biết sao Cố Tá có dự cảm, "náo nhiệt" kia nói không chừng là đám người Công Nghi Thiên Dương mà ra ––

Không thể nhẫn nại nữa, Cố Tá phóng thích tinh thần lực, chớp mắt lan tràn ra ngoài.

Tinh thần lực mang về phản hồi nhanh chóng, nguyên lai nơi xảy ra là thuần thú tràng của Hạc Túy thành.

Thuần thú tràng, có bên nhân mã đang đối diện.

Một trong đó, người cầm đầu chính là Công Nghi Thiên Dương! Phía sau chính là Công Nghi Thiên Ấn, Công Nghi Minh Hà, không khí hai bên có thể nói là giương cung bạt kiếm. Khiến Cố Tá không thể bình tĩnh chính là, bên còn lại, bên trong bọn họ có Tiên Thiên Võ giả! Thật sự nếu còn không đến đó, nhóm Công Nghi gia, chỉ sợ sẽ ăn mệt đó!

Cố Tá thu hồi tinh thần lực, đem chuyện nói lại với Công Nghi Thiên Hành: "Đại ca, chúng ta phải nhanh lên mới được!"

Công Nghi Thiên Hành hơi gật đầu, ôm lấy Cố Tá, tức khắc bay lên mấy trượng, trong giây lát, liền biến mất tại chỗ.

Sau khi bọn họ rời đi, một ít Võ giả đi ngang nhìn thấy, đồng thời khiếp sợ:

"Tiên Thiên.... Võ giả? Tiên Thiên Võ giả quá trẻ a!"

"Hướng bọn họ đi, là, là...."

"Lần này, càng thêm náo nhiệt a!"

"Đúng đúng đúng! Chạy nhanh qua coi một chút, không thể bỏ qua cơ hội tốt này a!"

Cố Tá cùng Công Nghi Thiên Hành dùng tốc độ nhanh nhất đến bên ngoài thuần thú tràng.

Bên ngoài thuần thú tràng, có Võ giả Tiên Thiên canh gác, bề ngoài hắn trang điểm bình thường, chỉ là cảm giác bất đồng với Võ giả Hạc Túy thành ––– cho nên nói, hắn là ngoại lai. Mà ngoại lai thủ ở đây, cho thấy hắn là đồng bạn của đám người đang cùng Công Nghi Thiên Dương giằng co. Cố Tá cùng Công Nghi Thiên Hành bị cản lại: "Người không liên quan, chỉ có thể ở bên ngoài xem, không cho tiến vào.!"

Đúng vậy, nhóm Võ giả khác đều ở bên ngoài, bao vây trong ngoài ba tầng, không thể chân chính tiến vào sân thuần thú tràng.

Cố Tá mím môi.

Gia hỏa này chi rằng đem bọn họ ngăn lại là có thể tùy ý khi dễ Công Nghi gia sao? Cũng thật quá đáng! Theo Cố Tá biết, Công Nghi Thiên Dương không phải là loại cố ý tìm phiền toái, hơn phân nữa là vấn đề ở chỗ đối phương. Đặc biệt là biết trong đối phương có Tiên Thiên, lúc này lại bị một tên Tiên Thiên kiêu ngạo ngăn cản, hắn lại càng chắc chắn.

Công Nghi Thiên Hành như suy tư.

Vì thế, trong đầu Cố Tá liền truyền đến năm chữ: Thiết Giáp Hoang Tê Thú.

Cố Tá hiểu ra.

Đại ca suy đoán, rất có khả năng!

Cố Tá nhíu mày nói: "Người quen, thỉnh cho vào."

Không nói khác, nếu là đi chậm nhóm Công Nghi Thiên Dương xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?

Thanh niên Tiên Thiên tô son trát phấn nghe Cố Tá nói xong, lộ ra biểu tình không có hảo ý: "Nguyên lai là cùng một đám tiểu tử không biết xấu hổ? Vậy thì càng không thể đi vào!" Hắn nói xong tròng mắt vừa chuyển, đột nhiên mở rộng hai chân, chỉ phía dưới: "Nếu muốn qua cũng được a, từ dưới háng bò qua a, đây là gia giúp đỡ, cho các ngươi chút mặt mũi."

Cố Tá cảm thấy một cổ lửa giận dâng lên, khiến mặt hắn đỏ bừng: "....."

Quá ghê tởm! Đây là vũ nhục!

Hắn cơ hồ không nhịn được muốn xuất ra Trùy Thần Thứ, đem tên gia hỏa này hung hăng đập nát!

Bất quá, Công Nghi Thiên Hành hành động trước.

Y khoanh tay mà đứng, đĩnh bạt như tùng, sáng trong như nguyệt, sau khi nghe thanh niên mặt phấn nói xong, biểu tình thật ra cũng không tức giận, chỉ là nhẹ nhàng đẩy ra một chưởng.

Thiên Tiên mặt phấn vốn là cố tình vũ nhục, không nghĩ tới đối phương không bởi vì khiêu khích chửi ầm lên, mà là trực tiếp công kích luôn!

Lực cảm giác Tiên Thiên rất mạnh, khoảng khắc Công Nghi Thiên Hành động thủ, Tiên Thiên mặt phấn đã nhận ra, nhưng hắn không ngờ tuy rằng hắn phát hiện, lại không thể kịp thời phản ứng. Tiên Thiên mặt phấn muốn dùng tốc độ nhanh nhất chế trụ một chưởng kia, nhưng một chưởng kia như là lơ hắn đánh trả, ổn định vững chắc mà đánh lên ngực hắn.

"Chi, chi..."

Một luồng bỏng cháy phảng phất như âm thanh ăn mòn vang lên, trên ngực Tiên Thiên mặt trắng toát ra một đạo khói đen, y phục hắn đều bị kịch độc ăn mòn, lập tức hòa tan thành một cái động lớn. Nhưng ăn mòn y phục xong vẫn chưa dừng lại, tiếng vang chi chi đúng là do cơ bắp trên ngực bị ăn mòn phát ra, nơi đó hắc khí nồng đậm lan tràn, cơ hồ trong nháy mắt khuếch tán bốn phía, xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, nhuộm dần!

Tiên Thiên mặt phấn vẻ mặt không thể tin: "Chuyện này không có khả năng! Là cái gì? Cũng là Tiên Thiên –– không, dù là Tiên Thiên, sao có thể..... Nơi nhỏ bé như vậy...."

Ngay sau đó, hắn đã hoàn toàn nói không ra lời. Bờ môi hắn cũng hiện ra màu tím đen, run rẩy không thể phát ra tiếng, hai chân mềm nhũn tê liệt ngã xuống, ngón tay phát run từ tròn tay áo lấy ra đan dược, cường chống đưa vào miệng mình.

Đây là độc gì? Hắn không muốn chết! Hắn không muốn chết!

––– muốn ngăn trở, vũ nhục Công Nghi Thiên Hành cùng Cố Tá ư?

Hắn còn có năng lực cùng bản lĩnh làm điều này ư.

Công Nghi Thiên Hành thong thả ung dung đi lên trước, chân dài nhấc lên, bước qua người Tiên Thiên mặt phấn kia.

Cố Tá: "......."

Trả thù thật nhanh! Gia hỏa này muốn dùng chiêu bò dưới háng để vũ nhục bọn họ, đại ca hắn liền trực tiếp cho hắn cảm thụ một phen tư vị này.

Bất quá không quan trọng, Cố Tá yên lặng hỏi: "Đại ca, hắn sẽ chết sao?"

Công Nghi Thiên Hành trả lời: "Tạm thời không chết được, nhưng trong hai canh giờ không có giải dược, vậy thì không chắc."
Cố Tá dừng một chút: "Vậy..... Đại ca có giải dược không?"

Công Nghi Thiên Hành cũng dừng một chút, chợt cười: "Không có."

Cố Tá không nói gì.

Ngay cả đại ca cũng không có giải dược, như vậy không phải chết chắc rồi sao? Còn nói hai canh giờ hay không hai canh giờ làm gì....

Công Nghi Thiên Hành vỗ vỗ đầu hắn: "Nếu là thi độc, tự nhiên cũng có thể trừ, cũng không cần phải có giải dược. Bất quá làm vậy chỉ có thể tiêu độc, sẽ để lại rất nhiều di chứng mà thôi."

Cố Tá gật đầu: "Đại ca nói phải."

Cho nên đó chính là biện pháp đơn giản mà thô bạo giải quyết vấn đề sao.... Hắn hiểu rồi. Là địch, không cần thương hại. Ai bảo chính hắn tìm ngược đâu? Cho nên Võ giả vây xem nhìn thấy hai người bọn họ bị khó xử, còn tưởng rằng có hồi trò hay ỷ mạnh hiếp yếu, không nghĩ tới đúng là có ỷ mạnh hiếp yếu, nhưng mà đối tượng trái lại a.

Nơi này đã không có Tiên Thiên Võ giả thủ vệ, bọn họ có thể lại gần chút để xem không a? Chỉ cần không tùy tiện xông loạn, đồng thời biết quý trọng mạng nhỏ, cũng phải nên mở mang chút kiến thức có phải không? Còn có, Tiên Thiên này cũng là quá trẻ tuổi a...

Nói mấy câu, liền thuận lợi đi vào thuần thú tràng, khác xa với bên ngoài, bên trong thuần thú tràng tương đối trống trãi, chỉ là tình cảnh lúc này, lại làm Cố Tá lần nữa tức giận, lập tức muốn phun lửa rồi! Hai bên nhân mã, Công Nghi Thiên Ấn bị một Võ giả Tiên Thiên nhất trọng ngược đánh. Tuy nói Công Nghi Thiên Ấn ý chí kiên định không lui, nhưng trốn tránh, vẫn là nên a.

Lăn một vòng trên đất, làm cho cả người chật vật, mới có thể né tránh. Tư thế này, giống như là mèo vờn chuột.

Võ giả Tiên Thiên tựa hồ không vội thắng, hắn nhìn Công Nghi Thiên Ấn giãy giụa, ngược lại thường thường mà "thủ hạ lưu tình", mục đích của hắn, cùng lắm là vui đùa một trận mà thôi.

Công Nghi Thiên Ấn trong mắt kịch liệt giãy giụa.

Hắn nhìn ra mình kém xa đối thủ, thậm chí nếu không phải mấy ngày trước đó rèn luyện, hắn chỉ sợ cơ hội làm "chuột" bị chơi đùa cũng không có! Hắn muốn nhận thua, nhưng chính mình lại khó lòng thốt ra được, nếu một khi hắn nhận thua, sẽ lại có một con cháu Công Nghi gia khác lên thay ––– thêm một người chịu nhục, chi bằng cứ để hắn nhận hết!

Chỉ là.... Nhục nhã như vậy, cho dù trong lòng hắn thấu rõ đạo lí, nhưng cũng cảm thấy khó kham, khó có thể chịu đựng được.

Hiện giờ, chỉ có thể dựa vào chút chấp niệm này mà chống đỡ thôi.

Công Nghi Thiên Ấn kiên trì như vậy,mục đích trong đó đám người Công Nghi Thiên Dương đều hiểu rõ, bọn họ có tâm muốn Công Nghi Thiên Ấn nhận thua, cho dù chịu nhục, cũng không thể hắn như vậy! Nhưng còn chưa kịp mở miệng, lại nhìn thấy ánh mắt Công Nghi Thiên Ấn, môi hắn mấp máy, không cho bọn họ hành động thiếu suy nghĩ!

Chuyện như vậy, trong lòng Công Nghi Thiên Dương như bị lăn qua chảo dầu dày vò không thôi, khó có thể chấp nhận. Bọn họ càng sáng tỏ, thực lực đối phương quá mạnh, chỉ sợ bọn họ đồng loạt động thủ, cũng không phải đối thủ của đối phương! Toàn bộ bị bại, còn không bằng tiết kiệm chút sức lực, có thể kéo dài chút thời gian, chống cự một lúc....

Công Nghi gia là đệ nhất thế gia Thương Vân quốc, con cháu trong tộc trải qua vô số rèn luyện, cũng có không ít kiến thức. Nhưng bọn họ bây giờ mới biết được, những thứ mình từng cho là trắc trở, căn bản không tính là gì, nếu hôm nay bọn họ có thể sống sót, tương lai có thể phải trải qua loại chuyện này, nói không chừng so với hôm nay càng đáng sợ hơn. Bọn họ đã đưa ra lựa chọn gian nan, tận mắt nhìn thấy huynh đệ trong tộc một mình gánh vác đại cục, những trắc trở trước đó căn bản không đáng nhắc tới..... Đám con cháu thế gia, khóe mắt đều muốn nứt ra.

Cố Tá tức giận dâng lên, nhanh chóng thăm dò thực lực đối phương.

Bốn nam hai nữ, số lượng kém xa bọn họ, nhưng luận thực lực, sáu người đều là Tiên Thiên! Nam tử lúc này đang đùa bỡn Công Nghi Thiên Ấn, biện pháp đùa giỡn đa dạng, chọc cho nhưng nam nữ trẻ tuổi đều cười ha ha, đặc biệt là thiếu nữ được vây quanh, mặc một thân áo lông chồn tuyết trắng, tướng mạo tiếu lệ như ngọc quý, nhưng lúc này che miệng cười khẽ, sung sướng nói không nên lời.

Đúng là da mỹ nhân, tâm rắn rết!

Võ giả Tiên Thiên kia, làm sao lại không phải vì một nụ cười của mĩ nhân mà dốc lòng đùa bỡn Công Nghi Thiên Ấn? Đối với bọn họ mà nói, Công Nghi Thiên Ấn lăn lộn trên đất, đấy chính là trò hề, là chuyện cực kì vui vẻ!

Cố Tá nhẫn nhịn, siết chặt nắm tay: "Đại ca, đám người đó, một tên cũng không thể tha! Bọn họ rất quá đáng!"

Công Nghi Thiên Hành gương mặt lúc nào cũng hơi hơi cười, giờ phút này lại tươi cười, mang theo chút lạnh lẽo. Y thoáng gật đầu, nhẹ nói: "A Tá nói đúng lắm."

Kế tiếp, một trận gió bên người Cố Tá xoẹt qua.

Cố Tá dùng tinh thần lực bao trùm chính mình, lại điều động tinh thần lực, không ai kịp phát hiện lập tức đến bên người Công Nghi Thiên Dương. Sau đó, hắn lấy ra một bình sứ, đổ ra mười mấy viên đan dược, đưa cho Công Nghi Thiên Dương: "Thiên Dương, mỗi người một viên, nhanh ăn vào."

Công Nghi Thiên Dương mới phát giác Cố Tá không biết từ khi nào đã đến bên người hắn, hắn trong lòng vui mừng, biết huynh trưởng nhà mình tất nhiên cũng tới theo, sau khi nghe Cố Tá nói, lập tức động thủ, lực đạo tinh chuẩn, đem đan dược đều chia tới tay từng người.

Cố Tá thu hồi tinh thần lực, đem chính mình hiện ra trước mặt mọi người.

Cùng khắc đó, nhóm cẩu nam nữ đang bàng quan vui vẻ nhìn Võ giả Tiên Thiên đùa giỡn Công Nghi Thiên Ấn, cư nhiên bị thứ gì đó mạnh mẽ đánh trúng, bay tứ tung ra ngoài.

Thân ảnh Công Nghi Thiên Hành thoắt ẩn thoắt hiện, y lại hóa thành một đạo lam ảnh, xuyên qua bên trong nhóm Tiên Thiên ––– nhóm Tiên Thiên cũng phát hiện ra không đúng, nhất thời cầm binh khí, muốn cuốn lấy Công Nghi Thiên Hành.

Trường thương trong tay Công Nghi Thiên Hành ngăn lại, đem năm Võ giả Tiên Thiên bao vây trong vòng thương ảnh.

"Kẻ nào? Có bản lĩnh thì hiện thân ra đi!"

"Tiện dân nơi nào tới? Bổn tiểu thư phải giết chết hắn!"

"Quá đáng giận! Có dám đường đường chính chính đối chiện một trận hay không!"

"Âm thầm đánh lén, không biết xấu hổ!"

Kêu gào như vậy, Công Nghi Thiên Hành cũng không để ý.

Năm Võ giả Tiên Thiên trước mắt phần lớn đều là nhị tam trọng, có thể xem như là đi ngang qua Hạc Túy thành này, đối với y mà nói, cũng không phải dạng địch khó chơi gì.
Nếu không phải tạm thời còn chưa rõ lai lịch đối phương, không thể lập tức giết chết bọn họ, nếu không, chỉ trong một phút, Công Nghi Thiên Hành có thể kết thúc trận đấu này.

Con kiến cuồng vọng, căn bản không lọt tai y.

Nhưng Công Nghi Thiên Hành không để tâm, không đại biểu cho Cố Tá sẽ bỏ qua.

Hắn lập tức nói: "Kỹ năng chính mình không bằng liền nói đánh lén, thực lực chỉ bằng con kiến mà cũng xứng để đại ca đánh lén hay sao?" Không đợi bọn họ đáp lời, văn giơ tay, một viên đan dược bắn ra ngoài, đánh trên mặt đất, "phanh" vang một tiếng. Sương đen nhàn nhạt phun ra, trong nháy mắt bao vây đám người Tiên Thiên kia lại.

Thiếu nữ áo lông chồn cầm đầu kia phảng phất như chính mình bị cự thạch đè nặng, máu cùng chân khí trong thân thể tựa hồ lập tức đông lại,cả người lạnh băng, mơ hồ muốn hóa thành khối băng ––– lập tức ngã xuống, cả người cứng đờ, không thể động đậy.

Cố Tá nhấp nhấp miệng: "Cái này mới là đánh lén nè!"

Công Nghi Thiên Hành thu lại trường thương, tốc độ tên bắn quay về bên người Cố Tá, mặc cho hắn nhét đan dược vào miệng mình. Công Nghi Thiên Hành biểu tình bất đắc dĩ: "Hà tất lãng phí một Quỷ Đan hộ thân?"

Cố Tá cũng không quá thống khoái: "Bọn chúng muốn mắng đại ca, ta khiến chúng không thể mở miệng!"

Công Nghi Thiên Hành ấm lòng, xoa xoa đầu Cố Tá: "Đa tạ A Tá quan tâm."

Cố Tá có chút vui vẻ.

Loại Quỷ Đan này là dùng phương thức luyện chế khói mê, khuếch tán diện tích kịch độc mà làm ra, phàm là phạm vi khói độc bao phủ, tất cả đều chay không thoát, mà phạm vi tác dụng, chính là Võ giả Tiên Thiên Hàm Khí cảnh. Đám người kia cao nhất cũng chỉ tam trọng, chẳng phải vừa lúc hữu dụng sao?

Cũng coi như đáng đời bọn họ!

Toàn bộ nhóm Tiên Thiên đều ngã xuống, Cố Tá lấy lại tinh thần, cảm vừa rồi bản thân hình như có chút kích động thì phải? Nhưng ngẫm lại cũng là bình thường, nếu ở hiện đại có người măng ba ba hắn, cho dù hắn không có năng lực, cũng sẽ nhào qua đánh nhau một trận! Nơi này có người mắng đại ca, cách làm này cùng đánh nhau cũng không sai biệt mấy. Sau đó hắn tâm bình khí hòa, đi qua, đỡ lấy Công Nghi Thiên Ấn.

Sự tình phát triển quá nhanh, bọn Công Nghi Thiên Dương vẫn không kịp phản ứng, đến khi tất cả đám người kia đều ngã xuống, bọn họ mới chạy nhanh qua đỡ lấy Công Nghi Thiên Ấn. Sau đó lau mồ hôi cùng bụi bẩn cho hắn, giúp hắn sửa sang lại y phục, mỗi người đều cảm thấy có lỗi với hắn.

Phải biết rằng, Công Nghi Thiên Ấn vì tôn nghiêm của các con cháu khác, một mình gánh vác tất cả vũ nhục, thật đáng kính nể, cũng là cho bọn thật lòng cảm kích, áy náy.

Công Nghi Thiên Ấn đứng lên, khí chất toàn thân, đã không còn giống như ban đầu.

Có lẽ là do trải qua chuyện vừa rồi, nếu nói trước đó hắn là một thiếu niên tuấn kiệt, anh khí bừng bừng, hiện giờ bên trong anh khí đó, nhiều thêm hơi thở thành thục, cũng trở nên ổn trọng, ẩn nhẫn.

Hắn cũng không lộ ra cảm xúc oán trời hay trách cứ bất kì ai, ngược lại rất tự nhiên mà lau mồ hôi của mình, nói: "Không có việc gì, mọi người không cần để ý."

Công Nghi Thiên Dương vài lần liếc nhìn hắn.

Sao có thể không quan tâm được chứ...

Cố Tá ngược lại cho Công Nghi Thiên Ấn mấy bình sứ: "Cầm lấy đi, bình màu đỏ là Hồi Xuân Đan, nhanh dùng một viên, thương thế sẽ khỏi hẳn."

Công Nghi Thiên Ấn nhận lấy: "Đa tạ Cố dược sư."

Công Nghi Thiên Hành cũng nhìn qua một cái, khẽ gật đầu.

Sau đó, đông đảo con cháu Công Nghi gia đều mang theo ánh mắt phẫn nộ nhìn về phía đám người ngã dưới đây kia ––– dù cho trong đó có hai thiếu nữ mỹ lệ, nhưng bọn họ lại không vì thế mà thương hương tiếc ngọc.

Cố Tá nhìn thiếu nữ áo lông chồn cơ hồ muốn phun ra lửa kia, nhíu mày, hỏi: "Thiên Dương, rốt cuộc chuyện này là sao? Bọn họ vì sao lại đến gây phiền toái?"

Không đợi Công Nghi Thiên Dương nói chuyện, Công Nghi Thiên Hành đã nói: "Ước chừng, là vì Thiết Giáp Hoang Tê Thú."

Công Nghi Thiên Dương vội vàng nói: "Đúng vậy, là vì nhóm Thiết Giáp Hoang Tê Thú kia...."

Nguyên lai chính là lúc Công Nghi Thiên Hành cùng Cố Tá đi tìm Địa Tâm Hỏa, Công Nghi Thiên Dương mang theo nhóm con cháu Công Nghi gia một đường tới Hạc Túy thành.

Sau khi vào thành tất nhiên là thu hút không ít sự chú ý, mà nhóm con cháu lại ngược không cảm thấy gì, bước vào khách điếm Thanh Nguyên. Trong thành có rất nhiều người nhìn thấy Thiết Giáp Hoang Tê Thú đều run bần bật, rất nhiền Võ giả Tiên Thiên gần đó thấy thế, cũng đều thối lui, trong mắt toàn là hâm mộ.

Dưới tình cảnh như vậy, nhóm con cháu lại càng thêm khí phách hăng hái. Hơn nữa mỗi người đều cảm thấy trải qua rèn luyện tiến bộ không ít, tâm tình liền thoải mái.

Nhưng mà lúc đó, lại đụng mặt nhóm Tiên Thiên này.

Sự tình giống như lời Công Nghi Thiên Hành nói, nhóm Tiên Thiên liếc mắt liền coi trọng đám Thiết Giáp Hoang Tê Thú còn chưa được kéo ra sau giàn xếp, đặc biệt là con Hoang tê lục cấp, càng làm cho thiếu nữ áo lông chồn kia gào thét, muốn cướp lấy!

Một đám hoang tê tứ cấp trở lên theo lí thuyết mà nói có thể hoành hành không chút ngăn trở, kết quả gặp phải một nhóm thực lực cao cường, hai bên giằng co.

Chỉ là bọn Công Nghi Thiên Dương áp chế đều là hoang tê tứ cấp, chỉ có duy nhất một con hoang thú lục cấp có thể kiềm chế Võ giả Tiên Thiên tam trọng trong đó, cũng không bị bọn họ thu phục, chỉ có có thể tùy thời hỗ trợ mà thôi.

Sau đó, đối phương liền đưa ra kiến nghị, mạnh mẽ yêu cầu bọn họ so đấu. Nếu thua phải đem hoang thú giao ra, nếu thắng, đối phương sẽ không gây khó dễ nữa.

Nếu không đáp ứng điều kiện bọn họ, sợ là đánh trực tiếp cũng sẽ chết, nếu đáp ứng, có thể chu toàn một phen, tìm cơ hội chạy thoát. Bọn Công Nghi Thiên Dương bất đắc dĩ, cũng không muốn nhanh như vậy phải cá chết lưới rách, chỉ đành không tình nguyện mà đáp ứng thôi.

Chuyện kế tiếp, như những gì Cố Tá cùng Công Nghi Thiên Hành chứng kiến.

Đám Tiên Thiên kia tiện tay chỉ một người, cũng chính là Công Nghi Thiên Ấn lên sân khấu, bắt đầu đùa giỡn, chính là muốn bọn họ xấu hổ cùng giận dữ không cam lòng, đề bọn họ là trò hề.

Toàn bộ chính là đơn giản như thế, chính là thiếu nữ áo lông chồn kia cùng đám người Tiên Thiên mơ ước hoang tê thú, tạo nên một hồi thị phi ––– nếu không phải Cố Tá cùng Công Nghi Thiên Hành kịp thời trở về, chỉ sợ đám người kia đùa giỡn đủ rồi, sẽ cường ngạnh đoạt lấy hoang tê thú, đem bọn họ giết người diệt khẩu!

Cố Tá nghe xong, không biết nói gì.

Hắn cùng Công Nghi Thiên Hành nghĩ cũng không sai, nếu là Tiên Thiên Võ giả Thương Vân quốc hay thậm chí là đế quốc khác trong Thiên Võ đại lục, nhìn thấy Công Nghi gia như vậy, một trăm thì có hơn phân nửa sẽ là cho mặt mũi, mà nếu không phải Tiên Thiên hoặc là số ít Tiên Thiên, nhiều hoang tê thú như vậy cũng đủ để kinh sợ. Đám Tiên Thiên này lại thẳng thừng ra tay, chỉ sợ ngoài tham lam ra, thân phận cũng có vấn đề!

Nghĩ đến đây, Cố Tá liền nhìn Công Nghi Thiên Hành.

Công Nghi Thiên Hành nói: "Đi hỏi thì biết thôi."

Sao đó y vung tay, nhóm Võ giả vốnở cổng lớn thuần thú tràng muốn tiến vào lại không dám, có chút sợ hãi lại không nỡ rời đi, lúc này không tự chủ được mà lui về sau.

Tiên Thiên dùng lực lượng đuổi Võ giả Hậu thiên đi dễ như trở bàn tay, mà những Võ giả đó trước đó đã chứng kiến qua thủ đoạn đáng sợ của Cố Tá cùng Công Nghi Thiên Hành, hiện giờ cũng không dám làm chuyện vô nghĩa, người ta đã không cho hóng chuyện nữa, thì cũng lui nhanh về sau rời đi.

Chốc lát, bên ngoài liền không còn bóng người.

Cố Tá thấy người đã đi hết, rất không tình nguyện mà đến gần bốn nam hai nữ kia, bốp nát một viên giải độc đan, rãi lên trên người bọn chúng.

Rất nhanh, nhóm Tiên Thiên liền cảm thấy thân thể dễ chịu hơn một chút, tuy rằng vẫn không thể nhúc nhích, nhưng lại có thể mở miệng nói chuyện.

Nhưng không nghĩ tới chính là, thiếu nữ áo lông chồn kia vừa mở miệng, đã chửi ầm lên: "Cái bọn tiện dân cấp thấp hèn mọn, dám đối đãi bổn tiểu thư như thế! Bổn tiểu thư nhất định sẽ đêm bây rút gân lột da, mới có thể hạ giận trong lòng!" Lời vừa nói xong, những người khác phía sau đều biến sắc.

Thiếu nữ khác vội vàng thấp giọng nhắc nhở: "Tiểu thư......"

Thiếu nữ áo lông chồn lạnh lùng nói: "Câm miệng!" Lại quát lớn với Cố Tá: "Tiện dân, còn không mau đưa giải độc cho bổn tiểu thư! Nếu không, bổn tiểu thư khiến ngươi chết cũng chết không được thoải mái!"

Cố Tá không nghĩ tới, cư nhiên tình huống lại trở thành..... Nói năng bậy bạ! Kiểu nói này, hoặc là cuồng vọng, hoặc là được nuôi theo kiểu nuông chiều đến não tàn, cảm thấy thân phận chính mình khiến người khác sợ ném chuột vỡ đồ, không dám đụng tới nàng.

Cố Tá cảm thấy, đây hẳn là loại không biết sợ là gì đây mà, chính là loại không biết sợ này, thời điểm cúi đầu dưới mái hiên người khác còn ngu như vậy, đáng giận như vậy, vẫn nên tìm cách giải quyết nhẹ nhàng tình cảm thì hơn.

Cho nên hắn liền lấy ra một viên đan dược, trực tiếp bắn vào giữa môi anh đào đang mở ra của thiếu nữ lông chồn kia.

–––––

Cám: tức con nhỏ đó, tức tác giả, dài muốn chớt hà!