Ta Có Dược A!

Quyển 3 - Chương 127: Các Thế Lực




Edit: Cám comeback, hey, mọi người có nhớ tui hơm?

Sắc mặt Thương Ngự cùng Khang Văn Hồng đều thay đổi.

Người đi theo bên cạnh Dao Mẫn công chúa có người của Khang Văn Hồng, cũng có đệ tử hoàng thất Thương mang đến, hiện tại chỉ còn lại thi thể, đối với bọn họ mà nói chính là tổn thất.

Hơn nữa thi thể lưu lại ở bên ngoài tông môn, cho dù biết rõ đối phương giở trò quỷ, nhưng không tìm được chứng cứ thì chỉ có thể nuốt cục tức này xuống mà thôi.

Bất quá chết rồi cũng không thể vãn hồi, việc cấp bách chính là tìm được Dao Mẫn công chúa.

— hơn nữa nếu đoán không sai thì chính là bọn đối đầu trong tông môn với họ bắt người đi. Nếu không phải thì mọi chuyện lại càng thêm phức tạp hơn, muốn cứu Dao Mẫn công chúa trở về lại càng không dễ dàng.

Vì thế mọi người đều không có tâm tư ở lại.

Khang Văn Hồng cũng còn chút phong độ, nói nhanh: "Xin lỗi Cố dược sư, Dao Mẫn sư muội gặp nguy, chúng ta phải trở về nghĩ cách cưu viện, vạn nhất bở lở thời cơ, chỉ sợ không ổn."

Thương Ngự cũng vội vàng mở miệng: "Khinh Dung, ngươi ở lại làm bạn với Cố dược sư, nếu có gì không thỏa đáng có thể đến Minh Nguyệt Các xin giúp đỡ."

Đoan Mộc Khinh Dung cũng là đồng ý: "Tại hạ đã hiểu, mời Cửu hoàng tử tự nhiên."

Cố Tá cảm tạ, lại nói: "Chúc chư vị mọi chuyện thuận lợi."

Rất nhanh, đám người Khang Văn Hồng vội vàng mà đến, rồi hấp tấp rời đi.

Đoan Mộc Khinh Dung cùng Cố Tá cũng không quen thuộc, nhưng tốt xấu gì cũng nhận thức nhau, y liền lẳng lặng ngồi bên cạnh, hàm ý bảo hộ.

Cố Tá kì thật không cần ai bảo hộ cả.

Không nói cái khác, thực lực Hậu Thiên đại viên mãn như Đoan Mộc Khinh Dung này, hắn dùng Trùy Thần Thứ không chớp mắt có thể xử lí được vài tên rồi. Nhưng ý tốt của đám người Thương Ngự, hắn vẫn sẽ thành thật tiếp thu.

Hiện tại nhớ lại, trong ngũ đại công tử trước đó thì đại ca so với hắn thực lực mạnh hơn, Hoàng Phủ Trường Hạo không biết thế nào còn có các vị công tử khác so với hắn đều lạc hậu hơn.

Đây có lẽ là "Võ đạo đương tranh" mà đại ca nói trước đó, nếu không phải tiến vào Kình Vân Tông, nếu không phải ở chỗ này gặp được rất nhiều chuyện, hắn chưa chắc đã có thể tiến bộ nhanh như vậy, hơn nữa những thay đổi vị trí thực lực về sau tương lai nói không chừng còn có thể tiến bộ hơn nữa cũng không biết được.

Đoan Mộc Khinh Dung cùng Cố Tá không có gì nói, cũng không tìm chuyện để nói.

Hắn đối với Cố Tá vẫn thấy cực kì hứng thú — cũng không biết vị gọi Cố dược sư này có gì khác biệt, cư nhiên có thể làm cho Công Nghi Thiên Hành coi trọng như vậy?

Cũng không phải hắn khinh thường Cố Tá, mà hắn ít nhiều gì cũng có chút hiểu biết Công Nghi Thiên Hành. Công Nghi Thiên Hành từ nhỏ cùng bọn họ đã không giống nhau, khi bị bệnh quấn thân, hình như không chỉ không muốn cùng bọn họ kết bạn, hay bởi vì không thể tập võ cũng không cảm thấy thấp hơn bọn họ một đầu. Đến khi Công Nghi Thiên Hành có thể tập võ lại là nhất kị tuyệt trần, trực tiếp đem bọn họ đá văng ra xa, chỉ có thể ở sau nhìn bóng y.

Đương nhiên đây cũng không phải tất cả.

Bởi vì Đoan Mộc Khinh Dung đối với Công Nghi Thiên Hành có vô số kiêng kị, nên đã ngầm nghiên cứu cách hành sự của y, phát hiện người này tính tình rất lạnh nhạt.

Đừng nhìn y ngày thường gặp người đều mang theo ba phần tươi cười, nhưng trên thực tế trong đáy mắt lại hiện rõ xa cách, làm người khác cảm thấy hắn thân thiết nhưng đồng thời lại không dám thật sự cùng hắn thân cận.

Cho dù là người Công Nghi gia, ngoại trừ một số người quan hệ trực hệ ra, còn những người khác trong mắt y cùng người ngoài cũng không có gì khác nhau.

Công Nghi Thiên Hành nhìn có chút ôn nhu, nhưng cảm xúc thật sự chừa từng để lộ ra ngoài, càng đáng sợ hơn chính là thời điểm làm việc chưa bao giờ bị cảm xúc chi phối, bình tĩnh đến mức khiến người khác khủng bố, thời điểm xử lí sinh ý cũng chưa từng có sơ xuất gì.

Nếu chỉ là như vậy bất quá là nói y lợi hại, nhưng y càng làm cho người khác kinh ngạc chính là bên trong bình tĩnh lại cất giấu lãnh khốc, còn có một loại điên cuồng — chỉ cần việc đã sắp sửa không thể cứu vãn, chỉ cần còn một tia hy vọng, chẳng sợ phải tiêu hao hết tài sản, y cũng sẽ đánh cược một phen, nhưng lão thiên gia cố tình lại thiên vị y, mỗi một lần đánh cược, y đều thắng!

Từ trên có thể thấy được tất cả người ngoài mà nói đều có thể lợi dụng. Y thậm chí dùng lời nói, hành vi, một ít thủ đoạn tiềm di mặc hóa(?) để tất cả mọi người đều vì y phục vụ, tất cả cảm xúc đều bị y nắm giữ, đối với y trung thành tận tâm, thề sống chết không phản bội.

Y am hiểu giao dịch, không chỉ là giao dịch vàng bạc, mà còn có tình cảm, am hiểu đầu tư, cũng am hiểu hồi báo, có mắt nhìn người... Mà thời điểm khi khống chế được tất cả, y lại cùng mọi người duy trì khảng cách nhất định. Cho dù là tâm phúc như Long Nhất Long Nhị, cũng không thể cùng y thân cận.

Người như vậy sẽ mang mấy một thiếu niên bên người, cơ hồ thời thời khắc khắc đều như hình với bóng... Trước kia dù người có giá trị lợi dụng nhiều thế nào đi nữa, cũng chưa từng có đãi ngộ như vậy.

Càng đừng nói thời điểm ở Tây Sơn trước đó, là tự y đem người cõng trên lưng, không để người khác làm thay.

Đoan Mộc Khinh Dung liền sinh lòng hiếu kì.

Chỉ là hắn biết lòng hiếu kì này tốt nhất nên tự mình chặt rớt, cũng không nên tìm hiểu thêm.

Cố Tá cũng không quản trong lòng Đoan Mộc Khinh Dung nghĩ gì, đối với hắn ngoài trừ những thứ liên quan tới đại ca ra thì những chuyện khác đều tận lực tránh xa.

Hiện tại hắn chú ý nhất là tình hình đại ca trong tháp lịch luyện, kế đó mới là an toàn của Dao Mẫn công chúa.

Cho dù hắn cùng Dao Mẫn công chúa không thân, nhưng tốt xấu gì cũng đều là Luyện dược sư, hơn nữa nhân phẩm vị công chúa này không tệ, tính cách cũng không xấu, thật sự không nên gặp phải rủi ro này.

Đặc biệt.... Cố Tá nhớ đến một ít chuyện không tốt.

Tỷ như cửa hàng buôn bán nô lệ kia.

Chỉ hy vọng Dao Mẫn công chúa không rơi vào hoàn cảnh này thì tốt.

Cố Tá lắc đầu.

Lo lắng thế nào cũng vô dụng, hiện tại chỉ có thể ngồi yên chờ tin mà thôi. Bằng không đợi sau khi đại ca trở ra, lại hỏi ý kiến đại ca nên làm thế nào mới tốt.

Thời điểm nghĩ như vậy, tầng thứ mười một trong tiểu võ tháp liền sáng lên.

Cố Tá lộ ra biểu tình kinh dị, nhưng tâm lí cũng không quá giật mình.

Tầng thứ mười một, đó không phải là dành cho Tiên Thiên nhị trọng hay sao hả?

Đoan Mộc Khinh Dung lại càng chấn động.

Người mới đột phá cảnh giới Tiên Thiên, cư nhiên lại có thể cưỡng chế tiến vào tầng dành cho Tiên Thiên nhị trọng!

Hắn ngừng thở, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm.

Chờ sau khi an ổn, hắn nhất định phải khắc khổ tu hành, nhất định phải đem thực lực gia tăng!

Bất quá tầng thứ mười một sáng xong rồi, cũng không thể tiến tới tầng thứ mười hai.

Cũng không phải Công Nghi Thiên Hành không thế, mà là y không chịu!

Cố Tá trong lòng hiểu rõ, súng bắn chim đầu đàn, đại ca nhà hắn chỉ cần biểu hiện thực lực đủ để người khác coi trong là đủ rồi, còn chưa tiến nhập nội môn nếu là quá khoe khoang thì có chút không tốt.

Khi tiến vào nội môn rồi, thì lại tính sau.

Giống như Cố Tá suy nghĩ, không bao lâu sau Công Nghi Thiên Hành thong thả ung dung từ trong tháp đi ra, y xa xa nhìn thấy Cố Tá liền nở nụ cười thật tươi.

Cố Tá lập tức qua nghênh đón, cười tươi nói: "Cung nghênh công tử ra tháp!"

Công Nghi Thiên Hành nghe xưng hô này của hắn, nhìn qua lại thấy Đoan Mộc Khinh Dung, ánh mắt khẽ nheo.

Họ Đoan Mộc này, tại sao lại ở cùng một chỗ với tiểu Luyện dược sư của y hửm?

Thái độ Đoan Mộc Khinh Dung đối với Công Nghi Thiên Hành hòa khí hơn rất nhiều, ôm quyền nói một tiếng: "Công Nghi sư huynh."

Công Nghi Thiên Hành cảm thấy thú vị, cũng đáp lời: "Đoan Mộc sư đệ."

Sau khi nói xong, ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Cố Tá.

Cố Tá lập tức nói: "Đoan Mộc công tử lưu lại bảo về ta. Chỗ này vừa rồi có xảy ra chút chuyện... "

Ngay sau đó hắn thành thành thật thật đem mọi chuyện nói rõ ràng tỉ mỉ lại, một chút cũng không dám qua loa.

Đoan Mộc Khinh Dung đứng bên cạnh nhìn phương thức hai người họ ở chung, lại nghe Cố Tá cẩn thận nói từng lời, trong lòng lại có chút kinh ngạc cùng kì dị. Hắn kinh ngạc chính là Cố Tá cư nhiên có thể đem mọi chuyện nói lại toàn mỹ rõ ràng lưu loát như vậy, hoàn toàn không nghe ra có nửa điểm xem nhẹ, dị chính là Công Nghi Thiên Hành lại có thể kiên nhẫn lắng nghe toàn bộ từng chữ, không hề có yêu cầu giống như đối với cấp dưới bình thường là chỉ chọn trọng điểm lời ít ý nhiều mà hội báo..

Công Nghi Thiên Hành sau nghe xong, lại suy nghĩ, nói với Đoan Mộc Khinh Dung: "Lần này là do ta sơ sẩy để A Tá một mình chờ bên ngoài, còn phải đa tạ ý tốt của Khang sư huynh và chư vị. Chuyện của Dao Mẫn công chúa nhất thời cũng chưa tìm được nguyên do, ta tuy thực lực có hạn, nhưng cũng nguyện ý bôn ba một phen hỏi thăm chút tin tức. Nếu có tin gì sẽ lập tức báo lại cho mọi người.

Đoan Mộc Khinh Dung nghe vậy, trong đầu không ngừng xoay chuyển. Hắn không biết Công Nghi Thiên Hành chỗ dựa phía sau hay không, cũng không biết được y là đang thoái thác hay là thật sự nhiệt tình giúp đỡ.

Đã nghe Công Nghi Thiên Hành nói xong, hắn cũng đã đem Cố Tá trao trả về tay y, cũng không nhiều lời thêm nữa, liền ôm quyền cáo từ.

Chờ Đoan Mộc Khinh Dung đi xa, Cố Tá mới ngẩng đầu nhìn Công Nghi Thiên Hành: "Đại ca, Dao Mẫn công chúa thật đáng thương."

Công Nghi Thiên Hành thở dài: "Luyện dược sư bình thường đều không có khả năng phòng thân, một khi không có Võ giả bảo bệ, tánh mạng bọn họ liền sẽ gặp nguy hiểm. Đem an nguy bản thân kí thác cho người khác, vốn chính là hạ sách."

Cố Tá âm thầm đồng ý.

Nếu không phải hắn may mắn có phương pháp tu luyện đặc thù, hắnso với Dao Mẫn công chúa nói không chừng còn thảm hại hơn rất nhiều. Nhưng hắn cũng không thể vì thương hại Luyện dược sư khác mà tiết lộ công pháp cùng bí mật của mình, nếu không người xong đời chính là hắn.

Cố Tá thở dài: "Vậy hiện tại tính sao?"

Công Nghi Thiên Hành nói: "Có thể đi tìm Liễu Vô Ngôn."

Cố Tá bừng tĩnh.

Đúng rồi ha, người nội môn đương nhiên người trong nội môn sẽ rõ hơn rồi.

Hai người đầu tiên là trở lại viện của mình.

Bởi vì cung cấp đan dược cho Phúc Mẫn Đa, lại có duyên cứu Liễu Vô Ngôn cùng Tuân Tố Anh, cho nên trong tay Công Nghi Thiên Hành có một thứ có thể rất nhanh liên hệ với bọn họ. Suy xét đến chuyện làm ăn không thể lộ ra, Tuân Tố Anh lại là nữ tử, cho nên đối tượng liên lạc chủ yếu đều định trên người Liễu Vô Ngôn.

Đó là một con thần điểu, được huấn luyện cực kì thần quái, sau khi được Công Nghi Thiên Hành nhét tờ giấy vào chân, liền lập tức bay lên trời, hướng về phía nội môn.

Đại khái qua một khắc, liền có hồi âm.

Hẹn ở nhã gian trong tửu lầu, nửa giờ sau gặp.

Công Nghi Thiên Hành đọc xong, duỗi tay chà xát, tờ giấy kia bị y dùng khí huyết khổng lồ cọ rửa, biến thành một đóng tro tàn.

Cố Tá hỏi: "Đại ca, sao rồi hử?"

Công Nghi Thiên Hành cười: "Đi."

Cố Tá biết là đã hẹn xong chỗ gặp, liền đi theo Công Nghi Thiên Hành.

Vừa ngẩng đầu liền thấy cửa hàng buôn người kia ngay trước mặt, Cố Tá có chút chột dạ xoay mặt không nhìn, mà tầm mắt hắn đặt đến một nơi đó là một tòa tửu lầu.

Toà tửu lầu so với nơi bọn họ từng đến càng xa hoa hơn, nhìn bên ngoài quả thật tràng ngập loại cảm giác nhà giàu mới nổi quen thuộc. Mặc dù nhìn tửu lầu này có chút không khí chất lắm, nhưng đồ ăn bên trong rất không tồi, lại hiếm gặp, cho nên buôn bán cực kì tốt.

Nhã gian ở lầu hai.

Không tồi, nơi này không có nhã tọa, chỉ có đường tòa và nhã gian.

Tiểu nhị nghe Công Nghi Thiên Hành nói xong, liền dẫn bọn họ tiến vào phòng gọi là "Dương võ cư", hai người vén rèm vào cửa, nhìn thấy người bên trong.... Đã đến đầy đủ cả rồi.

Tuân Tố Anh cũng đến, nàng hiện tại cùng Liễu Vô Ngôn như hình với bóng thì cũng không nói gì, Phúc Mãn Đa cùng Triệu Ngọc Hằng vậy mà cũng tới.

Công Nghi Thiên Hành cùng Cố Tá chào hỏi bọn họ, xong lại ngồi xuống.

Liễu Vô Ngôn bên kia liền hỏi: "Công Nghi sư đệ nếu có việc gấp, không ngại hiện tại cứ nói thẳng."

Tuân Tố Anh bên cạnh cũng gật đầu.

Phúc Mãn Đa "ha hả" cười nói: "Nếu không phải là chuyện chọc trời gì, lão Phúc ta vẫn có thể xử lí được vài việc."

Triệu Ngọc Hằng trước đó được cho số đan dược kia thu được không ít chỗ tốt, thái độ cũng không tồi: "Ta ở Chấp Pháp Đường, cũng có thể ra tay một chút."

Cố Tá chớp chớp mắt.

Quan hệ đại ca nhà hắn cùng mấy người này hình như rất hòa hợp đó.

Chẳng lẽ bị chuyện của Dao Mẫn công chúa hấp dẫn ư?

Công Nghi Thiên Hành liền cười nói: "Cũng không phải là chuyện lớn gì. Chư vị cũng biết, tại hạ từ Thương Vân Quốc đến đây, còn có Cửu hoàng tử cùng nhau gia nhập tông môn trở thành đệ tử ngoại môn, quan hệ cũng không tệ lắm. Nhưng chuyến đi Tây Sơn trước đó, ngoài ý muốn chúng ta cứu người, kết quả liền đắc tội một bên khác... "

Công Nghi Thiên Hành liền đem mọi việc nói ngắn gọn lại một lần. Tuy không thêm thắt gì, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng...

Đám người Phúc Mãn Đa nghe xong, liền nhăn mi: "Ngươi là nói mấy người đó vì bao che cho người của mình mà khi dễ một Luyện dược sư?"

Công Nghi Thiên Hành thở dài: "Bọn ta càng lo lắng hơn là căng bản không phải bọn họ bắt Dao Mẫn công chúa đi."

Ở đây ngoại trừ Cố Tá nai tơ ta thì ai cũng là người thành tinh cả rồi, nghe xong lời này, làm sao có thể không rõ?

Tuân Tố Anh cười lạnh: "Đoạn Thủy Đường hiện tại đúng là càng ngày càng kiêu ngạo ương ngạnh!"

Cố Tá sửng sốt.

Sau đó hắn nghĩ thầm, chẳng lẽ Tuân muội tử này thật sự ngứa mắt Đoạn Thủy Đường ư?

Phúc Mãn Đa tươi cười không đổi: "Đường chủ Đoạn Thủy Đường Lý Đoạn Thủy là cao thủ xếp hạng thứ mười hai trên Địa Bảng, tất nhiên là có rất nhiều người muốn khoe khoang rồi, hắn đã từng rất cực khổ theo đuổi tuyệt sắc mỹ nhân Hoa Nguyệt Dung xếp hạng thứ chín Địa Bảng, Hoa Nguyệt Dung không để ý hắn, hắn liền ghi hận người ta, người của Đoạn Thủy Đường từ đây cùng Hoa Nguyệt Dung Minh Nguyệt Các không được qua lại, tạo nên không ít chê cười trong nội môn. Không ít người xem cuộc đều chế nhạo, đường đường là nam tử hán theo đuổi không thành lại biến yêu thành hận, lòng dạ quá hẹp hòi, chỉ đáng thương cho một ít nữ đệ tử vô tri bình thường đem loại hàng này một lòng say mê, còn vì Lý Đoạn Thủy phất cờ kêu reo, một mặt muốn tự tiến bò lên giường hắn, một mặt cũng muốn xem hắn làm sao theo đuổi được Hoa Nguyệt Dung."

Lời này quá châm chọc...

Thời điểm Cố Tá được Phúc Mãn Đa phổ cập kiến thức, cũng cảm thấy Lý Đoạn Thủy kia quá đáng ghét. Người làm ăn dĩ hòa vi quý, Phúc Mãn Đa đều đã tỏ vẻ như vậy cũng cho thấy nhân duyên của Lý Đoạn Thủy thật sự quá kém rồi.

Nhưng mà Đoạn Thủy Đường cùng Minh Nguyệt Các trở mặt chỉ vì cái này thôi ư? Cảm giác cứ như coi phim truyền hình tình cảm cẩu huyết ấy. Nào có chuyện người ta không yêu ngươi ngươi liền cùng người ta đối nghịch! Quá ngang ngược!

Nghĩ đến đây, Cố Tá liền (¬_¬)

Được rồi hắn biết lời này của mình nghe có chút ngu xuẩn. Loại người như Lý Đoạn Thủy này, hiện tại thứ hắn muốn không phải là theo đuổi, mà là đem người trực tiếp chèn ép...

Chính là nói thượng bất chính hạ tắc loạn, nhìn đức hạnh của Vưu Huýnh kia liền biết tên kia chính là người có thể làm ra loại chuyện này.

Triệu Ngọc Hằng nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu: "Nửa tháng trước Lý Đoạn Thủy đột phá trở thành Tiên Thiên cửu trọng, muốn khiêu chiến trực tiếp xâm nhập năm thứ hạng đầu trong Địa Bảng. Đoạn Thủy Đường khí thế đột nhiên lên cao, đã dần dần có thể cùng so sánh với Thu Phong Hội, Thủy Thanh Tạ, Cuồng Võ Bang."

Liễu Vỗ Ngôn cũng nói: "Bào huynh của Vưu Huýnh ưu tú được Lý Đoạn Thủy bồi dưỡng, được ban cho một cái Tử Long Thắng Cơ Đan, sau khi ăn vào sẽ đột phá trở thành cao thủ Hóa Khí Trọng nhất trọng, cũng trở thành một trong những tâm phúc của Lý Đoạn Thủy."

Này cứ ngươi một lời ta một câu, rất nhiều chuyện được kết nối lại với nhau.

Công Nghi Thiên Hành thông tuệ cỡ nào, sao có thể không nghe được thông tin ẩn chứa trong đó?

Đơn giản mà nói, Vưu Huýnh có chỗ dựa bào huynh ưu tú, bào huynh ưu tú có chỗ dựa là Lý Đoạn Thủy, Lý Đoạn Thủy đột phá các phương diện đều được khuếch trương tăng cường, dĩ nhiên là có thể áp Minh Nguyệt Các một đầu rồi.

Cho nên Vưu Huýnh dám ở Tây Sơn đuổi giết Khang Văn Hồng, sau khi sự việc bại lộ Khang Văn Hồng đứng trên đạo lí còn bất lợi, Đoạn Thủy Đường càng thêm tàn nhẫn chay mặn không kỵ, tất cả đều có lí do của nó.

Cố Tá thầm than: Nguyên lai là có chuyện như vậy. Nhưng Đoạn Thủy Đường hung hăng ngang ngược như vậy, chẳng lẽ không có cách nào đòi lại công đạo hay sao? Khang Văn Hồng không cẩn thận một chút suýt nữa mất mạng, hiện tại cục tức nuốt không trôi, nếu không phải y tính tình tốt, lại không thích giận chó đánh mèo lên người khác, một khi phát rồ lên không thể nào nhẹ nhàng như vậy.

Công Nghi Thiên Hành khẽ nhíu mày: "Như vậy, nếu là Đoạn Thủy Đường bắt Dao Mẫn công chúa đi, lại đem nàng giấu một nơi nào đó, mới là thỏa đáng?"

Tuân Tố Anh nói: "Chuyện này khó có thể phỏng đoán."

Cũng may Công Nghi Thiên Hành không ôm hy vọng quá lớn, chỉ là lúc này vẻ mặt nghiêm túc nói: "Một khi đã như vậy, tại hạ chỉ mong các vị có thể ra tay chi viện, điều tra một chút tin tức trong nội môn, bất quá... Thực lực Lý Đoạn Thủy mạnh như vậy, địa vị lại cao, chư vị nếu giúp ta không biết có ảnh hưởng đến an toàn của mình hay không?"

Phúc Mãn Đa cười nhạo: "Chỉ là một cái Đoạn Thủy Đường, có thể làm gì được chứ." Hắn vừa nhìn Công Nghi Thiên Hành, ngữ khí hòa hoãn lại chút: "Công Nghi sư đệ đã đột phá Tiên Thiên, sắp tới tiến vào nội môn, có một số việc cũng cần nói với ngươi một tiếng."

Lời lúc sau nói ra làm cho Cố Tá nghe đến đã tai, giống như chết đói mà không ngừng hấp thu.

Trong nội môn có hai bảng đơn Thiên Bảng và Địa Bảng, trong đó quản hạt Địa Bảng là đệ tử Tiên Thiên, cao thủ trong Thiên Bảng đều là Thoát Phàm cảnh.

Nhưng mà Địa Bảng cũng tốt Thiên Bảng cũng thế, tuy rằng phân chia thực lực, nhưng lại có không ít người nói thầm với nhau, Địa Bảng là đệ tử nội môn bình thường, Thiên Bảng là đệ tử hạch tâm đệ tử chân truyền vân vân... Trên thực tế sau khi tiến vào nội môn, nếu có trưởng lão đến thu đồ đệ, mặc kệ là thực lực cảnh giới gì đều có thể được thu nhận, mà sau khi được thu thực lực dù tăng chậm cũng không dễ dàng bị đuổi ra, cái gọi là bảng đơn đều dựa vào thực lực chính mình mà đi --- cùng với địa vị cấp bậc trong ngoại môn cũng bất đồng. Đệ tử có sư tôn so với đệ tử không có sư tôn thường có thế lực càng mạnh, tài nguyên càng phong phú.

Giống như nói đệ tử trên Thiên Bảng là vì tiến vào Thoát Phàm cảnh, thuộc hạ tuy rằng cũng có thế lực nhưng lại không đường hoàng, hoặc là dứt khoát ẩn nấp âm thầm hoạt động. Đệ tử Địa Bảng phần lớn đều thành lập thế lực nhằm tranh thủ cho mình một chút quyền lên tiếng.

Tuân Tố Anh cùng Liễu Vô Ngôn kì thực đều là thành viên thuộc về Thủy Thanh Tạ, người thành lập chính là cường giả trong năm hạng đầu Địa Bảng, địa vị vững chắc, bởi vậy bọn họ đối với người mới đột phá như Lý Đoạn Thủy căn bản không để vào mắt.

Triệu Ngọc Hằng không cần thế lực như vậy, bản thân hắn chính là thành viên đội chấp pháp trong nội môn, mà Chấp Pháp Đường căn bản là nơi quyền uy nhất trong toàn bộ tông môn, gia nhập vào đó cũng đủ để hắn tự hào, hơn nữa còn phải đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ, so với đệ tử nội môn khác uy phong hơn nhiều.

Phúc Mãn Đa thuộc về thương hội, nhưng quan hệ của hắn cùng các thế lực khác đều không tồi, thậm chí các thế lực Võ giả Thoát Phàm cảnh hắn đều có thể thân cận, không để cho những người đó chán ghét... Chỉ vậy thôi cũng để hắn đủ kiêu ngạo rồi.

Cố Tá đã hiểu vì sao mấy người này nhắc đến Lý Đoan Thủy "lợi hại như vậy" lại khinh thường giống như nhắc đến một con ruồi bọ rồi.

Hóa ra Lý Đoạn Thủy kia trong mắt bọn họ chỉ là một tên nhà giàu mới nổi mà thôi, sớm hay muộn gì cũng rớt đài!

Công Nghi Thiên Hành đương nhiên là nên phối hợp biểu đạt chút hâm mộ cùng dã tâm nơi đáy mắt rồi.

Mà Triệu Ngọc Hằng phá lệ chủ động mở miệng: "Công Nghi sư đệ không cần lo lắng, nếu ngươi đã nhắc đến những chuyện làm gian ác của những đệ tử này, chấp pháp đội ta đương nhiên sẽ quan tâm một chút, chỉ là sư đệ ngươi trước hết phải trở thành đệ tử nội môn, ta mới có thể xử lí tốt việc này."

———-

Editor lảm nhảm: chương quá dài, quá dài đi hà... Cám tui quá lười quá lười đi hà...

Ps: vote & cmt ủng hộ Cám nào mọi người ưi....