Ta Có Dược A!

Quyển 2 - Chương 67: Lén lút




Edit: Tracy

Võ giả Thoát Phàm Cảnh sau khi phát biểu xong, liền ở trên uống một chén rượu, để yến hội chính thức tiến vào cao trào, mọi người cũng ăn ăn uống uống gì đó.

Trong đông đảo cao thủ quốc gia ở đây đều phòng bị lẫn nhau, bất quá bên ngoài vẫn là không chậm trễ cùng nhau hội hợp, sau đó đem tin tức chính mình tìm hiểu đem câu thông một chút.

Thời điểm đại chiến, tự nhiên tất cả mọi người đều là địch nhân, nhưng lúc bình thường, quan hệ giữa các đế quốc tam đẳng tốt hơn một chút, các quốc gia cùng đại đại lục so với người trước càng tốt hơn.

Tóm lại là càng nhỏ yếu thì càng muốn ôm lấy nhau thành một đoàn, ít nhất thời điểm đối mặt cùng cường giả, cần phải bảo trì thái độ nhất trí lẫn nhau.

Cho nên Tịnh Kiên Vương Thương Hạc ở Thương Vân quốc cơ hồ là nói một không hai, nhưng lúc này lời nói cũng không có giá trị lắm, thời điểm các đế quốc tam đẳng đồng dạng lại đây câu thông còn phải miệng luôn cười — đó là đương nhiên, đế quốc nhị đẳng thân phận tự cao, thông thường là không có khả năng chủ động lại đây hội hợp.

Cho dù là đế quốc nhị đẳng yếu nhất, ở trong mắt Thương Vân quốc cũng không thể xem thường.

Hội hợp như thế cùng với nhóm Võ giả tiểu bối không có quan hệ quá lớn.

Cố Tá yên lặng dùng bữa, thoạt nhìn giống như rất đói, nhưng trên thực tế hắn đã sớm tụ hợp lại tinh thần lực, đang nghiêm túc nghe đại ca hắn giải thích tình huống trước mắt đó.

Công Nghi Thiên Hành cũng thản nhiên dùng bữa, một mặt không chút dấu vết đánh giá chung quanh, một mặt truyền âm với Cố Tá: A Tá, nơi tiến hành trăm quốc đại chiến gọi là Kình Vân giới, là khối lục địa bị hơn mười khối mảnh vỡ từ các đại lục vây quanh.

Cố Tá sửng sốt: Mảnh vỡ đại lục?

Trong đầu hắn có một suy nghĩ, liệu cái gọi là mảnh vỡ đại lục chính là…

Công Nghi Thiên Hành chậm rãi nói: không tệ, đại lục Thiên Võ của ta và ngươi bất quá cũng chỉ là một trong vô số những mảnh vỡ mà thôi. Hơn nữa, cũng chẳng phải là địa vực rộng lớn gì.

Cố Tá có chút tò mò: đại lục thì đại lục, sao còn gọi là mảnh vỡ chứ?

Công Nghi Thiên Hành đáp: tuy vừa rồi quá nhiều tiếng nghị luận ta cũng không nghe rõ, nhưng vẫn có thể đoán được đại khái. Cũng không biết vì lí do gì một khối đại lục khổng lồ lại sụp đổ, phân tán ra, hình thành nhiều đại lục nhỏ. Mà những đại lục nhỏ này, đương nhiên là những mảnh vỡ của đại lục khổng lồ mà thôi, chỉ là có mảnh vỡ nhỏ, có mảnh vỡ to, tạo thành những đại lục lớn nhỏ không đồng nhất.

Cố Tá thụ giáo, nguyên nhân này nghe rất đáng tin nha.

Công Nghi Thiên Hành lại truyền âm: ba vị thoát phàm cảnh phía trên đều là sứ giả đến từ Kình Vân tông.

Cố Tá lại hỏi: Kình Vân tông và Kình Vân giới, có phải có quan hệ gì đó?

Công Nghi Thiên Hành trả lời: cũng vì Kình Vân tông nên mới gọi là Kình Vân giới. Theo lời đồn Kình Vân tông cũng đã được lập trên mười vạn năm, sự xuất hiện của Kình Vân tông đã định ra những điều luật cho những mảnh vỡ của đại lục, lại theo sự phát triển của loài người, mới có đại chiến trăm quốc. Đại chiến trăm quốc nếu dựng lên vì Kình Vân tông, thì địa điểm diễn ra được đặt theo Kình Vân tông cũng không có gì kỳ quái.

Cố Tá nhẹ nhàng không dấu vết gật đầu.

Công Nghi Thiên Hành lại tiếp tục nói: Kình Vân tông được đặt chính là đại lục Kình Vân, theo lời kể đó là một trong những mảnh vỡ lớn nhất, tuy nơi đó cũng có quốc gia của người thường, nhưng địa vị của đế quốc lại thấp hơn tông môn rất nhiều, mà dưới khả năng chưởng khống của Kình Vân tông, cũng vượt qua những đại lục khác, là một trong những đế quốc nhất đẳng.

Cố Tá nghe vậy, cũng hiểu con quái vật lớn như Kình Vân tông rất khó có thể bị lay chuyển. Khó trách có thể an ổn tồn tại mười vạn năm… Phải biết rằng thế giới của hắn, con người sống lâu nhất cũng chỉ tám mươi một trăm tuổi, mà trên đại lục Thiên Võ, trừ khi đột phá thoát phàm cảnh, bằng không tuổi thọ tối đa cũng không quá một trăm năm mươi năm. Hơn nữa còn đủ nguyên nhân có thể gây thương tổn đến cơ thể, có thể sống đến một trăm năm mươi năm, đó cũng là quá hiếm hoi!

Dường như Công Nghi Thiên Hành muốn đem tất cả thường thức của Cố Tá đánh nát, lời kế tiếp lại càng khiến người khiếp sợ: thoát phàm cảnh tại đại lục Thiên Võ chúng ta đều là bất phàm, nhưng đối với Kình Vân tông, lại là tiêu chuẩn cho những đệ tử trẻ tuổi trung tâm. Ta nghe đồn ba người chủ trì đại chiến trăm quốc hôm nay, bất quá chỉ là một lần nhận nhiệm vụ tương đối quan trọng trong tông mà thôi, cũng không được xem như chuyện quan trọng gì để đặc biệt nói tới. Cho nên ta nghĩ…trong Kình Vân tông, trên thoát phàm cảnh, có phải còn có cảnh giới rất cao khác? Mà cảnh giới rất cao kia, lại là cảnh giới gì, uy lực khủng bố ra sao?

Cố Tá nghe xong tâm trí đều như bị chấn động, lúc này hắn càng nghĩ nhiều hơn về đại ca, chỉ trong thời gian, trình độ hóng chuyện… không, phải gọi là năng lực thu thập thông tin thật quá mạnh mẽ mà.

Lời này hắn còn chưa nói ra, vì hắn cảm thấy nếu như nói ra, cho dù đại ca có khoan dung rộng lượng hơn nữa, cũng sẽ không nhịn được mà gõ đầu hắn vài cái. Thế cũng quá mất mặt.

Cho nên, Cố Tá chỉ lặng yên hồi đáp: ý đại ca là?

Công Nghi Thiên Hành như vừa hồi phục tinh thần sau sự kích động vừa rồi, lúc truyền âm đáp lại nhưng vẫn vô cùng ổn trọng: không có gì, chỉ cảm thấy con đường phía trước thật rộng lớn, theo đuổi võ đạo không có hồi cuối mà thôi.

Lúc sau, liên quan đến quy tắc cụ thể của đại chiến trăm quốc, Công Nghi Thiên Hành lại không nói nhiều. Vì những điều đó cũng không liên quan đến Cố Tá, nhiệm vụ của Cố Tá tại nơi đây, kỳ thật cũng chỉ là cam đoan sau khi bước vào cuộc chiến Công Nghi Thiên Hành sẽ không bị những người khác bắt được sơ hở mà thôi. Đương nhiên, từ khi đại chiến trăm quốc bắt đầu cũng chưa từng có tình huống như thế xuất hiện, luyện dược sư đi theo, ngay từ đầu đã không có nhiệm vụ trọng đại gì — chỉ cần mỗi lần đại chiến kết thúc cần luyện dược sư đến để kiểm tra vết thương các thứ mà thôi, nhưng mọi người đều hiểu, thông thường võ giả nếu bị thương đều sẽ trực tiếp lấy đan dược đem bên người ra nuốt, nếu đan dược không thể giải quyết, chẳng lẽ luyện dược sư còn có cách giải quyết khác? Luyện dược sư có thể điều trị cho người khác, cũng đều là dựa vào chế thuốc.

Vì thế, Cố Tá vẫn rất thoải mái.

Cho nên sau khi yến hội kết thúc, cậu liền đi dạo phố cùng Công Nghi Thiên Hành.

— đúng vậy, thời gian chính thức mở màn đại chiến trăm quốc là ngày mai, thời gian còn lại hôm nay, mọi người đều có thể tự do hoạt động, sau lại điều tức lại một hồi, chuẩn bị đến trạng thái tốt nhất.



Công Nghi Thiên Hành cùng Cố Tá sóng vai mà đi trên đường, hai người muốn đi cũng là con phố buôn bán dược liệu trong thành trì tại Kình Vân giới này. Vì ở Thương Vân quốc không tìm được đầy đủ dược liệu luyện chế tiên thiên đan, mà Kình Vân giới lệ thuộc vào đại lục Kình Vân, lại thường xuyên có người từ đại lục đến, nói không chừng còn có nhiều thứ đồ tốt đâu?

Nếu đã đến đây, vậy thì đi nhìn thỏa thích đã.

Hai người đang đánh giá xung quanh.

Đột nhiên, ánh mắt Công Nghi Thiên Hành đứng lại.

Cố Tá cũng dừng lại: “Đại ca?”

Công Nghi Thiên Hành nhíu mày: “A Tá, ngươi xem người nó có phải nhìn rất quen mắt không?”

Cố Tá liền nhìn qua.

Đúng vậy, đó khẳng định chính là một trong những người có mặt tại yến hội, lúc này người đó đang tiến vào một cửa hàng, thoát nhìn có chút lén lút, không biết đang làm những gì.

Cố Tá trừng mắt nhìn: “Đại ca có muốn qua nhìn thử không?”

Trong người hắn có tinh thần lực, đối với nhiều chuyện cảm ứng luôn sâu sắc rất nhiều.

Ví dụ như, hắn mơ hồ có một trực giác, võ giả đang lén lút kia, cảm giác uy hiếp cũng kém xa so với đại ca nhà hắn… Nếu đã nắm chắc tuyệt đối, thỏa mãn một chút lòng hiếu kỳ cũng không sao.

Công Nghi Thiên Hành liếc mắt nhìn Cố Tá một cái, trong mắt lại mỉm cười.

Cuối cùng vẫn là thiếu niên, khó được ra ngoài, có chút bướng bỉnh cũng là chuyện bình thường… Hon nữa, như thế cũng tốt. Bất quá chỉ mới mười sáu tuổi, mỗi ngày tự bế trong mật thất chế thuốc, cũng không bồi dưỡng được tâm tính.

Công Nghi Thiên Hành vốn cũng muốn đi coi lén thử một chút, nghe Cố Tá nói vậy, liền gật đầu: “Cũng được, người nọ nhìn khả nghi, nhưng lại không có cảm giác khẩn trương, có lẽ cũng không phải rắc rối gì. Đi nhìn một chút.”

Cố Tá cười gượng hai tiếng.

Tuy không biết vì sao, nhưng hắn lại cảm nhận được, hắn cần phải đi xem.

Kỳ thật, việc này cũng không hoàn toàn là do lòng hiếu kỳ…

Lần đối thoại này của hai người chỉ mất một chút thời gian, sau khi trao đổi xong, liền giả bộ như là vô tình đi về phía cửa hàng kia.

Đến gần lại phát hiện, nơi đó hóa ra là một cửa hàng tạp hóa.

Cửa hàng tạp hóa là gì?

Chính là cái gì cũng bán, chỉ cần có nguồn tiêu thụ, đều có thể được bán.

Chỉ là, người lúc trước, đã không có tung tích gì.

Cửa hàng này cũng không tính là quá lớn, thoạt nhìn khoảng hơn hai mươi mét vuông, nếu nói đã trốn đi thật đúng là khó tin.

Nếu vậy, chẳng lẽ cửa hàng này có điều huyền bí?

Công Nghi Thiên Hành giật mình.

Cố Tá cũng lặng lẽ truyền âm: đại ca, ngươi nói có khi nào nơi này có mật thất các kiểu hay không?

Công Nghi Thiên Hành khẽ gật đầu: A Tá, không cần lên tiếng.

Cố Tá cũng lập tức đáp lại trong đầu: đại ca yên tâm.

Công Nghi Thiên Hành liền bắt chuyện cùng quản sự cửa hàng.

Nội dung trò chuyện cũng chỉ là muốn mua chút thứ bình thường gì đó, hy vọng chưởng quầy có thể giới thiệu qua.

Ánh mắt quản sự cũng nhạy bén, vừa nhìn đã biết Công Nghi Thiên Hành không phải người địa phương, lại nghĩ đến mỗi năm mươi năm, đương nhiên liền hiểu ra, hắn cười cười, liền dẫn Công Nghi Thiên Hành cùng Cố Tá đi một vòng xem qua tất cả hàng hóa.

Cố Tá nhất nhất nhìn qua, tất nhiên chủ yếu vẫn dừng lại trên các dược liệu, trong đầu nhớ lại những ghi chép trong 《Nhân cấp dược liệu》.

Có lẽ Kình Vân giới thật sự khác với đại lục Thiên Võ, để hắn tìm được một ít dược liệu dù tại Thương Vân thành vẫn là hiếm thấy, tuy đó cũng không phải dược liệu cần cho tiên thiên đan, nhưng lại hữu dụng với một số loại đan dược khác. Vừa lúc có thể tích góp một ít.

Công Nghi Thiên Hành thấy thế, đem tất cả những dược liệu cần thiết điểm qua, mua hết số lượng có trong cửa hàng, giả bộ cho vào trữ vật giới, trên thực tế, là do Cố Tá phối hợp y diễn, cất kỹ vào trữ vật cách của mình.

Quản sự thấy vụ làm ăn lớn như thế, tự nhiên càng thêm ân cần.

Cố Tá lại đi dạo hai vòng trong cửa tiệm, thu đến nhắc nhở từ Công Nghi Thiên Hành, trên mặt liền lộ ra thần sắc thất vọng, lời ra khỏi miệng cũng đồng thời lập lại tiếng trong đầu: “Chủ quán, cửa hàng chỉ có những mặt hàng này sao? Chẳng lẽ không có thứ gì tốt hơn?”

Công Nghi Thiên Hành cũng mỉm cười: “Không biết ông chủ có thể giúp đỡ nghĩ cách.” Hắn đơn giản suy tính, “Giá cả, không phải vấn đề.”

Ánh sáng trong mắt quản sự lướt qua, thấp giọng nói: “Thật ra còn một nơi nữa…chỉ là không biết hai vị có dám đi không.”